Đêm khuya trăng sáng, ánh trăng bao phủ toàn bộ khách điếm trên đỉnh núi, trong gió ngẫu nhiên truyền đến âm thanh gió núi phất quá rừng cây.
A Manh đột nhiên tỉnh.
Một khắc thanh tỉnh kia, nàng cảm thấy đầu óc giống như bị cái gì khắc sâu vậy, nhắc nhở chính mình quên làm một việc, nếu không đi làm, nàng chắc chắn cả đêm sẽ khôngngủ được, thậm chí có chút cảm giác không tốt...
Cái loại cảm giác nói không nên lời này làm A Manh có chút phiền não,đang muốn nâng tay lên xoa trán làm cho chính mình thanh tỉnh một ít, nàng đột nhiên phát hiện ra cánh tay mình đang bị một cánh tay khác đè nặng. A Manh ngẩng đầu, im lặng ngắm nhìn dung nhan nam nhân đang ngủ. Mà cả người nàng đang cuộn tròn nằm trong lòng nam nhân, giống như tiểu hài tử làm nũng trong lòng mẫu thân. Ngày xuân tuy mát mẻ nhưng ban đêm vẫn lạnh lẽo, toàn thân nàng được ôm thật ấm áp dễ chịu.
Đêm nay là trăng tròn, ánh trăng thập phần sáng ngời, không cần đốt đèn đều có thể thấy rõ ràng mọi vật bên trong. Xuyên thấu qua ánh trăng, khuôn mặt nam nhân tuấn nhã bởi vì ngủ mà có vẻ thả lỏng, làm cho người ta có cảm giác cực vô hại, nhịn không được mà muốn hôn hắn.
Không tự chủ được tiến sát lại gần, thẳng đến khi cách khuôn mặt hắn vài ly nàng mới dừng lại, lại tiến thêm một chút nữa là có thể chạm đến của môi hắn.
Nàng không tự chủ được nín thở, phát hiện nam nhân vẫn đang ngủ không biết gì, dung nhan khi ngủ quá mức an tâm không chút phòng bị làm lòng nàng nảy sinh suy nghĩ khác thường,ý niệm muốn làm chuyện xấu xa với hắn trong đầu rốt cuộc không ngừng được, chờ tới lúc nàng phản ứng lại, thì đã giãy khỏi vòng ôm ấp của người nọ, sau đó cả người xoay lại đặt ở trên người hắn.
Ngu Nguyệt Trác vốn ngủ không sâu lại đột nhiên bị động tác của người trong lòng làm cho giật mình, liền tỉnh lại.
Ngu Nguyệt Trác mở to mắt, kinh ngạc nhìn đến người đang ngồi trên người hắn, ánh mắt chăm chú, im lặng nhìn nữ tử vừa xảo quyệt vừa quyến rũ.
"Ngu Nguyệt Trác..." Nàng giật mình khẽ hô lên trong đêm yên tĩnh, vì chưa tỉnh ngủ nên giọng có vẻ khàn khàn.
Thanh âm của nàng—— thậm chí hành động của nàng đối với nam nhân là cực kỳ mẫn cảm.Khi nghe được giọng nói thân thể liền cứng đờ, trái tim bất giác đập liên hồi, ánh mắt nhìn nàng chờ đợi một cách nóng bỏng—— thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại chờ đợi.
"Ngu Nguyệt Trác, ta, ta muốn..." A Manh có chút buồn rầu đem âm thanh của chính mình nói ra, "Ta muốn làm chuyện xấu."
Nam nhân bị lời của nàng làm cho liên tưởng, âm thầm nuốt nước miếng, âm thanh cũng âm trầm kì lạ, "Chuyện xấu gì?" Đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển, nhìn đến hành vi lớn mật của nàng, lập tức liên tưởng đến tiếng đàn của Diêm Ly Trần.
Diêm Ly Trần là một nam nhân làm bạn cùng âm luật, tiếng đàn của hắn, là tiên âm cũng là ma âm, có thể tẩy rửa mọi chuyện hồng trần, làm cho người ta có thể tái sinh; Cũng có thể mê hoặc lòng người, giết người trong vô hình. Diêm Ly Trần đã nói, tâm hồn nàng đã mở rộng với hắn, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm mà không phản kháng.
Chẳng lẽtác dụng của một khúc mộng yểm chính là như vậy, mê hoặc nàng vứt bỏ những điều cố kị trong dĩ vãng, toàn tâm toàn ý đem hắn để trong lòng?
Nghĩ như thế, trong lòng Ngu Nguyệt Trác có tức giận lại có kích động, tức giận Diêm Ly Trần gà mẹ, nữ nhân của hắn đương nhiên sẽ thương yêu hắn, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ vài ngày. Hiện tại lại kích động cho nàng chủ động, chính mình chủ động đụng chạm âu yếm nữ nhân cùng với nữ nhân chủ động lại gần ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Hắn chính là suy nghĩ như vậy, làm cho hắn có phản ứng kích động, hận không thể đem nàng áp đảo xuống làm một ít chuyện mà hắn đã ảo tưởng hơn một ngàn lần.
Nương theo ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, A Manh theo dõi khuôn mặt tuấn nhã, đột nhiên cảm thấy nam nhân dưới thân mình thập phần ngon mắt, làm cho nàng rất muốn ăn. Mới có ý nghĩ trong đầu, thân thể của nàng đã tự động hành động, đem môi tiến đến cắn miệng hắn, hai tròng mắt gắt gao theo dõi ánh mắt thâm sâu của hắn, cũng như quan sát phản ứng của hắn
"Chuyện rất xấu, rất xấu... Ừm, tựa như bình thường chàng hay làm với ta, hiện tại đến phiên ta."
Thanh âm của nàng non mịn, giống như nàng lúc bình thường, đến khi ý thức được nàng đang nói cái gì, nháy mắt hai mắt nam nhân tỏa sáng, trong lòng quyết định tha thứ bạn nhạc công nào đó đã làm điều thừa như hành động của gà mẹ, kích động chờ nàng làm "chuyện rất xấu, rất xấu”với chính mình.
Giống như khi bình thường bị mê hoặc, nàng đè nam nhân trên giường xuống cắn, đầu lưỡi ngây ngốc ở trong miệng hắn khua loạn xạ. Bàn tay nhỏ bé cũng không có trật tự xả loạn trung y trên người hắn, ở trong ngực hắnvuốt ve lung tung, hưởng thụ cảm giác vững chắc từ lồng ngực hắn...
Như vậy là không đúng!
Trong óc đột nhiên có một thanh âm kêu gào, làm cho nàng đình chỉ động tác giống như sói cái. Nàng hẳn phải cảm thấy sợ hãi mới đúng, chứ không phải chủ động tiếp tục động tác, thậm chí làm ra loại chuyện làm nàng cảm thấy thẹn thùng... Nhưng mà, thân thể nàng tự chuyển động, cảm giác chuyện đang làm là hợp tình hợp lý, nếu không chạm vào hắn, nàng cảm thấy rất khó.
A Manh cảm thấy trong đầu mình có hai người đang đánh nhau, một người tên là lý trí yêu cầu nàng mau mau đình chỉ loại hành vi không biết xấu hổ này, bằng không nàng sẽ hối hận, tuyệt đối sẽ hối hận! Một cái khác lại dụ hoặc nàng mau mau đem hắn ăn, nếu là không ăn, nàng sẽ rất khó chịu, thậm chí sẽ ngủ không được, luôn tâm tâm niệm niệm nhớ kĩ, cho đến khi không có cách nào khác.
Cuối cùng, vẫn là cái ý tưởng thứ nhất thắng lợi, khi đang chuẩn bị rút lui, đột nhiên cái ót bị một bàn tay giữ chặt, nam nhân há mồm bá đạo cuồng nhiệt hôn nàng, làm cho nàng gần như thở không nổi, phản kháng cũng dần dần yếu đi.
Chờ đến khi hắn cởi hết trung y cuả nàng, tiến đến liếm cắn cổ mình, A Manh đột nhiên giãy dụa đứng lên.
"Ngu Nguyệt Trác, không nên không nên... Không thể như vậy!"
Tuy rằng nàng dãy dụa không có chút khí lực nào, động tác cũng chỉ cần một cái cánh tay là có thể ngăn lại. Nhưng tự nhận thức đêm nay có thể làm "chuyện xấu" nên đối với phản ứng của nàng hẳn đều khoan hồng độ lượng tha thứ. Nam nhân buông tay đang giữ chặt hai vai của nàng ra, thậm chí để nàng giãy dụa ngồi dậy, nhưng một bàn tay vẫn cố định ở vòng eo của nàng, không cho cái mông của nàng rời đi.
Khuôn mặt của nàng do vừa mới hôn mà hồng toàn bộ, thật là đáng yêu, đôi mắt cũng thập phần thanh tỉnh, cố gắng trừng hắn, giống nữ vương hất cằm nói, "Là ta sẽ làm chuyện xấu với chàng, ta muốn phản công, không cho phép chàng nhúc nhích."
Nam nhân đột nhiên trầm mặc hẳn, sau đó đè nén thanh âm nói: "... Được, ta không động."
A Manh thực vừa lòng, sau đó thoát quần áo của hắn đến thắt lưng, lộ ra một khoảng ngực vững chãi. Nam nhân này tuy nhìn bề ngoài không hề cường tráng, nhưng kỳ thật hàng năm hành quân đánh giặc chính là hắn, sờ lên giống như đang sờ khối sắt được bọc vải bông, cơ bụng chắc chắn nhưng không giống như những kẻ cơ bắp, thập phần xinh đẹp. Bụng dưới bị tiết khố che mất. Trên tay cầm thắt lưng của tiết khố, A Manh có chút do dự muốn cởi ra. Tuy rằng trong đầu có một thanh âm nói rằng phải đem nam nhân này ăn, nhưng lý trí lại làm cho nàng cảm thấy, nếu nàng cởi ra thì nàng sẽ thực thảm...
Quên đi, vậy không cởi.
Nghĩ như thế, nàng vừa lòng ghé vào lồng ngực đang trần trụi, bắt đầu dùng miệng cắn từng chút từng chút lên da thịt hắn, ngón tay đụng đến điểm nho nhỏ trên ngực hắn, có chút cứng rắn, nàng nhịn không được lấy tay đè, rất nhanh cảm giác được thân mình nam nhân phía dưới căng cứng còn có tiếng thở dốc ồ ồ.
Thấy hắn giống như chịu không nổi nữa muốn đứng lên, A Manh nhanh chóng kinh hoảng đè lại hắn, kêu lên: "Không cho phép nhúc nhích, chính chàng đã nói không động."
"..."
Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cảm thấy mình ngày thường đối xử với nàng có chút quá đáng, hận, cho nên hiện tại nàng thừadịp này liền bắt đầu trả thù, dùng một loại động tác thập phần ngây ngô mà thong thả khiêu khích trêu chọc hắn, làm cho hắn khắc chế không được xúc động muốn đem nàng đè ép ăn luôn. Rõ ràng nàng chủ động như vậy sẽ khiến hắn không thích, không kích động nổi, nhưng nàng lại giống như một yêu tinh ma nữ, bình thường ngây ngô không biết một chút gì nhưng lại không cho phép hắn có hành động, nam nhân bị loại tra tấn ngọt ngào này, thật sự là khảo nghiệm đối với nam nhân.
Thẳng đến nàng tò mò cắn “điểm nho nhỏ” trên ngực hắn, nam nhân rốt cuộc nhịn không được đem nàng ôm đến trong lòng. "Rẹt " một tiếng, áo ngủ trên người nàng thành vải vụn, ngón tay lại động một cái, cái yếm cũng rời đi thân thể, hai ngực mềm mại nhảy ra, bại lộ ở trước hai tròng mắt đang bốc hỏa của hắn.
"Không cho phép nhìn!"
A Manh vươn tay che lại hai tròng mắt sáng ngời làm cho nàng thảng thốt của hắn, trong lòng có chút tức giận, rõ ràng đã nói hắn không được phép nhúc nhích đích, cũng không chịu nghe lời, làm cho nàng nhịn không được nén giận nói: "Ngu Nguyệt Trác, chàng không tuân thủ lời hứa, rõ ràng nói là không cử động."
Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cảm thấy lá gan của nàng tuyệt đối là bị tiếng đàn cấp của Diêm Ly Trần cấp thêm dũng khí mà tăng gấp đôi, cho nên mới sẽ to gan như vậy ra lệnh lên mặt với hắn, một chút cũng không giống bộ dáng như con chuột nhỏ đáng yêu khi nhìn thấy con mèo thì lập tức nhát gan của nàng ngày thường được.
"Nàng bảo ta không được động đậy, nhưng nàng biết làm gì sao?" Hắn đột nhiên nhu hòa dịu dàng hỏi, thậm chí trong thanh âm mơ hồ còn có ý cười.
A Manh cảm thấy được mình đang bị nam nhân này coi thường, nhưng nàng đã từng xem qua ‘phim heo’ ở hiện đại rồi, dù sao thì so với nam nhân cường ngạnh này cũng hiểu biết hơn một chút, liền kiêu ngạo hất cằm mà nói: "Ít nhất biết nhiều hơn chàng"
Kéo tay nàng đang che hai mắt của mình đưa xuống miệng hôn, nam nhân trầm thấp cười rộ lên, tiếp tục kích thích nói: "Thật không, vậy vì sao nàng không dám cởi quần của ta?" Sự chủ động lúc này của nàng làm cho hắn hiếm khi khoan dung, đối với lời nói của nàng cũng không keo kiệt đi để ý, chỉ là nghĩ nàng đang cậy mạnh mà thôi.
"Ai nói ta không dám? Ta chỉ là cảm thấy được...... Cảm thấy được......" A Manh trong lòng khẩn trương, biết rõ hắn là đang kích thích nàng, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn kích thích một chút nàng sẽ nhịn không được cùng hắn đối nghịch, giống như lúc này, rõ ràng không muốn bị hắn kích thích, nhưng đầu lại nóng lên, bất chấp tất cả nói: "Ta lập tức cởi cho chàng xem."
Nói xong, tay đã nắm lấy tiết khố của hắn, sau đó một phát kéo xuống......
A Manh không dám đưa mắt nhìn bên dưới, tuy rằng chỉ có ánh trăng, hẳn là không thể nhìn thấy rõ ràng thứ gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng xấu hổ a. Ngay lúc nàng đang nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào, một đôi tay du ngoạn quấy rối trên người nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo của nàng, sau đó thân hình trơn nhẵn mềm mại bị áp vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân, thân thể hai người không một mảnh vải trần trụi tiếp xúc thân mật.
Ngu Nguyệt Trác thừa dịp nàng đang ngây ngốc hôn môi nàng một cái, cười nói: "Nàng không phải nói nàng sẽ làm sao? Ta đây đang chờ nàng đến làm ta nè."
A Manh đầu nóng lên, nắm chặt nắm tay, nảy sinh ác độc kêu lên: "Chàng chờ, ta liền làm cho chàng xem!"
............
..................
Này, trình tự hình như là trước hôn môi, sau vuốt ve, rồi đến vác thương ra trận......
Hoặc là trước vuốt ve, hôn lại hôn, cuối cùng vác thương ra trận......
A Manh yên lặng ở trong lòng hồi tưởng lại trình tự những động tác mà nàng xem được trong ‘phim heo’, trong khoảng thời gian ngắn, do quá mức khẩn trương mà không biết nên làm như thế nào.
"...... Nàng không phải nói nàng sẽ làm sao?!!" Nam nhân cắn răng cố đè nén thanh âm của mình, giống như con thú đang bị vây khốn lúc nào cũng có thể bức ra thoát khỏi trói buộc.
A Manh lấy hết can đảm nâng mắt lên nhìn hắn, thấy được trên gương mặt tuấn nhã của nam nhân một mảnh ửng hồng, gân xanh trên trán hơi giật giật, hai tròng mắt giống như sung huyết trừng mắt nhìn mình, gấp gáp hô: "Đừng động đừng động, ta đang tự hỏi...... Ách, hẳn là như vậy đi......"
Nam nhân ở trong lòng thầm nguyền rủa một tiếng, A Manh do do dự dự gãi ngứa trên người hắn, mông ngồi giữa hai chân hắn...... Chờ tới khi cái gì đó cứng rắn dựng đứng đụng đến mông mình, nàng sợ tới mức lập tức nhảy người lên nhích ra, nam nhân đã sớm có chuẩn bị trực tiếp bắt lấy nàng kéo lại, vì thế cái hung khí kia thẳng tắp chen giữa hai chân nàng, cọ cọ ma sát tại phía trong bắp đùi trái của nàng.
"Ngu Nguyệt Trác!" A Manh thở hổn hển, vr mặt hoảng sợ, chuyện tình xảy ra đêm động phòng hoa lại một lần tái hiện trong đầu nàng, cái loại cảm giác đau đến tận xương tủy cũng theo trí nhớ của nàng mà tràn về làm da đầu nàng run lên, rất muốn bỏ chạy thoát thân...... Nhưng mà song song vơi suy nghĩ này, trong lòng lại lập tức dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, rất không thoải mái, giống như nếu nàng không làm xong, sẽ khiến cho lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Đừng náo loạn, kế tiếp đến phiên ta!" Ngu Nguyệt Trác quyết định lấy lại quyền chủ động, bằng không hắn sớm hay muộn cũng bị nàng trêu chọc đến nổ tung.
"Nhưng mà......" A manh thẹn thùng nói, "Chàng lại vào sai chỗ thì làm sao bây giờ?"
Gân xanh nổi lên giật giật, nam nhân nghiến răng nói: "Sẽ không! Nàng phải tin tưởng ta!"
"Cũng không phải là chàng đau, ta tin tưởng chàng thế nào được?" A Manh phản bác nói, cho nên nàng tình nguyện tự mình ra trận.
"...... Vậy nàng muốn làm sao bây giờ?" Ngu Nguyệt Trác lúc này thật muốn giết người mà, nàng khiến cho lớp ngụy trang tuyệt hảo mười mấy năm qua hắn bồi dưỡng ra đều ném sang một bên, chỉ thầm nghĩ đè nàng xuống, làm cho nàng ở dưới thân hắn khóc lóc cầu xin tha thứ, mà không phải như hiện tại hắn bị nàng đặt ở dưới thân chờ nàng do do dự dự sờ soạng lung tung không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
A Manh có chút giật mình, cảm giác hắn dường như sắp nhẫn nại không được nữa rồi, lập tức kêu lên: "Ta, ta làm ngay đây, ta tự mình đến, miễn cho chàng lại vào sai chỗ......" Nói xong, hạ quyết tâm, vươn tay bắt lấy ‘món đồ’ kia, nâng hạ thân lên, nghĩ tới tư thế của động tác lúc này, làm sao để nhét vào......
"Ta đã nói không rồi mà! Ta đã nghiên cứu qua, biết......" Bị nàng nắm chặt như vậy, nam nhân thiếu chút nữa nói không thành câu, thân thể lại căng thẳng càng thêm lợi hại.
"Ta không tin chàng!"
"Nàng nữ nhân này......"
"A ——"
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai đánh gảy lời nói của nam nhân đang nghiến răng nghiến lợi, hai người giật mình cứng người.
Hình như...... Đi vào rồi? Hình như, vừa rồi cái gì đó đã đâm vào......
Đột nhiên, hai mắt A Manh ngấn lệ, lúc nam nhân thật cẩn thận thẳng thắt lưng đỡ lấy vai nàng, nàng liền nhịn không được ghé vào trong lòng hắn, ô ô khóc lên.
"Ô ô ô...... Ngu Nguyệt Trác chàng là tên khốn khiếp, đã bảo chàng không được giục ta, đau chết ta a...... Ô ô ô...... hình như lại đổ máu...... Ô ô ô...... Đều là lỗi của chàng, chuyện này tốt chỗ nào mà cứ thích làm, nhịn một chút không được sao? Quả nhiên nam nhân đều là động vật thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ...... Ô ô ô......"
Ngu Nguyệt Trác thấy nàng dựa vào trong lòng mình khóc, cẩn thận vươn tay đến chỗ thân thể hai người kết hợp, nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ soạng một chút, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ tiến vào được rồi. Bất quá, nghe thấy tiếng nàng khóc, lại có cảm giác dở khóc dở cười.
"Là đổ máu......" Nam nhân đôi mắt thâm trầm nói.
"Ô oa oa...... Ta muốn đi tìm A Nhan lấy dược......" Nữ nhân đau đến thổ hổn hển tức giận oán hận ở trên ngực hắn cắn một ngụm.
Ngu Nguyệt Trác hít sâu, cái loại cảm giác gắt gao buộc chặt làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thậm chí khi nàng cắn lên ngực mình hắn còn không cảm thấy đau, ngược lại khiến hắn càng thêm xúc động, nhưng thấy nàng khóc đến thê thảm như vậy, đành phải dỗ dành nói: "Nàng lại không bị thương, lấy dược làm cái gì? Khụ...... Nữ nhân lần đầu tiên đều sẽ đổ máu......" Hắn có chút ngượng ngùng nói.
A Manh vừa nghe, không tiếp tục khóc nữa, mày liễu dựng thẳng trừng hắn, "Đối với chàng mà lại chảy hai lần huyết!" Sau khi rống xong, đột nhiên ý thức được nguyên nhân lần này đổ máu, nhất thời hé ra gương mặt lúc xanh lúc đỏ, lại xấu hổ và giận dữ không thôi.
Nàng điên mới có thể cùng nam nhân này thảo luận lần đầu tiên của nữ nhân sao lại đổ máu, thật sự là rất khúc gỗ đáng ghét mà!
Thế là, đêm động phòng hoa chúc của hai người chân chính xem như thành công, thật đáng chúc mừng nha!