A Nan máy móc đi mở nước, máy móc dùng nước lạnh trong chậu đồng rửa tay, sau đó máy móc vịn vào tấm bình phong di chuyển ra ngoài. Bởi vì còn bệnh nên thân thể mềm yếu vô lực, đi bộ cũng, A Nan không thể không mượn sự giúp đỡ của Vương gia – thật ra thì A Nan tình nguyện để nha hoàn làm chuyện này, ít nhất sẽ không để nàng thẫn thờ đến không có phản ứng.
Ra khỏi bình phong, thấy biểu tình nghiêm túc của nam nhân chờ bên ngoài, A Nan nhịn không nghĩ tới thanh âm vừa rồi, trong lúc nhất thời, không biết nên bày ra biểu tình gì.
A Nan cảm giác toàn thân đều đỏ, không phải là giận, mà là xấu hổ, không mặt mũi nào đối diện với phụ lão Giang Đông: Thần tài, thổ địa ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế? Khi nàng thần trí mơ hồ, rốt cuộc đã làm bao nhiêu trò cười vậy?
Sở Bá Ninh lại như bình thường đi tới, kéo tay A Nan, phát hiện đầu ngón tay nàng lạnh cóng, còn nhỏ nước, tự lấy một cái khăn tay, tỉ mỉ lau nước đọng trên tay nàng. Khi nam nhân cúi đầu thì tóc chảy ở trước ngực, tạo thành loại phong tình khó nói. A Nan nhớ lại lời nói kinh điển: Tay ta xuyên qua tóc đen của ngươi… Rõ ràng vẫn cảm thấy nam nhân của mình tóc dài như ma ma, mặc dù đã quen nam nhân thời đại này để tóc dài rồi búi lên. Nhưng bình thường đều nhìn thấy được buộc lên, mà bây giờ, nàng lại cảm thấy hắn xõa tóc dài, cũng rất đẹp mắt!
A Nan ngơ ngác, trong lòng từ từ dâng lên một tình cảm cực kì cảm động và ấm áp.
Nghe nói một người nam nhânng nguyện ý vì ngươi tỉ mỉ lau sạch sẽ nước đầu ngón tay, chứng minh hắn đã đem ngươi để ở trong lòng.
Chỉ là, cảm động của A Nan rất nhanh đã chuyển sang kích động.
Bởi vì bạn Vương gia đang giúp nàng lau sạch tay, sau đó rất không khách khí ôm eo nàng vào lòng, sau đó đem nàng để trên giường, bay qua người nàng, đánh vào mông nàng mấy cái,lạnh lùng nói: “Hừ, bệnh của nàng còn chưa ổn, cho nợ lại đó!”
“……”
A Nan hoàn toàn sửng sốt, hai đời nay, từ khi nàng có trí nhớ, nàng đều là một đứa bé ngoan, chưa từng bị ai đánh thẳng vào mông. Mà đêm nay, lại bị trượng phu coi như một đứa bé mà đánh đòn… Tâm tình A Nan kích động, cảm giác mình bị oan, thật lâu mới tỉnh lại. Vừa rồi mình còn cảm động sự chăm sóc của hắn, không, hắn tuyệt không phải chăm sóc, là đánh vào mông nàng trong khi nàng đang ngã bệnh! Thật là chạm vào tự ái!
Sở Bá Ninh không để ý đến A Nan đang ngây ngốc, dùng chăn bọc kĩ nàng, sau đó đi ra khỏi phòng. Ngoài cửa vang lên giọng nói chỉ chốc lát sau, Sở Bá Ninh đi vào, theo sau là một nha hoàn xa lạ, nha hoàn cúi đầu đi tới, trong tay cầm một khay, trên khay để một bát cháo.
Sở Bá Ninh nhận lấy khay, phất tay cho nha hoàn lui xuống.
Nha hoàn kia sửng sốt một chút, nhưng không dám nhiều lời, ôn nhu cúi đầu, lui ra ngoài, thuận tiện đóng chặt cửa lại.
A Nan không nhúc nhích mông, ngồi trên giường sững sờ nhìn Sở Bá Ninh, mà hắn thì thần sắc nghiêm túc, ngồi trước giường, một tay bưng chén, một tay cầm thìa, múc cháo đưa đến trước mặt A Nan.
A Nan chần chờ, nàng cảm thấy bụng mình đầy nước, nhớ mang máng khi mình ngủ mê man đã bị cho uống rất nhiều thuốc, bụng phình ra, hoàn toàn không đói. Dĩ nhiên là nàng nhớ rất rõ ràng vị Vương gia kia thô lỗ rót thuốc vào miệng nàng, hắn nắm cằm mình, trực tiếp đổ thuốc vào.
A Nan đang nghĩ, lại phát hiện khi mình chần chờ, không khí lập tứclạnh lẽo xuống vài phần, vội vàng há miệng đem cháo nuốt vào.
Là cháo xương, hạt gạo nấu mềm ra, xương ninh nhừ lọc lấy nước ngọt, ngửi thấy có hỗn hợp mùi cháo nhàn nhạt kết hợp với thịt, thật là làm cảm động người khác, vị cực tốt. Mà nhiệt độ cũng vừa phải, hiển nhiên là trước khi nàng tỉnh dậy luôn để trên bếp ninh.
Mặc dù khó có khi được vị Vương gia tôn quý bón cháo cho nàng, nhưng A Nan lại không có cảm giác thụ sủng nhược kinh – nếu như ngươi không đói bụng, lại có một người nam nhân dùng một loại ánh mắtlạnh như băng giá sâu kín nhìn ngươi, hoàn toàn không để nàng nuốt trôi nổi.
Chỉ là, A Nan không cần suy đoán cũng biết Vương gia tức giận, mà nàng không có lá gan vuốt râu hùm, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng. Vương gia à, rốt cuộc ta đã làm gì sai a? Sao ngài lại dùng phương thức hùng tàn này để trừng phạt ta? Ta là phụng chỉ của Thái hậu làm việc, căn bản không có làm sai gì a!
Bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Sở Bá Ninh gọi nha hoàn lên dọn dẹp chén, sau đó, nha hoàn mang nước nóng đến cho A Nan rửa mặt, xong lại bưng lên một chén thuốc.
A Nan: TAT, ta thật uống không nổi……
“Còn có chút sốt nhẹ, uống thuốc nào.” Sở Bá Ninh sờ sờ trán A Nan, nói như thế. nhìn gương mặt tức giận nghiêm túc của Vương gia, anh dũng uống hết thuốc.
Uống xong thuốc bắc, Sở Bá Ninh đưa mứt hoa quả tới.
A Nan mặt hạnh phúc, Vương gia đối với nàng vẫn rất tốt, nàng liền tha thứ động tác hắn vừa đánh mông nàng, chỉ là động tác nhất thời của Vương gia thôi, quên đi, quên đi! Quên đi sự sỉ nhục mình lớn thế này còn bị đánh đòn!
Bóng đêm càng thâm trầm, A Nan rất nhanh bắt đầu ngáp.
Trong thuốc có thành phần an thần, cộng thêm nàng vừa khỏi bệnh, đầu thật ra thì còn hơi choáng, cũng không để ý Sở Bá Ninh còn chưa nghỉ ngơi, A Nan ngã lên giường, thoải mái thở dài, não lúc này mới có cảm giác khá hơn một chút.
Sở Bá Ninh đem áo khoác cởi xuống, lên giường, đem A Nan kéo vào trong ngực, sau đó sờ sờ cằm A Nan, chơi đùa mang theo loại tình sắc mập mờ, sau đó nói: “Gầy, đau tay!”
A Nan ngổn ngang trong gió: Vương gia, ngươi đùa giỡn ta, cũng chỉ có một câu này?
Dĩ nhiên, loại này đùa giỡn không đủ, bạn Vương gia thích tự thể nghiệm hơn.
Sở Bá Ninh nâng mặt A Nan lên, cúi đầu, từ từ di chuyển đến mũi nàng, tóc đen rũ xuống trên gương mặt A Nan, có một chút ngứa làm nàng không thoải mái. Sở Bá Ninh cọ cọ, cánh môi ấm áp chuyển qua đôi môi khô của nàng, sau đó hôn nàng, lại thấy nàng giật mình mà nhếch miệng. Dùng cảm giác trêu đùa lòng người mà hôn sâu, đầu lưỡi giao xoa lẫn nhau, gắn bó như môi với răng. A Nan cảm giác mình rất sắp mất hơi thở, cộng thêm gió rét xuyên qua mũi, làm hô hấp bị nghẹn, không phải là đối thủ của Sở Bá Ninh, người nhũn như con chi chi.
Sở Bá Ninh đem hai tay của nàng giỠchặt, lật người đè nàng dưới thân mình, một tay giữ chặt đầu nàng, dùng sức sâu hơn cho nụ hôn này, một tay khác đã âm thầm thâm nhập vào thân thể nàng, xoa ngực nàng, từng phát từng phát khéo léo….
“Vương, Vương gia, ta, ta đang bị bệnh, sẽ lây cho chàng…”
A Nan nói đứt quãng, muốn cho vị Vương gia này đừng hung tàn như vậy, nàng vẫn đang còn là bệnh nhân đó, không thể chịu nổi phương thức vận động kịch liệt này đâu!Sở Bá Ninh đương nhiên biết tình huống của nàng bây giờ, chỉ ôm thân thể mềm mại nhỏ xinh của tiểu thê tử, đường cong thiếu nữ dính sát trên người hắn, khiến nam nhân bị cấm dục một tháng phải chấn động, động tình ắt là không thể thiếu. Mà hắn cũng có ý nghĩ trừng phạt nàng dám tiền trảm hậu tấu – rõ ràng là tiểu thê tử đáng yêu biết điều, vậy mà dám chạy đến Đồng Thành khổ cực này mà không viết một phong thư báo trước cho hắn một tiếng.
Chuyện đi dọc đường gặp phải người Bắc Việt xảy ra làm hắn không chuẩn bị kịp, còn để cho bản thân vừa ốm, vừa bị thương, gầy đi một vòng, ôm trong tay cũng không còn cảm giác mềm mại thư thái. Khi đó, nghe tiếng Như Thúy kêu to, thật làm cho hắn sợ hết hồn. Mà khi nhìn đến nàng hôn mê, càng làm cho đầu hắn trong chốc lát trống không, một cảm xúc khó nói xông lên suýt làm hắn mất chống chế.
Sở Bá Ninh lớn như vậy nhưng chưa có trải qua cảm giác mất khống chế như vậy!
Mà thiếu nữ trong ngực làm hắn mất đi khống chế lại mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, càng làm hắn thêm tức giận.
“Vương gia…… Thật sẽ lây cho chàng đấy……” Giọng của A Nan mang theo mềm nhũn nũng nịu, bất tri bất giác lại mang cảm giác hấp dẫn chết người.
Con mắt Sở Bá Ninh u ám, thanh âm lại rất bình thản: “Bổn Vương thân thể cường tráng, không sợ lây bệnh!”
Sở Bá Ninh nói xong, lại tiếp tục vuốt ve trên người nàng, trêu đùa nàng làm nàng cũng bị động tình, nhưng thân thể yếu đuối không thể chịu được phản ứng kịch liệt như thế. A Nan nhìn hắn quyết tâm muốn khi dễ nàng, hai mắt nhắm lại giả bộ đã bất tỉnh.
A Nan thật sự là không có tư chất, giả bộ bất tỉnh thế nào căn bản cũng không thể lừa gạt được Vương gia từ nhỏ lớn lên trong cung đình quen thấy các loại âm mưu quỷ kế. Chỉ là Sở Bá Ninh cũng không thật muốn làm gì, chỉ là đem nàng kéo lại ôm thật chặt, từ từ cọ cọ ở giữa hai chân nàng.
Không biết trải qua bao lâu, A Nan thấy hắn chỉ cọ cọ, không có thêm một động tác nào, mới thả lỏng tinh thân đi vào giấc ngủ.
Hồi lâu, Sở Bá Ninh hôn lên gương mặt ướt mồ hôi của nàng, ôm nàng ngủ.
Ngày thứ hai, khi A Nan tỉnh lại, rất may phát hiện, Vương gia ng tàn nhà nàng không có ở đây!
A Nan thở phào nhẹ nhõm xong lại có chút thất vọng.
Bên ngoài, Như Thúy nghe có tiếng động, gõ cửa, được A Nan cho phép đẩy cửa đi vào. Theo sau Như Thúy là nhiều nha hoàn, đang cầm dụng cụ rửa mặt, để theo thứ tự, đợi phục vụ A Nan rửa mặt.
Sau khi trải qua kiếp sống mười ngày trên xe ngựa, A Nan cảm giác xương vẫn còn nhũn ra, cộng thêm lần này thân thể bị bệnh, khiến cho nàng chỉ có thể để Như Thúy đỡ. Đột nhiên đứng lên, A Nan cảm thấy đầu có chút choáng, nếu không có Như Thúy đỡ, đoán là nàng sẽ rất nhanh lại ngã xuống giường mất!
“Như Lam đâu?” A Nan không nhìn thấy Như Lam, hỏi.
Như Thúy vắt khô khăn lông, đưa cho A Nan rửa mặt, hồi đáp: “Thưa tiểu thư, Như Lam tỷ tỷ bị trật chân, đại phu nói để nàng nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ ổn!”
Trí nhớ của A Nan có chút mơ hồ, ngay cả mình đi tới Đồng Thành thế nào cũng không nhớ nổi. Tối hôm qua, bị Vương gia nhà nàng dọa một lần, bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi, cũng không dám hỏi Vương gia tường tận. A Nan nghe Như Lam bị thương, không thể nhớ nổi tại sao, nghi ngờ hỏi: “Như Lam sao lại bị thương?”
Vừa nhắc đến, Như Thúy liền tức giận: “Đều là tại những tên Bắc Việt mọi rợ, nếu không phải vì bọn họ, chúng ta sẽ không bị văng khỏi xe ngựa, Như Lam tỷ tỷ cũng sẽ không bị trẹo chân, nô tỳ cũng sẽ không bị đập vào cửa xe, thiếu chút nữa bị trật eo…” Nói xong, Như Thúy không khỏi xoa xoa cái eo.
A Nan: =__=! Số mạng nha đầu này thật tốt, đều ngồi trên xe ngựa, chỉ có nàng không bị quăng ra…
Rửa mặt xong, Như Thúy lưu loát chải tóc cho A Nan, sau đó đỡ A Nan ra ngoài bàn, trên đó nha hoàn phủ Thành Thủ đã bày xong đồ ăn sáng.
A Nan vì còn bị bệnh, ăn uống cũng nhẹ nhàng. Ăn sáng xong, nghênh đón A Nan là một chén thuốc đen như mực. A Nan vẻ mặt đau khổ, số lượng thuốc nàng uống hai ngày nay tổng cộng bằng mấy năm, uống đến nỗi miệng vừa đắng vừa chát, cảm giác mình sắp mất vị giác. Nhưng Như Thúy đã sớm trở thành tai mắt của Sở Bá Ninh, vô cùng kiên định chấp hành lệnh của Sở Bá Ninh, khiến A Nan muốn uống ít một chút cũng không được.
Mới vừa uống thuốc xong, Chương ma ma tiến vào, thi lễ một cái, nói: “Vương phi, C không tiểu thư đến đổi thuốc cho ngài!”
“Cổ tiểu thư?’ A Nan mặt mờ mịt. Đi tới Đồng Thành thì nàng hoàn toàn trong mơ tiến vào, khi đó mơ hồ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Như Thúy giải thích cho A Nan hiểu: “Cổ tiểu thư này là con gái Cổ đại phu ở Dược đường, thuở nhỏ theo cha học y, tay nghề không tệ, là Vương gia đặc biệt cho nàng ấy đến chăm sóc ngài.”
A Nan gật đầu một cái, cho Cổ tiểu thư đi vào.
Cố Hoan Nhan mang theo hòm thuốc vào, sau khi đi vào trước tiên là cung kính thỉnh an A Nan. Lần đầu tiên đối mặt với nữ quyễn nhà quan lại quyền quý, Cố Hoan Nhan có chút khẩn trương, mặt cũng không dám ngẩng lên. Sau khi A Nan cho nàng đứng dậy, cũng cung kính hạ mí mắt, chắp tay đứng.
Sắc mặt A Nan có chút tiều tụy tái nhợt, nhưng nụ cười rất thân thiện, vẻ mặt ôn hòa nói: “Cố tiểu thư, làm phiền tiểu thư rồi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hoan Nhan nhìn thấy bộ dáng A Nan tỉnh táo, mặc dù gương mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, hết sức ưa nhìn. Hơn nữa, khi cười lên, bên má có núm đồng tiền, ngọt ngào, giống như có thể ngọt đến đáy lòng, làm cho người ta lập tức có hảo cảm.
Trong mắt Cố Hoan Nhan, vị Túc Vương phi này vẫn còn bé, bộ dạng trẻ con non nớt, như cô gái nhỏ chưa cập kê, khiến Cố Hoan Nhan hoài nghi, Túc Vương trước mặt Vương phi nhỏ nhắn đáng yêu như vậy – làm sao có thể xuống ray được. Khi Cố Hoan Nhan đang bôi thuốc cho A Nan, nhìn thấy trên cổ A Nan có một chút dấu vết mập mờ. Cố Hoan Nhan mặc dù là cô gái chưa chồng, nhưng ở Dược đường xem bệnh cho phụ nữ thì cũng nghe qua những phụ nhân trêu chọc để lại dấu vết, kể chút chuyện vợ chồng, đương nhiên biết dấu vết kia đại biểu cho cái gì.
Cố Hoan Nhan đỏ mặt, cẩn thận mở băng trên trán A Nan, sau đó lấy ra một bình ngọc tử, dùng thuốc trong bình tỉ mỉ bôi bôi trên trán A Nan.
A Nan nhắm mắt lại, cảm giác trên trán một trận mát mẻ, rất thoải mái. Hơn nữa, thuốc tản ra mùi hoa quế thơm mát, cảm giác hết sức tốt.
“Cố tỷ tỷ, thuốc này thơm quá, là cái gì vậy?” Như Thúy ở một bên giúp một tay, tò mò hỏi.
Cố Hoan Nhan cười một tiếng, động tác cũng không dừng lại, nói: “hật ra thì thuốc này là của Vương gia đưa cho dân nữ, nói dùng thuốc này bôi trên vết thương của Vương phi. Dân nữ từ nhỏ theo cha học y, nhưng chưa từng gặp qua loại thuốc này, nghĩ là ngự y cung đình, nhân gian không có, là có tác dụng tẩy sẹo, không để lại sẹo trên trán Vương phi.”
Như Thúy nghe, mắt mở thật to, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, như vậy nô tỳ cũng không cần lo lắng tiểu thư mặt mày hốc hác. Dáng dấp của tiểu thư vốn đã không được đẹp rồi, nếu trán có thêm vết sẹo càng không xong……”
A Nan vốn đang hưởng thụ cảm giác tốt đẹp của thuốc kia mang lại, nghe nha hoàn nói lời này, giận đến mở mắt nhìn chằm chằm nha hoàn kia. Mà trên mặt Cố Hoan Nhan đen thui, có nha đầu nói tiểu thư nhà mình vậy sao? Nhìn vẻ mặt thật thà của nàng ấy, khiến người ta cảm giác nàng thật lòng vui mừng, nếu vì chuyện này mà tức giận, chính là cô phụ tâm ý của nàng ta.
“Câm miệng! Ngươi không thể nói tốt hơn sao?” A Nan tức giận nói.
Thấy A Nan tức giận, Cố Hoan Nhan có chút sợ, cho là Vương phi muốn trừng phạt miệng nha hoàn, nhưng lại thấy Như Thúy gương mặt thành khẩn nói: “Tiểu thư yên tâm, thân thể là cha mẹ cho, ngài như thế nào cũng đều là do cha mẹ cho, đây là chuyện ông trời định, Vương gia sẽ không ghét bỏ ngài!”
“……”
Xử lý vết thương trên trán xong, Cố Hoan Nhan liền bưng hòm thuốc cáo lui.
Lúc này Chương ma ma đi vào, báo cho A Nan, phu nhân Thành Thủ tới bái kiến.
A Nan sai Như Thúy đỡ nàng đến đại sảnh ngồi, sau đó mơi mời phu nhân Thành Thủ tiến vào.
A Nan có chút mệt mỏi, thật ra thì muốn trở về nghỉ ngơi, chỉ là hiện tại nàng đang ở nhà người ta, chủ nhân tới bái kiên không gặp thì thật là quá đáng. Hơn nữa nàng đối với phu nhân Thành Thủ có chút tò mò, vì phu nhân chính là Chử nương tử trong sự tích từng bị người ta nhắc đến.
Chỉ chốc lát, một phu nhân dung mạo thanh lệ, quần áo thanh lịch, tuổi chừng hai mươi sáu, mang theo mấy nha hoàn đi vào. Phu nhân tư chất thong dong hào phóng, đối với thân phận cao quý của nàng không có bất kì vẻ rụt rè, mà trên trán nàng ấy lộ ra vẻ kiên nghị, thoạt nhìn là một nữ nhân trong kiên ngoài nhu, cho nên mới kiên quyết buông tha Kinh thành phồn hoa phú quý, theo phu quân đến khu biên thành nghèo khổ, hoàn toàn ánh mắt người đời.
Hà phu nhân trước tiên hành lễ với A Nan, sau đó ngồi xuồng cười nói: “Khí sắc của Túc Vương phi hôm nay tốt hơn nhiều rồi, hôm qua thấy ngài hôn mê bất tỉnh, Vương gia đã rất lo lắng.”
“Đa tạ Hà phu nhân quan tâm, là Bổn cung quấy rầy Hà Thành Thủ cùng phu nhân.” A Nan lễ độ trả lời.
Hà phu nhân mím môi cười cười, nàng chỉ là một phu nhân Thành Thủ nho nhã, không đảm đương nổi lời tạ của Túc Vương phi. Mà Túc Vương chọn phủ Thành Thủ để Vương phi dưỡng bệnh, không có người dám xen vào. Hà phu nhân âm thầm quan sát A Nan, đối với vị Vương phi đột nhiên xuất hiện tại Đồng Thành này, thật ra thì cũng khá tò mò. Dù sao ngày hôm qua Túc Vương tự mình cưỡi ngựa ôm nàng vào thành, đưa đi khám bệnh, dọc đường rất nhiều dân chúng thấy được, không khỏi làm người ngưỡng mộ tình thâm của vợ chồng bọn họ, cũng như thông báo cho mọi người ở Đồng Thành biết chuyện Vương phi đến Đồng Thành.
Có thể nói, A Nan còn chưa lộ diện, đã nổi danh.
Hà phu nhân cùng A Nan hàn huyên một lát, thấy A Nan có vẻ mệt mỏi, thức thời cáo lui. Trước khi đi, Hà phu nhân còn tặng cho A Nan hai tỳ nữ khéo tay tới, để A Nan dễ dàng sai bảo. A Nan đương nhiên cảm tạ.
Sau khi Hà phu nhân đi, A Nan sai Như Thúy đỡ nàng trở về giường, sau đó không lâu thì ngủ thiếp đi.
Tháng mười một, Đồng Thành đãlạnh đến mức có tuyết rơi, sắc trời trầm trầm âm hiểm, thật lâu không có mặt trời, hơilạnh ùn ùn kéo về.
Bên trong phòng có đốt chậu than, nhưng không biết có phải do bị bệnh, A Nan đang ngủ bắt đầu có cảm giác tứ chi rét run, không khỏi có chútlạnh, co người lại, cả người thành hình tôm, chỉ có tóc dài đen nhánh lộ ở ngoài, nếu không cẩn thận nhìn, còn tưởng rằng trên giường không có ai, chỉ có toàn chăn.
Sở Bá Ninh vén màn lên, thấy người nào đó đang làm thành kén tằm, không khỏi nhăn lông mày, có chút sợ người nào đó thiếu không khí, lập tức vội vàng kéo chăn ra, lộ ra khuôn mặt hồng hồng của A Nan đang ngủ.
Sở Bá Ninh mời từ bên ngoài trở về, tay cònlạnh lẽo, đầu tiên xoa xoa đôi bàn tay, đưa tay chà xát ấm, mới sờ lên trán A Nan, phát hiện nàng đã hạ sốt, trong lòng nhẹ nhàng thở phào
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nàng nhỏ gầy, thần sắc Vương gialạnh lùng, đôi thay đang vuốt ve êm ái chuyển sang véo lấy gương mặt còn lại chút thịt kia.
Hừ, đều tại nàng không nghe lời, khiến Bổn Vương lo lắng!