Hiền Thê Xui Xẻo

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Manh lần đầu tiên có cái nhìn sâu sắc hơn về rượu, tuy rằng quá trình thực thảm thiết nhưng sau đó nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất quỷ dị.

Nào có người nào mới một ly đã có thể say? Cho dù là có, nhưng có ai say nguợc lại trừ bỏ lúc đầu mặt có chút hồng hồng sau đó lại thấy càng ngày càng bình thường, chỉ là hành vi cử chỉ càng ngày càng không bình thường cơ chứ?

A Manh đã trải qua một đêm kinh hoàng nên đối với sự biến thái vô sỉ của Ngu Nguyệt Trác lại thêm một lần khắc sâu trí nhớ, mặc dù hai người không có làm được tới bước cuối cùng nhưng vẫn là làm cho nàng cảm thấy cái loại trình độ này so với đau bụng kinh còn muốn làm cho nàng kinh sợ hơn rất nhiều,không biết nếu là thật sự chân chính làm xong bước cuối cùng thì hậu quả sẽ đáng sợ đến thế nào, ngẫm nghĩ lại khiến cho mặt nàng tái trắng không còn chút máu.

A Manh nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy rất bất an, thừa dịp Ngu Nguyệt Trác có việc xuất môn liền vội vàng chạy nhanh tới chỗ Phù Cửu người hiếm khi được nghỉ ngơi nên chưa ra khỏi cửa mà hỏi thăm tình hình.

Phù Cửu có chút khó xử nhìn nàng, chuyện của chủ nhân người làm hạ nhân nào có thể xen vào? Hơn nữa chuyện của tướng quân cũng không phải là việc mà hắn có thể lắm miệng, tin rằng trải qua việc tối hôm qua, cho dù hắn không nói thì phu nhân hẳn là đã biết tình huống sau khi tướng quân uống rượu, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

"Phu nhân, tửu lượng của tướng quân không tệ, chỉ là không thể uống rượu, sau khi uống rượu ngài ấy kỳ thật vẫn rất thanh tỉnh những sẽ làm ra vài việc khác hẳn so với bình thường thôi." Phù Cửu nói một cách hàm súc, trộm liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngồi trên một cái ghế lại phát hiện sắc mặt nàng hồng nhuận, nhưng mặt mày che dấu không nổi sự mỏi mệt, không khỏi lại một lần nữa đồng tình với nàng.

Biết được đáp án, trong lòng A Manh phi thường buồn bực, nam nhân kia quả nhiên là ở trạng thái vô cùng thanh tỉnh mà ép buộc nàng, thật sự là đáng giận mà. Sau khi hắn uống rượu nàng còn giải vây cho hắn, nhưng lại phát hiện hắn là giả bộ còn ép buộc nàng như vậy, nàng đây thật sự là hận không thể cắn hắn mấy cái phát tiết căm giận mà.

Cho Phù Cửu lui xuống, A Manh càng nghĩ càng tức giận không thôi, trong đầu tràn đầy ý tưởng bạo lực, cuối cùng cầm lấy cái chén trên bàn giơ lên muốn ném nhưng lại nhìn thấy Tri Xuân đang sợ tới mức một bên giữ chặt tay nàng một bên mãnh liệt rơi nước mắt, khóc đến mức khiến nàng liên tưởng đến lệ mỹ nhân, A Manh quả thật không thể phát tác nổi nữa.

"Được rồi được rồi, ta không ném, em đừng khóc nữa có được không?" A Manh buồn bực nói, kéo thân thể đau sót về phía nhuyễn tháp đặt trước cửa sổ, ghé lên thành cửa sổ nhìn hàng trúc xanh ngoài cửa sổ, mùi trúc diệp thơm ngát theo làn gió thổi đến làm cho tâm tình nàng rốt cục cũng tốt lên vài phần.

Tri Xuân khụt khịt nhìn tiểu thư một chút biết rằng tiểu thư đã bình tĩnh lại liền nín khóc mà nhoẻn miệng tươi cười.

Đang lúc A Manh cố gắng đem conư tức bình ổn lại thì có hạ nhân lại bẩm báo Tam tiểu thư của Diêu phủ đến thăm.

Diêu phủ đứng hàng thứ ba tất nhiên là Diêu Thanh Thanh, nghe thấy Diêu Thanh Thanh đến A Manh dù có thế nào cũng phải đi gặp cho bằng được, vội vàng chỉnh trang lại chịu đựng xương cốt rã rời mà đi ra đại sảnh gặp Diêu Thanh Thanh.

Thời điểm A Manh đi vào tiền thính đã thấy mẹ chồng Diêu thị đang ở đó, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn là tươi cười tiến lên hành lễ thỉnh an mẹ chồng trước.

Diêu thị hướng A Manh cười cười, nói: "A Manh, Thanh Thanh khó có dịp tới đây, con phải chiêu đãi nàng thật tốt." Thấy A Manh gật đầu đáp ứng, Diêu thị lại quay đầu lại nói với Diêu Thanh Thanh: "Thanh Thanh cũng không cần khách sáo, cứ xem nơi này như là nhà cháu. Ai, khó có khi cháu tới chơi, ta cho người đi gọi Nguyệt Quyên ra đây cùng hai người tâm sự." Nói xong gọi nha hoàn lại.

Diêu Thanh Thanh cười đến thập phần ngọt ngào:"Là Thanh Thanh quấy rầy Tứ cô cô mới đúng, Thanh Thanh sẽ không khách sao đâu ~~ Cũng đã khá lâu chưa gặp lại Nguyệt Quyên muội muội rồi, nhưng Tứ cô cô không cần kêu nàng ấy lại đây, Thanh Thanh sẽ tự mình đi tìm nàng ấy." Trên mặt cười đến ngọt ngào nhưng trong lòng không cho là đúng mà bĩu môi, nàng đoán không chừng là Ngu Nguyệt Quyên sẽ không vui vẻ gì mà gặp nàng đâu.

"Vậy cũng tốt, hai đứa cứ tùy ý mà tán gẫu, Minh Chi, đến phòng bếp kêu đầu bếp làm chút bánh hạnh nhân mà Thanh Thanh thích ăn mang lại đây."

Diêu thị đối đãi với Diêu Thanh Thanh cực kỳ thân thiết, thậm chí trong lúc vô ý lại toát ra một chút ý tứ lấy lòng, cũng rất vui vẻ khi thấy Diêu Thanh Thanh cùng A Manh có giao hảo, thậm chí còn hy vọng nữ nhi cùng Diêu Thanh Thanh có quan hệ tốt. Nhưng mà Diêu Thanh Thanh cũng không có thấy người sang bắt quàng làm họ tỏ vẻ thân thiết thiết lấy lòng người có quyền thế mà ngược lại lại mang vẻ nữ nhi ngọt ngào nói chuyện cùng Diêu thị, nói xa nói gần vẫn ám chỉ rằng nàng ấy cùng A Manh luôn thân thiết như tỷ muội, sau buổi nói chuyện này, ánh mắt Diêu thị nhìn A Manh càng phát ra hòa ái thân thiết.

A Manh ở một bên mỉm cười thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, nàng đuongư nhiên biết Diêu Thanh Thanh muốn nhân cơ hội này ở trước mặt Diêu thị vì nàng mà nói tốt tất nhiên sẽ vui mừng phối hợp, chỉ chốc lát sau, hai người quả nhiên dỗ cho Diêu thị mặt mày hớn hở.

Lại nói tiếp, Diêu thị vốn là cô cô ruột thịt của Diêu Thanh Thanh nhưng Diêu thị là thứ nữ của Diêu phủ, tự nhiên là không thể so với Diêu Thanh Thanh thân phận tôn quý, cuộc đời này của bà thứ duy nhất đáng giá để kiêu ngạo chính là đứa con trai có tiền đồ vô lượng. Mà Diêu Thanh Thanh là đích nữ đích tôn được Diêu phủ rất sủng ái, là bảo bối trong mắt Diêu lão phu nhân, cùng Diêu Thanh Thanh có giao hảo tốt thì có lợi mà vô hại, lại là thân thích vậy nên thân càng thêm thân. Diêu thị tự nhiên vui vẻ khi con dâu, nữ nhi cùng Diêu Thanh Thanh giao hảo. Chỉ tiếc là, Diêu thị cũng không hiểu rõ tâm tư của nữ nhi, chỉ cảm thấy nữ nhi mỗi lần gặp Diêu Thanh Thanh đều không có sắc mặt hoà nhã gì, nhưng ở trong nhóm nữ hài tử cảm tình vẫn được coi là tốt.

Cho người mang điểm tâm lên, Diêu thị lại dặn dò A Manh rồi mới rời đi.

Khi Diêu thị vừa đi, Diêu Thanh Thanh lập tức khôi phục bản tính, cũng không ngại cái gì là đoan trang cái gì là thục nữ vội lôi kéo tay A Manh hỏi: "Mấy ngày nay thế nào? Nương của ta có chút lo lắng cho ngươi, bảo ta qua đây xem ngươi một chút, nhưng mà nhìn sắc mặt hiện tại của ngươi thì hình như là Ngu biểu ca rất thương ngươi đúng không?" Nói xong, lại che miệng cười rộ lên.

A Manh tuy rằng cảm động sự quan tâm của Diêu đại phu nhân và Diêu Thanh Thanh nhưng trong lòng cũng đầy nghẹn khuất, đặc biệt hồi tưởng lại từ đêm động phòng hoa chúc đến bây giờ cũng chỉ ngắn ngủn vài ngày mà thật sự là "Phấn khích vạn phần", chỉ có một từ "Thảm" mới có thể khái quát được. Chỉ là việc này có chút quá tư mật nên cảm thấy thẹn thùng cũng không dám nói với người khác cho dù có là tỷ muội tốt cũng không được, A Manh chỉ có thể nhịn lại ở trong lòng mà thôi.

"Ta làm sao có chuyện gì được chứ, không cần lo lắng, giúp ta cám ơn mẹ ngươi vì đã quan tâm."

Hai người còn nói chuyện một lúc nữa, Diêu Thanh Thanh đột nhiên mặt lộ ra vẻ ưu sầu nhìn A Manh muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Với ta còn có cái gì không thể nói ra được sao?" A Manh nhẹ cười xoa xoa tay nàng ấy, tình cảm giữa mẫu thân của các nàng khá tốt cho nên nói A Manh coi như là cùng Diêu Thanh Thanh lớn lên từ bé, tình cảm của hai người cũng không phải chỉ là tình cảm tỷ muội thông thường.

Diêu Thanh Thanh thở dài, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhíu lại: "Cha và nương ta đang chuẩn bị giúp ta chọn một người làm phu quân. Ngươi cũng biết, vốn là tổ mẫu cùng cha ta đều hy vọng là ta có thể gả cho Ngu biểu ca muốn tưởng kéo gần quan hệ hai nhà, cũng làm cho địa vị của Diêu phủ càng được củng cố hơn, nhưng là..." Lại nửa đường nhảy ra đối tượng đính hôn từ thuở nhỏ làm cho tính toán giữa Ngu gia cùng Diêu gia đều thất bại. Việc này đối với mọi người ở cả hai nhà thập phần rất tức giận vì A Manh này nửa đường lại nhảy ra làm Trình Giảo Kim, bọn họ vốn muốn nhờ việc kết thông gia để mượn sức đại tướng quân nhưng lại cứ như vậy bị thiên kim nhà Ngự Sử làm cho đổ bể, làm sao lại không khiến cho bọn họ buồn bực chứ?

"Cho nên, ta rất nhanh sẽ đính hôn, có thể không lâu nữa là ta cũng sẽ phải thành hôn." Diêu Thanh Thanh vẫn cảm thấy việc lập gia đình đối với bản thân nàng ấy thật sự rất xa vời, cho dù tham gia hôn lễ của A Manh nhưng cũng chỉ là cảm thấy có chút náo nhiệt vui vẻ, nhưng hiện nay đột nhiên phải đối mặt với việc chung thân đại sự của chính mình, gả cho một người không quen không thân tâm tình của nàng ấy thật sự là khó có thể nói lên lời.

"Ngươi có biết cha và nương ngươi chọn trúng công tử nhà ai chưa?" A Manh quan tâm hỏi.

"Hình như là Tam công tử của Tĩnh vương phủ a." Diêu Thanh Thanh có chút mờ mịt nói: "Mẹ ta kể Tĩnh vương là trưởng bối của Hoàng Thượng ở kinh thành này, Hoàng Thượng tất nhiên là kính trọng bọn họ, mà Tĩnh vương phủ ở trong lòng Hoàng Thượng ấn tượng khá tốt, nhà bọn họ điều kiện đúng là vô cùng tốt, quý phủ không khí cũng tốt, không có chuyện náo loạn như di nương đấu đá,thứ nữ cập kê, Tĩnh vương phi lại là người ôn hòa thiện lương, ta sau khi gả qua sẽ không bị bắt nạt, chỉ là không phải trưởng tử nên tổ mẫu trong lòng có chút không vừa ý..." Diêu Thanh Thanh cố gắng đem lời mẫu thân nói thuật lại một lần, lúc ấy là nàng ấy nghe lén nên nghe được cũng không rõ ràng lắm cho nên chỉ biết được đại khái mà thôi.

Tam công tử của Tĩnh vương phủ? A Manh nhíu mi suy tư, giống như đã nghe qua chuyện của hắn ở đâu đó, bất quá mấy việc này là do Tĩnh vương phủ tung hô ra thôi, sự tình thật ra thế nào thì thật khó mà nói rõ được.

Diêu Thanh Thanh thấy A Manh nhíu chặt mi vì mình mà lo lắng tâm tình lập tức lại khôi phục, thực sảng khoái mà phất tay nói: "Ai, quên đi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao chuyện này còn chưa có rõ ràng. Ai nha, thiếu chút nữa đã quên, nương của ta còn nói ta chuyển cáo cho ngươi một việc."

A Manh nghe xong, nâng mắt nhìn nàng ấy: "Nói cái gì?"

"Mẹ ta bảo ngươi gả vào Ngu gia là con dâu Ngu gia nhưng mà muốn được ghi tên lên gia phả bộ tộc Ngu thị thì mấy ngày này nên bảo Ngu biểu ca đưa ngươi về tổ trạch của Ngu gia ở thành Ngu Châu làm nghi thức bái tế, đem tên của ngươi chính thức viết vào gia phả Ngu gia như vậy mới được xem như là chính thức làm con dâu Ngu gia." Diêu Thanh Thanh giải thích, sau đó bĩu môi nói: "Mẹ ta bảo, tổ trạch Ngu gia nhiều người hỗn tạp, đến lúc đó ngươi ở tổ trạch Ngu gia cần chú ý nhiều hơn một chút đừng để người ta bắt nạt, bởi vì Ngu lão thái quân cùng Ngu đại bá đều không thể nào vừa lòng với mối hôn sự này, những người đó chỉ lo nhìn cao mà khinh thấp, thật đáng ghét. Nhưng kỳ thật ta cảm thấy nương là lo lắng quá nhiều rồi, đến lúc đó người nào dám khi dễ ngươi, ngươi cứ tha hồ mà nguyền rủa bọn họ ~~ "

Nói xong, Diêu Thanh Thanh còn nhìn A Manh mà cười thật vui vẻ, vẻ mặt đầy vẻ chờ mong được xem kịch vui.

Nghe thế nào cũng rõ ràng là đang ám chỉ, A Manh làm sao lại không biết chứ, trong lòng cười lạnh nghĩ bọn họ còn dám không hài lòng ư, nàng còn không vui vẻ mà gả đâu nha. Nhưng mà có lời nói này của Diêu đại phu nhân, A Manh trong lòng cũng có để tâm, trong lòng cũng không có cảm giác sợ hãi gì, với cái tính tình kia của Ngu Nguyệt Trác sẽ không cho phép người nào bắt nạt nàng đâu.

"Ta đã biết, mọi người cứ yên tâm đi."

Diêu Thanh Thanh thấy A Manh đã hiểu lại lộ ra bản tính, nói: "Ai, khó có khi được đến tướng quân phủ, A Manh ngươi dẫn ta đi thăm chung quanh đi, ta còn chưa được ngắm kĩ tướng quân phủ đâu. Lần trước khi ngươi thành thân, người quá đông, nương lại không cho ta chạy loạn, luôn giữ chặt ta lại hại ta chưa nhìn kĩ lắm."

A Manh cười cười, đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu của nàng ấy, phân phó nha hoàn đi chuẩn bị một ít trà bánh, tự mình kéo tay Diêu Thanh Thanh mang nàng ấy đi dạo vườn, phía sau còn có một hàng nha hoàn ma ma đi theo hầu hạ.

Diêu Thanh Thanh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh nhưng lại còn có thể phân tâm mà cùng A Manh trò chuyện mọi việc từ trên trời dưới đất đông tây nam bắc, đề tài đương nhiên cũng không thể thiếu mấy chuyện bát quái ở bên ngoài.

"A Manh ngươi biết không, ngày hôm qua khi lâm triều, Hoàng Thượng thế nhưng lại tứ hôn cho Ôn Tử Tu và nữ nhân xuất thân từ nha hoàn bình dân kia =, hôn kỳ định vào tháng Tám. Hơn nữa nữ tử kia hiện tại thật may mắn, Túc vương thế nhưng lại nhận nàng ấy làm nghĩa muội, thân phận còn tôn quý hơn so với chúng ta. Ngươi xem, dĩ nhiên là nghĩa muội của Túc vương đương triều nha, về sau còn có ai dám chọc nàng ấy nữa, chỉ sợ chọc vào Túc vương đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Bất quá nàng ấy hiện tại thân phận cao quý cùng Ôn Tử Tu là rất xứng đôi, ngay cả Trấn Quốc công cũng không thể đắc tội nên không có cách nào khác để phản đối. Không nghĩ tới Ôn Tử Tu lại có phong phạm nam nhân như vậy, thế nhưng lại rất kiên trì giữ vững tâm tư đến tận bây giờ, có thể thấy được hắn đối với nha hoàn kia là thật tâm thực lòng, không biết là làm tan vỡ tâm tư của bao nhiêu nữ nhân nữa đây. Còn nữa, ta còn nghe nói Ôn Tử Tu sở dĩ cưới nha hoàn kia, kỳ thật là vì nha hoàn đã từng cứu Ôn Tử Tu, Ôn Tử Tu vì báo ân mới cưới nàng ấy..."

Nghe Diêu Thanh Thanh lải nhải, A Manh chỉ đem chuyện này trở thành chuyện không liên quan mà lắng nghe. Bất quá đảo mắt nhớ đến ngày đầu tiên sau khi tân hôn, Ôn Lương tới cửa bái phỏng, mà thái độ em chồng nhà mình đối với Ôn Lương phỏng chừng khi nàng ấy nghe được tin tức này sẽ rất khổ sở đi.

Đang nghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Ngu Nguyệt Quyên cũng mang theo hai nha hoàn đi dạo vườn, lại không ngờ tới ở chỗ này nhìn thấy Diêu Thanh Thanh, khuôn mặt tú lệ lập tức dài ra, sau đó tràn ngập địch ý hướng Diêu Thanh Thanh hỏi: "Diêu Thanh Thanh, ngươi tới nơi này làm gì? Không phải nên ở Diêu phủ mà làm thật tốt vị trí thiên kim đại tiểu thư của ngươi, chạy đến nhà người khác thì không tốt lắm đâu!"

Ngữ khí của tiểu cô nương đầy sự châm chọc, thật sự là không thể nghe nổi, nhưng Diêu Thanh Thanh lại không hề nổi giận, ngược lại cười tủm tỉm nói: "Ta tới tìm biểu ca biểu tẩu của ta, cũng không phải là tới nhìn người như nước sắp bị hắt đi như ngươi. Lại nói, ngươi về sau phải lập gia đình, đúng là giống như tục xưng nước hắt đi nên cũng không phải là nữ chủ nhân nơi này, ta tới nơi này cũng không cần phải xin phép ngưới chứ?"

"Ngươi..." Ngu Nguyệt Quyên tức giận đến xiết chặt nắm tay, hai mắt phun hỏa.

Nói đến, Ngu Nguyệt Quyên cùng Diêu Thanh Thanh không hợp cũng là có nguyên nhân. Khi Ngu phụ qua đời, Ngu Nguyệt Quyên chưa đến hai tuổi, Diêu thị lại là người mềm yếu, không có trượng phu, con trai con gái đều nhỏ tuổi, ở trong Ngu tộc ai cũng có thể bắt nạt cô nhi quả phụ, tình cảnh mẹ con ba người thật sự là không tốt.

Chờ khi Ngu Nguyệt Quyên năm tuổi, Ngu Nguyệt Trác vào quân doanh, tình cảnh Diêu thị cùng nữ nhi lại càng không tốt, sau đó mẫu thân Diêu thị sinh bệnh muốn gặp nữ nhi duy nhất này, Diêu thị liền mang theo nữ nhi về nhà mẹ đẻ để chăm nom rồi sau đó dần dần ở luôn tại nhà mẹ đẻ.

Đứa bé không cha thường bị bắt nạt, Ngu Nguyệt Quyên sớm hiểu được tình cảnh của mình nên cực kì tự ti khiến nàng trở nên kiêu ngạo. Đặc biệt là sau khi vào Diêu phủ, biết đến cuộc sống của Diêu Thanh Thanh là đích tôn đích nữ Diêu gia lại so với tình cảnh của mình, trong đầu thật sự ngập tràn ghen tị lại thêm Diêu Thanh Thanh vô luận làm cái gì cũng đều làm cho nàng ta cảm thấy nàng ấy đang khoe khoang, vậy nên khi gặp Diêu Thanh Thanh nàng ta đều thấy khó chịu.

Diêu Thanh Thanh là người mạnh miệng mềm lòng lại có chút tùy tiện, tiểu hài tử trong lúc đó chơi đùa làm sao lại có tâm tư mẫn cảm tinh tế? Cho nên khi phát hiện Ngu Nguyệt Quyên ngầm ở khắp nơi nhằm vào mình, tự nhiên cũng không thích, vì thế hai người liền đối chọi, cứ như vậy mà đã đối chọi được mười năm, cho tới bây giờ hai người vừa thấy mặt đều là muốn trào phúng đối phương một chút mới bỏ qua.

Ngu Nguyệt Quyên nhìn Diêu Thanh Thanh không vừa mắt, vậy nên người liên quan như A Manh cũng sẽ càng chán ghét, vốn đã không hài lòng với xuất thân của A Manh, hiện nay A Manh cùng Diêu Thanh Thanh có giao hảo thì lại càng chướng mắt, lập tức mắt mang chán ghét nói: "Ta nói đại tẩu, ngươi đừng tùy tiện người nào cũng đều đưa vào trong phủ, đừng quên trong phủ này vẫn là anh ta định đoạt. Hơn nữa, đừng tưởng rằng ngươi gả cho anh ta là có thể an ổn ở vị trí tướng quân phu nhân này, nếu trở lại thành Ngu Châu, ngươi không thể được lão thái quân thừa nhận, đừng nghĩ đến có thể vào được gia phả Ngu gia chúng ta, đến lúc đó cho dù anh ta không muốn hưu ngươi, Ngu gia cũng có biện pháp cho ngươi hạ đài!"

Nói xong, cười lạnh một tiếng, mang theo hai nha hoàn kiêu ngạo mà rời đi.

Diêu Thanh Thanh đối với bóng dáng của Ngu Nguyệt Quyên mà thè lưỡi làm mặt quỷ, hừ nói: "Kiêu ngạo cái gì chứ, thật không biết nàng ta bị làm sao mà có thể kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là bộ dáng đáng chán ghét này."

A Manh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại nghĩ tới Ngu Nguyệt Quyên không khỏi cảm thấy tâm tình có chút ác liệt.

Chờ tiễn bước của Diêu Thanh Thanh hoạt bát xong, A Manh cảm thấy xương cốt càng đau nhức, quay lại trên giường nằm, trong đầu đều nghĩ đến Diêu đại phu nhân cùng Ngu Nguyệt Quyên, không khỏi thở dài một tiếng.

Xem ra nàng mới chỉ là ở mặt ngoài gả cho Ngu Nguyệt Trác, nếu tên của nàng không được ghi trong gia phả Ngu gia thì chuyện hôn sự này căn bản là không được tính, tựa như ở hiện đại cái loại này chính là làm tiệc rượu nhưng không được đăng ký kết hôn, tương đương với việc không được pháp luật thừa nhận, việc hôn nhân này hòan toàn không có bảo đảm.

Lại xoay người tìm tư thế thoải mái, A Manh trong lòng có chút khó chịu, mặc dù nàng không vui vẻ nguyện ý gả cho Ngu Nguyệt Trác nhưng nếu đã gả thì nàng cũng là thê tử đã định của Ngu Nguyệt Trác, người bên ngoài dám đến khoa tay múa chân cái gì chứ?

A Manh quyết định đến lúc đó ai dám làm nàng khó chịu thì nàng cũng không khách khí mà nguyền rủa hắn!

"Nghĩ cái gì vậy?"

Một thanh âm kỳ lạ vang lên, A Manh sợ tới mức thiếu chút nữa bật dậy,lúc này mới phát hiện trước giường có người đang đứng.

A Manh vỗ ngực, trừng hắn một cái: "Chàng đi đường không có tiếng động sao? Muốn hù dọa chết người ta hay sao?"

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, gương mặt nàng khi trừng mắt lên thật sự là không hề có tính uy hiếp gì mà ngược lại lại đáng yêu như con mèo nhỏ giơ nanh vuốt làm cho người ta muốn trêu đùa.

Nam nhân cởi áo choàng ngồi ở bên giường, dễ dàng đem nàng ôm vào trong lòng, vô tội nói: "Tiếng bước chân của ta tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ để cho người ta nghe thấy, có thể thấy được vừa rồi do nàng suy nghĩ đến ngẩn ngơ. Vừa rồi suy nghĩ cái gì thế?"

A Manh liếc mắt nhìn hắn, ngẫm lại vẫn là nên nói thực: "Hôn sự này của chúng ta vẫn chưa thật sự hoàn tất đúng thật không?"

Ngu Nguyệt Trác thần sắc lạnh lùng, nụ cười tươi trên môi chưa biến, chỉ là có chút âm trầm liếc nàng một cái, cười hỏi: "Đây là có ý gì?"

Thân mình A Manh không thể kiềm chế mà run lên một chút, rõ ràng nam nhân này đang cười đến tao nhã như thế, nhưng vì sao lại có cảm giác tươi cười này tràn đầy sự hung tàn đến vậy? Nhưng nhìn thấy biểu tình nguy hiểm của hắn lại chỉ có thể kiên trì nói: "Ta nghe người ta nói còn phải quay về tổ trạch Ngu gia ở thành Ngu Châu cử hành nghi thức, đem tên của ta viết vào gia phả thì ta mới xem là con dâu Ngu gia."

Ngu Nguyệt Trác nghe xong, cười nói: "Quả thật là như thế." Sau đó trước mặt A Manh hắn lại khôi phục bộ dáng vô hại nhẹ nhàng mà thở ra, mâu quang ánh cười, nam nhân này lại cười đến phong hoa ưu nhã: "Ta chính là muốn nói cho nàng biết chuyện này, sáng mai chúng ta liền xuất phát đến Thành Ngu Châu."

"A." Không biết vì sao trong lòng lại có chút bực mình, A Manh rầu rĩ lên tiếng.

Nụ cười tươi trên mặt Ngu Nguyệt Trác càng sâu sắc, sau đó nâng nửa người nàng lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Thân mình đã tốt hơn chưa?"

"..."

Trong nháy mắt, lông tơ cả người A Manh đều dựng thẳng, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng như nói nếu hắn muốn làm chuyện xấu thì nàng sẽ trốn đi ngay lập tức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio