Hiền Thê Ngốc Nghếch

chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạng Thanh Xuân nhìn tiểu gia hỏa ngốc ở trong viện của mình gặm dâu tây đến vui vẻ, lại lần nữa nghi ngờ nàng tới đây làm gì?

Dâu tây là loại quả mới lạ trong thôn trang đưa tới, biết thân thể Hạng Thanh Xuân bị bệnh nhẹ, Hạng mẫu đau lòng không thôi, vừa đúng lúc thôn trang đưa tới dâu tây mới lạ. Trực tiếp đem một nửa số lượng đưa tới viện con trai, thế là tiện nghi cho người nào đó mỗi ngày đều tới.

Đầu năm nay, dâu tây còn là một loại quả hiếm lạ, người biết gieo trồng không nhiều lắm, sản lượng ít, số ít người có quyền thế mới ăn được, hơn nữa mùa sau sẽ không có. Mà Ôn Ngạn Bình mỗi ngày chạy tới Hạng phủ cũng nhặt được món hời lớn, Hạng Thanh Xuân bày ra một bộ chán ghét không chịu nổi, miệng còn đâm nhiều hơn mấy câu, nhưng mỗi khi Ôn Ngạn Bình không xem mình là người ngoài tùy ý ăn uống chơi đùa, lại nhìn nàng cười dịu dàng, cặp mắt xếch xinh đẹp kia tràn ngập ôn nhu, khiến cho Ôn Ngạn Bình càng không xem mình là người ngoài.

"Hồ ly tinh, thương thế của huynh thế nào rồi? Chắc không sao chứ? Thật sự xin lỗi, hôm qua đệ mới biết từ chỗ Hồ gia gia, thì ra eo nam nhân rất quan trọng, bị thương eo mà nói, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện..." Ban đầu đã có bệnh không tiện nói ra rồi, còn thêm bị thương ở eo nữa, có phải sẽ vĩnh viễn không được không?

Nghĩ xong, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng bị bao phủ bởi cảm giác áy náy, ánh mắt nhìn về phía thanh niên đang cầm sách ngồi bên cửa sổ vừa tiếc hận vừa thương xót.

Mặc dù không biết não nàng đang chứa cái gì, nhưng gân xanh Hạng Thanh Xuân vẫn nhảy bành bạch, không nhịn được nữa trực tiếp kéo nàng tới hung hăng bóp má nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc kệ đệ đang suy nghĩ cái gì, đều xóa bỏ hết cho ta!"

Ôn Ngạn Bình rất biết nghe lời, nam nhân mà, ai nguyện ý nói ra loại bệnh không tiện nói làm tổn thương lòng tự trọng này? Nàng hiểu, rất hiểu đấy.

Khốn khiếp! Đến cùng thì đệ biết cái gì!!!

Hạng Thanh Xuân có loại cảm giác thâm trầm vô lực, oán hận đầu mình quá thông minh, thế mà hiểu được ánh mắt nàng, đương nhiên tức chết mình mà.

"Đừng tức giận, đừng tức giận, giận hại thân, không đáng...!" Ôn Ngạn Bình vỗ vỗ lồng ngực phập phồng của hắn, sau đó cầm trái dâu tây nhét vào miệng hắn, thấy khuôn mặt yêu dị xinh đẹp thay đổi hình dạng, cắn môi, nhịn không được cười lên ha hả.

Chiếu Quang không đành lòng nhìn thiếu gia nhà mình bi ai, cũng cực kỳ kính nể Ôn thiếu gia phóng khoáng, dám đùa giỡn trên đầu thiếu gia nhà hắn, còn không biết chữ thảm viết thế nào nữa.

Cười đùa một lát, thấy bàn tay nàng dính đầy nước dâu tây, chịu không nổi, sai người mang chậu nước sạch tới, tự mình rửa tay cho nàng.

Trong phòng chỉ có Chiếu Quang hầu hạ, Chiếu Quang đờ dẫn nhìn thiếu gia nhà mình rửa tay cho người ta, đã bao lâu hắn không làm loại chuyện này rồi, Ôn thiếu gia còn hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ đương nhiên mặc cho thiếu gia rửa tay -- Quả nhiên thiếu gia đã sớm có âm mưu, từng bước xơi tái, khiến cho người nào đó quen với sự thân mật của hắn, sau này muốn tiến thêm một bước không phải càng dễ dàng sao?

Trên tay đầy nước, Hạng Thanh Xuân lấy ra một cái khăn sạch lau từng ngón tay cho nàng.

Ôn Ngạn Bình nhìn bàn tay to xinh đẹp như ngọc đang nắm lấy tay nàng, đầu hơi mơ màng, sau đó nhịn không được hỏi: "Hồ ly tinh, Đại hoàng tử vẫn chèn ép huynh sao?"

Hạng Thanh Xuân liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, Đại hoàng tử dù sao cũng chỉ là hoàng tử, Hoàng thượng còn ở đây." Tuy không biết Ôn Lương nghĩ như thế nào, nhưng Hạng Thanh Xuân lờ mờ nhận ra được Ôn Lương đã tìm chỗ an bài cho Ôn Ngạn Bình, tương lai Ôn Ngạn Bình sẽ không thể nào làm quan, thế nên rất nhiều chuyện không cần thiết phải nói cho nàng biết.

Năm trước mượn cơ hội thoát khỏi Đại hoàng tử, Hạng Thanh Xuân liền rảnh rỗi nhốt mình trong phủ, tuy nhiên đây chỉ là tạm thời ở ẩn, có Hạng gia và Khúc gia làm đường lui, cộng thêm quan hệ với Ôn Lương, đoạn thời gian này không quá khó khăn để hắn chuyển mình. Đương nhiên, những chuyện này hắn biết là được, không cần nói với nàng. Hơn nữa thấy nàng vì mình bênh vực kẻ yếu, sau mỗi lần nghe xong, như mở cờ trong bụng, muốn ngừng mà không được, càng không lắm mồm.

Ăn này nọ xong, mỗi ngày đến lúc này, Hạng Thanh Xuân không muốn để người ta rời đi nhanh như thế, thế nên mở miệng kích thích, chọc Ôn Ngạn Bình xù lông, sau đó quyết định so thắng bại trên bàn cờ, Hạng Thanh Xuân cười híp mắt sai người mang bàn cờ tới, hai người ngồi trước bàn cờ đặt trong sảnh đầy ánh sáng, đánh cờ giết thời gian.

Đang lúc hai người nhàn nhã hưởng thụ không gian riêng, thì có người tới.

Thần sắc Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt nhìn nha hoàn bẩm báo, trong tay vẫn cầm một quân cờ đen, giống như không đếm xỉa tới: "Ai tới thế?"

"Là nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, và Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, Biểu tiểu thư." Nha hoàn cẩn thận bẩm báo, cảm giác bây giờ thiếu gia thật đáng sợ, làm nàng không dám thở mạnh một cái.

"Ba" một tiếng, quân cờ rơi vào trên bàn cờ, âm thanh thanh thúy giống như sấm rền nặng nề giáng vào lòng nha hoàn.

"Ai, huynh đệ tỷ muội của huynh sang? Đệ đây..."

Ôn Ngạn Bình còn chưa nói hết, Hạng Thanh Xuân liền chặn lời muốn cáo từ của nàng, chỉ nói: "Không sao, cho họ vào đi."

Nha hoàn khom người hành lễ, chỉ có Chiếu Quang run rẩy nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, trong lòng vô cùng hâm mộ Ôn Ngạn Bình trì độn ngốc nghếch, rõ ràng ánh mắt thiếu gia lạnh băng dữ tợn khiến người ta phát run, dáng vẻ "Dám tới phá hỏng chuyện tốt của ta, cho các người chết", nhưng trong mắt người nào đó, là vì có mình ở đây nên không tiện cho huynh đệ tỷ muội vào, lộ vẻ mặt khó xử.

...Ngã, Ôn thiếu gia ánh mắt ngài không dùng được sao?

Sau khi đám người cam đảm đến quấy rối được hạ nhân dẫn vào, Hạng Thanh Xuân đã khôi phục bộ dáng lịch sự tao nhã như bình thường, một thân cẩm y màu tím, mặt như ngọc, xinh đẹp dị thường, dáng vẻ quý công tử thanh sạch sang trọng. Mà thiếu niên bên cạnh hắn tuy tướng mạo bình thường, nhưng trên mặt treo ý cười, ánh mắt trong trẻo, hai đầu lông mày đầy anh khí, là một thiếu niên lanh lợi.

Hạng Thanh Hạ và Hạng Thanh Thu là thứ tử Hạng gia, từ nhỏ tới luôn luôn bị con trai trưởng Hạng Thanh Xuân chèn ép, đối với vị đại ca này vừa kính vừa sợ, hận không thể cách hắn thật xa, chẳng qua là muốn biểu lộ trước mặt Khúc Phương Thảo mà thôi, tốt nhất lấy được hảo cảm của nàng. Hai thứ muội Hạng Thanh Ca và Hạng Thanh Nhã chỉ làm nền cho Khúc Phương Thảo, có cũng được không có cũng không sao.

Vì thế, nhân vật chính lần này là Khúc Phương Thảo.

Khúc Phương Thảo là đích nữ Khúc gia, dung mạo tài sắc đương nhiên không kém, giơ tay nhất chân đều lộ ra khí chất, khiến Ôn Ngạn Bình không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Mà mấy lần nhìn này, đều lọt vào mắt Hạng Thanh Xuân, trong lòng như có lửa đốt, hận không thể trực tiếp giết chết Khúc Phương Thảo.

Hạng Thanh Xuân là người rất biết che giấu, dù cho trong lòng giận muốn chết, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, cười sai hạ nhân dâng trà lên, sau đó thân thiết nói chuyện với mấy người kia.

"Biểu ca, thân thể huynh đỡ nhiều chưa?" Khúc Phương Thảo quan tâm hỏi.

"Đa tạ biểu muội quan tâm, đương nhiên là tốt hơn rồi." Trên mặt Hạng Thanh Xuân mang ý cười, vừa xa cách vừa khách khí, nhưng không khiến người ta thấy lạnh nhạt.

Quân tâm tình hình sức khỏe Hạng Thanh Xuân xong, ánh mắt Khúc Phương Thảo liền rơi vào trên người Ôn Ngạn Bình, dịu dàng cười cười: "Vị này chính là Ôn công tử sao? Lần đầu gặp mặt, Ôn công tử quả nhiên giống như lời đồn."

Bề ngoài xinh đẹp xưa nay vốn được ưa chuộng, làm người ta thường không để ý đến mặt khác, Ôn Ngạn Bình là người thích ngắm mỹ nhân, tuy rằng nửa tỉnh nửa mê, nhưng đối với mỹ nhân trước giờ đều mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng muốn nàng phát sinh tâm tư gì -- thật có lỗi, cô nương này quá trì độn, lại còn ngốc, chết non đi.

Thấy hai người ta một câu nàng một câu nói chuyện với nhau, một ăn nói dịu dàng, một cười tươi nhàn nhã, những người khác đều thành nền, lại khiến Hạng Thanh Xuân lần nữa nảy sinh tư tưởng u ám muốn giết chết Khúc Phương Thảo.

Hiếm khi đối mặt với người Hạng gia, Ôn Ngạn Bình đương nhiên không làm ra chuyện gì thất lễ, Hạng Thanh Hạ, Hạng Thanh Thu, Hạng Thanh Ca, Hạng Thanh Nhã đều biết thân phận Ôn Ngạn Bình, danh tiếng con trai Ôn Tử Tu bày ra rành rành, có rất nhiều người cam tâm tình nguyện nịnh bợ nàng, Hạng Thanh Ca, Hạng Thanh Nhã thậm chí sinh ra một vài ý niệm, cảm thấy gả tới Ôn phủ thật tốt, trong nhất thời bầu không khí rất hài hòa vui vẻ.

Hạng Thanh Xuân thừa dịp nâng chén trà, quét mắt nhìn biểu lộ những người ở đây một lần, trong lòng đã suy tính kỹ làm thế nào giày vò hai thứ đệ dám can đảm dẫn Khúc Phương Thảo tới thăm hắn, còn có hai thứ muội lớn mật dám đánh chủ ý lên Ôn Ngạn Bình, sau đó nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, trái với dáng vẻ ngu xuẩn khi ở trước mặt mình, mỗi nhất cử nhất động đều tự nhiên hào phóng, thong thả chậm rãi, khiến lòng hắn có chút khác thường.

Hạng Thanh Xuân đột nhiên nghi ngờ dụng tâm của Ôn Lương, xuất phát từ mục đích gì mà nuôi dưỡng Ôn Ngạn Bình thành như thế, thậm chí cho phép nàng mỗi ngày chạy tới nhà mình.

Dù là Hạng Thanh Xuân thông minh tuyệt đỉnh, cũng sẽ không thể nào đoán được thiếu niên bên cạnh mình hoàn toàn chính là một cô nương, mà Ôn Lương lại phỏng đoán ra tâm ý của hắn, trực tiếp ném cô nương tai họa này cho hắn nhức đầu, tục xưng là xuất giá, hơn nữa Ôn đại nhân dụng tâm hiểm ác có ý định xem trò vui, đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết giới tính của cô nương kia, muốn hắn tự tìm ra chân tướng, bởi vì không phản đối bọn họ lui tới, thậm chí rất mong đợi đệ tử thông minh của mình gặp tai họa.

Nghỉ ngơi nửa tháng, đại phu mới tuyên bố Hạng Thanh Xuân khỏe hẳn.

Mà nửa tháng này, Ôn Ngạn Bình thường xuyên chạy tới Hạng phủ, Hạng Thanh Xuân với tư cách là con trai trưởng, có phần được sủng ái yêu thương hơn, trong phòng kỳ vật hiếm thấy gì không có, thức ăn vặt rất nhiều, mặc dù Ôn Ngạn Bình không phải người tham ăn, nhưng lại có một người cha rất có tâm hồn ăn uống, cho nên đôi khi nàng cũng rất thích ăn uống, hơn nữa Hạng Thanh Xuân cố ý giữ nàng bên cạnh bồi dưỡng tình cảm, đương nhiên không keo kiệt mà sử dụng các loại thủ đoạn dụ dỗ.

Hôm nay, Hạng Thanh Xuân đợi từ sáng đến trưa, cũng không thấy Ôn Ngạn Bình tới.

Mặt Hạng Thanh Xuân không đổi, hoa xuân chập chờn đón gió ngoài cửa sổ, quyển sách cầm trên tay đã một canh giờ chưa lật sang trang mới, yên tĩnh ngồi một chỗ, giống như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến người ta không dám tùy tiện lên tiếng phá hư.

Da đầu Chiếu Quang run lên, nhưng vẫn đi tới gọi một tiếng: "Thiếu gia, người đi tìm hiểu trở về nói, hai canh giờ trước Ôn thiếu gia đã ra khỏi phủ, chỉ là không biết rõ ngài ấy đi đâu."

Hạng Thanh Xuân nhíu mày, trong khoảng thời gian này, nếu Ôn Ngạn Bình đi ra ngoài, ngoại trừ ra phố mua ít đồ ăn vặt làm lễ vật mang tới cho hắn, hơn phân nửa sẽ không đi nơi khác coi như là bò thì cũng đã tới, chẳng lẽ phát hiện chỗ nào vui nên chạy đi chơi rồi hả?

Sau nửa ngày, Hạng Thanh Xuân đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại y phục trên người, nói: "Hiếm khi thời tiết tốt như thế, chúng ta ra ngoài dạo một chút."

"..." Thiếu gia, cái cớ này thật tệ!

Đi chính phòng thỉnh an Hạng mẫu, lúc Hạng mẫu lải nhải chung thân đại sự của hắn, Hạng Thanh Xuân quyết đoán cáo từ, dẫn Chiếu Quang ra ngoài.

Vừa xuất phủ, liền có một hạ nhân tướng mạo bình thường tới báo: "Thiếu gia, Ôn thiếu gia đang ở Hồi Xuân đường.

Ánh mắt Hạng Thanh Xuân hơi rét, âm thanh lắng động: "Ngã bệnh?"

"Thuộc hạ không biết, Trần đại phu ngăn chặn, không cho bất cứ ai vào, nhưng mà nghe dược đồng nói, lúc Ôn thiếu gia đến, hình như bị thương.

Lông mày không tự giác nhíu lại, trong mắt toàn là lo lắng, cho người hầu kia lui xuống xong, Hạng Thanh Xuân gõ gõ ống tay áo: "Đi, đi Hồi Xuân đường."

Đến Hồi Xuân đường, Hạng Thanh Xuân trực tiếp đi vào, tìm dược đồng hỏi: "Trần đại phu đâu?"

Đang hỏi thì Trần đại phu đúng lúc từ hậu viện đi ra, lúc nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt, nhưng chợt nhớ người nọ là đệ tử Ôn Lương, là sư huynh của vị cô nương ngốc phía trong, trong lòng không thấy gì kỳ quái.

"Đại phu, sư đệ ta thế nào?" Hạng Thanh Xuân hỏi.

Những ngày qua tiếp xúc với hắn nhiều, Trần đại phu biết bề ngoài thanh niên này bất luận là vân đạm phong thanh thế nào, trong lòng thật sự rất quan tâm tiểu sư đệ của mình. Chỉ là, hiện tại ông không biết mở miệng thế nào, chỉ hàm hồ nói: "Ôn công tử không khỏe, cần nghĩ ngơi thật tốt."

"Tại sao không khỏe?" Hạng Thanh Xuân nheo mắt hỏi, ngữ khí rõ ràng rất bình thường, thế nhưng Trần đại phu cảm thấy trong đó rất áp lực.

Trần đạo phu thật sự không biết phải nói với một đại nam nhân sự tình hung tàn của tiểu cô nương kia như thế nào, chỉ có thể nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp. Hạng Thanh Xuân vốn là người thông minh, sao lại không biết đại phu không muốn nói, trong lòng khẩn trương, cho rằng tình huống Ôn Ngạn Bình thật không tốt, nhẫn nại nghe Trần đại phu nói xong, liền cất bước vào sương phòng dành cho người bệnh nghỉ ngơi trong hậu viện.

Trần đại phu giơ tay giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể thở dài, không ngăn cản hắn.

Trong phòng yên tĩnh, Hạng Thanh Xuân liếc mắt liến thấy chăn co lại thành một đoàn trên giường, cuốn lại như con tằm. Lông mày nhíu lại, Hạng Thanh Xuân đi đến trước giường, đưa tay vén chăn: "Tiểu sư đệ, đệ làm sao thế?"

"..."

Lôi kéo nửa ngày, chăn màn rốt cuộc bị hắn giật ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong mắt còn đầy vẻ hoảng sợ.

Thấy tiểu tử bình thường ngốc nghếch không sợ trời không sợ đất biến thành dáng vẻ này, Hạng Thanh Xuân cực kỳ đau lòng, đưa tay áp lên trán nàng, sờ trúng một mảng mồ hôi lạnh, trong lòng càng gấp gáp. Còn đang định nói gì, nhưng thấy dáng vẻ nàng hoảng sợ, những lời nói cay nghiệt như thói quen nuốt về trong bụng, hiếm khi dịu dàng: "Làm sao thế? Ở đâu không thoải mái?"

Có lẽ do hiếm khi hắn dịu dàng, Ôn Ngạn Bình dường như nắm được cọng cỏ cứu mạng, kéo ống tay áo hắn, há miệng muốn nói gì đó, lại ngoảnh mặt đi, buồn buồn nói: "Sao huynh lại ở đây?"

Hạng Thanh Xuân thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng không chịu nổi mà ngồi xuống ghế đôn trước giường, không chuyển mắt nhìn nàng: "Trần đại phu dặn ta rảnh rỗi tới đây kiểm tra, miễn cho để lại di chứng." Trong lòng lại khẽ nói: Đánh nát miệng cũng không nói với nàng, là do hắn lo lắng cho nàng nên mới vội vã tới đây.

"..."

Chiếu Quang lần nữa khóc ròng trong lòng, tự nhủ thiếu gia ngài đừng tìm cớ nữa, nói thẳng ra là mình lo lắng không được sao? Bằng không với sự trì độn của Ôn thiếu gia, cả đời cũng không hiểu rõ tâm ý của ngài đâu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio