“Ôi, cuối cùng tân lang cũng đã trở lại ~~ “
Thanh âm trêu đùa của người săn sóc dâu vang lên, nhất thời vang lên một trận tiếng cười ái muội. Sau đó là một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, một nam nhân mặc quần áo đỏ thẫm bị nhóm ma ma, nha hoàn cùng nhau vây quanh tiến vào, phía sau còn đi theo một đám nam nữ trẻ tuổi. Trận thế này, vừa thấy liền biết là muốn nháo động phòng.
”Thế tử gia, mau mau mở khăn voan, để cho huynh đệ chúng ta nhìn tân nương tử của ngài một cái đi.”
“Sở huynh, nhanh đi nhanh đi, chúng ta đã muốn chờ không kịp.”
”Sở huynh, ngài làm người cũng không thể keo kiệt như vậy, huynh đệ chúng ta còn đang chờ bái kiến chị dâu mà.”
”Biểu ca, đệ muốn xem tân nương tử ~~.”
......
Thanh âm một đám người vang lên, tiếng cười vang cùng các loại kêu gào, rõ ràng đến nháo động phòng.
”Thế tử, mời ngài mở khăn voan.”
Nha hoàn đang cầm cái khay chứa một cây gậy màu đỏ, mặt trên giống như một cây đòn cân. Tân lang quần áo đỏ thẫm mặc kệ các nam nhân đang ồn ào trong phòng, cầm cây gậy cẩn thận xốc lên khăn voan.
Khăn voan bị mở ra trong nháy mắt, Liễu Hân Linh có chút không thích ứng với ánh sáng trong phòng, có chút hơi hạ ánh mắt, giương mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng ở trước mặt, vừa nhìn, không khỏi có chút kinh ngạc.
Liễu Hân Linh nghe qua rất nhiều người cùng nàng nói An Dương vương thế tử Sở Khiếu Thiên hành động cực kém, trong tiềm thức đã muốn đưa hắn giống mấy diễn viên chuyên diễn vai phản diện trên truyền hình, trừ bỏ gia thế, vô luận diện mạo hay dáng người đều khiến người ta phẫn nộ, tất nhiên là thuộc loại nam nhân kém phẩm chất. Nhưng nếu không phải mắt nàng bị cận thị, nam nhân mặc quần áo đỏ thẫm như tân lang này không phải là người khác thay thế chứ?
Nam nhân trước mặt có gương mặt thực anh tuấn, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, dáng người cao to, một thân hồng y càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần anh tuấn. Thời điểm nàng giương mắt nhìn, con ngươi đen của hắn hiện lên sự kinh ngạc và vui mừng, sau đó là một loại thần sắc si mê sung sướng.
Liễu Hân Linh âm thầm nhíu mày, cảm thấy nhất đinh là mình nhìn lầm rồi. Nàng biết dung mạo của mình không tệ, nhưng thật sự không thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành, so với nữ tử của tứ đại gia tộc trong kinh và trưởng nữ của thừa tướng phủ kế bên nhà còn kém xa. Cho nên nàng chưa bao giờ quá mức kiêu ngạo đối với dung mạo của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người vì dung mạo của mình mà si mê.
Nhưng người này rốt cuộc là bị gì thế?
Liễu Hân Linh trong nháy mắt nghĩ ra đủ loại ý tưởng, thời điểm khăn voan được mở ra, người trong phòng phát ra một trận cười vang, nam nhân kia với đôi mắt đen láy sáng lên nhìn nàng, lúc nàng ngẩng đầu nhìn lại đây, lộ ra một nụ cười tươi trong trẻo, khiến cho khuôn mặt hắn càng trở nên anh tuấn phi phàm.
Trong lúc nhất thời không biết làm gì, căn cứ vào việc có qua thì có lại, Liễu Hân Linh miễn cưỡng tặng về một nụ cười cứng ngắc.
Nhìn đến nụ cười của nàng, ánh sáng trong mắt nam nhân càng sâu.
Đúng lúc này, một nam hài khoàng bảy- tám tuổi, mặc một thân cẩm y xinh đẹp đi đến, từ trên xuống dưới đem nàng đánh giá một lần, sau đó nở nụ cười hồn nhiên, tay nhỏ bé nắm lấy tay nam nhân mặc hồng y, ngửa đầu lên nói: “Biểu ca, tân biểu tẩu rất xinh đẹp. Nhưng không có xinh đẹp bằng tỷ tỷ của ta ~~.”
Lời vừa nói ra, trong phòng âm thanh tôn sùng của mọi người vang lên:
”Tất nhiên, nữ nhi của Vô Song công chúa chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, ai có thể sánh bằng?”
”Đúng vậy đúng vậy, Cẩm thiếu gia ngài cũng không thể tùy tiện đem Nhan quận chúa ra so sánh cùng một dong chi tục phấn a.”
“Mỹ mạo cùng tài nghệ của Nhan quận chúa không phải là nữ nhân bình thường nào cũng có thể so sánh.”…………………
(….. ta phiiiiiiiiii….. cái lũ này…….>”