Hiền Thê Xui Xẻo

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này A Manh thực không hay ho dính thêm vài vết thương nữa.

Cởi quần áo ngoài, nửa người trên chỉ mặc yếm, lộ ra thân hình trắng trẻo, nhưng trên da lại có thể nhìn thấy nhiều vết xanh tím ở khuỷu tay, vai, lưng, nhìn có chút ghê người, đây đều là vừa rồi né tránh đao kiếm mà bị dính phải, đương nhiên, nhìn ghê nhất là ở trên cánh tay bị một đao chém phải, máu chảy ra thấm đỏ một mảng da thịt, nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn so với thực tế.

Tri Hạ tự mình xử lý vết thương cho A Manh, nhìn vết thương mà đau lòng muốn chết, nhưng nhìn vào vết thương, có cảm giác như trước kia đã từng bị thương, trong lòng có chút nghi hoặc. Chỗ đó nhìn có vẻ giống vết răng, đoán là đã từng bị cắn nghiêm trọng, mới có thể lưu lại ấn ký sâu như vậy. Chỉ là, ai lại dám cắn một thiên kim nhà Ngự Sử?

Tri Hạ liếc A Manh một cái, thấy nàng đau đến độ môi trắng bệch, vội đem nghi hoặc đặt sang một bên, nhanh chóng tẩy trùng vết thương cho A Manh.

Bởi vì ở bên ngoài, cho nên chỉ có thể rửa qua loa một chút, về phần tóc có vết máu, chỉ có thể đợi đến khi về phủ mới thu thập, tuy là có vẻ không ổn, nhưng Tri Hạ đưa ra một túi hương, mùi máu tươi kia quả thực đã phai đi. Trên người A Manh ngoài vết máu ở vết tay, còn lại đều là máu của Nhất Dạ, nghĩ đến lúc đó Nhất Dạ đã chặn kiếm cho mình, trong lòng thực áy náy.

“Tiểu thư, nô tỳ chỉ có thể băng bó sơ qua, đợi khi trở về mới tìm Dung cô nương băng bó lại cho người, nếu không để lại vết sẹo thì không hay.” Tri Hạ lo lắng nói.

A Manh gật đầu, miệng vết thương có hơi đau, nhưng nàng từ nhỏ hay bị thương nhiều, nhịn đau cũng quen, cho nên vết thương này tuy đau, nhưng còn có thể chịu được.

Xử lý xong, A Manh mặc quần áo sạch sẽ mà Tri Hạ tìm được, ra bên ngoài tập hợp cùng Như Thúy.

So sánh với A Manh thê thảm, thì Như Thúy ngoài quần áo dính chút máu, còn lại toàn thân hoàn hảo, vui vẻ khiến A Manh thật hâm mộ. Rõ ràng lúc đó hai người ở cùng một chỗ, mà người bị va chạm lại chỉ có một mình nàng là sao? Xem ra ông trời quả nhiên nhìn nàng không vừa mắt!

Như Thúy đưa cho A Manh một chén trà nóng an ủi, quan tâm hỏi: “A Manh, ngươi không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không?”

A Manh chần chừ rồi cười nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, không chảy máu nhiều, băng bó một chút là được.”

Như Thúy đánh giác thần sắc của nàng, thấy có vẻ không giống giả bộ liền tin, bắt đầu nói tin tình báo nàng nghe được: “Trên thuyền lái thuyền không thấy, thị vệ hoài nghi lái thuyền này không phải là người của chùa, rõ ràng có người giả mạo. Hiện tại, thị vệ trong phủ chúng ta điều khiển thuyền, lập tức có thể vào bờ.”

A Manh uống trà, trong lòng an tĩnh hơn, nhưng vì bị thương mà sắc mặt vẫn hơi trắng.

“Phải rồi, A Manh, ngươi có biết đối phương là kẻ nào không? Lúc đó ngươi nói gió lớn, muốn về khoang thuyền ngồi, ta vốn muốn cùng ngươi đi, nhưng lại có một thị nữ nói có người tìm ta. Thì ra có kẻ muốn dùng kế dẫn ta đi chỗ khác, người nọ vốn định làm ta hôn mê, thị vệ bên người ta phản ứng nhanh đã đánh cho nàng hôn mê trói lại. Sau đó phát hiện không đúng, ta mang thị vệ đi tìm ngươi, mới phát hiện những người đó dám ở nơi chùa miếu thần thánh giết người, thật sự là đáng giận.”

A Manh thở dài, nói: “Ta biết người nọ là ai… Nàng ta là con gái của Hà gia. Nhưng nàng ta còn có một thân phận khác, ta cũng không rõ lắm, võ công của nàng ta rất cao, Nhất Dạ cũng không phải là đối thủ của nàng ta.”

“Trời ạ…” Như Thúy che miệng, sau đó lại hỏi: “Nàng ta sao lại muốn giết ngươi? Ngươi là phu nhân tướng quân, nếu ngươi gặp chuyện không hay, đoán chừng Hà gia không thể ứng phó nổi với cơn tức giận của tướng quân. Huống chi phía sau Ngu tướng quân còn có Ngu gia, Hà gia lớn mật đến mấy cũng không dám làm chuyện này a!”

A Manh làm sao không biết chuyện này, nhưng đó là suy nghĩ của người bình thường, mà chuyện này lại không bình thường, “Ngươi không biết, lần nào nàng ta cũng biến mất rất nhanh, như lần này, chúng ta không nắm được nhược điểm của nàng ta, mà mọi người đều biết con gái của Hà gia từ nhỏ đã mang bệnh suy nhược, làm sao có thể nghĩ là nàng ta làm chuyện này với ta?”

Như Thúy nghe xong, gật đầu cho rằng phân tích của A Manh rất chuẩn.

Vừa uống mấy chén trà, thuyền hoa đã ngừng.

A Manh cùng Như Thúy được mời ra khỏi thuyền, nhìn trên bờ đã có một loạt thị vệ, nhìn quần áo có vẻ như là nha dịch nha môn, lại có chút giống thị vệ trong phủ. Ngoài ra còn có một vài tăng ni cùng một vài lái thuyền.

A Manh cùng Như Thúy rời thuyền, thuyền liền bị thị vệ cùng tăng ni khống chế rời đi, không để tạp vụ lên, cho nên không ai phát hiện ra thi thể.

“A Manh, thị vệ này hình như là Ôn đại nhân an bài.” Như Thúy cẩn thận nói với A Manh, trong lòng lại một lần nữa thần phục tướng công nhà nàng liệu sự như thần, nhìn xem thị vệ của phủ tướng quân cũng không có nhanh như vậy a.

A Manh nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, nhớ đến ở trên thuyền có nhiều người chết như vậy, trong lòng bắt đầu buồn nên, từ đáy lòng có cảm giác ớn lạnh rợn người, cảm thấy sinh mệnh thật mỏng manh, vì giết nàng mà tổn hại nhiều người như vậy, Hà Tiêm Hoa không thấy là rất không đáng sao?

Đương nhiên, có đáng hay không là chuyện của Hà Tiêm Hoa, trên thực tế, với Hà Tiêm Hoa chỉ cần đạt được mục đích, chút hy sinh này là tất nhiên. Chỉ có điều, lần này tổn thất hơn mười đệ tử Thanh Môn nhưng lại không giết được A Manh, khiến nàng ta thực thương tiếc.

Lần trước, Ngu Nguyệt Trác không chút lưu tình đánh nàng ta trọng thương, thậm chí phế đi võ công của nàng ta, nàng ta thật hận nữ nhân mà Ngu Nguyệt Trác nâng niu trong lòng bàn tay. Võ công của nàng ta dù đã được sư phó giúp đỡ bảo trụ, nhưng muốn đưa về thời kỳ toàn thịnh thì cần đến ba trăm năm tu luyện, bảo sao nàng ta có thể không hận?

Kỳ thực, nếu nói hận, nàng ta cần phải hận Ngu Nguyệt Trác quá mức vô tình, nhưng nữ nhân đôi khi chính là vô lý như vậy, không thể hận nam nhân mình thích, đành hận nữ nhân mà nam nhân đó yêu quý, cảm thấy tất cả đều vì A Manh hết.

Hà Tiêm Hoa đứng trên hồ lẫn trong đám người, yên lặng nhìn A Manh được mọi người bảo vệ rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Lúc này, một thị nữ áo xanh đến bên người nàng ta thấp giọng nói: “Thiếu môn chủ, Thiên Âm cung - Hoa Yêu Nhi cùng võ sĩ Bắc Việt - Cổ Âm Đạt đã thành công, Tam công tử đã che giấu cho hành động của bọn họ.”

Hà Tiêm Hoa giật mình: “Tam ca còn có kế hoạch khác?”

“Tam công tử nói, để thiếu chủ quyết định, vì Ngu Nguyệt Trác đã hồi kinh.”

Sắc mặt Hà Tiêm Hoa tái nhợt thêm vài phần, nhìn càng thêm yếu đuối, khiến cho nam tử bên cạnh không khỏi nhìn nàng ta, nhìn một nữ tử suy nhược lại có vẻ mặt ngông nghênh, vô cùng động tâm.

Hà Tiêm Hoa đương nhiên cảm giác được một ánh mắt dâm tà đang nhìn mình, lãnh đạm nhìn hắn một cái, khiến cho nam nhân kia sắc mặt trắng bệch, chán ghét thu hồi ánh mắt, để thị nữ áo xanh đỡ mình rời đi, biến mất trong đám người.

Bên kia, A Manh được thị vệ hộ tống đến nơi nghỉ tạm của chùa, lại nghe nha hoàn Yến Ngữ của Ngu Nguyệt Quyên đến bẩm báo, không thấy Ngu Nguyệt Quyên đâu cả.

A Manh hoảng hốt, quát hỏi: “Sao lại thế? Ngươi cẩn thận thuật lại cho ta!”

“Phu nhân, khi đó tiểu thư nói không thoải mái muốn nghỉ ngơi, nên đuổi nô tỳ ra ngoài không cho nô tỳ quấy rầy. Sau đó tiểu thư nói, muốn uống trà nô tỳ pha, đến khi nô tỳ pha trà xong trở về đã không thấy tiểu thư đâu, nô tỳ tưởng tiểu thư đi dạo trong viện, nhưng tìm mãi cũng không thấy…” Nói xong, Yến Ngữ lại bắt đầu khóc.

A Manh bị tiếng khóc chọc tức, lúc này thực hoảng sợ, sợ việc Ngu Nguyệt Quyên biến mất là mưu kế của Hà Tiêm Hoa, trong lòng lại lạnh như băng.

Một lúc lâu sau, A Manh mới lấy lại bình tĩnh, kêu lên: “Nhất Dạ, ngươi đi hỗ trợ tìm… Phải rồi, còn có, mau nói chuyện này cho tướng quân… Quên đi, để ta cùng đi tìm.” Mặc dù không tự lượng sức mình, nhưng làm sao A Manh có thể ngồi yên được.

A Manh mở cửa ra ngoài, thị vệ giữ cửa lập tức ngăn cản: “Phu nhân, bên ngoài còn nguy hiểm, mời ngài ở trong này nghỉ ngơi, tăng ni trong chùa đã hỗ trợ đi tìm tiểu thư rồi.”

“Phu nhân, mời quay về.” Nhất Dạ cũng ngăn A Manh, sắc mặt hắn vốn tái nhợt, giờ lại càng trắng, như đang bị bệnh nguy kịch. “Phu nhân, tại hạ đoán, tiểu thư hẳn chưa rời khỏi chùa, chỉ là đang bị người giấu đi thôi.”

"Lý do." A Manh nhìn hắn.

“Hôm nay là Tiết Thượng Tị, trụ trì chùa cũng rất coi trọng ngày này, thủ vệ trong chùa hôm nay trông coi nghiêm ngặt hơn, các cửa ra vào đều có người trấn thủ, trừ khi tiểu thư tự nguyện, bằng không không ai có thể đem một người sống ra khỏi chùa.”

A Manh nghe lời giải thích của hắn, nhưng vẫn nói: “Nhưng ta không yên tâm, ta ra ngoài một chút, ngươi cũng đi cùng, có lẽ sẽ phát hiện gì đó.” A Manh tin tưởng bản lĩnh của Nhất Dạ, sức quan sát của hắn không giống người thường, có lẽ sẽ phát hiện gì đó.

"Dạ."

Chùa Mục Liên ở phía nam kinh thành, đặt trên bờ sông, trừ bỏ phía hồ, phía tây thông với một rừng cây nhỏ, nuôi rất nhiều động vật quý hiếm.

Một thân ảnh xẹt qua rừng cây, yên lặng không một tiếng động, như một làn khói không lưu lại dấu vết, thậm chí ngay cả loài mẫn cảm nhất như sói cũng không phát hiện ra dấu vết.

Một lát sau, thân ảnh kia lại đi ra, đứng ở một tàng cây trước cửa Nguyệt Lượng trong hậu viện của chùa, rõ ràng là một người xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, ánh mắt lộ ra vẻ mị hoặc, dụ dỗ, làm cho người ta nhìn thấy đều rung động.

Khi nàng ta dừng lại, sau cửa xuất hiện một nam tử cường tráng, hắn ôm nữ tử kia vào lòng, cười nói: “Yêu nhi, đã đem người giấu chưa? Chỗ đó không ai tìm thấy chứ?”

Nữ tử tên “Yêu nhi” kia cười duyên dáng dùng móng tay xoẹt qua mặt nam tử, nói: “Yên tâm, nếu nơi đó không an toàn thì chùa này không còn nơi nào an toàn. Đó là cơ sở từ mấy trăm năm trước, ta còn cần nhìn bản đồ mới tìm được, chàng không biết được cơ quan bên trong thiên biến vạn hóa thế nào đâu, không cẩn thận một cái là chết luôn, võ sĩ như chàng cũng khó tránh được một kiếp!”

Nam nhân bắt đầu trêu đùa nữ tử trong lòng, một đôi tay xấu xa vuốt ve thân thể nàng, cười nói: “Rất tốt, tâm địa của thiếu chủ Thanh Môn thật là, lại có thể khiến cho thê tử của Ngu Nguyệt Trác tránh được một kiếp, lại khiến cho chúng ta mệt theo.”

“Ha ha, thiếu chủ Thanh Môn là danh môn chính phái, không giống như Vu tộc ma giáo chúng ta, chàng không thể quá nghiêm khắc, muốn nàng ta hợp tác với chúng ta đã rất khó. Nếu không phải nàng ta bị ghen tỵ che mờ mắt, nàng ta sẽ không để chúng ta lợi dụng. Thật ra, vị Tam công tử kia, nhìn như một công tử thế gia, nhưng cũng không phải là kẻ đơn giản, với thời gian đó, sự trưởng thành của hắn thật đáng sợ.”

Nam tử không vui nói: “Yêu nhi, nàng làm sao lại nói về một nam nhân khác trước mặt ta? Ta sẽ ghen đó!” Tiếng Đại Sở hắn nói chưa tốt, nhưng kết hợp với giọng khàn khàn, lại có cảm giác mị hoặc.

Nữ tử cười rộ lên, mềm mại đáng yêu ỷ vào lòng hắn: “Cổ ca ca yên tâm, trong lòng Yêu nhi chỉ có chàng, hiện nay chúng ta cần tìm một nơi nào tốt đẹp, tiến hành nốt việc vừa rồi đi, lúc nãy nha đầu kia xuất hiện làm hỏng việc của chúng ta, Yêu nhi còn chưa thỏa mãn nha!” Nói xong, dùng nơi đầy đặn của mình cọ cọ vào ngực nam tử kia.

Nam nhân nghe xong, hiểu ý nở nụ cười, đem nữ nhân trong lòng ôm lấy, áp vào tường, bàn tay từ từ tiến vào đùi, rồi cọ cọ giữa hai chân nữ nhân, để nàng ngồi lên thắt lưng mình, sau đó cởi đai lưng nữ tử kia, dẹp quần áo sang một bên, lộ ra thân hình mềm mại hoàn mỹ, bên trong không hề mặc nội y, hai khỏa no đủ trắng ngần nhảy ra, dưới ánh sáng làm cho ánh mắt nam nhân bắt đầu tối lại.

"Cổ ca ca, đến thôi ~~ "

Thanh âm yêu mị tương xứng với cảnh đẹp đủ để huyết mạch nam nhân sôi sục, đặc bệt khi nàng lắc thân hình mảnh khảnh như rắn nước, đưa tay kéo quần nam nhân xuống, một khối gì đó thật lớn nhảy ra, sau đó vặn vẹo thân mình, nâng mông trắng tuyết lên, để cho hoa huyt nữ tính ôm trọn cái này nọ kia, đem nhét vào cơ thể! (làm sao ta thấy đoạn này nó + mà lại như truyện cười vậy? Tác giả, trả lời ta!)

"A..."

Hai người đồng thời phát ra thanh âm, sau đó, nam nhân càng thêm thô lỗ đem nữ nhân đặt trên tường bắt đầu vận động…

"Thực kịch liệt a, cẩn thận tường bị các ngươi làm sụp ~~~ "

Lúc này, một thanh âm trong suốt vang lên, tuy thanh âm lạnh như băng, nhưng nội dung lại làm cho người ta đen mặt, cũng thành công làm cho đôi nam nữ kia cứng nhắc.

Mà nam nhân khi nhìn rõ chủ nhân của giọng nói kia, thiếu chút nữa héo luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio