Sau khi chuyện kia chấm dứt, A Manh liền được bảo hộ rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác gì thì đã kết thúc, đương nhiên cũng không có gì kinh hồn nên không có biểu hiện như các nữ tử khác.
Nàng hết sức bình tĩnh, trừ việc bị kẻ kia dọa sợ một chút còn lại không tỏ vẻ gì.
Rời hiện trường, bọn họ tiếp tục hướng Ngu phủ bước đến.
“Có sợ không?” Ngu Nguyệt Trác xoa xoa khuông mặt nàng cười hỏi, động tác vô cùng thuần khiết, vậy mà Tri Xuân cùng Phù Cửu đứng phía sau cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn.
A Manh hất tay hắn ra, “Đừng có loạn.” Sau đó liếc mắt nhìn hắn, nói: “Có gì mà phải sợ?” Dù sao chỉ cần nam nhân này không ác liệt với nàng, mặc hắn đem thế giới này làm cho long trời lở đất, nàng đều sẽ không sợ.
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác không khỏi cười rộ lên, không phải kiểu ngụy trang, mà là một loại tươi cười vô cùng sung sướng.
Sờ sờ đầu nàng, Ngu Nguyệt Trác nắm tay nàng cùng vào Ngu phủ.
Trở lại Ngu phủ, đèn đã lên rực rỡ
Lão quan gia tự mình canh giữ trước cửa nghênh đón bọn họ, thấy họ tay trong tay, trong mắt có chút dị sắc, nhưng vẫn cười hiền lành, vẻ mặt vui mừng. Chỉ có mấy tiểu nha hoàn khi đi ngang qua, trên mặt lộ ra một chút biểu tình đùa cợt. Dù sao ở thời đại bảo thủ này, vợ chồng đi trên đường, thê tử chỉ có thể giống như một nàng dâu nhỏ, đi theo sau trượng phu, rất ít thê tử nào lại có thể cùng trượng phu đi song song, thậm chí thân mật nắm tay.
Ngu Nguyệt Trác cũng mặc kệ cái nhìn của người khác, nắm tay A Manh, cùng lão quản gia hàn huyên vài câu, sau đó cùng A Manh trở về khu viện của bọn họ
Trên đường trở về, Ngu gia thực im lặng, dường như đối với việc bọn họ rời đi hai ngày liên tiếp cùng chuyện có thích khách tới cửa đều không có liên quan.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài thôi.
Sự thật là, khi bọn họ vừa ngồi xuống uống trà, liền thấy Ngu đại bá sai người đến, nói muốn thỉnh hắn đến thư phòng một chuyến.
A Manh đang châm trà cho Ngu Nguyệt Trác, nghe xong dừng lại một chút, sau đó, đem ấm trà đặt sang một bên.
Ngu Nguyệt Trác chậm rì rì đem một ly trà uống hết, sau đó phất áo choàng đứng lên, cười như không cười nhìn về phía gã sai vặt đang cung kính đứng ở cửa, cười nói, “Lão nhân gia không ăn bữa tối sao? Nếu vì chờ ta mà hắn đói bụng thì thật là không phải.”
Nghe được sự chế nhạo của hắn, khóe miệng gã sai vặt khẽ méo xuống, không dám ngẩng đầu lên, vội nói: “Hồi Cửu thiếu gia, đại lão gia đã dùng bữa.” Trên mặt vẫn là thập phần cung kính, trong lòng cũng hiểu nếu Cửu thiếu gia vẫn chỉ là con của Tam lão gia thì Ngu gia cũng không đối với hắn khách khí như thế, nhưng hiện tại, hắn đã được Hoàng đế phong là Tĩnh Viễn Đại Tướng quân, không kẻ nào dám khinh thường hắn. May mắn là dù hắn hiện tại có quyền thế như thế nào, chỉ cần hắn còn mang họ Ngu, hắn vẫn là con cháu Ngu gia, đối với trưởng bối, vẫn cần nể mặt vài phần.
"Đi đi."
Ngu Nguyệt Trác nhấc áo lên, liền bước ra cửa, gã sai vặt liếc A Manh một cái, mờ mịt nhìn, sau đó vội vàng đi theo.
A Manh thập phần cung kính đưa trượng phu xuất môn, sau đó, ngồi trở lại trên ghế uống trà, thản nhiên đánh giá ba nha hoàn mỹ miều trong phòng, không biết là có ý gì.
Tri Hạ lại gần thấp giọng nói với A Manh: “Tiểu thư đây là ba vị cô nương mà đại phu nhân phái tới để hầu hạ ngài cùng tướng quân, nói là sợ nơi này không đủ người, để các nàng đến hầu hạ.” Nói xong, ánh mắt khẽ liếc, dù là kẻ ngốc cũng biết các nha hoàn này đến đây là có ý tứ gì.
Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh lần này hồi tổ trạch Ngu gia cũng không lâu, cho nên chỉ dẫn theo hai nha hoàn cũng hai gã sai vặt, ở trong viện cũng có vú già nữa, không thiếu cái gì, coi như ở được rồi, A Manh cũng không cảm thấy có gì chưa ổn. Ba ngày trước, nữ quyến Ngu gia muốn cùng nàng đi ngắm hoa nghe tấu khúc, biểu hiện của họ vẫn là một bộ ngươi tốt ta cũng tốt, không ai lại muốn nhúng tay vào chuyện của viện bọn họ.
Chỉ đi mới có hai ngày trở về, trong viện đã có thêm ba nha hoàn trẻ tuổi mỹ miều, với nguyên nhân danh nghĩa là sợ người không đủ nên điều tới, nhưng thực tế, có tâm tư gì ai chẳng biết, không cần Tri Hạ phải nói. Nếu có nha hoàn nào được Ngu Nguyệt Trác coi trọng, coi như là người một nhà xếp vào, về sau bất kỳ động tĩnh nào của phủ tướng quân cũng đều có người truyền tin tức đến. Cho dù là đưa đến phủ tướng quân thì lòng các nàng đều vẫn hướng về Ngu gia.
A Manh thản nhiên thổi lá trà trong chén, trong lòng cười lạnh, chủ ý này thật là tốt nha! Lúc trước khi bọn họ vào nhà, trừ bỏ vú già, không gặp được một nha hoàn hầu hạ nào, đủ để thấy trong lòng Ngu gia, Ngu Nguyệt Trác chỉ là thứ tôn, thân phận cực bình thường, đương nhiên cũng không để bụng nhiều. Hiện tại phải chăng Ngu lão thái quân đã thay đổi thái độ, vội vàng đưa mấy nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp đến đây hầu hạ?
A Manh đánh giá ba nha hoàn kia, bộ dáng tất nhiên không cần phải nói, đều rất xinh đẹp, quyến rũ, thân thể thật phong lưu, eo nhỏ, ngực lớn, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng cũng thật ghen tỵ nha!
“Tiểu thư?” Tri Hạ nhìn tiểu thư nhà mình, đến khi phát hiện ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm bộ ngực của ba nha hoàn kia, thiếu chút nữa hộc máu. Tri Hạ sớm đã biết tiểu thư nhà mình tuy biểu hiện như thục nữ, song ngẫu nhiên lại có lúc ngốc làm cho người ta không chịu nổi, đặc biệt ở thời điểm này, nàng lại ngồi nhìn ngực người ta như thế nữa!
Uy uy uy, nhìn đi, nếu tướng quân biết nàng nhìn người khác như thế, để xem hắn sẽ xử lý nàng như thế nào!
Khác với Tri Xuân đơn thuần chỉ biết khóc, Tri Hạ thông minh đủ để hiểu được tướng quân đối với tiểu thư nhà mình có loại tình cảm gì. Mỗi khi nhìn thấy, đều có cảm giác thê thảm, vô cùng đồng tình với tiểu thư. May mắn, nàng sớm biết bản tính của Tĩnh Viễn Đại tướng quân, mới không bị hắn làm cho sợ hãi, không thể sống nổi. Chỉ là nhận ra một chút vấn đề, mong tiểu thư đừng quá ngây người, đến khi bị tướng quân bắt nạt lại không hiểu rõ nguyên nhân.
“Khụ khụ!” A Manh che giấu tâm tình cúi đầu uống trà, sau đó nói với Tri Hạ, “Nếu là ý tốt của trưởng bối, nên giao cho Tần ma ma an bài.” Tần ma ma chính là ma ma cực kỳ nghiêm túc ngồi trực ở đêm tân hôn của nàng, quy củ nghiêm khắc, là khắc tinh của nhóm nha hoàn ở phủ tướng quân, đem các nha hoàn không yên phận giao cho bà, A Manh thực yên tâm.
“Dạ, đã biết.” Tri Hạ có chút cao hứng, mang các nàng đi tìm Tần ma ma.
Nửa canh giờ trôi qua, Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa trở về.
A Manh thấy trời dần tối, quyết định không đợi hắn, kêu người chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Hai ngày nay tuy là đi chơi, nhưng đều bị các nam nhân khác sỗ sang, thập phần hao tổn thể lực, khiến cho thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thầm nghĩ cần ngủ nhiều một chút.
Tắm sạch sẽ, lúc mặc quần áo, A Manh chợt nhớ đến ngực của ba nha hoàn kia, cúi đầu xem ngực bản thân, chán nản mà phát hiện ra đúng là không thể so sánh, hơn nữa trên đó còn xuất hiện rất nhiều vết hôn chưa tan, dấu vết này, càng nhìn càng thấy xấu,…
Ngắc ngắc cái cổ, A Manh quyết định mặc kệ Ngu Nguyệt Trác, nàng muốn đi ngủ!
Vừa yên tâm thoải mái nằm xuống giường, đuổi nha hoàn ra khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ngã, nghe giống như có một động vật nhỏ nào đó sập bẫy, mặc dù có chút quỷ dị, nhưng không khiến người ta nghĩ nhiều.
Vì thế kéo chăn, ngủ ngay lập tức.
Ngoài phòng cách đó không xa, thị vệ áo đen lưu loát đem hai thích khách vừa bị đánh cho choáng váng bay ra ngoài tường, lực đạo vô cùng chuẩn xác, thoạt nhìn tựa như kịch câm, không phát ra một chút thanh âm nào. Thị vệ áo đen nhìn chậu hoa vừa rồi thích khách không cẩn thận đá phải, con ngươi lạnh như băng lộ ra một loại cảm xúc tên là ảo não, sau đó, cẩn thận đem chậu hoa đó đặt vào chỗ cũ
Ở trong phòng, người nào đó còn đang ngủ say, ở ngoài thị vệ áo đen đã làm hết phận sự tham gia trò chơi đánh thích khách. Đến khi Ngu Nguyệt Trác trở về, thị vệ áo đen đã đem thích khách thứ mười ba quăng ra khỏi tường.
“Nhất Dạ.” Ngu Nguyệt Trác đứng trước viện, trong bóng đêm, gương mặt tuấn tú không có vẻ gì ôn nhã, thay vào đó là một loại tà khí, cười lạnh, “Không cần khách khí, thích khách dám đến quấy rầy bản tướng quân, nam hay nữ đều đưa đến thanh lâu.”
“… Rõ.” Thị vệ áo đen đáp, người tập võ thính lực cực tốt, nên hắn có thể nghe được ở ngoài tường có vài tiếng hít không khí, thái dương xuất hiện mồ hôi lạnh, sau đó yên lặng rút lui vào bóng đêm chờ đợi.
Ngu Nguyệt Trác một chút cũng không cảm thấy mệnh lệnh của mình làm cho mọi người á khẩu, đẩy cửa vào nhà.
Ngu Nguyệt Trác nhìn nữ nhân trên giường ôm chăn ngủ, cảm giác ngọt ngào dâng lên, sờ sờ trước ngực, nhớ đến lúc vừa rồi ở trong thư phòng bị đám Đại bá Nhị bá chỉ trích, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.
Bảo kiếm của Vạn Kiếm sơn trang đã mất hơn ba năm, gần đây không hiểu sao lại tra ra tin tức hắn cùng Diêm Ly Trần là thủ phạm, tin này đưa ra chốn võ lâm, gần như đã làm chấn động võ lâm, mặc kệ là người có giao tình hay kẻ có cừu địch với Vạn Kiếm sơn trang, đều muốn tìm hai người bọn họ, dường như muốn mình phải là kẻ đầu tiên tìm ra được bảo kiếm. Mà bọn chúng lại cho rằng bảo kiếm nhất định ở trên người một trong hai bọn họ, hiện tại tin tức hắn đang ở tổ trạch ở Ngu Châu truyền ra, có vẻ đã có nhiều kẻ tìm đến cửa làm cướp a!
Từ xưa đến nay, hai thế lực võ lâm cùng triều đình thoạt nhìn tưởng không can thiệp lẫn nhau, nhưng thực chất lại hỗ trợ lẫn nhau. Bất quá trên thực tế, vẫn là thế lực của triều đình khiến người ta kiêng kị hơn, ví như hiện tại, người giang hồ cũng không dám náo loại ở Ngu phủ mà giết người, hai ngày này, đại đa số người tìm đến đều vì bảo kiếm thôi. Nhưng chuyện này lại khiến cho sự an nguy của Ngu phủ suy giảm, tất cả mọi người từ hạ nhân cho đến chủ tử đều hoảng loạn, lo sợ.
Ngu Nguyệt Trác có vài phần khinh thường, chẳng qua chỉ là một chút lâu la tìm đến trộm mà thôi, có cần phải dùng quân binh sao? So với chuyện bọn họ từng làm với phụ thân, này chỉ được coi là chuyện nhỏ mà thôi.
Nam nhân ở trong màn đêm, hai mắt tỏa sáng, trong lòng có chút bức xúc. Nếu không phải đã đáp ứng phụ thân dù thế nào cũng không thể bỏ dòng họ Ngu thị, hắn làm sao lại mang thê tử đến cái nơi khiến người ta ghê tởm này?
Gió đêm se se lạnh, thổi vào giường khiến cho nữ nhân đang ngủ có chút thu mình vùi đầu vào trong chăn.
Ngu Nguyệt Trác ngồi trên giường, thấy thế bèn ôm chăn đắp lại cho nàng. Nhưng chỉ chốc lại sau, nàng lại theo thói quen đạp chăn, vươn chân ra ngoài, cả người ôm lấy chăn.
Tư thế ngủ này thực sự là … cực kỳ đáng yêu!!!
Tâm tình của nam nhân đang không tốt, không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, đột nhiên thể xác và tinh thần được thả lỏng, sau đó, nhịn không được nhào lên giường, đem nữ nhân đang ngủ say như chết kia áp dưới thân.
Hắn muốn làm chuyện xấu với nàng!
"Ngô..."
Bị người khác ép tỉnh như vậy thật khổ sở.
Đặc biệt nàng phát hiện ra người đang ép nàng chính là nam nhân kia, không khách khí trực tiếp đá một cái, chỉ là rất nhanh đối phương đã tránh được, thậm chí còn bị chặn hai chân lại.
“A Manh, ta đang tức giận!” Thanh âm của nam nhân có chút ấm ức.
Trầm mặc một lát, A Manh cẩn thận nói, “Hiện tại bên ngoài không có người, chàng có thể tùy tiện tìm một cái núi giả nào đó mà phát tiết.”
“Rất phiền toái.” Ngu Nguyệt Trác cúi đầu hôn môi nàng, “Chúng ta làm chuyện xấu đi.” Hiện tại hắn dư thừa tinh lực, có thể đại chiến ba trăm hiệp mà không phiền hà.
Trong lòng thầm cả kinh, làm sao nàng lại không nhận ra hắn đang vui vẻ, vội cự tuyệt: “Không cần!” Lại cảm thấy mình phản ứng hơi dữ dội, vội nói, “Vì sao chàng lại tức giận? Có thể kể ta nghe được không?” So với việc làm “chuyện xấu” với hắn, A Manh tình nguyện thà nghe hắn tâm sự còn hơn.
Nghe được lời của nàng, nam nhân đem mặt áp vào ngực nàng, ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay nàng, cũng không vội làm chuyện xấu, nói: “Trong vài ngày tới, sẽ có nhiều người này nọ đến Ngu phủ, nàng cần cẩn thận một chút, bá phụ vì thế mà rất tức giận, có lẽ vài vị bá mẫu sẽ chọc tức nàng, nàng không cần để ý, ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ cần nguyền rủa, ta chính là chỗ dựa cho nàng.” Thanh âm tuy rằng khinh thường, nhưng lại lộ ra sự yêu chiều.
"..."
"Còn có, ngày mai chúng ta đi bái kiến tổ mẫu, có vui không?"
"..."
“Đến lúc đó biểu hiện tốt một chút, để tổ mẫu mau mau cho nàng làm nghi thức nhập tộc, sau đó chúng ta có thể hồi kinh.”
"..."
Vì sao nàng lại cảm thấy tâm tình nam nhân này không hề không tốt, ngược lại, lại có điểm vui vẻ là sao?
Vì muốn dời sự chú ý của hắn, A Manh vội tranh thủ nói chuyện, “Tổ mẫu muốn gặp chúng ta? Uhm, chuyện chúng ta ra ngoài hai ngày, bọn họ không tức giận sao?” A Manh không được như nam nhân này, không quan tâm thế sự. Nàng chỉ là người bình thương, trong lòng có chút bất an, rõ ràng là trở lại tổ trách, nàng dâu cần thể hiện sự hiếu thuận với trưởng bối, cùng trưởng bối tạo quan hệ tốt mới phải. Nhưng nam nhân này lại không muốn nàng cùng những người kia quá gần gũi, thậm chí còn kéo nàng đi chơi hai ngày, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ không ổn.
Ngu Nguyệt Trác cắn cắn ngực nàng, nói: “Những người đó tức giận hay không có liên quan gì đến nàng? Quan tâm nhiều như thế làm gì? Nàng cần phải quan tâm đến tâm trạng của vi phu nha. Hơn nữa, nàng nên làm những việc khiến vi phu yên tâm a!”
"..."
A Manh yên lặng bĩu môi, đây có được gọi là ghen tỵ không? Nhưng nghe hắn nói thế, nàng lại càng lo lắng.
“Còn có, ngày mai đi gặp tổ mẫu mới tốt. Đến lúc đó, nàng không cần để ý gì cả, chỉ cần im lặng ngồi nghe họ nói là tốt rồi, tất cả giao cho ta.”
Nghe sự phân phó của hắn, A Manh rốt cuộc cảm thấy hắn đúng là có điểm không bình thường, không khỏi có chút lo lắng, vội nâng gương mặt đang chôn ở ngực nàng lên, chỉ là ánh sáng quá mờ, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy hình dáng mà không cách nào nhìn rõ được biểu tình trên mặt hắn.
Điều này làm cho nàng càng lo lắng.
Rõ ràng là tên xấu xa này rất thích bắt nạt nàng, nhưng hiện tại có chỗ nào đó không đúng, lại làm nàng lo lắng hơn.
Đột nhiên, tay đang nắm gương mặt của hắn bị hôn một cái, sau đó cả hai tay bị áp tại sườn, và kế đến là một trận hôn kịch liệt.