Hôm nay là ngày thành thân của con Trấn quốc công là Ôn Lương cùng nghĩa muội Túc vương, sáng sớm ở phủ Túc vương cũng hơi chút náo nhiệt.
Sáng sớm sương mù tràn ngập, ngày mùa thu giọt sương còn đọng lại trên cành cây, những tia nắng ban mai bắt đầu chiếu sáng.
Ở sân sau tây viện của phủ Túc vương, tại một gian phòng có tiếng mở cửa, một thân ảnh thon dài xinh đẹp đi ra, đắm chìm trong những tia nắng ban mai và hoa cỏ cây cối sau đó hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đáng yêu lộ ra nụ cười dễ thương, khởi động duỗi người xoay xoay, tiếp đó chắp tay sau lưng chậm rãi đứng lên đi dạo ở hành lang.
Sau đó không lâu, vài nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt súc miệng lặng yên không một tiếng động theo sân ngoại đi tới, trong đó nha hoàn Thanh Y mặc trang phục có vạt áo góc tay áo thêu hoa văn nhìn thấy nữ tử chậm rãi bước tới, không kiềm chế được hai mắt trừng trừng, bước nhanh tới.
"Tiểu thư, hôm nay người thức dậy thật là sớm!" Thanh Y mím môi cười nói.
Một nha hoàn khác mặc quần áo màu lam nhạt tên Lam Y che miệng cười nói: "Chớ không phải hôm nay là ngày tỷ ấy xuất giá, cho nên ngủ không được?"
Bị nha hoàn trêu ghẹo nữ tử cũng không buồn bực, ngược lại lộ ra một nụ cười thật tươi và nói: "Thanh Y, Lam Y, chào buổi sáng." Sau đó chỉ chỉ vào mặt của chính mình, hỏi: "Trông bộ dáng của ta giống như ngủ không được nên dậy sớm sao?"
Nhìn nét mặt tỏa sáng kia, bọn nha hoàn đồng loạt lắc đầu, trong đầu không khỏi thầm nghĩ, trên thế giới này cái gì có thể làm cho nàng không ngủ được sao?
"Cái này đúng rồi!" Như Thúy cười, khuôn mặt của nàng tươi cười cuối cùng làm cho người ta không tự chủ được muốn cười theo, "Đúng rồi, các ngươi hôm nay cũng rất sớm."
Xem vẻ mặt của nàng có bộ dáng vô tri vô giác, trong lòng Thanh Y thở dài, chẳng trách vương phi đã dặn dò nàng vô luận xảy ra chuyện gì đều phải bình tĩnh, nếu không sẽ trực tiếp sụp đổ: "Tiểu thư, người quên rồi sao, hôm nay là ngày người xuất giá, vương phi đã phân phó, bảo chúng tôi sớm một chút trang điểm cho người, tránh bỏ lỡ giờ lành."
"Ôi chao, ai, ôi? Cần nôn nóng như vậy không?"
Xem thế này, không chỉ trong lòng của Thanh Y, mà tất cả nha hoàn có mặt ở đây đều nổi dậy, suýt nữa quỳ xuống bái lạy vị tiểu thư ngốc này, đồng thời trong lòng nghĩ, tính tình Túc vương thiên tuế nghiêm túc như vậy, tại sao lại nhận thức loại người như tiểu thư ngốc thế làm nghĩa muội chứ? Càng thật giận là, hôm nay vị tiểu thư ngốc nghếch đó lại sắp gả cho con của Trấn quốc công, đương triều thái sư Ôn Lương, thật sự là rất đáng giận.
Đại khái là xem sắc mặt bọn nha hoàn không đúng, Như Thúy có chút tự giác nói: "Được rồi, nếu là vương phi phân phó, như vậy chúng ta bắt đầu đi." Nói xong, vẻ mặt biểu tình ung dung hy sinh.
Người ở chỗ này tiếp tục đờ đẫn, đờ đẫn theo người nào đó cùng nhau trở về phòng.
Khi mặt trời lên cao thì phủ Túc vương náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay là ngày nghĩa muội Túc vương lấy chồng, tuy rằng mọi người trong kinh đối với thân phận vị "Nghĩa muội" này có phê bình kín đáo, nhưng không thể không nể mặt mũi Túc Vương, sáng sớm liền đều phái người tặng lễ lại đây chúc mừng.
Nói đến nghĩa muội Túc vương Hạ thị Như Thúy, mọi người chỉ có một ấn tượng: Bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng đây là nha hoàn may mắn!
Như Thúy từng là một nha hoàn bên người Túc vương phi, lại không biết như thế nào được con của Trấn quốc công là Ôn Lương thường đến phủ Túc vương làm khách coi trọng, khiến cho Ôn Lương không để ý đến sự phản đối của lão Trấn quốc công, trực tiếp tiến cung cầu hoàng thượng tứ hôn. Lão Trấn quốc công đương nhiên không muốn con trai trưởng duy nhất cưới nữ nhân có thân phận hèn mọn như vậy, đến Tử Thần điện náo loạn, Sùng Đức hoàng đế đau đầu không thôi, liền không hạ chỉ tứ hôn.
Nhưng mà Ôn Lương không hề buông tha, thế nhưng cuối cùng vẫn là Túc vương tự mình đem nha hoàn kia thu làm nghĩa muội sau đó giải quyết vấn đề thân phận, lại tiến cung khẩn cầu cùng hoàng thượng một phen, lúc đó cứ nghe ngôn từ của hắn khẩn thiết, thập phần cảm động, Sùng Đức hoàng đế liền đồng ý yêu cầu của hắn, tự mình tứ hôn cho hai người. Lão Trấn quốc công thấy đại cuộc đã mất, lập tức giống như già đi mấy tuổi, nhưng thánh chỉ đã hạ, chỉ có thể không tình nguyện khiến người ta bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.
Vả lại một thân Ôn Lương, con Trấn quốc công, Tử Tu, mỹ danh hiếm có, tư chất đương nhiên thông tuệ, dáng vẻ thanh tú, được danh xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam. Từ khi thiếu niên đã xuất chinh đóng quân ở biên cương, vốn có danh xưng là thiên tài quân sư, mặc dù thời gian dài không ở kinh thành, nhưng mỹ danh không kém, chỉ cần lộ diện, đều được săn đón không thôi, vô luận qua bao nhiêu năm, kinh thành có ít người quên tài nhân Ôn Tử Tu.
Nam tử như thế, quý nữ trong kinh thành cảm thấy nên chọn vị hôn phu như vậy mới là tốt nhất, bao nhiêu khuê các ngóng trông có thể được hắn ngoảnh lại nhìn, dù chết cũng không tiếc. Nhưng biên giới chiến sự căng thẳng, không chỉ có làm cho Ôn Lương dừng lại ở khu vực biên cương, lại khiến cho hôn sự của hắn phí thời gian quá một năm, tới năm trước sau khi Bắc Việt đối với Đại Sở cúi đầu xưng thần, hắn mới trở về kinh thành.
Sau khi trở lại kinh thành, lại vứt cho mọi người một tin sấm sét.
Hắn cố ý muốn cưới một nha hoàn bên người Túc vương phi làm vợ!
Đương nhiên, nội tình trong đó cũng rất phức tạp, nghe đâu sở dĩ Ôn Lương cố ý cầu cưới một nha hoàn như thế, là vì khi nha hoàn này ở Đồng Thành đã từng cứu hắn một mạng, Ôn Lương trong lòng cảm ơn, không tiếc lấy thân báo đáp, thật tốt cho một màn mãnh nữ cứu mỹ nam a.
Nghe nội tình như thế, quý nữ chưa lấy chồng giữa kinh thành ở cửu thành trong lòng chua xót, cáu giận vì sao lúc ấy không phải mình xả thân cứu mỹ nam, như vậy đối tượng kinh thành đệ nhất mỹ nam ái mộ yêu đương đó là chính mình rồi.
Vì thế, giấc mộng này tan biến nhóm quý nữ bắt đầu mỗi ngày nguyền rủa bạn nha hoàn may mắn nào đấy, không ngừng lấy dép đập tiểu nhân (Tục lệ TQ, ghét ai, lấy hình nộm người đó đập cho nó ko ngóc đầu lên nổi)
Nhưng mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, thì hôn lễ này vẫn đúng hạn mà cử hành.
Túc vương phi dắt đứa con gái nhỏ hơn ba tuổi bước nhanh về phía tây viện, trên mặt đều có chút mồ hôi, sau khi vào phòng, nhìn đến nữ tử đã mặc vào giá y tân nương thượng hạng, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy các nàng, trong phòng nhóm mama nha hoàn chạy nhanh lại hành lễ.
Hôm nay làm nhân vật chính, bạn Như Thúy cô nương vốn dĩ cũng muốn đứng lên, nhưng rất nhanh bị nha hoàn đè xuống, liền cười nói: "Tiểu thư, tiểu quận chúa, các người tới rồi."
Túc vương phi nghe được của nàng xưng hô, liền hạ mi, nói: "Sau này em sẽ là thê tử của Ôn Lương, đừng tiếp tục gọi ta là tiểu thư nữa."
"Không còn cách nào khác, em quen gọi như vậy rồi." Như Thúy buông tay than thở, sau đó nghiêm túc im lặng đứng ở một bên nhìn về hướng bánh bao nhỏ cười cười, nói: "Tiểu quận chúa, có phải hay không?"
Tầm mắt bánh bao nhỏ nhìn trên bàn trang điểm có một đống trang sức son phấn làm cho vẻ mặt của bé thay đổi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thúy di là tân nương tử ~~"
Như Thúy gật đầu, thoải mái nói: "Đúng vậy, không cần nhắc nhở, Thúy di của người biết hôm nay chính mình phải lấy chồng rồi."
Bánh bao nhỏ nga một tiếng, hơi hơi nhíu mày, lại nói: "Ôn thúc thúc cưới Thúy di."
"Đúng, tiểu quận chúa thật thông minh ~~" Như Thúy khích lệ nói.
Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu, âm thanh ngọt lịm nói: "Trăm năm hảo hợp!"
"Cám ơn tiểu quận chúa chúc phúc."
Bánh bao nhỏ tiếp tục nghiêm túc gật đầu, bật ra một tiếng "Đừng khách sáo".
Mama nha hoàn trong phòng nhìn đến gương mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ không khác gì Vương gia kia, không khỏi cúi thấp đầu.
Túc vương phi không khỏi vỗ trán thở dài, không nói gì ngưng nghẹn, lúc này mới ba tuổi thôi mà, ngươi trưng vẻ mặt lạnh băng như thế làm gì? Hơn nữa hai người các ngươi đã ở trong phủ bao lâu rồi, cần khách sáo thế sao? Bỗng nhiên nàng cảm thấy nữ nhi của mình cùng Như Thúy ngốc này đang diễn một vở tuồng khôi hài vậy?
Thấy mama bắt đầu búi tóc cho Như Thúy, Túc vương phi làm trưởng bối nên bắt đầu tinh tế dặn dò một số việc chuẩn bị cho hôn lễ. Tuy rằng hiện tại Như Thúy không phải nha hoàn của nàng, nhưng hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng lại hơn hẳn tỷ muội, hôm nay nha đầu kia xuất giá, cảm giác giống như gả đi muội muội, làm cho trong đầu nàng có chút không nỡ, bất tri bất giác liền lải nhải rất nhiều.
Như Thúy cũng thập phần im lặng lắng nghe lải nhải của nàng, hiếm khi thấy nàng ta không giống như trước đây mà phá hủy bầu không khí này, làm cho nàng nghẹn họng đến chết.
"Về sau nếu như Ôn Lương dám khi dễ em, em phải trở về nói cho ta biết, ta sẽ bảo vương gia đi thu thập hắn!" Túc vương phi A Nan vẻ mặt kiên định nói.
Như Thúy lộ ra tám chiếc răng trắng xinh tươi cười, nói: "Không sao đâu, Ôn đại nhân sẽ không khi dễ em đâu, sau khi chúng em ký hiệp nghị kết hôn, em mới đồng ý gả cho hắn."
Hai mắt Túc vương phi trợn trừng, "Tại sao em không hề nói cho ta biết?" Làm nàng vẫn thực lo lắng, lại không ngờ người ta sớm đã có ước định!
"Ôn đại nhân nói tốt nhất đừng cho tiểu thư biết." Như Thúy cực kì thành thật đem vị mỹ nam nào đó sắp trở thành trượng phu mà bán đứng.
Túc vương phi nghiến răng kèn kẹt, kế tiếp quyết định nên hẳn là nên dạy cho tân nương tử nào đó, đêm nay nên nói những gì, khiến cho đêm nay Ôn Lương bị nghẹn họng mà chết đi.