Nghe Ôn Lương thương tiếc nói nàng té bị thương, cần yên tâm tĩnh dưỡng không được tùy tiện giày vò ép buộc, cho nên hắn tự mình trở về phủ Trấn quốc công là được, Như Thúy cô nương thầm lơ đễnh bỏ qua.
Như Thúy cô nương cảm thấy mình da dày thịt béo, căn bản không để vết thương kia vào trong mắt. Quả nhiên qua ngày hôm sau, cảm giác trên mặt đã không còn đau đớn, thoạt nhìn cũng bớt sưng đi một ít, đoán rằng ngày mốt hẳn sẽ không còn kinh khủng như vậy nữa.
Lúc Như Thúy cô nương muốn hỏi hai nha hoàn của mình như vậy, hai nha hoàn cùng im lặng nhìn nàng, vẻ mặt khá là kỳ diệu, thế là Như Thúy cô nương quyết định không hỏi nữa. Trái lại Ngọc Sênh chuyên chịu trách nhiệm về quần áo đi đứng của chủ tử, lúc nhìn thấy mặt nàng liền nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng trước vẻ mặt vô tội của Như Thúy cô nương, nhắm chặt mắt, làm như không thấy.
Hôm sinh thần năm mươi tuổi của Trấn quốc công, Ôn Lương còn chưa tỉnh dậy, Như Thúy cô nương liền tỉnh.
Trùng hợp hôm nay tuyết đã ngừng rơi, trên góc và vòm mái hiên treo hoa tuyết, người hầu dậy sớm đang khẽ khàng quét tuyết.
Như Thúy cô nương nhìn nhìn sắc trời, lấy gương soi mặt, cái mặt vốn sưng như bánh bao giờ đã biến nhỏ thành màn thầu, nhưng vết bầm lại không biến mất bao nhiêu, Như Thúy cô nương suy nghĩ, dùng son phấn hẳn là có thể che khuất. Nghĩ nghĩ, đè mặt, cảm thấy còn có chút đau đớn.
Ngay lúc Như Thúy cô nương nỗ lực soi gương, một giọng nói lười biếng vang lên: “Mới sáng sớm liền bò dậy, nàng không lạnh không mệt sao?”
Như Thúy cô nương quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân chỉ lộ ra cái đầu bù xù nằm bò bên giường với tay vén lên một góc màn giường —— thực sự phá hủy hình tượng, cho nên phải nói, căn bản không cần nàng phá hủy hình tượng của hắn, hắn đã tự hủy hình tượng rồi. Lúc này người nào đó lười biếng rút trong ổ chăn, rướn cổ nhìn nàng, đôi mắt hoa đào sâu thẳm.
Như Thúy cô nương buông cái gương bước tới, mừng khấp khởi nói: “Ôn đại nhân, thuốc của Hồ gia gia quả nhiên rất tốt, chàng nhìn xem vết sưng đã bớt rồi này, thoa một chút phấn là có thể che giấu, không ai phát hiện được đâu.”
Ôn Lương ôm chăn đứng dậy, kéo nàng đến trước giường cẩn thận nhìn nhìn, sau đó cọ cọ nửa bên mặt không bị thương của nàng, nói: “Hai bên mặt không đều nhau đâu, một bên bằng một bên sưng, vẫn rất dễ khiến người ta nhìn ra. Nếu người khác hỏi sao một bên mặt nàng béo thành như vậy, nàng sẽ trả lời thế nào?” Hắn hoạnh họe nói.
Như Thúy cô nương bình tĩnh: “Gần đây trời lạnh, ăn ngon hơn, không cẩn thận liền ăn đến mập nửa bên mặt.”
"..."
Ôn Lương lập tức ôm trán, nàng nghĩ người khác ngu ngốc sao? Hay da mặt nàng quá dày? Kỳ thực cô nương nhà nàng hẳn là da mặt dày đúng không?
Nhưng Ôn Lương cũng từ đó mà nhìn ra nha đầu kia vô cùng cố chấp với việc về nhà chúc thọ cha hắn, khiến hắn bỗng nhiên phá vỡ nguyên tắc, tự động mở miệng bảo quay về... Ôn Lương thầm thở dài, kéo nàng vào lòng cúi đầu hôn xuống môi nàng. Không nguyên tắc thì không nguyên tắc vậy, dù sao từ khi bắt đầu quen biết nàng, mình cũng đã sớm không còn nguyên tắc gì nữa.
Mà khi Ôn đại nhân tự than thở việc mình không giữ nguyên tắc, trong mắt Như Thúy cô nương lại đang thầm nghĩ: Ôn đại nhân lại giận dỗi, rõ ràng có một số việc có thể không cần phải nghiêm khắc như thế, lại luôn ngại mặt mũi.
Sau khi ăn sáng xong, Như Thúy cô nương gọi Thanh Y Lam Y đến, hiếm khi được nàng bảo trang điểm khéo léo chuẩn bị quần áo xinh đẹp, không trang điểm nhàn nhạt có lệ như trước kia. Hai nha hoàn lập tức lệ nóng doanh tròng, mặc dù biết Thúy ngốc cô nương chỉ vì muốn che lại vết thương trên mặt mà thôi, thế nhưng hiếm khi thấy có ý này, vẫn khiến các nàng ấy cực kỳ hứng thú.
Như Thúy cô nương vốn là mỹ nhân mặt trái xoan, chỉ cần nàng không mở miệng, sẽ là cảnh đẹp ý vui. Sau khi tỉ mỉ trang điểm, Ôn Lương nhìn thấy liền ngẩn ra, sau đó mới đưa tay qua nắm tay nàng, nhìn vào con ngươi mang ý cười của nàng, đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, nói::Nha đầu, hôm nay nàng rất đẹp.”
Như Thúy cô nương vui lòng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn hắn nói như mình là bảo mẫu: “Ôn đại nhân vẫn xinh đẹp như mọi ngày!”
"..."
Thanh Y Lam Y bật cười, Ôn Lương liền nghiêm mặt nhìn gió lạnh chợt thổi ào qua.
Khuôn mặt tươi cười của Thanh Y Lam Y cứng ngắc, méo mặt nén cười nhìn người nào đó chỉ nói một câu liền phá vỡ bầu không khí ấm áp, trong lòng lập tức đồng tình vô hạn với Ôn đại nhân.
Hôm nay là sinh thần năm mươi tuổi của lão Trấn quốc công.
Năm mươi là một con số rất quan trọng, năm mươi hiểu mệnh trời, ở cổ đại có thể xem như đã bước vào hàng lão, ngay cả hoàng đế cũng phái sứ giả đến chúc thọ Trấn quốc công, khiến cho đại tộc danh gia có uy tín trong kinh thành cùng các đại thần trong triều đều rất nịnh bợ chạy đến đây chúc thọ lão Trấn quốc công, đồng thời cũng muốn nhìn gần thêm một chút đương triều thái sư Ôn Lương danh tiếng nơi kinh kỳ.
Nhưng sau đi tới phủ Trấn quốc công, lại phát hiện đứng trước cửa đón khách, là hai con trai thứ đã thành niên của phủ Trấn quốc công, mà con trai chính thất Ôn Lương lại không có mặt. Mọi người hai mặt nhìn nhau, truyền lại lời gì đó chỉ hiểu mà không diễn đạt được, lớp người trước đương nhiên biết hằng năm đều có chuyện này, chả thấy kỳ quái, mà nay năm bọn họ muốn biết chính là, thật vất vả Ôn Lương mới về kinh sinh sống, lại nhậm chức ở kinh thành, hẳn là không có lý do gì không về nhà chúc thọ phụ thân chứ?
Lớp người trước đều biết năm đó phủ Trấn quốc công phát sinh chuyện đáng tiếc, con trai trưởng của phủ Trấn quốc công bất hạnh qua đời trong cung, sau đó không lâu phu nhân Trấn quốc công tiền nhiệm cũng lìa trần, sau đó công tử chính thất thứ hai của phủ Trấn quốc công náo loạn một trận với Trấn quốc công, tuổi nhỏ liền rời nhà. Nhưng khiến bọn họ cảm thấy buồn cười chính là, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng những năm gần đây, mặc kệ thằng nhóc cứng đầu đó làm chuyện hoang đường gì, đều có bản lĩnh dàn xếp hết thảy, mặc dù trong đó cũng có chút việc cho thấy là hoàng thượng đã nhúng tay vào, nhưng thanh danh của Ôn Lương không chỉ không bị hao tổn, trái lại nhắc tới người này, liền khiến mọi người tán chuyện say sưa, trở thành đối tượng trẻ tuổi được sùng bái theo đuổi.
Lại một chiếc xe ngựa dừng ở phủ Trấn quốc công, Ôn Doãn nhìn thấy ký hiệu của xe ngựa, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Là xe ngựa của phủ Phương thái y, Phương thái y là viện phán(chức quan quản lý) của thái y viện, cũng là một trong những thế giao (quen biết nhiều đời) của phủ Trấn quốc công, mặc dù chỉ là viện phán ngũ phẩm, nhưng bởi vì thời trẻ đã cứu lão Trấn quốc công một mạng, cùng lão Trấn quốc công kết thành bạn tâm đầu ý hợp, khiến con cháu của phủ Trấn quốc công nhìn thấy lão cũng phải cung kính gọi một tiếng Phương gia gia.
Sau khi hai vãn bối cúi chào, Phương thái y cười ha hả để Ôn Doãn đỡ mình vào cửa, hỏi: “Cha hai đứa đâu rồi?”
“Đang nghỉ ngơi ở sảnh chính. Cha lớn tuổi, thân thể không được như lúc trước, lúc này trời đang lạnh, bọn con đã khuyên vào trong nghỉ ngơi, xin Phương gia gia ngài đừng trách.” Trên gương mặt xưa nay vốn chính trực của Ôn Doãn lộ ra chút tươi cười: “Hôm nay phụ thân vẫn luôn ngóng trông Phương gia gia ngài đến, còn căn dặn con và tứ đệ nhất định phải chiêu đãi ngài thật tốt.”
Phương thái y gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Lương ca nhi đâu? Sao không thấy hắn?”
Ôn Doãn chần chừ, rồi mới nói: “Tam đệ đang đến, chút nữa sẽ tới nơi.”
Nghe như thế, mặt Phương thái y đanh lại, sau đó nặng nề thở dài, hỏi: “Cha con bọn họ vẫn cứng đầu thế sao?”
Ôn Doãn chỉ cười cười.
Phương thái y biết khúc mắc kia của cha con họ, không nói thêm gì nữa.
Sau khi Ôn Doãn đưa Phương thái y đến sảnh chính, liền quay lại cửa lớn đón khách.
Trấn quốc công nhìn thấy Phương thái y đương nhiên vô cùng vui mừng, nhanh chóng sai người hầu dâng trà.
Hai người nói chuyện một lúc, Phương thái y bảo Trấn quốc công cho người hầu lui ra ngoài, cất giọng nghiêm trọng: “Có chuyện muốn nói với huynh, nhưng lại sợ huynh biết được sẽ tức giận. Hơn nữa đứa bé Lương ca nhi kia ta cũng thân thuộc từ bé, ta biết trong lòng hắn có nỗi khổ, vẫn hi vọng cha con các huynh có thể hòa hòa hợp hợp, đều là cha con cùng chung dòng máu, có gì mà không vượt qua được...”
Khóe mắt Trấn quốc công khẽ nhảy, trong lòng có dự cảm xấu, miễn cưỡng nói: “Đều do nghiệt tử kia quá ngang bướng, lâu nay bởi vì nó luôn bận rộn việc triều chính... Cho nên vẫn không thể dạy dỗ nó cho tốt. Aizz, kiếp này ta cũng không mong gì, chỉ hi vọng sau khi ta trăm tuổi, nó có thể trở về kế thừa vị trí này, đừng vứt bỏ mặt mũi Ôn gia ta là được.” Cúi xuống, lại hỏi: “Cẩn Hoài huynh, không biết huynh có chuyện gì muốn nói? Hai ta có mấy chục năm quen biết, còn có việc gì không thể nói chứ?”
Phương thái y lại thở dài, nói: “Được rồi, chuyện này huynh cũng phải biết. Chỉ hi vọng huynh nghe xong phải bình tĩnh, đừng gây gổ với đứa bé Lương ca nhi kia...”
Lúc Ôn Lương dắt Như Thúy cô nương trang điểm tỉ mỉ đến phủ Trấn quốc công, bất kể là khách khứa trước cửa, hay huynh đệ Ôn gia đều có cảm giác không thể tin được.
“Tam đệ, đệ về rồi!” Ôn Doãn vui mừng nói, giống như một đại ca rộng lượng bao dung đệ muội nghịch ngợm, vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Tam đệ là người bận rộn, đã nhiều năm lúc sinh thần của cha đệ đều nhiều việc, chỉ cho người đưa lễ vật về. Vi huynh cũng không thể nói gì, biết khi đó đệ đều vì Đại Sở chúng ta, rốt cuộc giờ đã hòa bình, thấy đệ trở về, trong lòng vi huynh thật yên tâm.”
Ôn Lương cười cười, nói: “Xem đại ca nói kìa, dù đệ bất hiếu, sinh thần của cha cũng phải quay về.”
Nghe hai huynh đệ nói chuyện, mọi người xung quanh có ấn tượng tốt với Ôn Lương, từ đó cũng bỏ qua hơn phân nửa mọi việc hắn đã làm, còn lại đều là tốt đẹp.
Đúng lúc này, quản gia đang bận xoay như chong chóng trong bữa tiệc chợt thở hồng hộc chạy đến, lúc nhìn thấy Ôn Lương, vừa sợ vừa lo, sau đó nói với ba vị thiếu gia: “Đại thiếu gia, tam thiếu gia, tứ thiếu gia, mọi người vất vả rồi. Lão gia nói, nếu tam thiếu gia trở về, bảo ngài trực tiếp đến thư phòng tìm ông ấy, ông ấy có việc muốn nói với tam thiếu gia.”
Nhìn sắc mặt của lão quản gia, ba huynh đệ Ôn gia chợt cảm thấy không tốt, Ôn Doãn và Ôn An đều có chút lo lắng, nhưng e ngại khách khứa đông đảo, không muốn lộ ra, chỉ cười nói phụ thân quả là mong nhớ tam đệ, giục hai vợ chồng Ôn Lương tiến vào.
Ôn Lương ung dung đi ở phía trước, lão quản gia mặc dù có lo lắng, nhưng lão nhiều việc, không thể cùng đi, chỉ có thể buồn lo nơm nớp rời khỏi.
Lão quản gia lo lắng cũng khiến Như Thúy cô nương có chút bất an, đặc biệt là khi Ôn Lương bảo nàng đến phòng sưởi ấm chuyên dùng để chiêu đãi nữ quyến tìm Trấn quốc công phu nhân, Như Thúy cô nương liền có trực giác nhạy như dã thú biết hiện tại tâm tình của cha chồng nhà mình không tốt, hẳn là muốn bắt phu quân nàng đến để la mắng, nàng nắm tay áo Ôn Lương muốn cùng qua.
“Không biết vì sao cha lại tức giận, thiếp đi cùng chàng thôi, hai người đi cùng nhau vẫn tốt hơn một người chịu tội, đúng không?” Như Thúy cô nương mở đôi mắt trông mong nhìn hắn, nhìn nam tử tóc đen áo trắng trong cảnh mùa đông tiêu điều, chợt cảm thấy hắn cao quý lại yếu đuối, một trận gió liền có thể thổi bay hắn.
Ôn Lương có chút buồn cười, xoa xoa má trái của nàng, kéo cho nó phình to, phì một tiếng bật cười, dịu dàng nói: “Không sao đâu, ta và ông lão ấy đấu nhau mười mấy năm, không phải đều là ta chọc ông ấy tức giận đến giậm chân sao? Nàng phải tin tưởng phu quân của mình.” Nói rồi vô cùng thân thiết cúi đầu cọ cọ lên cổ nàng.
Hơi thở thơm tho ấm áp khiến mặt nàng ửng hồng, đầu cũng mơ hồ mấy phần.
Mà một màn này nhìn trong mắt người khác, lại như một màn nồng nhiệt giữa ban ngày ban mặt, ánh mắt của hai cô nương ở xa xa biến xấu.
Chờ Ôn Lương đi rồi, Như Thúy cô nương thở dài, lẩm bẩm gì đó, muốn dẫn theo Thanh Y rời đi, vừa vặn nhìn thấy ở ngã rẽ cách đó không xa, hai thiếu nữ quần là áo lụa cùng mấy nha hoàn ma ma cúi đầu cung kính theo hầu phía sau các nàng ấy. Mà hai thiếu nữ kia, một sắc mặt u ám, một ánh mắt như lửa, đều dùng một loại nét mặt muốn nhai xương nàng mà trừng mắt nhìn nàng.
Một gã tên Bộc Nhân chờ trước cửa Thư phòng, chính là quản sự theo hầu Trấn quốc công. Quản sự nhìn thấy Ôn Lương đến, cũng không dám lên tiếng nhắc nhở gì, chỉ ra dấu, có lẽ là khuyên hắn không nên chọc Trấn quốc công tức giận, cha con nên bình tĩnh trò chuyện.
Ôn Lương cười cười với hắn, khoát khoát tay ý bảo hắn ta không cần phải lo lắng, sau đó đẩy cửa vào.
Trong thư phòng, Trấn quốc công chống tay lên bàn đứng đó, trên gương mặt uy nghiêm đến cứng nhắc hiện đầy vẻ giận dữ, còn có một chút đau buồn khó có thể phát hiện.
“Cha, cha tìm con có chuyện gì?” Ôn Lương đứng ở cửa, nhàn nhạt hỏi.
Trả lời hắn là chén trà trên bàn Trấn quốc công trực tiếp bay qua.
Ôn Lương không tránh không né, chén trà đập lên trán hắn, lá trà nước trà giội lên mặt hắn, tóc tai quần áo đều bị nước trà xối ướt, giữa trán bị đập trúng tím bầm một khối, rất nhanh liền ứa máu...