Khi A Manh tỉnh dậy, bỗng nhìn thấy một nam nhân đầu tóc rối tung đang ngồi bên giường, dùng một ánh mắt trầm tĩnh nhìn mình.
“Chàng không ngủ sao?” A Manh kinh ngạc hỏi, thanh âm bởi vì mới tỉnh dậy nên đặc biệt hơi khàn khàn.
“Ân, ta không ngủ được.” Ngu Nguyệt Trác trầm mặc thành thực nói.
Nghe vậy, trong lòng A Manh chợt có cái gì đó lướt qua, nhưng bởi vừa tỉnh dậy, đầu óc không có linh hoạt, tùy ý “Nga” một tiếng, xoa xoa mắt bò xuống giường. Theo động tác của nàng, có một đôi tay gắt gao đỡ lấy thắt lưng nâng thân thể nàng lên, giúp cho động tác của nàng thực thuận lợi, gần như có thể nói tất cả các hoạt động của nàng đều được đôi tay kia giúp đỡ, không cần sử dụng chút sức lực nào cả. Chờ khi nàng mơ mơ màng màng rửa mặt xong mới thanh tỉnh lại, sau đó xoay đầu nhìn nam nhân đang theo đuôi phía sau mình.
“Chàng, hôm nay không về quân trại sao?” A Manh mang theo khăn mặt hỏi hắn.
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, lộ ra nụ cười bình tĩnh mà thong dong, “Hôm nay ta được nghỉ.”
“Nga.” A Manh cũng thực bình tĩnh lên tiếng, rồi cúi đầu nhìn tay hắn đang đặt trên thắt lưng mình, không hiểu hắn muốn làm gì.
Ngu Nguyệt Trác không có phát hiện tâm sự của nàng, gọi một nha hoàn lên chuẩn bị đồ ăn sáng.
Vài nha hoàn đang hầu hạ trong phòng cúi đầu, yên lặng làm việc của mình, chỉ là ngẫu nhiên sẽ vụng trộm nhìn vẻ khác thường của tướng quân.
Thực tế mà nói, A Manh cảm thấy hắn bắt đầu khác thường từ đêm qua, hơn nữa sự khác thường này làm hắn càng thực không bình thường.
Chờ hai người rửa mặt chải đầu xong, A Manh lại được nửa ôm nửa dìu đến bàn ăn để ăn sáng.
Ngồi trên ghế dựa, A Manh cũng không vội ăn, ngược lại nhìn hai tay Ngu Nguyệt Trác đang đưa bánh bao cho nàng, đột nhiên nói: “Ngu Nguyệt Trác, hôm nay mời ngự y đến phủ một chuyến đi.”
Ngu Nguyệt Trác vừa nghe, động tác trên tay nhất thời ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Thân thể nàng không thoải mái sao?”
Nhìn bộ dáng hắn thong dong, bình tĩnh, nụ cười tao nhã, A Manh cảm thấy nam nhân này kỳ thực thật bình thường – đương nhiên, người nào đó xem nhẹ lời của nàng, trực tiếp dùng đũa ép bánh bao nhân thịt, khiến nước văng khắp nơi.
A Manh nhìn bánh bao nhân thịt đáng thương, gọi nha hoàn lên lau sạch sẽ cái bàn, lại cắn một miếng bánh bao hắn đưa đến miệng, sau đó, thở dài nói: “Tuy ta không hiểu tại sao chàng lại có nhận thức sai lầm này, nhưng ta cảm thấy ngự y trong cung có thể giúp chàng hiểu được phụ nữ mang thai là như thế nào, cần đối đãi bình thường với họ làm sao.”
Nói đến đây, A Manh nhịn không được mà thở dài.
Nàng sai lầm rồi, nam nhân chết tiệt này nhìn tựa như một đệ tử danh môn, nhưng bên trong lại là một tiểu bạch, nhiều vấn đề mà người bình thường đều hiểu biết nhưng đối với hắn đều không bình thường. Câu nói hôm qua của hắn “Ba tháng đầu rất nguy hiểm, nàng mang thai tiểu tử… đứa nhỏ, không được tùy tiện xuống giường, nằm nghỉ đủ ba tháng mới được xuống giường” khiến nàng không thể nói gì. A Manh là người hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, làm sao hắn lại có thể sinh ra cái ý tưởng điên rồ này, đến khi hỏi thì hắn nhất quyết không chịu nói, khiến cho nàng càng ức chế, trực tiếp hoài nghi cho người họ Trần kia thôi.
Vì không thể để hắn ép ở trên giường ba tháng dưỡng thai, A Manh quyết định tự cứu bản thân. Hơn nữa Dung Nhan cũng nói, thân thể nàng thực khỏe mạnh, có thể đánh lại mấy con thỏ, nhìn không giống như người mang thai. Ba tháng đầu mang thai tuy rằng là thời kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ cần chú ý một số điểm, không cần phải nằm lỳ trên giường ba tháng như hắn nói.
Còn có, nàng không nghĩ đến hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy đối với việc mình mang thai. Nàng vẫn nghĩ, với tâm lý biến thái của hắn, hẳn sẽ nhanh chóng nhận thức chuyện này, tiếp tục bình tĩnh vừa bắt nạt vừa sủng ái nàng như trước. Nhưng là, ngoài dự đoán của nàng, tin tức nàng mang thai khiến hắn như bị kích thích, cũng không hiểu là vì cái gì, khiến cho thần kinh hắn có chút chậm lại.
Ngu Nguyệt Trác cân nhắc lời của nàng, gật đầu nói: “Vậy đi mời thái ý đi.”
Nói xong, đi gọi quản gia, bảo quản gia đến y cục mời Vương thái y đến. Quản gia nghe xong, nhất thời cũng khẩn trương, nhìn chằm chằm bụng A Manh, đến nỗi A Manh lại cảm thấy áp lực rất lớn.
“Chỉ là, phu nhân thân thể không thoải mái sao?” Quản gia vội vàng hỏi.
A Manh không để Ngu Nguyệt Trác mở miệng trước, vội đáp: “Không có, ta rất khỏe. Chỉ là lần đầu mang thai, có nhiều chuyện không hiểu, muốn mời thái y đến hỏi một chút chuyện, có gì cần cẩn thận không thôi.”
Quản gia nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Ngu Nguyệt Trác, cười nói: “Tướng quân, chuyện này dễ thôi. Bất quá, kỳ thật không cần mời thái y, hôm qua Tần ma ma đã tìm một vài tỷ muội tốt trong cung, thỉnh giáo các nàng rất nhiều chuyện chăm sóc phụ nữ có thai. Tần ma ma đã cho một nha hoàn biết chữ viết kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai thành một quyển sách, ngày mai là có thể xong.”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, vừa lòng gật đầu. Nhưng A Manh lại có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ đến Tần ma ma lại từng làm trong cung, xem ra năng lực của bà thật lớn, A Manh đoán khi bà ở trong cung tuyệt không phải hạ nhân hầu hạ bình thường. Mà Ngu Nguyệt Trác có thể yên tâm đem phủ tướng quân giao cho hai người, phỏng chừng đều là người Ngu Nguyệt Trácthập phần tin tưởng, xem ra nàng thực sự gả qua đây làm kiếp sâu gạo rồi.
Nghĩ thế, A Manh lại không có một điểm ngại ngần, cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao, nàng biết trên thế giới này, ai cũng có thể làm hại nàng, chỉ có Ngu Nguyệt Trác là sẽ không. Nếu là hắn an bài, nàng chỉ cần an tâm hưởng thụ là tốt rồi.
Mặc dù đã có Tần ma ma lo liệu, nhưng cuối cùng, vẫn phải cho quản gia đi mời ngự y đến phủ.
Chuyện phu nhân của Tĩnh Viễn tướng quân có thai, buổi sáng hôm nay đã truyền khắp kinh thành, có người vui có người buồn, vui vì mừng cho vợ chồng son A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác đã có con đầu lòng, mà buồn chính là các cô nương vẫn còn ngưỡng mộ Tĩnh Viễn Đại tướng quân phong độ, trong lòng hâm mộ và ghen tỵ với vận số của người nào đó, mới gả được hơn một tháng đã mang thai, thật là tốt số, nguyền rủa nàng sẽ sinh ra con gái.
La Hoằng Xương khi vào triều liền thấy một vài đồng nghiệp nói chuyện cung kính với hắn, khiến hắn không hiểu ra sao, không biết như thế nào, đến khi nghe tin nữ nhi mang thai, nhất thời mừng rỡ, thiếu chút nữa chạy ngay về, nếu không phải đang ở trong cung, Hoàng đế lại sắp đến, có lẽ hắn sẽ thất thố mất.
La Hoằng Xương quyết định, lát nữa hồi phủ, hắn sẽ đến từ đường, ôm bài vị của thê tử đã mất mà kể cho nàng nghe chuyện này, thuận tiện mong thê tử phù hộ A Manh ba năm sinh hai đứa, mười năm sinh một tá ~~ (lời tác giả: A Manh mà biết sẽ nguyền rủa ngươi a ~)
Tại La phủ, sáng sớm Hình thị đã nhận được tin từ người ở phủ tướng quân phái đến, nói phu nhân tướng quân mang thai, thiếu chút nữa tức đến cắn vào lưỡi, trong lòng nghẹn khuất, oán hận rủa thầm A Manh vận khí tốt, cũng nguyền rủa A Manh giống như mẫu thân nàng, sẽ khó sinh mà mất.
Bất quá rất nhanh, mọi người đều biết tin A Manh mang thai, lại thấy người ở phủ tướng quân đi đến y cục mời phụ khoa thánh thủ Vương thái y đến, mọi người không nhịn được mà hiểu sai, trong lòng đều thầm nghĩ: chẳng lẽ phu nhân tướng quân xảy ra chuyện gì? Không phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Rất nhiều chuyện đoán mò bắt đầu lan truyền a…
Không nói đến phản ứng của bên ngoài, Vương thái y vô cùng lo lắng khi được mời đến phủ tướng quân, cũng như mọi người nghĩ phu nhân tướng quân đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn đến, khí sắc hồng thuận đang ngồi uống trà, bình tĩnh, trái lại vị tướng quân Đại Sở tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại có chút nôn nóng đi lại trong đại sảnh, tuy biểu hiện tao nhã, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được hắn thực không yên lòng.
Vương thái y sợ sẽ phát sinh chuyện gì, chào hai người song, vội đi qua bắt mạch cho phụ nữ có thai.
Kết quả không cần phải nói, ăn ngon ngủ ngon, không nôn ọe, thật giống như người bình thường khỏe mạnh không hề giống phụ nữ có thai. Vương thái y không hiểu đại tướng quân nôn nóng cái gì, viết một số đơn thuốc cho phụ nữ có thai, còn nói thêm một chút chuyện cần chú ý, sau đó nhận ngân lượng từ quản gia phủ tướng quân rồi ly khai.
Chờ thái y rời đi, A Manh cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Nghe thái y nói chưa? Ta rất khỏe mạnh, chuyện gì cũng không sao, cho nên chàng không cần cẩn thận như vậy.” Nói xong, A Manh thuận tiện rót một chén trà quân sơn đưa cho hắn.
Ngu Nguyệt Trác mím môi, ánh mắt không khống chế được, lại nhìn bụng nàng, ánh mắt vẫn không thấy thoải mái, “Phụ nữ có thai đều là yếu ớt, nàng về sau đừng… Khụ, tóm lại là nàng tự cẩn thận.”
Nghe hắn nói khác thường, A Manh trầm tư một lát, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, ghé sát mặt hắn đánh giá. Hành động tự nhiên này của nàng làm hắn hiểu sai ý, lập tức đỡ eo nàng, giống như phòng ngừa nàng sẽ té ngã.
Đánh giá hắn một lát, A Manh nói: “Chàng cảm thấy từ nhỏ đến lớn… ta thực không hay ho?”
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm bụng nàng, dùng một tư thế bảo hộ ôm nàng, thanh âm hừ ra bình thường.
"Ân, nàngtừ nhỏ đến lớn đều rất không được may mắn."
"Cho nên chàng cũng hiểu được ta sẽ tiếp tục không may mắn, sau đó..."
"Câm miệng!"
A Manh bị đại chưởng che miệng lại, không cách nào phát ra âm thanh, nhưng hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời trong lòng ấm áp. A Manh kéo bàn tay to của hắn đang ôm mình, hai tay ôm cổ hắn, nâng mặt lên cọ cọ cằm hắn, tủm tỉm hôn lên mặt hắn một cái, trong lòng thầm nói: Ngu Nguyệt Trác, ta tuy rằng không được may cho lắm, nhưng không đến nỗi không giữ được đứa nhỏ của mình.
Đang thời khắc ôn nhu, đột nhiên có một gã sai vặt đến báo, La Ngự Sử ghé đến thăm.
La Hoằng Xương từ triều về là đến thẳng phủ tướng quân, triều phục cũng chưa đổi, có thể hiểu được sự kích động trong tâm tình hắn.
"Cha, ngài như thế nào vội như vậy, đến, uống miếng nước ~~ "
Nhìn thái dương La Hoằng Xương còn đang nhỏ mồ hôi, A Manh vội rót trà mời, Ngu Nguyệt Trác vội mời đại nhân ngồi, cho hạ nhân mang trà và điểm tâm lên.
Sau khi La Hoằng Xương uống xong chén trà, thở hổn hển xong, bắt đầu dùng một ánh mắt yêu thương vô cùng nhìn A Manh, đặc biệt bộ dáng nhu thuận đáng yêu của A Manh càng làm tâm tình người làm cha mềm nhũn. Hơn nữa, bây giờ A Manh còn đang mang thai cháu ngoại hắn, càng khiến hắn kích động không thôi.
“Nghe nói con mang thai, ta muốn đến xem, đây chính là cháu ngoại bảo bối đầu tiên của ta a.”
A Manh nghe xong, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, đại khái không thể không hiểu được tâm tình này của La Hoằng Xương.
“Thì ra nhạc phụ đại nhân đã biết, Nguyệt Trác chuẩn bị tự mình đến phủ báo tin vui cho nhạc phụ đại nhân.” Ngu Nguyệt Trác lại cười nói, bởi vì La Hoằng Xương đến, hắn nháy mắt đã khôi phục bình thường, cái loại năng lực khôi phục này khiến A Manh ghen tỵ không thôi.
“Chỉ là cha không cần đi chuyến này, bọn con qua phủ thỉnh an cha là được rồi.” A Manh cũng nói tiếp theo.
La Hoằng Xương ha ha cười, hết nhìn nữ nhi lại nhìn con rể, trong lòng thực vừa lòng, sau đó thân thủ vỗ vỗ vai con rể, nói: “Hiền tế (con rể), A Manh về sau liền giao cho con!”
“A Manh là vợ con, đương nhiên con sẽ chiếu cố tốt cho nàng.” Ngu Nguyệt Trác thận trọng nói.
Làm phụ thân đương nhiên muốn nam nhân khác đối xử tốt với con gái mình, biểu hiện của Ngu Nguyệt Trác khiến hắn thực vừa lòng, lại vỗ vỗ bả vai Ngu Nguyệt Trác, ha ha cười: “Hiền tế, lần này A Manh mang thai, ta thật cao hứng. Hy vọng, các con tiếp tục cố gắng, ba năm hai đứa, sinh nhiều một chút, một tá vẫn còn ít.”
"Đây là đương nhiên."
......
A Manh nhìn hai người bộ dáng ngây ngô cười cười, vẻ mặt đen lại, ba năm hai đứa, một tá còn ít? Bọn họ cho rằng nàng là heo mẹ sao?
Buổi trưa, dùng cơm xong, rốt cuộc cũng đem La phụ đang kích động tiễn về, A Manh ngáp một cái, có phần hơi mệt mỏi.
“Mệt thì phải đi nghỉ, thái y nói, đối với thai phụ, giấc ngủ cực kỳ quan trọng cho thân thể.” Ngu Nguyệt Trác lập tức nói.
A Manh nhìn hắn vài lần, trong lòng cảm thấy Ngu Nguyệt Trác như vậy thật sự không bình thường, nhưng nàng thông minh, không nói trắng ra, kệ hắn vậy, tìm cơ hội sẽ nói cho hắn biết không cần phải khẩn trương như vậy.
Lại bị nửa ôm nửa đỡ về Viện Tỏa Lan, A Manh đã lười kháng nghị, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại cứ để như vậy đi, qua một thời gian, để hắn tiếp nhận chuyện mình mang thai, tinh thần sẽ hồi phục lại bình thường. Ân, thời gian là câu trả lời tốt nhất.
A Manh nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế… Khụ, còn phải chờ lâu nha.
Vừa trở lại Viện Tỏa Lan, A Manh cúi đầu nhìn tảng đá, cảm giác được nam nhân đang đỡ mình đột nhiên trở nên căng thẳng, có chút mêm mang ngẩng đầu, liền nghe được một thanh âm trong suốt hững hờ.
“Nàng mang thai tiểu tử thối của ngươi sao?”
Lại một lần nữa, ba chữ “tiểu tử thối” khiến A Manh thiếu chút nữa ngã không dậy nổi, trong lòng ôm quyền tức giận: A a a! Không thể nói tiểu tử thối được không?!!! Ai nói nàng sẽ cắn chết hắn!
Bất quá thanh âm trong suốt kia cũng khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, không khỏi há to miệng.
Chỉ thấy trên đầu tường cách đó không xa, có một vị thiếu niên quần áo như ngọc chói mắt, đang ngồi như tiên nhân trên đó, trời xanh mây trắng xung quanh, hắn lại ngồi ngược ánh mặt trời, sáng ngời lại có chút biến ảo như một tiên nhân, kích thích ánh mắt người nhìn, trái tim bị chấn động mạnh, gần như quên cả hô hấp.
A Manh vẫn nghĩ màu trắng sẽ hợp với tư chất như ngọc của hắn, nhưng hôm nay mới phát hiện, thì ra màu này cũng hợp với hắn, chỉ cần liếc nhìn một cái, sẽ khiến cho lòng người kinh ngạc không thôi.
A Manh nhìn không có phản ứng, trên thực tế, người trong Viện Tỏa Lan nhìn đến vị thiếu niên tự đắc đang ngồi trên đầu tường kia đều bị kinh ngạc như nhau, trời xanh mây trắng, thiếu niên như yêu ma, cho đến khi một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người mới đồng loạt bừng tỉnh.
“Người đâu, đem kẻ đang ngồi trên tường kia đánh hạ cho bản tướng quân.”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nói, nụ cười ấy làm cho A Manh phải rùng mình, trực tiếp làm bộ coi như không thấy, vội cúi đầu.