Hôm nay là ngày thọ thần của thái hậu, từ sáng sớm Như Thúy đã thức dậy, tinh thần phấn chấn bắt đầu một ngày làm việc.
Bởi vì hôm nay ngày sinh nhật thái hậu, nên Ôn Lương được một ngày nghỉ ngơi, lười biếng lại ở trên giường không động đậy, mặc cho Như Thúy ba bận thúc năm lần dục cũng không chịu thức dậy, cả người lười biếng nằm bò ở trong chăn, mặt vùi giữa chiếc gối mềm mại, khiến mái tóc dài mà đen nhánh ấy vương vãi trên mặt nệm màu đỏ, tạo nên một cảnh sắc kích thích thị giác.
Gả cho hắn chưa được nửa tháng, Như Thúy liền đã biết một vị đại mỹ nam nhân nào đó khiến không biết bao người mến mộ đích thị chứa không ít “tật hư”, mà người nào đó lại chẳng mảy may chút nào đem những thứ “tật hư” ấy bày ra trước mặt nàng, hoàn toàn “đạp đổ” hình tượng một người quân sư trí dũng song toàn. Đương nhiên, Như Thúy cũng không cho rằng như thế là không tốt, có những “tật hư” này làm cho hình tượng Ôn Lương - quân sư hoàn mỹ càng thêm chân thực —— mà điều kiện tiên quyết là Như Thúy nàng cố gắng đừng luôn vì những “tật hư” của hắn mà nói ra những lời đánh giá tức nghẹn người được chứ?
Thấy hắn lại lười, Như Thúy kéo kéo vài nhánh tóc hắn, cũng không thúc giục, cười nói: "Được rồi, Ôn đại nhân chàng ngủ nhiều cũng là hay, nghe nói ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn sẽ mau có nhiều thịt, thịt mà nhiều thì thật là mềm mại khi ngủ ôm mới thực dễ chịu." Nàng lộ ra vẻ mặt hài lòng, mong chờ hắn nhanh thêm nhiều thịt lên một chút, để nàng buổi tối có thể thoải mái ôm hắn mà ngủ.
Ôn Lương bộ dáng đang lười biếng, bị nàng nói một câu mà mất sạch, mặt đầy vạch đen bật dậy, kéo nàng ôm vào lòng dùng miệng cắn cắn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
"Ôn đại nhân ngươi đói bụng sao? Còn chưa có súc miệng đâu, hơn nữa ta là người, như vậy mà gặm tươi ăn sống không tốt lắm đâu..."
Lời còn chưa nói hết đã theo cái hôn vừa đến mà nuốt vào trong, miệng người nào đó rốt cuộc phát huy một loại công dụng khác.
Mặc dù hôm nay là ngày thọ thần của thái hậu, nhưng bọn hắn là thần tử, không cần giống như các phi tần trong cung từ sáng sớm đã tập hợp đầy đủ tiến đến Trọng Hoa cung chúc thọ thái hậu, chỉ chờ lúc sẩm tối tiến cung tham gia thọ yến vì thái hậu chúc thọ. Nhưng mà mặc dù không cần sáng sớm vào cung, nhưng vì hôm nay là ngày sinh của nữ nhân tôn quý bậc nhất Đại Sở, trong phố lớn, ngõ nhỏ sáng sớm liền bắt đầu đốt pháo, thanh âm bốp bốp đùng đùng lan ra nghe thật là có mấy phần tựa không khí ngày tết.
Sau bữa ăn sáng, hai phu thê cùng đi vào thư phòng.
Như Thúy được Thanh Y đem những sổ sách trong phủ tới, mắt dừng ở phía trên bàn đọc sách tay cầm lấy cây bút lông sói ở trên giấy Tuyên Thành nhìn bút pháp phóng khoáng trên đó quả nhiên là phu quân nhà nàng viết. Đây là lần đầu tiên vào ban ngày nàng và Ôn Lương cùng nhau ở chung trong thư phòng, cảm giác thực mới mẻ. Vốn dĩ nàng là muốn sửa phòng sát vách với gian phòng ngủ chính lại một chút thành thư phòng nhỏ của nàng, nhưng mà còn chưa làm được, vì vậy Ôn Lương đồng ý, để thuận tiện nên nàng cùng hắn dùng chung một cái thư phòng.
Như Thúy ló đầu nhìn trông, nhìn thấy trên tờ giấy trắng bên lề trái viết bốn chữ phóng khoáng đích thị là bốn chữ: Đồng thành binh pháp, không khỏi ngẩn ra, Ôn đại nhân đây là muốn tự viết binh thư? Nhưng lại nhớ hắn ở biên giới một thời gian khá dài, nhiều năm cùng người Bắc Việt giao chiến, kiến thức thâm sâu, trong đầu hiển nhiên chứa đầy binh pháp, sách lược, tự viết binh thư cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thôi, Như Thúy mỉm cười, giờ khắc này cảm nhận thực rõ ràng được nam nhân này tài hoa thế nào, lòng chợt lay động, chàng hoàn mỹ được không thể tưởng được.
Gả cho hắn, kỳ thực thật là may mắn của nàng thôi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời lặn, hai phu thê thay lễ phục hợp nghi, rồi kiểm tra lại lễ vật chuẩn bị cho mừng thọ, không có gì không ổn, hai người liền ngồi xe ngựa tiến cung.
Xe ngựa ở trước cửa cung phía nam dừng lại, trong cung không có nguyên do đặc biệt không cho phép cưỡi ngựa ngồi xe tiến vào, trừ khi có ân điển ngoại lệ. Hai người xuống xe ngựa, qua trước cửa cung, sau khi thị vệ kiểm tra, liền cùng nhau tiến đến hoàng cung.
Thời gian còn sớm, nhưng mà người tiến cung chúc thọ đã rất đông đủ, vội vàng không bằng đến sớm, là ngày thọ thần của thái hậu nương nương không ai có lá gan đến muộn, hơn nữa tiến cung còn có hậu bối cùng phu nhân các gia phủ muốn đi Trọng Hoa cung bái kiến thái hậu, đến lúc đó cũng có thể trước mặt thái hậu nương nương để lại ấn tượng tốt.
Yến hội bắt đầu vào giờ Tuất, cách yến tiệc tối thời gian nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Như Thúy phải đến nán lại bên cung thái hậu, Ôn Lương cũng phải cùng các quan lại khác tụ tập nơi cung điện chờ đợi, thuận tiện cùng những đại thần kia giao lưu một chút. Cho nên sau khi tiến hoàng cung không lâu, hai người liền tách ra để đến những nơi khác nhau.
Ôn Lương đối với chuyện kế tiếp có chút lo lắng, nhưng vì hắn một thần tử nam nhân, không có triệu kiến riêng của bề trên thì không thể bước vào hậu cung, cho nên chỉ có thể lo lắng dặn dò Như Thúy nha đầu nhà mình mấy câu.
"Ôn đại nhân yên tâm đi, ta sẽ rất an phận!" Như Thúy thấy hắn lo lắng có chút mất hứng, nói rõ: "Hơn nữa trong cung còn có Túc vương phi mà." Có Túc vương phi phía trên áp chế, nhìn nàng không vừa mắt cũng phải nghĩ về lại một chút.
Nghe nói như thế, Ôn Lương lại lo lắng hơn, ai biết hai nha đầu này cùng nhau tiến cung sau đó lại càng sinh thêm chuyện? Mà thực ra các nàng đều rất an phận, nhưng luôn có người nhìn không thuận mắt ắt sẽ tìm tới các nàng mà sinh sự thôi.
"Được rồi, ta biết nàng rất ngoan ngoãn, nhưng mà thi thoảng bị ức hiếp một chút, cũng không nên vì vậy cùng người khác đối nghịch."
"Nhưng nếu là người kia bắt nạt đến quá đáng thì sao?" Như Thúy cô nương nhỏ giọng hỏi.
"... Vậy nàng để bọn nha hoàn đưa hắn đánh cho cha mẹ hắn đều nhận không ra, đại nhân ta làm chủ cho các nàng!"
"Thiếp đã biết!"
Bên cạnh Thanh Y, Thượng Khê đờ đẫn không nói gì, nghe hai người này đối thoại cảm thấy cả hai đều là bất lực ngã vào nhau.
Sau khi cùng Ôn Lương tách ra, Như Thúy mang theo Thanh Y dưới sự hướng dẫn của một tiểu thái giám đi về phía Trọng Hoa cung của thái hậu. Thọ lễ vừa rồi lúc tiến cung đã giao cho thái giám chờ ở nơi đó tiếp ứng, bọn họ sẽ đem các lễ vật đồng thời cùng một lúc đưa đến Trọng Hoa cung.
Trong cung kết hoa giăng đèn, một bầu không khí hoan hỉ rộng khắp.
Lúc đi tới Trọng Hoa cung, xa xa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa. Mà lúc này cùng nhau đến Trọng Hoa cung cũng không chỉ có Như Thúy, bên cạnh còn có hai mệnh phụ. Cung nữ canh giữ ở trước cung điện nhìn thấy các nàng, liền thi lễ sau đó liền đi vào thông báo, rất nhanh liền đi ra truyền các nàng tiến vào.
Lúc Như Thúy đến là lúc người trong sảnh không nhiều cũng không ít vừa khéo thời gian mà đến, hơn nữa đến cùng còn có hai người khác, nên nói thực đúng là không quá gây chú ý. Nhưng không biết làm thế nào khi Ôn Lương này là đệ nhất mỹ nam thanh danh quá lớn, thêm nữa nàng lại là truyền kỳ thân phận một bước bay cao vạn trượng, có thể nói ở đây cung phi cung nữ cùng phu nhân đối với nàng hết sức hiếu kỳ, lúc nghe thấy cung nhân báo, đều xao xác đồng loạt quay qua nhìn, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn ra xem rốt cuộc nàng có cái gì đặc biệt, để cho Ôn Tử Tu kia cực phẩm đệ nhất nam nhân gạt bỏ hết thảy khó khăn cưới nàng làm vợ.
Bên Như Thúy cùng tới có hai vị phu nhân thấy trong điện nhiều ánh mắt nhìn chằm chặp như vậy không khỏi khẩn trương, cử chỉ liên tục có chút mất tự nhiên. Như Thúy cũng bị một điện người nhìn như thế cũng có chút khẩn trương, không để ý lúc một phu nhân đi bên cạnh chân bước hơi nhanh, bước giẫm phải làn váy của mình. Như Thúy bước chân nhẹ nhàng, lúc thấy vướng nàng theo phản xạ cầm lấy váy kéo giật lại, làm vị phu nhân kia trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà ngã nhào xuống, tức khắc trang sức trên đầu rối tung.
"..."
Trong điện tức khắc im lặng, một lát không biết là ai bật cười ra tiếng, sau đó giống như là bị nhiễm, cả đại điện ai nấy mặt đều mang theo ý cười, thế nhưng lại không có cười ra tiếng, coi như là chừa cho phu nhân vừa ngã chút mặt mũi.
Như Thúy cũng giật mình, vội vàng cùng những cung nữ ấy đỡ phu nhân kia lên. Nhưng mà phu nhân kia có lẽ bị mất mặt như vậy nên không hề cảm kích, ngầm đem tay nàng giật ra, hung hăng trừng mắt liếc nàng, trên mặt lại rất xấu hổ.
Lúc này, giọng thái hậu ân cần truyền đến: "Phu nhân của Tả thị lang không có sao chứ? Người đâu, mau dìu Tả thị lang phu nhân ngồi xuống nghỉ ngơi".
Mày liễu của Tả thị lang phu nhân cau lại, được cung nữ đỡ trông bộ dáng yếu ớt vô cùng, miễn cưỡng cười nói: "Thái hậu nương nương, thần phụ không có việc gì, chỉ là ngực có chút đau mà thôi, khí lực của Ôn phu nhân thực sự là rất dũng mãnh". Trong giọng nói mang theo ý giễu cợt.
Nghe nói vậy, người ở chỗ này liền thay đổi đối tượng bị giễu cợt, nhưng lại thấy Như Thúy dường như không có bị phản ứng gì, mà hướng Tả thị lang phu nhân kia cười cười, cất tiếng giòn tan nói: "Cảm ơn Tả thị lang phu nhân đã khen, ta đúng là khí lực đúng là hơi lớn, đại phu nói nữ tử có khí lực là chuyện tốt mà, mới sẽ không thoáng cái liền bị gió thổi bay, mà tháng mười gió thu cũng không chỉ là hơi lớn thôi đâu". Đang nói, mặt lộ ra một ý tươi cười, thực sự rất vui vẻ.
"..."
Da mặt này cũng đặc biệt dày, không tốt ở chỗ lại quay ngược châm chọc người ta gầy yếu mà chẳng vội vàng tiến lên đi tự tìm lấy phiến phức.
Thấy Tả thị lang phu nhân không còn lời nào để nói, Như Thúy cô nương lại nói: "Thái hậu nương nương, xin thứ cho thần phụ vô trạng, cũng không biết Tả thị lang phu nhân giẫm phải y phục của thần mới làm hại phu nhân ấy bị ngã một cái."
Tình hình là người trong điện cũng thấy rõ ràng, mặc dù không biết Tả thị lang phu nhân khi đó là là vô tâm hay hữu ý, nhưng việc này xảy ra thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Nếu là tình huống bình thường, không phải là người bị giẫm váy sẽ té ngã xuống sao? Thế nào tình huống hiện tại này lại đổi lại, ngược lại là người giẫm váy lại bị té ngã?
Thái hậu sau khi nghe xong, chỉ biết đem việc này trở thành chuyện ngoài ý muốn, sai người ta đem Tả thị lang phu nhân đỡ đến bên cạnh ngồi xuống.
Tả thị lang phu nhân trước ánh mắt mọi người lại càng thêm mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, nhưng tại loại thời điểm này lại không thể mượn cớ thân thể khó chịu tránh đi, nếu không lại càng mất mặt, chỉ có thể cố gắng ở một bên ngồi xuống, trong lòng liên tục có ý nghĩ muốn ăn tươi người nào đó, nhưng lại chỉ có thể oán hận vò xoắn khăn tay, ở trong lòng chửi rủa nha hoàn đó may mắn.