Hiền Thê Xui Xẻo

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức nhập gia phả. Sáng sơm, A Manh đã bị hạ nhân đánh thức, sau đó bắt đầu một loạt việc vặt.

Tắm rửa, thay quần áo, trai giới, trang diểm.

A Manh nhìn mà đổ lệ, hiện tại nàng nghĩ tưởng mình đang ở trong một nghi lễ thần thánh hiến tế gì đó. Bất quá, Ngu gia phái tới hai nha hoàn trong hai ngày qua đã giải thích không ít, rằng lễ nhập tộc này đối với con dâu Ngu gia mà nói, là một việc cực kỳ quan trọng, thậm chí đây còn là tín ngưỡng với tổ tiên, làm gì cũng phải chú ý, tránh gây ra chuyện bất kính với tổ tông. Cho nên, cả quá trình vất vả, A Manh cũng không kêu ca gì mà nghiêm túc chấp hành.

Quần áo mặc trên người là do tú nương riêng của Ngu gia may ra, hình thức mộc mạc, nhưng chi tiết rườm ra, phải dụng tâm quan sát mới phát hiện ra điểm này.

Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, Diêu thị dẫn A Manh đi vào từ đường Ngu phủ.

Từ đường rất lớn, ánh sáng lại không tốt lắm, không hổ là đại tộc đã qua mấy trăm năm, nơi thờ phụng tổ tiên cùng các thành viên trong gia tộc thật là lớn. Nhìn số lượng bài vị này, thật khiến cho người ta phát run, nếu buổi tối mà ở nơi này, thì thật âm trầm khủng bố.

A Manh nhìn thoáng qua, cũng có cảm giác hơi rợn rợn, nàng sợ nhất là quỷ. May mắn ở từ đường, ngoài bài vị tổ tiên, còn có vài vị lão nhân của Ngu gia, thần sắc nghiêm túc đứng đó nhìn chằm chằm A Manh, tựa như đang mở to mắt ra tìm sai lầm của nàng. A Manh còn chưa bị bài vị tổ tiên dọa đến đã bị ánh mắt chứa hàn khí của lão nhân gia kia làm sợ.

Lúc này, Ngu Nguyệt Trác đã sớm có mặt ở từ đường, khi Diêu thị đưa con dâu đến thì liền lui ra, để chỗ cho con trai. Ngu Nguyệt Trác đứng bên cạnh A Manh, sau đó cùng nàng quỳ xuống bái lạy bài vị gia tộc.

Khi cúi xuống khấu đầu, trong nháy mắt, hai tròng mắt Ngu Nguyệt Trác lạnh như băng, chờ đến khi đứng dậy, lại là phong cách tuấn nhã khôn cùng của đại tướng quân.

Nghi thức chuẩn bị lâu, nhưng quá trình lại rất đơn giản, một lão nhân châm hương cho A Manh dâng hương lên bài vị của tổ tiên, sau đó quỳ lạy nghe lão nhân gia máy móc đọc chuẩn tắc cho con dâu Ngu gia, cuối cùng lại lạy ba lạy trước bài vị tổ tiên, tộc trưởng Ngu gia tự mình lấy gia phả ra, trịnh trọng ghi tên A Manh vào trong đó.

Như thế, rốt cục xong rồi.

Nhập vào gia phả, hiện tại, nàng coi như đã được Ngu Nguyệt Trác cưới hỏi đàng hoàng, bất luận kẻ nào cũng không thể lấy việc này ra bàn tán, trong lòng A Manh cũng cảm thấy cao hứng. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, mặc dù cười, nhưng bộ dáng không có gì hân hoan, trong lòng cũng bớt đi vài phần cao hứng. Còn biểu tình rối rắm của em chồng Ngu Nguyệt Quyên kia, nàng sảng khoái không nhìn.

Trở lại phòng, A Manh cởi quần áo trên người, mặc lại xiêm y của mình.

Ngu Nguyệt Trác không biết đã ở phía sau nàng lúc nào, cánh tay duỗi ra thoải mái ôm nàng vào lòng, quay người nàng lại, ôm nàng trên cánh tay, ngẩng đầu nhìn nàng từ đầu đến chân.

A Manh mặt đỏ ửng, động tác tựa như ôm tiểu hài tử này khiến nàng chỉ có thể mặc kệ hắn, chỉ là có chút không quen bản thân bị coi như một đứa trẻ con. Nàng tuy vóc người nhỏ nhắn, nhưng đã là người trưởng thành, lại bị người ôm như đứa nhỏ, thật sự không quen.

“Chàng làm gì vậy? Thả ta xuống!”

Ngu Nguyệt Trác nhìn nhìn nàng, cười nói: “Thay quần áo trên người, quả nhiên A Manh nhìn đẹp hơn hẳn.”

A Manh khẽ nhíu mày, cúi đầu chăm chú nhìn hắn, nói: “Chàng mất hứng sao?”

Hắn nhíu mày, tươi cười trên mặt không đổi, “Nàng làm sao biết ta mất hứng?”

Nghe hắn nói, A Manh lại không đáp được. Ngu Nguyệt Trác ngụy trang đã thành tài, ngay cả lão hồ li ngàn năm cũng có thể lừa gạt được, bằng không sao mọi người lại cho rằng hắn phẩm hạnh hơn người. Dù sao, người đời nhìn một người không chỉ qua dung mạo mà còn có khí chất. Ngu Nguyệt Trác có khí chất của một công tử danh môn cao quý, quang minh, chính đại, chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến cho người ta thấy khí chất thanh cao của hắn. Mà tươi cười trên mặt hắn, lại khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt, thậm chí, ngay cả ánh mắt cũng khiến cho người ta thập phần thoải mái, đôi mắt cười thật tình này, không ai có thể đạt được trình độ ngụy trang này, còn có ai có thể nhìn thấu được bản chất của hắn?

A Manh cũng không nói được vì sao nàng lại có thể phát hiện ra tâm tình của hắn, chỉ có thể cho là ngày bé bị hắn bắt nạt thảm thiết, có chút buồn bực nói: “Chàng từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, ta sao lại không biết.” Nói xong, A Manh chuẩn bị tâm tình nhìn hắn tức giận.

Ai ngờ Ngu Nguyệt Trác lại cao hứng, áp chế đầu nàng, hôn một chút, cười nói: “Nàng quả nhiên thích hợp làm nữ nhân của ta.”

A Manh sáng suốt không nói tiếp.

Ngu Nguyệt Trác buông nàng ra, ôm nàng nói: “Nếu có một ngày, ta không còn là người của Ngu gia, nàng có thể theo ta, dãi nắng dầm sương không?”

Trong lòng A Manh cả kinh, trực giác nói rằng nam nhân này muốn làm chuyện xấu gì đó, cẩn thận nói: “Đợi đến khi đó đã.” Nếu nói là nguyện ý, lại như có điểm dối trá, thể chất nàng không tốt, nếu phiêu bạt ở bên ngoài, không biết tai họa sẽ là của hắn hay của mình đây.

Ngu Nguyệt Trác không hài lòng với đáp án của nàng, lực trên tay lại thu lại, làm thắt lưng của nàng nhói lên, khiến nàng vội vàng nói: “Cho dù chàng không phải là người của Ngu gia, nhưng chàng còn nương, còn đứa nhỏ nữa, sao có thể mặc họ mà đi phiêu bạt? Chàng cho là đang diễn kịch sao?” Không quên khinh bỉ hắn một chút.

Lực trên cánh tay buông lỏng, A Manh vừa vụng trộm thở ra, lại bị người ôm lấy, hắn cao hứng cúi đầu thân thiết với nàng, hôn sâu một cái, sau đó, cắn cắn tai nàng, nói, “Thì ra A Manh đã khẩn cấp muốn sinh cho vi phu một đứa nhỏ, không sai không sai, đêm nay vi phu sẽ cố gắng ~~”

“Chàng chỉ nghĩ được thế sao?” Thái dương A Manh đột nhiên nhảy nhảy mấy cái, ngẩng đầu đẩy mặt hắn ra xa, buồn bực nói: “Đừng có náo loạn, nhỡ có người đến.”

A Manh hiện tại đã chính thức được gả vào Ngu gia, cho nên hiện tại các tỷ muội đương nhiên sẽ qua gặp mặt, tặng lễ vật cùng giao lưu, bởi vì thời gian nghỉ kết hôn của Ngu Nguyệt Trác hai ngày nữa là hết, ngày mai bọn họ sẽ trở về kinh thành, nên nữ quyến của Ngu gia chỉ có thể chúc mừng nàng trong hôm nay mà thôi.

Vừa nói, bên ngoài đã vang lên thanh âm của một nha hoàn, “Cửu thiếu gia, cửu thiếu phu nhân, các vị tiểu thư đến, đang ở đại sảnh dùng trà.”

Nghe thấy thanh âm, hai người đồng thời nhíu mày, bất quá nguyên nhân lại không giống nhau.

Ngu Nguyệt Trác nhíu mày là vì bị quấy rầy, có chút mất hứng. Mà A Manh nhíu mày vì bọn họ xưng hô là “Cửu thiếu gia” cùng “Cửu thiếu phu nhân”, đây là một trong ba nha hoàn được đưa đến, nghĩ đến việc các nàng có thể sẽ trở thành tiểu thiếp thông phòng, tâm tình sao có thể tốt được.

“Làm sao vậy?” Ngu Nguyệt Trác nâng mặt nàng lên hỏi.

“Không có gì, khách đến, chúng ta ra chào hỏi chút đi.” Cái gì mà ghen tỵ, còn lâu nàng mới thừa nhận.

Ngu Nguyệt Trác rõ ràng không muốn gặp mấy vị khách phá đám này, trong lòng khó chịu, nhưng thấy A Manh kiên trì, cũng không cho người đuổi đi.

Ra đến nơi, liền nhìn thấy có hai nha hoàn ở bên ngoài, một là Tri Xuân, một là nha hoàn do Ngu gia phái đến.

Nha hoàn kia nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác dẫn đầu, hé ra nụ cười mê hồn, hai mắt long lanh ẩn ý đưa tình nhìn chằm chằm Ngu Nguyệt Trác, muốn gửi đến hắn tình ý của nàng.

Ba tỳ nữ này dáng người không tầm thường, lại được Ngu gia bồi dưỡng riêng, mục tiêu cao xa, tự tin về sau chính mình sẽ là người bên gối thiếu gia, nếu mà phấn đấu tốt, nói không chừng có thể hạ bệ chính thất mà leo lên. Khi được phái đến nơi này, các nàng cũng hiểu được dụng ý của các trưởng bổi Ngu gia, muốn các nàng đến lung lạc Cửu thiếu gia, dù sao với nam nhân mà nói, nữ nhân vĩnh viễn không chê ít. Trước không nói, hiện tại Cửu thiếu gia là đại tướng quân đương triều, riêng dung mạo tuấn nhã kia thôi cũng khiến cho nữ nhân ái mộ với hắn, sau khi nhìn thấy hắn, các nàng chỉ mong ngóng mình có thể lọt vào mắt hắn, sau đó mang về phủ tướng quân.

Tuy rằng hiện tại, xem ra Cửu thiếu gia rất sủng ái Cửu thiếu phu nhân, nhưng các nàng nhìn vào các nam nhân khác của Ngu gia, biết nam nhân đều có mới nới cũ, nữ nhân không bao giờ là thừa, cho nên cũng không có cảm giác yếu thế, chỉ mong ngóng ngày nào đó có thể lọt mắt Cửu thiếu gia.

Chỉ là các nàng ở đây hầu hạ vài ngày, Cửu thiếu gia ngoài nhìn đến thiếu phu nhân, cũng không có nhìn các nữ nhân khác, thậm chí còn bị Tần ma ma phái đi làm ít việc râu ria, ngay cả mặt mũi còn chưa nhìn thấy được. Đoán chừng là vì xích mích của Cửu thiếu gia cùng lão thái quân mà giận chó đánh mèo, làm ảnh hưởng đến hạ nhân các nàng. Bất quá, các nàng cũng không nản lòng, dù sao nghe nói, Cửu thiếu phu nhân chỉ là một người ngốc, hơn nữa vô cùng dễ nói chuyện, chỉ cần các nàng ra một số thủ đoạn, để Cửu thiếu gia coi trọng, Cửu thiếu phu nhân nhất định sẽ không làm khó các nàng, còn có gì mà phải sợ?

Nghĩ như thế trong lòng, nụ cười trên mặt cũng ngọt lên vài phần, cả người đều tỏa ra phong tình thập phần xinh đẹp.

Người xinh đẹp luôn để cho người ta liếc vài lần, A Manh cũng không ngoại lên. Nàng thừa nhận thị giác mình thuộc hệ động vật, trong lòng biết rõ tâm tư của bọn họ với Ngu Nguyệt Trác, nhưng mỗi khi các nàng đến trước mặt, vẫn không nhịn được mà nhìn vài lần, trong lòng tán thưởng nữ tử cổ đại có vẻ đẹp thật đàng hoàng cổ mỹ.

Vì thế, không cẩn thận nhìn lâu một chút, chọc cho nam nhân kia phát hiện khác thường, cũng giương mắt nhìn, chống lại cặp mắt đầy ẩn tình của nha hoàn kia, trong mắt hơi lộ ra chán ghét, đến khi phát hiện nữ nhân trong lòng mình đang si mê nhìn người ngoài, lập tức giận đến bốc khói đầu.

Mặc kệ hiện tại hắn là đại tướng quân, tâm tính của hắn vẫn yêu ma như trước, thấy nữ nhân của mình nhìn người ngoài khiến hắn không được thoải mái.

"A —— "

A Manh kêu đau một tiếng, hai mắt ngẩng lên nhìn nam nhân đang hành hung nàng – mặt bị nắm đỏ, tuyệt đối là đỏ!

"Đi xuống!"

Ngu Nguyệt Trác nói với nha hoàn kia, tuy rằng thanh âm không nặng không nhẹ, nhưng nghe được xong, người bình thường đều bị cái âm thanh như kim loại va vào nhau kia mà rét run trong lòng, linh hồn phát run, rõ ràng là nam nhân tuấn nhã vô song, lại có giọng nói đáng sợ như thế, quả thực dọa người.

Nha hoàn hồi phục lại tinh thần, sợ hãi nhìn thoáng qua Ngu Nguyệt Trác, xem xét mặt của thiếu phu nhân đang bị nắm đỏ, trong lòng nghĩ tình cảm của thiếu phu nhân và thiếu gia cũng không nồng đậm như bên ngoài nói, nhìn hiện tại đi, thiếu gia đang bạo hành gia đình với thiếu phu nhân a a a!!!

Không chỉ nha hoàn kia bị dọa, ngay cả Tri Xuân cũng bị dọa, mắt đẹp hoảng sợ mở to, cả người run run đứng lên, muốn đi cứu chủ, nhưng lại cảm thấy tướng quân lúc này thật đáng sợ a! Đáng sợ a!

Sau khi nha hoàn rời đi, Ngu Nguyệt Trác buông tay ra, cọ cọ chỗ đỏ trên mặt nàng, ôn nhu hỏi: “Nàng ta rất đẹp sao?”

Người nào đó đang ngây ngốc thành thực trả lời: “Đẹp!” Nói xong, không nhịn được cọ cọ tay hắn, sau đó biết phản ứng của mình không đúng, nhảy dựng lên trừng mắt với hắn, “Chàng có ý gì? Ta chọc gì chàng sao? Ra tay nặng như thế, rất đau nha!” Trong mắt còn ngấn lệ, đây là phản ứng thuần túy sinh ra khi bị đau, nàng cũng không muốn khóc.

Ngu Nguyệt Trác nhìn nhìn mặt nàng, lại nhìn nàng chỉ cao đến ngực hắn, tươi cười tao nhã, ngữ khí lạnh lẽo: “Một nha hoàn thôi, có cái gì mà đẹp? Về sau không cho phép tùy tiện nhìn loạn, bằng không ta hủy mặt các nàng, cho nàng chỉ nhìn thấy quỷ dạ xoa.”

A Manh há hốc mồm, giật mình, chẳng lẽ hắn còn biến thái ác liệt? Hay là hắn ăn dấm chua của cả nha hoàn?

Nghĩ như vậy, A Manh không khỏi =.=’.

Ngu Nguyệt Trác trong lòng thầm tính toán, đột nhiên cảm thấy chỉ trừ bỏ nam nhân là chưa đủ, ngay cả nữ nhân cũng khiến hắn lo lắng, không khỏi yên lặng nhớ đến các nha hoàn bên người nào đó, phát hiện tất cả bộ dáng đều bình thường, chỉ có Xuân, Thu, Đông là cực kỳ xinh đẹp, chẳng trách nàng thường xuyên kêu mấy nha hoàn này đến hầu hạ, mỗi lần đều là bộ dáng cao hứng, khiến hắn thập phần khó chịu.

A Manh không biết hắn nổi điên vì cái gì, thấy oán khí trên người hắn, nào dám đi lên, vội vàng lấy cớ đi gặp khách để đi, thuận tiện mang theo Tri Xuân nhát gan này, tuy nàng ấy khóc rất xinh đẹp, nhưng thanh âm thực huyên náo.

A Manh mang theo Tri Xuân đến đại sảnh, tay xoa xoa mặt, trong lòng thầm mắng người nào đó vô lý phát giận, chờ không sai biệt lắm, hỏi Tri Xuân trên mặt nàng có dấu vết gì không, biết là còn chút hồng hồng, A Manh lại càng oán niệm.

Vẻ mặt Tri Xuân không yên, nhìn tiểu thư nhà mình đang nghiến răng nghiến lợi, lắp bắp hỏi: “Tiểu thư, ngài có sao không? Tri Hạ tỷ tỷ nói, nếu ngài không có việc gì thì đừng chọc giận tướng quân…” Tri Xuân cảm thấy tướng quân đại nhân luôn cười, thực làm người ta yên tâm, cho nên không hiểu tại sao Tri Hạ lại dặn dò nàng như vậy.

A Manh xoay người, trừng mắt nàng, “Sao ta lại chọc giận hắn? Vừa rồi em cũng thấy rồi đó, là hắn bạo lực gia đình!”

Tri Xuân lại bị nàng làm cho sợ hãi, nước mắt lại tuôn ra, hít hít cái mũi, không dám hé răng.

A Manh nghẹn không nói được gì, nàng bị bạo hành gia đình, nhưng sao mọi người còn nói tốt cho nam nhân kia?

“Được rồi, đừng khóc, là ta sai, ta không nên quát em…” A Manh an ủi mỹ nhân khóc, trong lòng không nhịn được mà khen: khóc cũng thật đẹp nha, nàng cũng muốn bắt chước nghệ thuật khóc này!

"Tiểu thư, ta không khóc..."

“Ngoan, không khóc, không khóc, còn phải đi gặp khách, các nàng lại tưởng ta bắt nạt em, ta sẽ bị người xem thường a!”

Tri Xuân vừa nghe thế, lập tức ngưng nước mắt, lộ ta tươi cười đáng thường, lại khiến cho người ta thương tiếc.

Đến khi Ngu Nguyệt Trác đi đến, thì nhìn thấy lão bà nhà mình vẻ mặt háo sắc (A Manh: =_=! Đó là ảo giác của ngươi!) dùng khăn lau nước mắt cho nha hoàn đang khóc như mưa, nụ cười ôn nhu lọt vào mắt hắn, trong lòng lại nổi giận.

"A Manh!"

A Manh nhìn thấy hắn tiến đến, còn chưa kịp phản ứng, nha hoàn kia đã lui lại phía sau, sau đó lạnh run một bên không dám lên tiếng. Tuy rằng tướng quân vẫn đang tươi cười rất tao nhã, nhưng Tri Xuân bỗng cảm thấy nguy hiểm, vẫn là nên cách xa tiểu thư một chút.

Trong lòng A Manh vẫn còn giận hắn, nhưng lại muốn cho hắn mặt mũi trước mặt hạ nhân, liền nói: “Khách chờ đã lâu, chúng ta mau đi qua thôi.”

Ngu Nguyệt Trác nhìn còn hơn mười thước mới đến đại sảnh, quét mắt nhìn nha hoàn kia một cái, gật đầu với A Manh, dắt nàng đi gặp khách. Bất quá, trog lòng lại nghĩ, về sau hắn vẫn nên đổi nha hoàn hầu hạ bên nàng có bộ dáng bình thường một chút. Nếu có người nào dám tơ tưởng đến nữ nhân của hắn, hắn trực tiếp hủy dung kẻ đó. Nghĩ đến đây, khóe mắt hơi lộ ra tà khí, ánh mắt hung tàn.

Vì thế A Manh không hề biết, nha hoàn thưởng cho nam nhân kia còn chưa kịp xử lý, đã bị nam nhân có tính chiếm giữ biến thái ác liệt kia xử lý xong!

Hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong, Ngu Nguyệt Trác mang theo mẫu thân, thê tử cùng muội muội hồi kinh.

Vì để đi đường được thoải mái, xe ngựa được chuẩn bị hai chiếc, Ngu Nguyệt Quyên không muốn ngồi cùng A Manh, nên chạy đến chỗ mẫu thân ngồi. A Manh tất nhiên là không để ý, tầm mắt nhìn đến vài nha hoàn bên người Diêu thị, trong lòng có chút khó chịu với hành vi của Ngu gia.

Bọn họ trực tiếp đưa người đến chỗ Diêu thị!

Ngu gia muốn gài người vào phủ tướng quân, biện pháp tốt nhất là đưa tiểu thiếp cho Ngu Nguyệt Trác, về sau, ở phủ tướng quân có chuyện gì cũng có thể truyền tin đến. A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác hiện tại là tân hôn, bọn họ cũng ngại A Manh, nên tìm cách đưa người đến chỗ Diêu thị.

Diêu thị là nữ tử dễ đối phó. Lại nói, mấy ngày qua, đều có người kéo bà đi tâm sự, ngoại trừ chúc bà mau có cháu, cũng đả thông tư tưởng với Diêu thị, lại thuận tiện cùng bà tâm sự về con cháu, sau đó, lại đem một ít nữ nhân ở nhà mẹ đẻ các nàng giới thiệu cho Diêu thị xem, ý tứ không cần nói cũng biết, mong Diêu thị sẽ thông suốt, mau chóng tìm người về sinh cháu nội cho con bà.

Tuy rằng Ngu Nguyệt Trác đã cưới vợ, nhưng không quy định hắn không thể cưới thiếp! Ngu Nguyệt Trác bây giờ còn trẻ, tiền đồ sáng lạng, diện mạo thuấn nhã xuất thần, làm không biết bao nhiêu cô nương âm thầm ái mộ, mặc dù chỉ làm thiếp thôi cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, với các nàng, làm thiếp ở phủ tướng quân còn hơn làm chính thê nhà nghèo, đương nhiên các nữ tử thân phận không cao không hề phản đối vị trí thiếp thất này.

Diêu thị tuy không phải là người thông minh, nhưng bà hiểu tính cách con mình, không phải bà có thể nói này nói kia được, cho nên, đối với các loại mờ ám này, bà cười lắng nghe, xong liền cho qua thôi. Bất quá, Diêu thị cũng là nữ tử truyền thống, đương nhiên bà cũng mong sớm có cháu bế bồng, cho nên nếu con bà muốn nạp thiếp, bà đương nhiên không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là con bà phải muốn mới được, bà không thể ép buộc, cũng không thể làm tay chân cho những kẻ kia, miễn cho việc con trai không thích lại ghét bỏ bà.

Đáng lý Diêu thị không tiếp nhận người nào, nhưng sau khi lão thái quân lên tiếng, Diêu thị đương nhiên nghe theo. Cho nên sau khi rời Ngu phủ, bên người Diêu thị lại có thêm vài nha hoàn hầu hạ, người nào cũng xinh đẹp như hoa, làm cho A Manh thiếu chút nữa xem mỏi mắt.

Sau khi Ngu Nguyệt Trác từ biệt vài trưởng bối Ngu gia, quay đầu lại liền nhìn thấy thê tử nhà mình lại đang ngắm mỹ nhân, trong lòng khó chịu, híp mắt nhìn vài nha hoàn mỹ mạo bên mẫu thân, nếu là người do Ngu gia phải đến hầu hạ mẫu thân, liền để cho các nàng hầu hạ ở đó cả đời.

“Nương, lên xe thôi.”

Ngu Nguyệt Trác hiếu thuận đỡ mẫu thân lên xe, chờ muội muội lên xe, nhìn vài nha hoàn đang liếc mắt đưa tình với hắn, trở lại đem xách người nào đó lên một chiếc xe ngựa khác, sau khi vào xe, lại ở trên mặt nàng nắm một phen, không để ý đến hai mắt đẫm lệ của nàng, tâm tình mới hạ hỏa chút, xoay người lên ngựa, ra lệnh cho đội ngũ xuất phát hồi kinh.

Editor có lời muốn nói: A a a a a, ta bị giống chị này ấy, đi ăn với người yêu mà cứ nhìn gái đẹp, trai xinh luôn ý. May mà người yêu mình không bá đạo như anh nam chính, không thì cho out luôn! Cơ mà nếu bá đạo chút chút thì cũng được. Hờ hờ ~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio