Hiền Thê Xui Xẻo

chương 120: phiên ngoại 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là yến tiệc đầu tiên của năm mới, gia đình các đại thần trong kinh đều được mời đến.

Ngồi trên vị trí chủ thượng là Đương kim Hoàng đế Đại Sở, ngồi hai bên là Thái Hậu và Hoàng Hậu, sau đó là vài phi tần được sủng ái, tiếp theo nữa là các vị đại trần trong triều.

Đương triều Định Quốc Hầu ngồi cách Hoàng đế không xa, nhóm phi tần đều nhìn rõ ràng được vị Định Quốc Hầu tuấn nhã vô song, tuyệt mỹ, còn có một tiểu hài tử thực thú vị ngồi trong lòng Định Quốc Hầu nữa.

Nói đứa bé kia thú vị không phài là vì bộ dáng của nó mà là hành vi cử chỉ của nó khiến người ta thấy thực đáng yêu, nhịn không được mà cười thầm, hoàn toàn tương phản với khí chất tao nhã của Định Quốc Hầu. Nhưng nhìn đứa nhỏ như vậy, mới ba tuổi, có hành vi ngây thơ là chuyện bình thường, chỉ là mỗi khi nhìn đến gương mặt có đến bảy phần giống cha nó, mọi người đều không nhịn được mà nghĩ đứa nhỏ này hẳn nên trầm ổn tao nhã giống cha mới đúng, nhưng giờ phút này, nhìn bộ dáng đáng yêu của bánh bao nhỏ, nhóm nữ quyến gần đó không nhịn được mà đều liếc sang nhìn trộm.

Hoàng đế Đại Sở ngồi trên đại điện đem thần thái mọi người thu vào tầm mắt, trong đó đương nhiên nhìn thấy được Định Quốc Hầu cùng con trai hắn, không khỏi mím môi, coi như là nhịn cười, sau đó gọi một tiểu thái giám đến dặn dò vài câu.

Thái giám kia rất nhanh nhận mệnh mà đi, người ở đây đầu chú ý đến hành động của Hoàng đế, nhưng hơn phân nửa lực chú ý vẫn là đặt trên ca múa ở đại điện.

“Phụ thân, quả quả ~~” bánh bao nhỏ vương một ngón tay trắng trẻo mềm mại chỉ vào mâm trái cây đặt trên bàn.

Ngu Nguyệt Trác đưa tay lấy một trái cây mà con trai chỉ đặt vào tay con, sau đó nhìn tiểu tử kia sung sướng ăn trái cây, không khỏi mỉm cười. Bộ dáng ăn quả này, thực không khác gì A Manh, quả nhiên là mẹ con.

Chỉ chốc lát sau, bàn tay mập mạp đã dính đầy nước trái cây, Ngu Nguyệt Trác lấy khăn tay ra lau cẩn thận sạch sẽ cho con trai, trong mắt người ngoài, chính là hình tượng nam nhân tốt, cũng khiến cho một ít nam nhân không nhịn được mà nhíu mày, cho rằng có phải Định Quốc Hầu quá cưng chiều con rồi hay không?

Bánh bao nhỏ tươi cười vươn người hôn lên mặt hắn một cái, sau đó lại ngồi vào lòng hắn, mở to mắt xinh đẹp nhìn những nữ tử trong đại điện vừa ca hát, vừa múa, bộ dáng ngoan ngoãn khiến không ai nhịn được mà tràn đầy yêu thích.

Lúc này, một thái giám bưng trái cây lại, là trái cây Hoàng đế ban cho.

“Hầu gia, đây là trái cây Hoàng thượng ban cho Tiểu Hầu gia.” Thái giám miệng cực ngọt nói: “Hoàng thương nói nhìn Tiểu Hầu gia thực lanh lợi, đáng yêu, chấp thuận cho bé tự lựa chọn hoa quả yêu thích.”

Mấy bàn gần đó nghe thái giám nói không nhịn được mà kinh hãi, sau đó vụng trộm nhìn Hoàng đế, trong lòng cân nhắc về tâm tư Hoàng đế. Tuy trong kinh thành ai cũng biết Sùng Đức Hoàng đế nể trọng Định Quốc Hầu, nhưng hành vi ban ơn này của Hoàng đế là rất lớn, khiến bọn họ không nhịn được mà phỏng đoán, không biết Hoàng đế có tâm tư gì khác hay không.

“Cảm ơn công công ~~” bánh bao nhỏ ngọt ngào nói, sau đó vươn tay nhỏ bé cầm hoa quả.

Công công kia thấy bàn tay bé vừa nhỏ lại ngắn, vội bưng mâm hoa quả lại gần, vừa tầm với của bé. Nhưng tiểu hài tử còn nhỏ tuổi, chân tay nhỏ bé đem hình tượng nghệ thuật của mâm trái cây kia làm loạn cả lên.

Ngu Nguyệt Trác thản nhiên cười, cũng không ngăn con.

Bánh bao nhỏ có lòng tham không đáy a, cầm trong tay mấy thứ hoa quả ngon lành còn chưa thoả mãn, lại làm quá đem hoa quả đặt vào tay cha mình, để cha hỗ trợ mình, toàn bộ như chuột chuyển nhà vậy, lại khiến thái giám càng yêu bộ dáng này.

Đem những thứ mình thích lấy đi, bánh bao nhỏ thu tay lại, cười cười với thái giám: “Được rồi a~~”

Thái giám bật cười, lại bưng mâm trái cây đi.

Bánh bao nhỏ đặt hoa quả lên trên bàn, sau đó bắt đầu ngồi tính xem mình có được bao nhiêu quả, bộ dáng đặc biệt nghiêm túc khiến người người bật cười.

Ngu Nguyệt Trác tựa như không quan tâm đến ánh mắt bao người đang rình coi hành vi thú vị của bánh bao nhỏ nhà mình, sờ sờ đầu con trai hỏi: “Tể Tể muốn nhiều hoa quả để làm gì vậy?”

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, cười với hắn, “Phần nương cùng muội muội~~”

Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc không nhịn được mà cười rộ lên, trong nháy mắt tuấn dung sáng lên, mặt mày cực kỳ ôn nhu, khoé mắt vui vẻ, khiến cho một ít nữ quyến đang nhìn trộm không nhịn được mà đỏ mặt. Xoa xoa đầu con trai, nói: “Không nhất định là muội muội, có thể là đệ đệ a!”

Bánh bao nhỏ nhăn mày cúi đầu, thực khí phách nói: “Là muội muội.”

Đúng lúc này, một vị công công bên người Hoàng đế tiến đến thi lễ với bọn họ, nói: “Định Quốc Hầu, Bệ hạ triệu ngài cùng tiểu công tử lên tấn kiến.”

Ngu Nguyệt Trác thản nhiên cười, tựa như không thấy ý chỉ này kỳ quái, mang theo bánh bao nhỏ đứng dậy, sau đó nắm tay con trai bước đến phía Hoàng đế.

Lúc này, ca múa đã dừng, mọi ánh mắt trong đại điện đều bị thân ảnh một lớn một nhỏ hấp dẫn.

"Thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!"

Sùng Đức Hoàng đế miễn lễ, ánh mắt đặt trên người bánh bao nhỏ. Lúc này, một bàn tay nhỏ nắm bàn tay to của cha mình, đôi mắt đen láy, biểu tình trên mặt lại tỉnh tỉnh mê mê, thoạt nhìn chính là đứa bé không biết gì.

Đây là lần đầu tiên Định Quốc Hầu mang con trai vào cung, cũng là lần đầu tiên người trong cung được nhìn thấy con trai Định Quốc Hầu.

Hai cha con dung nhan xuất sắc đương nhiên khiến người khác sinh hảo cảm, người trong Hoàng thất Đại Sở dung mạo cũng cực xuất sắc, mà đại thần trong triều cũng đều là người có chút tướng mạo, khiến cho Đại Sở đối với bề ngoài có chút coi trọng, bộ dáng xuất sắc đương nhiên có thể chiếm được hảo cảm của mọi người. Mà Ngu Nguyệt Trác tuy là võ tướng, nhưng bộ dáng lại tuấn nhã vô song, có phần còn nhỉnh hơn quan văn, nếu không phải có người nói, có lẽ không ai tin nam nhân tuấn nhã như thế sẽ là một võ tướng.

“Ngu ái khanh, rốt cuộc khanh cũng mang đứa nhỏ đến cho trẫm nhìn một cái.” Vẻ mặt Sùng Đức Hoàng đế ôn hoà nói: “Nhìn tiểu công tử nhà khanh thực giống khanh a. Con trai, con tên gì?”

Ngu Nguyệt Trác cười cười, nhéo nhéo tay con trai, bánh bao nhỏ nhìn nhìn Hoàng đế, sau đó ngọt ngào đáp: “Tể Tể!”

"Tể Tể?" Sùng Đức Hoàng đế có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng kịp: "Đây là nhũ danh?"

Ngu Nguyệt Trác nhàn nhã, không hề thấy nhũ danh con trai mình có vấn đề gì, nhưng Thái hậu, Hoàng hậu cùng vài phi tần nhìn không được mà bật cười, đại để là thấy nhũ danh này đặt cho người thực khiến người ta bật cười a. Ngay cả mấy đại thần ngồi gần đó cũng che môi ho khan vài tiếng.

“Thế đại danh là gì?” Hoàng đế lại hỏi, biểu tình cảm thấy cực hứng thú.

Các gia quyến ở đây âm thầm nhìn nhau, thầm nghĩ Hoàng đế tựa hồ coi trọng những đứa nhỏ của vài thần tử, nghe nói đã có vài đại thần mang con tiến cung gặp Hoàng đế, hơn nữa còn ban thưởng phong phú, điều này khiến bọn họ suy nghĩ nhiều, trong lòng đã cân nhắc, có phải Hoàng đế đang bồi dưỡng thân tín cho đời sau không? Mà thân tín lại chọn chính trong gia đình các đại thần.

Bánh bao nhỏ suy nghĩ nhíu mi rồi đáp: “Ngu Mẫn Thần!”

Tên này thực ra rất bình thường. Sùng Đức Hoàng đế âm thầm gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Vì sao nhũ danh lại gọi là Tể Tể? Ai đặt?”

Bánh bao nhỏ nghiêng nghiêng đầu, sau đó có tinh thần đáp: “Phụ thân a~~ Muội muội gọi là Khuê Khuê~~”

Sùng Đức Hoàng đế kinh ngạc một chút, đám người Thái hậu đã không nhịn được mà bật cười lớn, vội che miệng. “Tể Tể” cùng “Khuê Khuê” vốn không có gì buồn cười, nhưng không hiểu sao nghe tiểu tử kia ngọt ngào nói, lại khiến cho người khác dễ bật cười đến thế.

“Con muốn muội muội?”

“Trong bụng nương có muội muội ~~” bánh bao nhỏ kiên định nói: “Muội muội chính là Khuê Khuê~~” Nói xong, còn tặng kém một nụ cười ngọt như mật.

Nữ quyến ở đây đều bị nụ cười của bé mê hoặc, Sùng Đức Hoàng đế thần sắc lại càng nhu hoà. Đứa nhỏ này thực có mị lực giống nha nó, nhưng cha hắn là loại cao sang khiến không ai dám động vào, mà hắn lại khiến người ta không tự chủ được mà mềm lòng muốn cưng chiều.

Sùng Đức Hoàng đế lại hỏi thêm vài vấn đề đơn giản, bánh bao nhỏ trả lời, thanh âm mềm mại vang lên trong đại điện, đáng yêu đến nỗi ai cũng muốn ôm về nhà mà nuôi dưỡng.

Cuối cùng, đột nhiên Sùng Đức Hoàng đế nói: “Tiểu Tể Tể.”

Mọi người đều thiếu chút nữa bật cười hết, đem một chữ “Tể” đổi thành “Tử”, biến thành “Thằng nhóc con”, nhưng người tự động thêm bớt chữ là Hoàng đế, bọn họ không dám quang minh chính đại mà cười.

“Vừa rồi, trẫm nghe người nói, con và tiểu Bát đụng nhau, khiến tiểu Bát khóc, có việc này không?”

Nghe vậy, mọi người trong đại điện đều dựng lỗ tai lên, cảm thấy rất nặng nề. Mà mẫu thân Bát công chúa – Phương Chiêu Nghi có chút khẩn trương nắm khăn lụa trong tay, hai mắt vừa mừng vừa sợ, lại không dám biểu lộ cảm xúc của mình.

Bánh bao nhỏ ngây thơ nhìn hắn một cái, sau đó quay về nhìn phụ thân.

Ngu Nguyệt Trác đương nhiên hiểu rõ nghi vấn của bánh bao nhỏ, nói: “Chính là tiểu tỷ tỷ vừa rối ngã với con khi con đi tìm tiểu ca ca ấy!”

Bánh bao nhỏ hiểu rõ, quay đầu nhìn Hoàng đế, nói: “Tể Tể không cố ý! Tể Tể không khóc.”

"......"

Sùng Đức Hoàng đế nghẹn, sau đó bật cười nói: “Trẫm không trách tội con, chỉ là muốn hỏi Tiểu Tể Tể, có thích tiểu tỷ tỷ này không?”

Lập tức bánh bao nhỏ cười rộ lên: “Thích, rất thích~~”

“Vậy trẫm gả tiểu Bát làm vợ con được không?”

Bánh bao nhỏ nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, đại điện thập phần im lặng, mọi người đều nín thở chú ý đến đây, sợ mình sẽ bỏ lỡ gì đó. Mà Sùng Đức Hoàng đế nói như vậy trước mặt mọi người, chứng minh hắn cực ân sủng với Định Quốc Hầu, mấy ngày nay các công chúa đều được tứ hôn, hơn nữa Tể Tể này còn kém công chúa hai tuổi, hắn có thể biết cái gì?

Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng kéo kéo tay con trai.

Bánh bao nhỏ mở to hai mắt, sau đó hỏi: “Vợ là cái gì? Có thể ăn được không?”

Sùng Đức Hoàng đế lại nghẹn, không khí nơi đây trở nên quỷ dị, một ít triều thần không nhịn được mà run run bả vai.

Một hồi sau, tựa hồ Sùng Đức Hoàng đế muốn cứu vãn mặt mũi, uy nghiêm nói: “Được rồi, Tiểu Tể Tể, đây là trẫm ra ý chỉ trước, trẫm cho phép con vào cung làm thư đồng cho hoàng tử.” Sùng Đức Hoàng đế lại suy nghĩ tìm trong đám con mình, có ai bằng đủ tuổi cần thư đồng hay không, “Vậy là thư đồng của Thất hoàng tử đi, về sau nếu con thích tiểu Bát, trẫm sẽ hạ chỉ có con cưới tiểu Bát về làm vợ.”

Bánh bao nhỏ vẫn ngây ngốc, tựa hồ cái gì cũng không hiểu, sau đó bưng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi lại: “Vào cung có nương cùng phụ thân không? Có bánh bao không?”

Lần đầu tiên Sùng Đức Hoàng đế phát hiện đối phó với trẻ nhỏ thật là mất sức – không, là đối phó với đứa nhỏ nhà Ngu Nguyệt Trác thật mất sức, hắn có vài công chúa và hoàng tử rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không ai để hắn bị nghẹn đến thế này.

“Ban ngày CON vào cung, tối có thể về nhà. Trong cung, ở Ngự thiện phòng có rất nhiều bánh bao, sẽ cung cấp đủ cho CON ăn.”

Tinh thần bánh bao nhỏ dâng cao, giơ nắm tay nhỏ ra nói: “Cảm ơn Hoàng thượng!”

Sùng Đức Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại máu nóng dâng trào, thật đã quá tiện nghi cho bánh bao nhỏ rồi, đứa nhỏ của thần tử này thật là tiểu quỷ a, thật không dễ hầu hạ!

Vì thế, sau khi yến tiệc kết thúc, vận mệnh của bánh bao nhỏ đã được định đoạt, mà việc bé ở trong hoàng cung kiếm bánh bao thực khiến người ta bật cười, tuy là cuối cùng Hoàng đế không chỉ hôn thành công, nhưng ai ai cũng hiểu, Bát công chúa đã trở thành con dâu nhỏ của Hầu phủ rồi.

Mà A Manh ở nhà, nghe tin con trai nhà mình lần đầu tiến cung, đã đem chính mình bán cho Hoàng cung thì nhất thời trợn mắt há mồm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio