A Manh bị túm lên đi thẳng đến Viện Tỏa Lan, hạ nhân ven đường đi nhìn thấy đều cúi đầu thỉnh an, không ai tiến lên cứu người. Cho nên, A Manh đành phải tự nghĩ cách cứu mình, chờ đến khi vào phòng ngủ, A Manh nhìn thấy Tri Xuân đang thu thập quần áo, lập tức phân phó: “Tri Xuân, nhanh đi chuẩn bị canh tỉnh rượu lại đây!”
Trong lòng A Manh có chút không yên, liệu uống canh tỉnh rượu xong, hắn có tỉnh lại chút nào không? Bất quá, dù thế nào thì cũng nên thử trước một chút đã!
Tri Hạ buồn bực nhìn hai người một chút, thoạt nhìn thì đều là người bình thường, đi uống canh tỉnh rượu làm gì? Bất quá, vẫn như một nha hoàn nghe lời, thực nhu thuận đi ra ngoài.
Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa đem sự cẩn thận của nàng để vào mắt, lúc này đầu óc bị chất cồn kích thích, thầm nghĩ muốn dụ dỗ người nào đó cùng lên giường lật qua lật lại làm chuyện xấu, càng nghĩ càng thấy hưng phấn không thôi. Vì thế, túm nàng vào phòng ngủ, ai ngờ người lúc trước vừa nhu thuận để hắn lôi kéo vào trong phòng, giờ lại bắt đầu từ chối, miệng còn la hét: “Chờ một chút, Ngu Nguyệt Trác, đợi chút…”
Tuy rằng lực đạo của hắn không nặng, nhưng cũng không để cho nàng thoát ra được, A Manh trong lòng vô cùng sợ hãi sự biến thái của nam nhân này sau khi bị chất cồn kích thích, cho nên biết rõ, không thể trốn được, dù chỉ giãy dụa một chút cũng khó.
“Làm sao vậy?” Ngu Nguyệt Trác sợ làm nàng đau nên không dám dùng lực mạnh, chỉ đưa tay ôm nàng vào trong lòng, bàn tay tinh tế vuốt vuốt eo nàng, lại có xu hướng dịch lên trên một chút.
“Chờ một chút!” A Manh đè tay hắn lại, có chút khẩn trương nói: “Nha hoàn đã đi nấu canh giải rượu, chàng nên uống canh trước đi, không sẽ đau đầu!”
“Không, ta không có đau đầu!” Tay đã lần mò đến trước ngực nàng, không nặng không nhẹ vuốt ve, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ đứng đắn, cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi nàng, mắt hiện ý cười: “A Manh đang quan tâm đến sức khỏe của vi phu sao?”
“Đương nhiên nha.” Trên mặt A Manh có chút ửng hồng, nhưng vẫn cố gắng để mình trấn định, thời điểm này, nàng cảm thấy mình nên nghe theo hắn một chút, nếu không thiệt thòi chỉ có mình nàng nhận thôi. Hơn nữa, nàng cũng nghe được tiếng bước chân của nha hoàn, phải để lại mặt mũi cho hắn, không được làm hại uy nghiêm của người đứng đầu gia đình.
Quả nhiên, Tri Xuân đã bưng canh giải rượu đến, nhìn A Manh mặt ửng hồng bị tướng quân ôm vào trong ngực, tư duy suy nghĩ nhanh nhẹn, đương nhiên nghĩ người muốn uống canh là A Manh.
Canh tỉnh rượu là có sẵn, vì hôm nay các chủ tử đến dự tiệc ở phủ Túc vương, sợ chủ tử uống rượu say, cho nên phòng bếp đã chuẩn bị canh giải rượu các loại, vì thế Tri Xuân bưng đến cũng nhanh.
“Bưng lại đây!” Ngu Nguyệt Trác không buông người trong lòng ra, bảo nha hoàn mang đến để trên bàn, sau đó phất tay cho nàng rời đi.
A Manh đen mặt nhìn nha hoàn tri kỷ đóng cửa lại, trong lòng thiếu chút nữa rít gào lên. Bất quá, cảm giác được có bàn tay đã tiến vào vạt áo, nàng vội kêu lên: “Đợi chút, Ngu Nguyệt Trác, chàng uống canh này trước đi, bằng không sẽ đau đầu a!”
Thấy nàng cố chấp, Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, không kiên nhẫn nâng cằm nàng lên, cúi đầu chặn miệng nàng đang lải nhải, lưỡi ẩm ướt lướt qua miệng nàng, câu dẫn sự đáp lại của nàng, bá đạo lấy đi từng chút từng chút thần trí của nàng, làm cho trong lòng nàng chỉ còn chính mình mà thôi.
Chậm rãi, sự chống cự của A Manh cũng yếu dần, chờ cái hôn này vừa kết thúc, sắc mặt của nàng lại càng hồng thuận, chân mềm nhũn, tựa vào trong lòng hắn thở dốc, thoạt nhìn vừa ngoan lại yếu ớt.
Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng với biểu hiện của nàng, một tay ôm lấy nàng hướng vào bên trong.
Thần trí đang mê muội đột nhiên thanh tỉnh, ý thức được ý đồ của hắn, A Manh lại tránh ra, vội cầm lấy bát canh, kêu lên: “Ngu Nguyệt Trác, uống canh! Bằng không đêm nay chàng sẽ không được lên giường!” Thấy được sự không vui trong mắt hắn, A Manh hiểu được hắn ưa mềm, không ưa cứng, phương pháp uy hiếp này không bao giờ khuất phục được hắn, đánh phải nói thêm: “Nếu chàng uống canh này, chàng muốn làm gì ta cũng được.”
Vì như vậy, A Manh thầm hy vọng, mong rằng canh giải rượu này có thể làm hắn tỉnh táo lại.
Nghe vậy, con ngươi đen như mực của người nào đó đột nhiên tỏa sáng, lên tinh thần: “Thật sao?”
A Manh đột nhiên có cảm giác vừa mang một tảng đá đập vào chân mình, nhưng vẫn kiên trì nói: “Đương nhiên!”
Vì thế, Ngu Nguyệt Trác thực sảng khoái quay trở lại bàn, nhưng không buông nàng ra, ngược lại nâng nàng lên, để nàng tựa như một đứa nhỏ ngồi trên một cánh tay hắn, để nàng phải đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, tránh cho trường hợp không cẩn thận ngã xuống. Tay còn lại của hắn bưng lấy cái bát còn hơi ấm kia, dũng cảm uống một hơi cạn hết luôn!
Tuy rằng động tác của hắn thập phần dũng cảm, không có vẻ thô lỗ, ngược lại nhất cử nhất động toát lên một vẻ tao nhã của giới quý tộc, lại có tính tiêu sái tự nhiên, động tác thực dễ dàng khiến cho người ta bị mê hoặc.
Bất quá, khi hắn buông bát xuống, mỉm cười nhìn nàng, ôm nàng hướng về phía giường, trong lòng A Manh lại bắt đầu căng thẳng và khẩn trương.
Chẳng lẽ canh tỉnh rượu không có tác dụng?
Hay là hắn không có uống rượu, nên canh không có tác dụng?
Chỉ là hiện tại không cần câu trả lời đó… A a a … Vấn đề là nàng có thoát được không?
Ngay khi nàng còn đang lo lắng, đã bị ôm đến giường. Tiếp đến, khi nàng còn đang nghẹn họng trân trối, nam nhân đứng trước giường đã bắt đầu – cởi quần áo.
“Đợi chút, chàng muốn làm gì?” Tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, A Manh một lần nữa biết còn hỏi, muốn ngăn cản hành động kế tiếp của hắn. Biết rõ không có cách nào chạy thoát, nhưng vẫn muốn giãy giụa một chút, bằng không thật sự không cam lòng.
Ngón tay thon dài đưa ra cởi dây lưng tơ lụa màu trắng, động tác thực thanh nhã, nhất cử nhất động khiến người ta liên tưởng đến cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát, lơ đãng khiến người bị si mê lúc nào không hay. Mà ánh mắt nóng rực kia lại hướng lên người nàng, một tấc một tấc quét trên người nàng, khiến nàng có cảm giác toàn thân phơi bày ra hết trước mặt hắn, làm sao còn tâm tình mà thưởng thức mỹ nam.
“Đương nhiên là làm chuyện ta muốn làm. Nàng không phải nói ta muốn là gì đều được sao? Chẳng lẽ…” Con ngươi đen từ từ nheo lại, tầm mắt trở nên sắc bén hung tàn, tươi cười trở nên tà ác, tựa như một ác ma, vừa anh tuấn lại tà ác, khiến người khác làm sao có thể kháng cự? Thanh âm hơi kéo dài ra, tựa như một loại mê dược: “Nàng muốn lật lọng sao?”
"..."
Khi nàng còn đang trầm mặc, quần áo trên người hắn đã bị đôi tay thon dài kia thoát hết ra, chậm rãi lộ ra thân hình thon dài bóng loáng, tóc đen dài buông xuống trước ngực, cùng với gương mặt tuấn nhã trắng ngọc tạo nên một hình ảnh đối lập. Dịch tầm mắt xuống, là tam giác hoàn mỹ, không có một điểm trừ, hai chân thon dài, nhìn thập phần có lực.
A Manh khống chế tầm mắt mình không được quét xuống dưới, nhưng càng khống chế lại càng không cản được, ví dụ hai trái thù du trên vòm ngực bằng phẳng lại gầy gò của hắn, ví dụ thắt lưng bằng phẳng, ví dụ, màu da đen trắng đối lập, hạ thân kia cũng có vẻ quá mức dữ tợn, không tương xứng với bề ngoài tao nhã của hắn, tựa như phá hủy ngoại hình hoàn mỹ, nhưng vô hình lại tăng thêm vài phần nam tính…
Chờ khi nhìn thấy hết chỗ này nọ kia xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu, lại bất ngờ, A Manh sợ đến mức nhảy dựng lên – đây là lần đầu tiên nàng đánh giá thứ này lâu như vậy, nhất thời có cảm giác sợ hãi, khó có thể tưởng tượng bản thân mình sao lại có thể có hành động như vậy? Trước giờ tất nhiên là đã gặp qua, nhưng đều chỉ liếc thoáng qua, làm sao hôm nay hắn lại đứng trước giường, dùng một loại tư thế nóng bỏng ép buộc tầm nhìn của nàng, mà nàng chỉ có thể nhìn hắn chậm rãi đến gần…
Nàng có chút hoảng sợ mà lui về phía sau, nam nhân cũng đã ngồi xuống, quỳ gối trên giường, cánh tay dài duỗi da, liền ôm được nàng túm vào trong lồng ngực xích lõa của hắn, hôn nhẹ lên cánh môi khẽ run của nàng, tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Chẳng lẽ, nàng muốn đổi ý?”
Lúc này nàng đang bị ép nâng mặt lên đối mặt với hắn, bốn mắt nhìn nhau, làm sao không thấy được ác ý trong mắt hắn, trong lòng tự biết, nếu mình nói một tiếng “Đúng”, không chừng sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt của nam nhân này ép buộc đến, ép buộc đi. Nhưng nếu nói “Không phải”, này… Chẳng khác gì nói hắn muốn làm gì thì làm, nàng đáp ứng hết???...
Trước sau đều không được!!!
Bất quá, A Manh vẫn là một người thức thời, hai ý tưởng dạo một vòng trong đầu, cảm thấy bản thân mình nên làm một người có chữ tín, vì thế cố gắng xem nhẹ hơi thở nam tính từ lồng ngực hắn đang bao vây lấy bản thân, vẻ mặt thành khẩn, nói: “Đương nhiên không phải, ta là người nói lời giữ lời!”
Nói xong, A Manh gỡ tay hắn ra, sau đó trực tiếp nằm xuống giường, giơ hai tay hai chân ra, tỏ vè nàng sẽ không phản ứng.
"..."
Lúc này đến lượt Ngu Nguyệt Trác đen mặt nhìn người nằm cứng ngắc như khúc gỗ trên giường, nàng cho rằng cứ nằm im không phản ứng là được sao? Còn cần nàng phải phối hợp nữa a! Bằng không sẽ không còn thú vị nữa!
Vì thế nam nhân có chút thất bại trực tiếp đỡ nàng ngồi lên, tách hai chân của nàng, để nàng ngồi khóa trên thắt lưng của hắn, hai người đối mặt, bắt đầu làm chuyện tà ác.
A Manh vẻ mặt đỏ bừng chôn trong lòng hắn, để hai tay hắn tùy ý chạy trên người mình, thập phần nghe lời, không có kháng cự. Trên thực tế, mỗi khi hắn biểu hiện sự ôn nhu, nàng cũng không có cơ hội phản kháng, trừ khi hắn làm quá mức đến nỗi không thể nhịn mà phải kháng nghị, còn lại nàng đều theo hắn. Cho nên, nàng kỳ thật cũng không phải chán ghét cùng hắn làm loại chuyện này, thậm chí có điểm thích đi – ân, phải nói là, nàng thích được ở cùng hắn như ngày bé cùng chơi đùa, cho nên mới cho phép hắn.
Ngay lúc đang mơ màng, đột nhiên A Manh có một ý nghĩ, vội ngẩng đầu lên, máy móc xoay mặt, bỗng nhìn thấy trên một bức tị hỏa đồ đằng kia, có một đôi nam nữ đang giao triền với một tư thế cực kỳ quỷ dị…
Chỉ một thoáng, cái gì mà ôn thuần nhu thuận, cái gì mà tình loạn ý mê, đều bay hết, hai tay A Manh chống đỡ, muốn thoát khỏi tên nam nhân biến thái này – nếu hắn thực sự muốn nếm thử tư thế này, nàng sẽ tuyệt đối không xuống được giường!
Đang cùng nàng thân mật, Ngu Nguyệt Trác nhẹ nhàng thăm dò nàng, khẽ nâng mông nhỏ của nàng lên, biết được nàng muốn làm cái gì, cảm giác được vòng eo của nàng căng thẳng, trực tiếp đem nàng ôm vào ngực, để nàng không thể động đậy.
“Nàng chạy đi đâu?!?” Ngu Nguyệt Trác cắn cắn vào tai nàng, cảm giác được thân thể nàng có chút run run, tiếp tục ái muội liếm vài cái, thanh âm khàn khàn mê người: “Nàng không phải đã đáp ứng ta rồi sao?”
“… Nhưng không có làm loại này a? Thắt lưng ta sẽ bị thương!” A Manh khóc không ra nước mắt. Vì sao nam nhân này lại muốn làm hết các động tác quỷ dị của đông cung đồ? Kia chính là động tác không phải người nào cũng làm được a!
Ngu Nguyệt Trác nhéo nhéo hông nàng, ôn hòa nói: “Làm sao có thể, eo nàng thật tốt, ta cam đoan có thể được.”
"..."
Sau đó, dưới sự kháng nghị không hiệu quả, A Manh bị đẩy ngã trên giường, thân thể bị ép thành một tư thế xấu hổ, mông nàng nâng cao, bị một cái gì đó thô ráp cứng rắn để phía sau cọ cọ ở cửa vào bí mật giữa hai chân nàng, sau đó liền nhập thẳng vào, nàng bị đâm một cái mà lảo đảo, thiếu chút nữa ngã về phía trước, đúng lúc này, một bàn tay to đúng lúc xuất hiện kéo nàng lại, lần này, khiến cho hạ thân hai người tiếp xúc càng sâu hơn nữa.
Nàng nhịn không được mà kêu lên thành tiếng, mỗi lần hắn đi vào, nàng đều có chút khó chịu chống đỡ, nhưng trải qua một đoạn thời gian học tập, nam nhân này đã có kinh nghiệm hơn xưa, không biết có phải do hắn xem tị hỏa đồ mà học được kỹ xảo hay không, mỗi lần tiến tiến xuất xuất, bàn tay to mẫn cảm đối với thân thể nàng hết xoa lại niết, làm cho nàng không còn chút lý trí, thân thể chỉ có thể đong đưa theo hắn, cảm giác được hắn vừa nhanh lại vừa mạnh, nháy mắt đem nàng khuất phục, chỉ có thể gắt gao nắm đệm dưới thân, tránh cho bản thân không chịu được – mà khóc lên thành tiếng.
Rất nhanh, nàng lại bị ép đổi tư thế, thần trí lại mơ hồ thêm, chỉ biết hắn đem nàng ôm vào trong lòng, gắt gao ôm lấy thân thể hắn, gắt gao thừa nhận hắn.
Ngu Nguyệt Trác nhìn người dưới thân, còn có địa phương tuyệt đẹp đang chứa đựng cự vật của hắn, mỗi lần ra vào càng không ngừng, thị giác lại thêm kích thích và dụ dỗ, khiến cho dục vọng của hắn không những không dừng mà còn có phần mãnh liệt hơn, động tác lại không khống chế được, có phần cuồng dã hơn, mỗi lần đỉnh đầu hung ác đâm vào nơi sâu nhất của nàng, ép buộc người dưới thân tiế nhận, thân thể nàng lại run lên, tựa như không thể chịu được nữa, bắt đầu khóc nỉ non, thanh âm mềm mại quyến rũ, khác hẳn với vẻ bình thường luôn lạnh nhạt.
Đột nhiên tâm khảm tràn đầy nhu tình thỏa mãn, điều này chỉ có hắn mới phát hiện ra, cũng chỉ có hắn mới làm nàng có vẻ mặt này, cô gái nhu nhược mà mảnh khảnh, dưới khí lực cao lớn của nam nhân, uyển chuyển hầu hạ, thất thanh khóc lên, khiến cho hắn hy vọng, nàng sẽ mãi phát ra thanh âm mê hoặc lý trí hắn…
Thẳng đến khi khoái cảm truyền đến toàn thân, hắn mới dừng ép buộc nàng mà phát tiết ra.
Chờ cho việc kia xong hoàn toàn, Ngu Nguyệt Trác mới xoay người đổi tư thế, để người đáng thương nào đó ghé vào ngực hắn nức nở, nhưng không có đem cự vật rút ra khỏi thân thể nàng, tựa như một con sư tử ăn uống no đủ, lười biếng ôm nàng nghỉ ngơi, để tiến hành “Chiến sự” tiếp theo.
Thật vất vả mới có lại cảm giác, A Manh nâng hai mắt lên nhìn hắn, miệng khẽ hé, vừa muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt, khó khăn động đậy thân thể, lúc này mới phát hiện quái thú chưa ra khỏi thân thể mình, tệ hơn là, nàng vừa mới động, quái thú đã tỉnh lại, bắt đầu giương nanh múa vuốt đứng lên, một chút một chút ảnh hưởng đến nàng…
Dưới sự kinh ngạc của nàng, lại một lần nữa người bị đặt xuống dưới thân, đặc biệt bị mởra hai chân, đối phương vừa dùng sức một chút, cự vật lại hướng nơi sâu nhất trong cơ thể chui vào, khóe mắt nàng lại bắt đầu phiếm đỏ, gương mặt oa nhi tinh xảo lại có thêm vài phần mị sắc.
Thanh âm nam nhân ồ ồ mà nóng rực cười khẽ bên tai nàng, “Đừng nóng vội, chúng ta còn cả một buổi tối a!”
"..."
Sau đó, không để nàng kịp nói gì, lại bắt đầu luật động.
Cả một đêm, A Manh bị vị tướng quân nào đó say rượu đại chiến ép buộc biến đổi đa dạng, đến cuối cùng, tất cả thẹn thùng đều đánh mất, chỉ có thể theo bản năng đáp lại quấn quýt của hắn, thẳng đến khi không thể chống đỡ được nữa, nàng mơ mơ màng màng ngủ mất, mặc kệ nam nhân kia muốn làm gì thì làm.
Lần ép buộc này khiến A Manh nằm lỳ trên giường hai ngày mới có thể khôi phục khí sắc, có thể thấy được vị tướng quân kia uống say sẽ có bao nhiêu lợi hại.
Mà làm cho A Manh càng ấm ức hơn là tướng công nàng, thế nhưng sau khi uống rượu, làm loạn một đêm, ngày hôm sau, ngủ dậy không có chút nào uể oải, ngược lại tinh thần phấn chấn, vẻ mặt ôn hòa ý cười, nói lên rằng tâm tình hắn rất tốt – cũng không chỉ tâm tình tốt thôi, mà rốt cuộc hắn cũng được thỏa mãn một lần, không còn như mọi lần, đi nửa đường lại không được tận hứng!
Mà đối mặt với sự chỉ trích của nàng, người nào đó thực vô sỉ đem đổ tội lên rượu, thậm chí còn vô sỉ tiến đến bên tai nàng hỏi nàng, lúc đó không phải thực thoải mái sao? Lần sau lại tiếp tục…
Trong lòng A Manh chửi ầm lên: OOXX cái đầu chàng, lần sau còn để hắn uống rượu, nàng sẽ cùng họ với hắn!
Bất quá, khi nam nhân kia thực sự vì nàng mà bận rộn, thậm chí còn xoa bóp thân thể cho nàng, ôn nhu dỗ dành nàng, tức giận rất nhanh giảm còn phân nửa.
A Manh đờ đẫn bị người nào đó ôm vào trong ngực cọ cọ, trong lòng thở dài.
Nàng quả nhiên không có chí khí, mới như vậy đã bị đối phương dỗ dành xong!
Ngu Nguyệt Trác rất nhanh phải trở về quân doanh, lại bắt đầu công việc lu bù, sau đó lại bắt đầu hai ba ngày không trở lại, mà mỗi lần trở về đều là nửa đêm.
Mà A Manh nằm hai ngày, lại như một oa nhi lười biếng dưỡng sức, thân thể cuối cùng cũng khôi phục, bắt đầu khỏe lại. Em chồng thì bị anh trai cấm túc, Diêu thị thì không quan tâm thế sự, phủ tướng quân lập tức thành nơi của riêng nàng, ngày qua ngày thật dễ chịu!
Đây chính là hưởng thụ ngàn vàng không đổi được a ~~~
Bất quá, nàng còn chưa kịp cao hứng, Diêu Thanh Thanh đến chơi, còn mang theo rắc rối đến nữa!