Hiền Thê Xui Xẻo

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi A Manh ở cữ, công việc của Ngu Nguyệt Trác cũng bắt đầu lu bù, giống như ngày chưa thành thân, luôn luôn không ở nhà, mỗi lần trở về đều là nửa đêm, sau đó không để ý đến ánh mắt chết lặng của nha hoàn, trực tiếp leo lên giường sản phụ đang ở cữ.

A Manh cũng phản đối nhưng rồi cũng im lặng, đối mặt với ánh mắt của Tần ma ma, chỉ có thể đưa ra ánh mắt vô tội, trong lòng âm thầm nói: nàng là một người bình thường không đấu lại với nam nhân vô sỉ kia a, nói không nói lại, đánh không đánh được, nàng có thể làm sao bây giờ?

Một tháng bị giam trong phòng ở cữ, không thể hưởng gió, không thể chạm nước, không thể tắm rửa gội đầu, đúng là cực hình. May mà giờ đang là mùa xuân se lạnh, bên ngoài mặc dù không lạnh như băng, nhưng cũng thường xuyên có gió, nên một tháng kiêng cữ của A Manh cũng không coi là gì.

Tuy rằng A Manh lo lắng trên triều có chuyện gì xảy ra, Ngu Nguyệt Trác có nguy hiểm hay không, nhưng hiện tại nàng đang phải ở cữ, tin tức không thông, cho nên chỉ có thể giấu lo lắng trong lòng, may mắn buổi tối Ngu Nguyệt Trác còn trở về, tuy là nhiều hôm nàng ngủ như chết, không biết hắn đi lúc nào, nhưng nhìn vị trí bên giường, cũng biết là hắn đã trở về.

Trừ việc quan tâm Ngu Nguyệt Trác, thú vui hiện tại của A Manh chính là nuôi con.

Sau ba ngày đứa nhỏ được sinh ra, đã mở mắt hoàn toàn, A Manh nhìn một lúc, cảm thấy ánh mắt này rất giống mình, là một đôi mắt đẹp, đen như hạt nhãn, long lanh, lơ đãng cũng có thể lấy tim người khác. Hơn nữa, còn được di truyền diện mạo của cha, nên được các trưởng bối yêu quý, thậm chí mỗi ngày, Diêu thị đều đến thăm cháu nội một lần, càng không nói đến Ngu Nguyệt Quyên, căn bản là hận không thể ở lại Viện Tỏa Lan luôn.

A Manh biết trong mắt Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên thì Ngu Nguyệt Trác là người vĩ đại hoàn mỹ đến không tỳ vết, đơn giản mà nói chính là mù quáng sùng bái, cho nên đương nhiên bọn họ hy vọng đứa nhỏ cũng sẽ giống cha nó. Nhưng khi A Manh nghe Ngu Nguyệt Quyên nói cái gì mà “May mà đứa nhỏ không giống mẹ nó…” vẫn nhịn không được mà tức giận.

Trong thâm tâm A Manh nói, nếu đứa nhỏ thật sự giống anh trai muội, muội nên buồn mới phải, nàng cũng không muốn nuôi một đứa nhỏ có cái nhìn biến thái. Ngày bé không sửa quan điểm cho Ngu Nguyệt Trác đã khiến nàng hối hận không thôi, cho nên việc dạy dỗ bé con nàng phải cẩn thận.

Một tháng trôi qua nhanh chóng.

Rốt cuộc cũng đến ngày đầy tháng của bé con.

A Manh thập phần cao hứng, chứng minh nàng có thể tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuất môn giảm thịt trên người.

Giống như nữ nhân bình thường sau khi sinh đứa nhỏ, thân thể A Manh cũng hoàn toàn bị biến dạng, đặc biệt bên hông đã lộ ra ngấn mỡ, mỗi khi chạm vào đều khiến cho nàng uất ức muốn chết. Hơn nữa, bộ dáng xấu xí như vậy, nàng không muốn cho Ngu Nguyệt Trác nhìn thấy, cho nên buổi tối khi đi ngủ, nàng luôn ý thức được điểm đó, nên hay tránh cái ôm của hắn, sau đó rất nhanh bị người náo đó cắp tha trở về, sau đó hai vợ chồng bắt đầu trận chiến, đương nhiên, cuối cùng, đều là biến thái đại ma vương chiến thắng.

Sáng sớm, công việc trong phủ bắt đầu lu bù lên, quản gia chỉ huy hạ nhân dọn dẹp trong ngoài, sau đó kiểm tra danh mục quà tặng của khách, lo lắng có thể quên vị khách quan trọng nào không, lại phải đi xem tiệc tối chuẩn bị thế nào rồi, có thể nói là chân không chạm đất được.

Hạ nhân bận việc, chủ nhân cũng không thoải mái, Ngu Nguyệt Trác đã sớm xin phép, muốn bữa tiệc tối nay của bé con được diễn ra tốt đẹp, sớm đã mời các đồng liêu trong triều, để Diêu thị dắt con gái đi chiêu đãi khách khứa.

Mà A Manh từ sáng sớm đã cho người mang nước ấm đến, tắm rửa bản thân đến hai lần, lại dùng thêm chút nước hoa mới cảm thấy bớt mùi cơ thể. Bởi hôm nay là tiệc đầy tháng của con, là ngày trọng đại, nên chọn quần áo màu đỏ, đầu cài kim trâm phỉ thúy, nhìn vui mừng không ít.

Chờ A Manh chuẩn bị xong, Tiểu Đoạn lại bẩm báo: “Phu nhân, La phu nhân đến.”

A Manh nghe xong có chút ngoài ý muốn, thật ra không nghĩ Hình thị sẽ đến sớm như vậy, cách thời gian khai tiệc còn những một canh giờ nữa, bà ta sao lại đến sớm vậy chứ, nhìn thật giống như không tình nguyện, hay là bị cha bắt ép?

A Manh buồn cười thầm đoán, nhưng vẫn cho Hình thị vào, thuận tiện cho người ôm bé con đến.

Bé con cũng được đổi toàn thân màu hồng mặc y phục hình chữ cát tường, nhìn thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, làm cho người ta thật muốn cắn một cái, đặc biệt đôi mắt to tròn đen láy, khi nhìn người khác, lại có chút ngơ ngác, hút hồn những ai đối diện bé.

A Manh đón bé con từ tay bà vú, hôn mặt con một cái, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của con, dường như đang cười khiến cho A Manh vui không nhịn được.

Khi Hình thị vào, nhìn thấy A Manh một thân quần áo đỏ rực phú quý đang ngồi trên giường đùa với con, khí chất trầm tĩnh cùng cao ngạo ngày xưa bớt đi vài phần, cả người nhu hòa không ít, nhìn là biết đã lên chức mẹ, nên nhìn thuận mắt hơn xưa nhiều. Nha hoàn xung quanh vây lấy nàng, mọi người đều nói những lời hay, không khí thật náo nhiệt.

Nhìn A Manh như vậy, Hình thị có phần ghen tỵ, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến tìm A Manh, Hình thị rất nhanh thu lại sự ghen tuông trong lòng, trưng ra một nụ cười quen thuộc đi tới.

“Ngọc Nhân, đứa nhỏ thật đáng yêu nha, nhìn mắt này, thật là thanh tú. Tướng quân cùng cha con đang ở đại sảnh nói chuyện, cha con nói muốn nhìn cháu ngoại của hắn một chút nha.” Hình thị chọn lời hay mà nói.

A Manh nghe xong, cũng cười rộ lên, “Được, lát nữa ta sẽ ôm bé ra ngoài cho cha xem.” Nói một lát, A Manh đột nhiên nhớ đến một người không có mặt, liền hỏi: “Sao không thấy Ngọc Sa đâu?”

Hình thị cười cười: “Ngọc Sa ngồi không yên, nói đi tìm Nguyệt Quyên rồi.”

A Manh nghe vậy, liền không nói thêm gì nữa.

Bên kia, Ngu Nguyệt Quyên đang đối mặt với các phu nhân đang dùng ánh mắt đánh giá con dâu mà nhìn đến nỗi không được tự nhiên, từ khi anh trai chiến thắng trở về, nàng liền hiểu, giá trị con người mình không như trước, thậm chí hôn sự cũng không còn là vấn đề đáng lo, căn bản không cần lo lắng không gả được.

Nếu là hơn một năm trước, nàng sẽ mừng thầm mà biểu hiện tốt một chút trước mặt các phu nhân, sau khi gặp Ôn Tử Tu, nàng đặt hết tâm trí trên người hắn, khó có thể dứt. Tuy hiện tại đã không còn nghĩ nhiều, nhưng vẫn còn quyến luyến, đối với chuyện này cũng không muốn, thậm chí đối với ánh mắt đánh giá này có chút không kiên nhẫn.

Ngu Nguyệt Quyên bồi mẫu thân chào hỏi các vị phu nhân một lát, sau đó lấy lí do không khỏe để cáo từ, tâm tình có chút chán nản bước vào Lạc Nguyệt Hiên.

"Nguyệt Quyên!"

Từ xa, đã nghe được một tiếng kêu to, Ngu Nguyệt Quyên quay đầu, liền nhìn thấy La Ngọc Sa mặc một thân quần áo màu vàng xuất hiện ở cửa cười nhìn nàng, ánh mắt dù ngây ngô nhưng cũng pha chút phong tình.

Ngu Nguyệt Quyên cùng La Ngọc Sa không thân, thậm chí vì La Ngọc Sa là muội muội của A Manh mà có phần chán ghét nàng ta, nhưng sau khi La Ngọc Sa nhìn trúng Diêm Ly Trần da mặt cũng dày nên, thường xuyên qua lại, hai người cũng quen biết, lại là thân thích, cũng có thể nói chuyện qua lại vài câu, nhưng nếu nói là thân thiết, xin được miễn cho.

Ngu Nguyệt Quyên chờ La Ngọc Sa tiến lại, hỏi: “Sao lại đến đây? Không cùng nương ngươi đi thăm tỷ tỷ ngươi?”

La Ngọc Sa nhìn quanh, cười hì hì nói: “Đại tiểu thư thì có gì tốt mà xem, nương ta đến là được, ta đến tìm ngươi, nghe nói thân thể ngươi không khỏe? Không sao chứ?”

“Nga?” Ngu Nguyệt Quyên mới không tin, trong lòng cảm thấy La Ngọc Sa đến tìm Trần công tử mới phải. Chỉ là cả tháng nay Trần công tử cũng chưa về lần nào, ngay cả nàng là chủ nhân cũng không thấy, “Không sao, đoán là trong phủ có việc nên có chút mệt.”

La Ngọc Sa che miệng cười, “Như vậy sao? Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, đừng để mệt quá, miễn cho có người lo lắng.”

Ngu Nguyệt Quyên có chút kỳ lạ nhìn nàng ta nhưng cũng không nói gì.

Khi hai người đến Đông viện, một trận gió thổi đến, làm rơi mấy cánh hoa đào, khăn tay trong tay Ngu Nguyệt Quyên cầm không chắc, bay lên vướn trên cành đào, giống như một cánh bướm đậu trên đó.

“Ai nha, làm sao bây giờ?” La Ngọc Sa nhìn độ cao của cây đào, liền biết các nàng không thể tự lấy được.

Ngu Nguyệt Quyên nhìn, đang muốn đi gọi gia đinh trong phủ đến, đột nhiên nghe có tiếng người kêu “Biểu muội”, nhìn lại, thấy phía trước có một nam tử mặc như các công tử thế gia, khuôn mặt tuấn tú, trên mặt lộ vẻ tươi cười, không khiến người khác chán ghét, chỉ là không hiểu sao trong lòng Ngu Nguyệt Quyên lại có chút chán ghét.

Ngu Nguyệt Quyên không biết người này, đương nhiên biết hắn không gọi mình. Quả nhiên, nhìn thấy nam tử kia, La Ngọc Sa lập tức vui mừng kêu: “Hình biểu ca, sao lại đến đây?”

Chữ “Sửu” kia làm Ngu Nguyệt Quyên khẽ động tâm, chỉ thấy sau khi nam tử kia nghe La Ngọc Sa hỏi, liền bước đến đây, cho đến khi cách ba bước, dừng lại, “Cô cô nói ta đi tìm muội.” Sau đó chắp tay với Ngu Nguyệt Quyên nói: “Không biết vị tiểu nương tử này là…”

La Ngọc Sa bưng miệng cười nói: “Biểu ca, đây chính là muội muội của Tĩnh Viễn đại tướng quân, trước kia không phải huynh nói với ta, Tĩnh Viễn tướng quân là anh hùng, muội muội đương nhiên cũng là kỳ nữ sao? Nha, hiện tại huynh đã được gặp kỳ nữ rồi đó, Nguyệt Quyên, đây là biểu ca của ta.”

“Ai nha, thật sao?” Nam tử kia vô cùng kinh hỷ, mỉm cười nhìn Ngu Nguyệt Quyên, ôn nhã nói: “Nghe danh cô nương đã lâu, hôm nay đã được gặp mặt. Tại hạ là Hình Tu Văn, mạo muội quấy rầy.” (không hiểu đây là người tốt hay xấu, nhưng nghe cái tên Tu Văn khiến mình thấy ghét!)

Hình Tu Văn bộ dạng tuấn tú, cử chỉ văn nhã, ánh mắt thành khẩn, nhìn rất phong độ, là công tử thế gia hiếm có, khiến cho người ta sinh hảo cảm. Nhưng Ngu Nguyệt Quyên lại cảm thấy hắn có điểm giống anh trai, thậm chí có thể nói là hắn đang bắt chước anh trai nàng. Từ sau khi đại ca trở thành đại tướng quân, nàng phát hiện mình được tiếp xúc với nhiều nam nhân rất giống anh trai, không phải là tất cả, nhưng nhiều thứ rất giống. Điểm này kỳ thật không ngoài ý muốn, nhưng người ngoài ai cũng biết là nàng sùng bái anh trai cho nên nam nhân muốn kết hôn với nàng đều không tự chủ được mà bắt chước ngôn ngữ, cử chỉ của anh trai nàng, nghĩ rằng như vậy có thể khiến nàng động lòng, làm cho nàng ái mộ.

Nhưng Ngu Nguyệt Trác trên thế giới này chỉ có một, những người đó dù bắt chước thế nào cũng chỉ là bắt chước, cũng chỉ là đồ dỏm. Huống hồ, nàng sùng bái chứ đâu phải mê luyến anh trai, những người này làm vậy không thấy buồn cười sao?

Ngu Nguyệt Quyên cười đáp lễ, dưới sự giật dây của La Ngọc Sa, cũng trò chuyện vui vẻ một hồi, sau đó Hình Tu Văn cà nhắc đến cây đào cầm khăn tay của nàng xuống, đưa đến trước mặt nàng.

Ngu Nguyệt Quyên nhận khăn, cảm tạ, sau đó lấy lý do thân thể không khỏe cáo từ, không hề lưu luyến hai huynh muội này. Sau khi vào Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên sa sầm sắc mặt, quăng khăn tay cho nha hoàn, lạnh lùng nói: “Thiêu đi!”

Nha hoàn hiểu ý tiểu thư, nhu thuận lên tiếng.

La Ngọc Sa nhìn Ngu Nguyệt Quyên rời đi, khẽ cười nói: “Hình biểu ca, Nguyệt Quyên tốt chứ?”

Hình Tu Văn thật lâu mới thu hồi tầm mắt, cười nói, “Tốt lắm.” Người bộ dáng đẹp, gia thế tốt.

La Ngọc Sa chớp mắt, tiện đà cười nói: “Hôm nay gặp mặt vô cùng tốt, xem ra ấn tượng huynh để lại cho Nguyệt Quyên tốt lắm, chờ khi nào rảnh, ta sẽ rủ Nguyệt Quyên đi dạo, đến lúc đó phải chờ vào biểu hiện của huynh thôi.”

“Vậy làm phiền biểu muội.” Hình Tu Văn vô cùng thân thiết sờ sờ đầu biểu muội, sủng ái nói.

La Ngọc Sa mím môi cười, biết tính toán của mẹ, nàng cũng tính toán, nếu Ngu Nguyệt Quyên thật sự gả cho biểu ca, nàng ta cùng Ngu Nguyệt Quyên quan hệ cũng thân thiết hơn, cũng có lợi cho nàng ta.

A Manh không biết em chồng mình bị kế mẫu cùng muội muội an bài, cùng biểu ca Hình gia gặp mặt rất bất ngờ, lúc này thái độ thân thiết của Hình thị cũng đã làm dấy lên nghi vấn trong lòng nàng, cảm thấy Hình thị có mục đích gì đó.

Quả nhiên sau khi Hình thị hàn huyên với A Manh một lúc, rốt cuộc đem đề tài chuyển đến trên người em chồng.

“Ta thấy, Nguyệt Quyên rất tốt, bộ dạng văn nhã, phẩm chất cũng tốt, gia thế cũng được, không biết tướng quân và Diêu thị đã an bài gì cho tương lai của nàng chưa? Qua năm nữa, Nguyệt Quyên cũng mười sáu tuổi rồi phải không? Nên tìm nhà chồng thôi.”

A Manh đùa với bé con, lấy tay trỏ nhẹ vào gương mặt giống tướng quân, cảm giác bắt nạt trẻ con này thập phần kích thích, khiến nàng không dứt ra được. Nghe Hình thị nói, trong lúc nhất thời không nghĩ gì cả, nói: “Nguyệt Quyên là con gái duy nhất trong phủ chúng ta, tướng quân muốn chọn cẩn thận một chút, gia thế không cần tốt, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.” Đương nhiên, còn cần thông qua khảo nghiệm biến thái của tướng quân mới được.

A Manh cảm thấy, có thể làm vừa ý người biến thái kia, phải là một nam nhân thập phần tiền đồ, Ngu Nguyệt Quyên gả qua cũng sẽ không khổ.

Hình thị vừa nghe, cảm thấy mừng thầm, cháu nhà mẹ đẻ xưa nay phẩm hạnh cực tốt, nếu có A Manh bên cạnh nói giúp, cưới được em gái tướng quân không phải là chuyện khó.

Hình thị thân thiết nói, “Ngọc Nhân, mẹ nói với ngươi một chút, ngươi còn nhớ bên mẹ đẻ nhà ta có một hình biểu ca không? Là Tu Văn ấy.”

A Manh rốt cuộc dừng việc trêu chọc bé con – nếu không bé sẽ khóc lên mất, kinh ngạc nhìn Hình thị, “Nhớ a, làm sao?” Tuy có chút chán ghét Hình thị, nhưng A Manh thấy bên Hình gia không có gì sai, gia giáo không sai, không có mối thù với nàng, hàng năm ngày lễ tết cũng đưa lễ vật cho nàng, thật sự không đến nỗi nào.

“Không gạt ngươi, Tu Văn coi trọng nha đầu Nguyệt Quyên, cho nên muốn ngươi giúp một tay.” Hình thị nhờ vả A Manh một chút.

"..."

Nhất thời A Manh không có phản ứng, chỉ khẽ nhếch khóe miệng nhìn Hình thị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio