Hôm nay, mặt trời vừa lên, trong tân phòng đã có động tĩnh.
Ngu Nguyệt Quyên đang để nha hoàn chuẩn bị quần áo cho mình, Yến Ngữ thì chuẩn bị trang sức, lựa trâm cài đầu cho nàng, đang chuẩn bị cài trâm lên, ai ngờ, một bàn tay lớn đưa qua, cầm lấy trâm cài.
“Lui!” Tề Lẫm ra lệnh.
Trong lòng Yến Ngữ khẽ run, bị thần sắc cô gia doạ không dám nghĩ nhiều, vội phúc thân hành lễ, cùng với hai nha hoàn còn lại lui sang một bên, im lặng không nói gì.
Ngu Nguyệt Quyên xuyên qua gương đồng nhìn thấy nam nhân phía sau lưng, bỗng dưng, tầm mắt hai người gặp nhau, trong lòng giật mình, vội rũ mắt xuống, không dám đối diện, nhưng hai gò má đã phiếm hồng, đầy ngượng ngùng của tân nương tử.
Đêm qua tân hôn khiến nàng thực rung động, lửa nóng triền miên, cuồng dã cường thế, giao hoà thân mật… Thì ra thực sự trải qua thực khác với nhìn người ngoài, chẳng lẽ vì bọn họ là phu thê sao?
Ngu Nguyệt Quyên có chút e lệ, lúc đầu nàng kháng cự không thôi, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Tuy trước đêm xuất giá, mẫu thân đã giảng giải với nàng về chuyện này, nhưng khi đó, mẫu thân nói chuyện hồ đồ, mà nàng thì thấp thỏm lo âu với vị tướng công tương lại, nào có tâm tư lắng nghe, cho nên nàng căn bản không biết đêm tân hôn cần làm gì, mới có chuyện kháng cự hắn cởi quần áo mình vì bóng ma trong lòng kia. Nếu không phải hắn kiên nhẫn dụ dỗ, phỏng chừng ngay cả áo khoác nàng cũng không chịu cởi mất.
Nhưng cuối cùng vẫn đem mọi việc làm hết.
Hơn nữa… quá trình động phòng cho nàng thấy, người nam nhân này cũng không có đứng đắn như mọi người vẫn nghĩ…
Trong khi nàng còn đang miên man suy nghĩ thì Tề Lẫm đã cài trâm lên đầu nàng xong, đồ trang sức cũng chuẩn bị tốt, mái tóc dài lay động, tôn lên nước da trắng của nàng, ánh mắt trời bên ngoài chiếu vào người nàng, khiến cả người đều tản ra nhu thuận ôn hoà, khiến nàng được bao bọc bởi một tầng ánh sáng!
Ánh mắt Tề Lẫm sâu thẳm, đột nhiên nâng đầu nàng lên, cúi đầu, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại của nàng…
Khi ra khỏi tân phòng, hơi lạnh của gió xuân ùa đến, Ngu Nguyệt Quyên mới cảm thấy hai má không còn nóng nữa.
Người nam nhân đi bên cạnh nàng, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đứng đắn, hoàn toàn không có sự mất khống chế như vừa rồi.
Ngu Nguyệt Quyên tâm đang có chút dao động, một lần nữa lại kiên định: trượng phu là một người đứng đắn, nàng…tốt nhất không nên chọc hắn!
Hai người đến đại sảnh, Hoàng thị - mẫu thân Tề Lẫm đã ngồi ở đó chờ con dâu mời trà. Hôm nay Hoàng thị mặc một thân quần áo đỏ sậm, biểu lộ vui mừng, vạt áo, cổ tay áo, làn váy đều có thêu hoa văn phú quý, nhìn tôn lên tinh thần không ít. Hoàng thị xuất thân từ thương nhân, là tam di nương của phụ thân Tề Lẫm, xuất thân tuy không cao, nhưng lại thừa kế được sự khôn khéo của thương nhân. Sau khi Tề phụ qua đời, trưởng tử Tề gia mời trưởng bối đến xin phân ở riêng, Tề Lẫm tuổi còn nhỏ bị phân gia sản cho một thôn trang ở ngoại thành cùng mấy cửa hàng mặt tiền hẻo lánh, nhưng dưới sự kinh doanh của Hoàng thị, mấy năm nay cũng coi như dần biến chuyển tốt, làm ăn phát đạt.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn trộm, xung quanh trừ bỏ vài nha hoàn hầu hạ thì không còn chủ tử nào khác, xem gia, gia đình này quả thật rất đơn giản.
Ngu Nguyệt Quyên nhận trà từ khay nha hoàn dâng lên, sau đó cung kính mời mẹ chồng uống trà.
Hoàng thị đương nhiên vừa lòng với xuất thân của con dâu, hiện tại trong kinh thành, không ai không biết Định Quốc hầu là người được hoàng thượng ưu ái nhất. Trước khi bà không dám nghĩ đến việc có quan hệ với Hầu gia, huống chi, chuyện hai phủ kết thân năm đó, bà còn sợ con trai bị người ta sỉ nhục mà ngăn cản hắn đi cầu thân. Mà lúc này, người nào lại không biết, con dâu bà là em gái của Định Quốc hầu, mỗi dịp tụ tập, các phu nhân đều hâm mộ cùng ghen tỵ khiến bà thực đắc ý.
Hoàng thị tươi cười như hoa, tiếp nhận trà, sau đó phát hồng bao cho con dâu, rồi cho con trai cùng con dâu ngồi xuống nói chuyện.
Ngu Nguyệt Quyên cũng muốn nói chuyện cùng mẹ chồng, khi nói chuyện còn dí dỏm nói đùa, càng khiến cho Hoàng thị vừa lòng, nàng từ nhỏ ở Diêu gia mà lớn lên, nhìn đã quen việc tranh đấu giữa các phòng, hiểu được kỹ xảo, cũng từng vì mình và mẫu thân mà sử dụng qua các loại tâm kế, lấy lòng trưởng bối, cho nên với sự khôn khéo của Hoàng thị, nàng cũng có thể ứng phó được.
Một hồi thân thiết nói chuyện xong, Hoàng thị cho người về, để họ về phòng bồi dưỡng tình cảm.
Tề Lẫm có năm ngày nghỉ phép, đây là tân hôn, Tề Lẫm quyết định ở lại trong phủ bồi dưỡng tình cảm với vợ. Tuy đã gặp nhau trước khi cưới, nhưng mỗi lần đều vì giữ lễ nghĩa mà đứng cách nhau thật xa, nói chuyện cũng thực khách sáo, đối với đối phương không hề có điểm quen thuộc, khiến cho hai người đối với nhau cực kỳ xa lạ.
Ngu Nguyệt Quyên cũng dần dần buông trái tim sợ hãi ra, đối với sự đụng chạm của Tề Lẫm cũng không hề kháng cự. Nhưng Ngu Nguyệt Quyên vẫn nghĩ Tề Lẫm là nam nhân đứng đắn nghiêm chỉnh, cho nên đối với sự điên cuồng quá mức buổi tối khi ở trên giường, luôn có chút không thể tiếp nhận, bởi ở thời điểm này, Tề Lẫm cho nàng cảm giác đáng sợ, đến khi nàng khóc lớn mới giải thoát cho nàng, hoàn toàn làm đảo lộn ấn tượng của nàng, khiến mỗi khi thức dậy nàng đều tức giận, nhưng đối mặt với nam nhân mặc quần áo nghiêm trang kia, lại không biết phải làm sao bây giờ.
Ngày về nhà mẹ đẻ, Tề Lẫm rốt cuộc cũng mang người bị hắn ăn đến tận xương cốt – vợ mới cưới về nhà mẹ đẻ.
“Hôm nay Nguyệt Quyên về nhà thăm mẹ, không cho phép chàng lại phá hư!”
Mặt trời đã hơi nhú lên, phủ Định Quốc hầu, trong Toả Lan viện, một thanh âm mềm mại tinh tế vang lên từ tầng tầng lớp lớp màn trướng.
“Việc Nguyệt Quyên về cùng với việc ta làm chuyện xấu có gì liên quan? Hơn nữa, ta có làm chuyện gì xấu sao?” Thanh âm kỳ lạ của nam nhân vang lên lại có hương vị khêu gợi, giữa hàn khí của sáng sớm, mang cho người nghe sự rung động.
A Manh đỏ mặt, mở to đôi mắt trong veo, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhịn không được mà phát ra thanh âm tinh tế, sau đó rất nhanh bị người chặn miệng lại, hơi nóng rực của nam nhân trên người tản ra, khiến mặt nàng càng đỏ hơn, tràn đấy quyến rũ.
Ngu Nguyệt Trác khanh khách cười nhìn người phía dưới bộ dáng tràn đầy tình dục, nhìn nàng khó chịu kêu lên, lại khóc lóc cầu xin tha thứ, đem người nào đó khi dễ đến hàm hồ. Đến khi nàng khóc lóc không thôi, lại cắn mạnh vào cổ mình, mới sảng khoái đưa chính mình vào cơ thể nàng, thoả mãn chính mình cùng nàng.
Bình minh vừa lên, sự tình trong phòng mới nghỉ.
Ngu Nguyệt Trác gối tay sau đầu, thích ý nhìn người nằm trên giường đang xích loã trong ngực mình, đầu tóc đen nhánh trải ra trên ngực mình, hình thành một loại phong tình khó tả.
Chờ khi thở xong, A Manh chống tay lên ngực hắn bò dậy, cảm giác vừa động, nơi nào đó dưới thân liền tràn ra chất lỏng ướt át, không khỏi đỏ mặt, eo mềm nhũn, trực tiếp bổ nhào vào lòng nam nhân há miệng cắn hắn, trùng hợp thế nào lại cắn ngay vào đầu nhũ hắn, khiến nam nhân vốn đang thích chí rốt cuộc không duy trì được thoải mái.
Này thì sáng sớm đã động dục ồn ào! Cắn chết chàng!
Ngu Nguyệt Trác một tay bắt lấy nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, thân hình hai người lại kết hợp, hơi thở giao triền.
A Manh giơ tay chắn đầu hắn đang muốn cúi xuống, kêu lên: “Nào, Nguyệt Quyên và Tề Lẫm chuẩn bị tới, chàng là huynh trưởng của họ, giờ còn như thế này, lát nữa nói sao?” Trọng điểm là, nam nhân này da mặt dày lại vô sỉ, chuyện gì cũng làm được, nàng cắn hắn một cái, ai biết nam nhân này lại dùng cớ gì để khi dễ mình? Vẫn nên rời cái giường này rồi nói tiếp.
Ngu Nguyệt Trác dễ dàng gạt tay nàng ra, sau đó đem nàng áp lên giường tiếp tục công việc dang dở, thẳng đến khi A Manh cầu xin tha thứ mới liếm môi buông nàng ra.
“Quên đi, nàng đã cầu ta như vậy, ta sẽ tha cho nàng, buổi tối chúng ta lại tiếp tục!” Ngu Nguyệt Trác giúp nàng vén mái tóc tán loạn ra sau tai, thuận tiện xoa nhẹ một đôi tuyết phong, đối với hình dạng lớn nhỏ của nó thì thực vừa lòng.
Cầu cái em gái chàng! Chàng có thể có liêm sỉ một chút được không?
A Manh mặt đờ đẫn, hất tay hắn ra, vội xuống giường, khoác quần áo vào người chạy sang phòng bên.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nào đó biểu hiện tâm tình hắn cực sung sướng.
A Manh nghiến răng nghiến lợi, nàng quả nhiên không đủ độ vô sỉ, không thể sánh bằng, nghĩ đến cả đời sau đều bị nam nhân kia gắt gao ăn vào bụng, không khỏi có chút uể oải.
A Manh mang theo ngái ngủ đến tìm bánh bao nhỏ, nhìn thấy con trai, lập tức cao hứng ôm con vào lòng, thân ái hôn lên mặt nhỏ nhắn của con.
Bánh bao nhỏ híp mắt nhìn nàng, cong môi nhỏ lên, nhu thuận hôn trả nàng một cái, lại nhẹ nhàng gọi: “Nương nương~~”
A Manh nhận khăn nóng nha hoàn vắt khô, lau sạch mặt cho con, lại hôn lên khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của con một cái nữa rồi mới ôm con đến đại sảnh.
Đại sảnh đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, Ngu Nguyệt Trác đang ngồi uống sữa đậu nành, trong tay cầm văn kiện.
A Manh ôm con trai lại, sau đó ở trước mặt người nào đó cắn cắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ một chút, mà bánh bao nhỏ ngốc nghếch cũng tươi cười hớn hở quay lại cắn trả nàng một cái.
Sắc mặt Ngu Nguyệt Trác lạnh lùng, tươi cười lại như hoa, sau đó chậm rãi cầm một cái bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp lên, bạn bánh bao nhỏ quyết đoán từ bỏ mẫu thân, bổ nhào vào phụ thân, thanh âm mềm mại vang lên: “Phụ thân, muốn muốn…”
Ngu Nguyệt Trác ôm tiểu tử kia, đem bánh bao đến tay con trai, nhìn bé vui vẻ gặm bánh bao, không khỏi bật cười, người nào đó trước kia cũng cắn bánh bao như vậy, quả nhiên là mẹ con.
A Manh trợn mắt, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao đang vui vẻ kia một cái, thật là tham ăn a!
Bữa sáng một nhà ba người trong không khí “sung sướng” kết thúc.
Vừa uống trà đã có hạ nhân lại bẩm báo, xe ngựa của Chấn Uy tướng quân đã xuất phát, một khắc sau sẽ đến Hầu phủ.
A Manh vội đem bánh bao nhỏ nhét vào tay cha bé, quay sang phân phó người làm chuẩn bị cho tốt.
Ngu Nguyệt Trác mang theo bánh bao nhỏ, chậm rãi tiêu sái đi theo A Manh đang bận rộn, hai phụ tử thái độ nhàn nhã với sự bận rộn kia thật như hai cực đối lập, khiến A Manh không khỏi nổi giận, dọc đường đi có thời gian là lại mắng hắn không biết quan tâm em gái.
“Nghe người ta nói nữ nhân có chồng về già đặc biệt thích lải nhải.” Ngu Nguyệt Trác chậm rãi nói.
A Manh tức giận xoay người: “Ta là nữ nhân có chồng đã già sao?”
Ngu Nguyệt Trác cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt nàng, gương mặt non nớt, nói là cô nương cũng không ai hoài nghi, hơn nữa, một năm nay được sống an nhàn, toàn thân tràn đầy hơi thở mềm mại phú quý.
“Rất trẻ, non mềm ~~’ Ngu Nguyệt Trác cười cười, ánh mắt ở trên người nàng làm càn.
Bánh bao nhỏ ngốc nghếch cũng ngọt ngào kêu lên: “Nương, ~~ bánh bao, nương ~~”
A Manh thiếu chút nữa tức đến chết đi!
Ngu Nguyệt Trác không khách khí cười rộ lên.
“Tiểu tử thối kia, ta làm sao lại giống bánh bao hả? Ta không có trắng như bánh bao!” A Manh lại quay sang tức giận cả hai cha con: “Đêm nay hai người các ngươi tự ngủ với nhau, đừng bò lên giường ta!”
Sau đó hầm hừ quay đi.
Ngu Nguyệt Trác nhún nhún vai, ôm bánh bao nhỏ đi theo sau, không hề đem sự uy hiếm của người nào đó để vào mắt.
Vừa đến đại sảnh, A Manh đột nhiên nhớ đến cái gì, xoay người lại, trừng mắt nói với nam nhân kia: “Hôm nay không cho phép chàng và Tề Lẫm uống rượu.”
Ngu Nguyệt Trác nghĩ ngợi một chút, sau đó cười thập phần cao nhã: “Anh vợ cùng em rể uống chút rượu là chuyện bình thường mà.”
A Manh thấp giọng mắng một tiếng, nghẹn giọng: “Tin chàng thì ta là quỷ! Đừng cho là ta không biết chuyện trong hôn lễ chàng cho người chuốc rượu Nghiêm Run Sợ. Chàng chuốc hắn thì chuốc, sao còn để bản thân say khướt? Ta đứng bên xem mà thực tức chết.”
“Sao có thể?” Ngu Nguyệt Trác cười đến tao nhã: “Ta không có say, chỉ là đem chuyện bình thường không dám làm mà làm thôi. Rượu quả nhiên là thứ tốt!” Hắn thực vừa lòng.
Nhất thời A Manh nghẹn cả thở.
Quả nhiên hắn vô sỉ đến không còn thiên lý nữa!
Một khắc sau, Tề Lẫm dắt thê tử về lại mặt.
Chào hỏi xong, Diêu thị kích động lôi kéo con gái đến nội thất nói chuyện, A Manh ôm bánh bao nhỏ ngồi một bên mù mờ nghe Diêu thị hỏi. Nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngu Nguyệt Quyên, A Manh không khỏi bội phục trình độ quan tâm con gái của Diêu thị, ngay cả việc con rể có “tính phúc” hay không cũng đào ra cho bằng được. Đột nhiên nàng thấy bản thân có chút may mắn, nếu lúc trước Hình thị hỏi như thế, A Manh cũng không cam đoan rằng mình có thể giữ bí mật giống như Ngu Nguyệt Quyên hay không.
Lần này lại mặt, quả nhiên không khí rất tốt, bọn họ dùng bữa tối xong mới trở về.
Trở về thì xảy ra chút chuyện.
Nguyên nhân là, bánh bao nhỏ ôm chân Ngu Nguyệt Quyên, nhất quyết không cho nàng đi.
“Dì, không đi ~~ Tể Tể muốn dì ~~” bánh bao nhỏ mắt ngấn lệ nhìn nhìn Ngu Nguyệt Quyên.
Nhìn bộ dáng đáng thương của bánh bao nhỏ, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên cũng dâng lên một nỗi khổ sở, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một đôi cánh tay bò lên hông nàng, đem nàng ôm vào lòng, sau đó là thanh âm trầm ổn của nam nhân vang lên.
“Nàng là phu nhân của ta, đương nhiên phải về cùng ta! Tiểu thiếu gia nếu nhớ dì của người, có thể theo chúng ta về nhà!”
Bánh bao nhỏ nhìn nhìn Tề Lẫm, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Nương, nương?”
“Không được!”
"Phụ thân?"
"Cũng không được!"
"Bà nội?"
"Đều không được!"
Bánh bao nhỏ cắn ngón tay, ngốc nghếch nhìn nam nhân đứng đắn nghiêm túc, sau đó hít hít mũi buông quần áo của Ngu Nguyệt Quyên ra, xoay thân bổ nhào vào lòng A Manh, ghé mặt vào lòng nàng, níu chặt quần áo nàng.
“A!” Ngu Nguyệt Quyên từ tràn ngập từ ái đến đen mặt, bé con buông tha cũng nhanh quá nha!
Tề Lẫm ôm vợ trong lòng, cúi chào mẹ vợ cùng tướng quân, sau đó mang người lên xe ngựa.