Mấy vị ngôn quan tuổi tác đã cao, giờ lại phải kéo cơ thể tuổi già, không xa ngàn dặm tới đây cầu viện.
Vũ Văn Thiên Thành bây giờ, so với Lý Hạo Thịnh kiếp trước có thể nói là chỉ có hơn chứ không kém. Một người như vậy, chỉ tấn công xong Đại Diệu quốc là xong chuyện sao?
Các nước thiên hạ không ai có thể thoát thân khỏi trận lốc xoáy này, nhưng Nữ Đế Kim quốc, lại ôm một tia ảo tưởng, cho rằng chỉ cần nàng không đánh người, người liền sẽ không đụng nàng, quả nhiên là ngu muội!
Nhìn thấy nàng liền phảng phất như thấy được mình kiếp trước, tự cho là có thể bảo toàn bản thân, cuối cùng không phải vẫn thành dê con bị người khác xâm lược, không chỉ chết không được yên lành, còn liên lụy thái tử điện hạ cùng chịu tội, mình kiếp trước cỡ nào ngu muội cùng vô tri.
Hứa Từ cắn cắn môi, nhìn ba vị ngôn quan đầy người mệt mỏi trước mắt.
“Ba vị đại nhân, ” Hứa Từ thi lễ nói, “Bây giờ thế cục của đại lục giống như bịt kín một tầng sương mù, Nữ Đế Kim quốc ở chỗ sâu trong sương mù, phảng phất như không biết, khó tránh khỏi nhìn không rõ ràng. Nếu ba vị ngôn quan đã tận lực, sao không để hạ quan vào cung thử một lần, xem như ngựa chết làm bệnh ngựa sống. Nếu đến lúc đó Nữ Đế còn chưa sửa miệng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tự vẫn tạ tội cũng không muộn!”
Ba vị ngôn quan hai mặt nhìn nhau, nhìn hai vị trước mắt cùng Việt vương phía sau, muốn nói lại thôi.
Hứa Từ tâm tư nhanh nhẹn, sớm hiểu rõ ý tứ của họ, cậu cười hắc hắc, “Không gạt mấy vị đại nhân, mấy người chúng ta là trộm đi ra, Việt vương cũng như thế. Bây giờ ở trong nước Đại Diệu quốc, bệ hạ biết chúng ta từ biệt không báo, còn mang đi Việt vương, nhất định đã giận tím mặt, suy đoán chúng ta phản bội, muốn lấy chúng ta hỏi tội. Nếu chúng ta lần này có thể du thuyết () thành công Nữ Đế, còn xin mấy vị đại nhân, ở trước mặt bệ hạ nói tốt cho chúng ta vài câu, có thể rửa sạch oan khuất của chúng ta a.”
() Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Lập tức, cậu chuyển mặt, đã là đầy mặt nghiêm nghị, nào có trêu đùa vừa nãy, “Quốc gia hưng vong, dân thường có trách. Chúng ta đã chế định mình vào chỗ chết, không có đường lui. Lần này tới Kim quốc, không thành công, liền xả thân. Nếu thất bại, bệ hạ cũng sẽ không khoan thứ mấy người chúng ta. Như thế, mấy vị đại nhân có thể tin tưởng chúng ta hay không?”
Mấy vị ngôn quan bị Hứa Từ nói đến sửng sốt hai mặt nhìn nhau, lại có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Việt vương tuy được phong Vương, nhưng lại dùng thân phận chất tử, dùng hắn để ổn định Công Tôn Thác, cho nên bệ hạ nhất định sẽ không đáp ứng để hắn đến Kim quốc.
Mới vừa nhìn thấy Việt vương trong nháy mắt, bọn họ liền có chút nghi hoặc, bây giờ Hứa Từ nói, bọn họ lúc này mới hiểu được.
Quyết đoán như thế, khó trách thái tử điện hạ sẽ thưởng thức Hứa Từ như vậy.
Hoàng đại nhân đứng đầu ba vị ngôn quan thở dài một hơi, “Cũng thế, cũng thế, ta đây chờ về khách sạn trước, chờ đợi tin lành.”
Khi nói chuyện, mấy người Công Tôn Ngự đã đi tới cạnh Hứa Từ.
Nghe được mấy vị ngôn quan thỏa hiệp, mấy người trẻ tuổi thi lễ, trịnh trọng nói: “Chắc chắn toàn lực ứng phó!”
Nhìn theo ba vị ngôn quan nâng nhau rời đi, mấy người lúc này mới đi tới hoàng cung.
Trong cung, Nữ Đế Kim quốc đang nghỉ ngơi ở dưỡng sinh điện.
Mấy ngày gần đây chuyện xảy ra quanh thân làm nàng sứt đầu mẻ trán, lai sứ của Nguyệt quốc, lai sứ của Đại Diệu quốc, lai sứ của hai cừu quốc lần lượt vào cung yết kiến.
Một bên thuyết phục nàng dựa vào Nguyệt quốc, một bên lại khuyên bảo nàng xuất binh tương trợ.
Thở dài một hơi, Nữ Đế Kim quốc lấy tay gối đầu tựa trên ghế quý phi, chỉ là lần này phải xin lỗi Công Tôn Thác, nàng tuy có lòng tương trợ, nhưng bây giờ tình thế gian nan, nàng cự tuyệt.
Kim quốc năm năm trước vừa mới trải qua nội loạn, hiện giờ trải qua năm năm, toàn quốc mới có ngày sức sống cùng an ổn. Lần này chiến tranh của hai cường quốc lớn Nguyệt quốc Đại Diệu quốc, nếu nàng đáp ứng tham dự, vậy sức sống mà Kim quốc vừa mới thức tỉnh chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng là nữ hoàng một đời, không chỉ là trời của quốc gia này, càng là người bảo vệ của quốc gia này. Nàng muốn bảo vệ quốc gia xưa nay bế quan tỏa cảng này, nàng phải ưu tiên, cho dân chúng Kim quốc hoàn cảnh an ổn tường hòa, nàng sao có thể đánh vỡ?
Cách bữa trưa còn có chút thời gian, Nữ Đế Kim quốc nghỉ ngơi một lát, ngồi dậy xoa xoa huyệt Thái Dương, phê duyệt tấu chương trước mắt.
Vừa phê chưa được hai phần tấu chương, Nữ Đế liền nghe được thái giám ngoài cửa thông truyền, Công Tôn hoàng hậu cầu kiến.
Nữ Đế thở dài một hơi, tránh được mồng một không tránh được mười lăm, từ sau ngày Công Tôn Thác khuyên nàng xuất binh tương trợ bị nàng cự tuyệt, hai người họ cũng có gần năm ngày không gặp.
Nàng cũng không thể luôn trốn tránh hắn, mình tốt xấu cũng là Nữ Đế một đời, còn sợ hắn hay sao!
Nữ Đế bĩu môi, “Để hắn tiến vào.”
Nữ Đế giật giật ống tay áo, trong lòng đang tính toán đến cái tứ lạng bạt thiên cân như thế nào, phải đánh mất ý niệm của Công Tôn Thác. Vừa nhấc đầu liền trống không, chỉ nhìn thấy tới không chỉ có Công Tôn Thác, sau hắn còn theo mấy cái đuôi nhỏ.
Hứa Từ, Bạch Thu, Nhan Tứ, A Ngưu nàng đều gặp qua, mặt khác còn có một nữ tử mỹ nhan cùng một thanh niên cao ngất, ánh mắt lại có mấy phần tương tự với Công Tôn Thác, nghĩ đến là đệ đệ Công Tôn Ngự kia của hắn đi.
Nữ Đế đột nhiên thấy mấy người phía sau Công Tôn Thác, trong lòng dừng lại, thoáng chốc một cỗ cảm giác không vui tuôn ra trong lòng, “Hoàng hậu bây giờ địa vị tôn quý, ngay cả lai sứ nước ngoài yết kiến cũng phải làm thay trẫm a?”
Đã sớm dự đoán được Nữ Đế sẽ tâm sinh không vui, Công Tôn Thác cười cười, ba bước thành hai bước đi lên trước, một tay ôm Nữ Đế vào lòng, “Nào có lai sứ nước láng giềng gì, chỉ là mấy thân bằng hảo hữu của ta tới đây dạo chơi thôi, bệ hạ cũng không phải chưa gặp qua bọn họ, mấy ngày không gặp, chẳng lẽ giờ liền xa lạ?”
Nữ Đế nhăn mi, dán bên tai Công Tôn Thác nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ không phải đang làm thuyết khách?”
Công Tôn Thác cắn lỗ tai Nữ Đế một chút, “Tự nhiên không phải, ngươi cũng không ngẫm lại, nào có thuyết khách ở loại tình thế này. Bên trong có đệ đệ ta, bệ hạ có thể lưu lại mặt cho ta nhiều chút, đừng kéo khuôn mặt khó coi với ta.”
Lỗ tai là điểm mẫn cảm của Nữ Đế, Công Tôn Thác cắn một cái, Nữ Đế còn súyt chút không chịu nỗi rên rỉ một tiếng, may mà nàng có tự chủ, lúc này mới nhịn xuống.
Hứa Từ hài tử này nàng xưa nay yêu thích, Bạch Thu còn là người của Kim quốc họ, mà trong đó còn có một hài tử là đệ đệ Công Tôn Thác. Cũng phải, nghĩ như thế nào mấy người này cũng không thể là thuyết khách.
Nhưng thời kỳ mẫn cảm này, từ Đại Diệu quốc đuổi tới Kim quốc, chẳng lẽ là vì tìm nơi nương tựa Kim quốc bọn họ.
Nữ Đế cân nhắc trong lòng, nghe nói đệ đệ Công Tôn Thác được phong Vương lưu lại Đại Diệu quốc, đây rõ ràng là cùng loại với thân phận chất tử, hoàng đế Đại Diệu quốc sao có thể cho hắn đến Kim quốc?
Mà trong chuyến này còn có Bạch Thu, Bạch Thu là người Kim quốc, về nhà thì không gì đáng trách, nhưng cố tình lại vào lúc chiến loạn này, mang theo người Đại Diệu quốc đến.
Chẳng lẽ mấy người đó là tính tìm nơi nương tựa Kim quốc?
Nữ Đế tuy không muốn can thiệp chiến tranh hai nước, nhưng cũng nhìn không được kẻ đào ngũ.
Trong lòng nàng nhận định mấy người này là đến tìm nơi nương tựa, ấn tượng tốt với Hứa Từ cũng biến mất hầu như không còn, tùy tay ban ghế Nữ Đế nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Mấy vị bây giờ đến Kim quốc ta, là tính ở luôn không rời đi nữa?”
“Bệ hạ nói đùa, ” Hứa Từ khoát tay, “Tình thế thiên hạ hiện giờ, sao có thể có nơi an tâm ở lâu. Mấy người chúng ta đều là đồ tầm thường vô vi, ngày thường du sơn ngoạn thủy là tốt rồi. Mắt nhìn thiên hạ tương vong, chúng ta lúc này mới tính du lịch núi cao sông lớn một phen, để tránh thương tiếc cả đời.”
Nữ Đế lạnh mặt, “Ý của Hứa Tiển Mã, là nói Kim quốc ta cũng không còn cách sống yên ổn?”
Hứa Từ chần chờ một lát, ngẩng đầu nhìn phía Nữ Đế, “Dám hỏi bệ hạ, có thể biết Nguyệt quốc Vũ Văn Thiên Thành vì sao ngắn ngủi mấy tháng, đột nhiên giống như được thần giúp đỡ có được vũ khí như vậy?”
Nữ Đế nhăn mi: “Ta cũng thu được mật hàm của mật tham, chỉ nói tên này không lâu từ Miêu Cương Đại Diệu quốc các ngươi mang về một nữ tử, đây là vũ khí mà nữ tử đó sáng tạo.”
Hứa Từ gật gật đầu, “Không sai, nữ tử này không phải người ngoài, chính là thứ muội của Hứa mỗ —— Hứa Tử Dĩnh.”
Nữ Đế ngẩn ra, “Muội muội ngươi?”
“Ta rất quen thuộc muội muội này, không chỉ có ta quen thuộc với muội muội này. Tứ hoàng tử điện hạ Lý Hạo Thịnh của nước ta từng ở Nguyệt quốc làm chất tử mười mấy năm, cũng rõ vị Vũ Văn hoàng đế vừa giết cha kế vị này như lòng bàn tay.”
“Một người coi sinh mệnh như con kiến, một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Vũ Văn Thiên Thành ngay cả cha ruột của mình cũng không buông tha, ngươi cho rằng lấy dã tâm của hắn, sẽ chỉ tấn công một mình Đại Diệu quốc thôi sao?”
“Nói đến muội muội này của ta, cũng tương xứng với Vũ Văn Thiên Thành a. Tuy nói là tốt khoe xấu che, nhưng ta với bệ hạ xưa nay hợp nhau, cũng không sợ bệ hạ chê cười. Thứ huynh của ta, ca ca cùng cha cùng mẹ của Hứa Tử Dĩnh, mấy tháng trước đột nhiên chịu khổ sát hại. Sau này theo ta điều tra, thế nhưng phát hiện không phải ai khác, chính là Hứa Tử Dĩnh phái người giết hắn. Về phần mục đích giết hắn, ta bây giờ còn chưa nghĩ ra.”
“Lại đến trước đây một chút đi, ” Hứa Từ trầm ngâm một lát, “Hứa Tử Dĩnh cùng mẫu thân nàng vô cớ mất tích, ta được phụ thân nhờ vả tìm kiếm nơi ở của các nàng chung quanh. Lúc ấy đại hôn của ngài cùng Công Tôn tướng quân qua đi, chúng ta khởi hành hồi cung. Lúc xuất phát không sai biệt lắm, ta nghe được nơi ở của các nàng, chính là ở Miêu Cương.”
Dừng một chút, Hứa Từ nhìn thoáng qua Nữ Đế muốn nói lại thôi, “Ngài đoán không sai, chính là Miêu Cương mà Vũ Văn Thiên Thành mang đi Hứa Tử Dĩnh. Tại hạ bất tài, không có võ công kề thân, chỉ phải để cao thủ đứng đầu võ lâm Lạc Thiên Tuyết ra tay tương trợ. Nhưng Lạc Thiên Tuyết chuyến này, lại chỉ mang về mẫu thân của Hứa Tử Dĩnh, không mang về Hứa Tử Dĩnh.”
“Hứa Tử Dĩnh ở Miêu Cương được tộc Vu Thần tôn sùng là Thánh Nữ, mà mấy người tộc Vu Thần ngu muội kia, lại vì lây dính cái gọi là thánh khí mà □□ mẫu thân của Hứa Tử Dĩnh đủ loại.” Hứa Từ hét lớn một tiếng, “Tất cả điều này Hứa Tử Dĩnh đều nhìn ở trong mắt, lại làm như không thấy! Thử hỏi thiên hạ sao lại có nữ tử như vậy, sát hại huynh đệ mình, coi thường mẫu thân mình! Còn nữa…”
Thở hổn hển mấy hơi to, Hứa Từ xoay mặt cười ha ha, vái chào với Nữ Đế: “Quên đi không nói nữa, vừa rồi là Hứa mỗ liều lĩnh, còn hi vọng bệ hạ xin đừng trách. Đã nói lần này là đi dạo chơi, sao lại nhắc tới việc này, đúng là làm xấu tâm tình của mọi người. Đều do ta, đều do ta. Hứa mỗ lần này tới, ngoại trừ dạo chơi, còn cố ý mang đến Mẫu Đơn hi thế cho Thanh hoàng tử —— hoa Quan Thế Mặc Ngọc.
“Lúc trước trước khi rời đi, Thanh hoàng tử điện hạ luôn nhắc nhở tại hạ mang hoa này lại đây cho hắn, bây giờ thế đạo loạn như vậy, Hứa mỗ thật sự không yên lòng để người bên ngoài mang hộ đến, lần này vừa vặn, cùng mang đến cho hắn. Sau này Đại Diệu quốc không còn, hoa này có thể xuất hiện nữa hay không, cũng là hai lời a.”
Nữ Đế ngồi trên long ỷ nghe Hứa Từ nói, sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, đúng là thật lâu không lên tiếng đáp lại.