Edit: Niệm Vũ
Beta: Tiểu Lăng
"Boss, vì sao không để đội trưởng ở lại đoạt mỏ khoáng ạ?" Đồ Lâm hỏi, "Ưng rồng đã bị thương, chắc sẽ không tới nữa đâu."
La Thành nhìn quần thể đá trước mặt, lạnh nhạt trả lời: "Cậu thật sự nghĩ rằng ưng rồng sẽ không tới nữa sao? Ưng rồng rất thông minh, sẽ không tùy tiện đối địch với loài người; nhưng điều này không có nghĩa là chúng nó không biết giận. Hành động trước đó của nhóm Đạc Duy quá lỗ mãng: dùng độc và chiến thuật biển người để vây giết nó. Thành công thì chẳng sao, đằng này chẳng những thất bại, còn dẫn tới một con ưng rồng nữa."
"Nói đến con ưng rồng nọ." Cát Ân ở cạnh chen lời, "Trông thì có vẻ là hệ ánh sáng, nhưng nó lại sử dụng công kích gió. Chẳng lẽ là ưng rồng song hệ?"
"Đừng bàn chuyện song hệ song hung gì vội, dù sao một con ưng rồng đã quá sức rồi, nếu hai con cùng tấn công, e là D cũng không giữ nổi được nữa." La Thành quay đầu nhìn xung quanh, thì thào.
"Chẳng lẽ đó là nguyên nhân boss xuất hiện lúc này sao?" Đồ Lâm nói tiếp, "Không định tham dự hành động ứng phó ưng rồng lần này nữa ạ?"
La Thành đang định trả lời, bỗng thấy đồng bạn đi trước dò đường phát tín hiệu, ba người lập tức ngừng trò chuyện, chạy nhanh về phía trước.
"Chiêm Sâm, phát hiện được gì?" La Thành hỏi.
Chiêm Sâm nửa ngồi trên đất, chỉ vào dấu chân trên đó, nói: "Vừa rồi có người đi qua chỗ này, một lớn một nhỏ, có hai người."
"Hai người? Có gì kì lạ sao?"
"Vừa rồi tôi đi theo dấu chân của họ, phát hiện họ đã xâm nhập hang Nhai Bích."
"Hang Nhai Bích?" Đồ Lâm sững sờ, trầm ngâm, "Họ vào đó làm gì? Nơi đó ngoại trừ đường thông từ trong ra ngoài ở khắp phía, thì có gì nữa đâu."
"Chắc họ cũng đang tìm kiếm thành Vô Tương thất lạc." La Thành buồn bã nói.
Cát Ân cười cười: "Vậy họ phải thất vọng rồi, bao nhiêu người vào hang Nhai Bích tìm kiếm cửa vào đều quay lại tay trắng, chắc chắn họ cũng không phải ngoại lệ."
Chiêm Sâm trầm mặc một lúc, nói: "Hai người này đi theo tuyến đường đã vạch sẵn."
"Có ý gì?"
"Hoàn cảnh của quần thể đá khá phức tạp, ai vào lần đầu cũng đều không thể dễ dàng tìm ra con đường này được, nên tôi cảm thấy rất có khả năng là họ đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới đến."
La Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy khá logic, gật đầu tán thành: "Được, vậy chúng ta theo sau nhìn thử. Nếu thật sự phát hiện được thành Vô Tương cũng không uổng công chuyến này."
Mấy trăm năm trước, thành Vô Tương đột nhiên biến mất không còn tăm hơi chỉ sau một đêm. Mọi người đều suy đoán, rất có thể đã có mười mấy cường giả dị năng hệ đất hợp sức mai táng nó, và để lại một quần thể đá lộn xộn chốn đây.
Năm ấy, khi trọc khí vừa ăn mòn tới biên giới thành Vô Tương, người trong thành đã rút lui từ sớm, vật tư quan trọng cũng mang đi hết cả, thứ để lại cũng chỉ là một tòa thành trống. Vốn chẳng có gì đáng giá để chú ý, nhưng trong thành Vô Tương còn một “thế giới ảo Phá Võng” có một không hai được hai cường giả lĩnh vực phối hợp với hàng trăm nhà khoa học thiết kế và kiến tạo, dùng trợ giúp tăng năng lực khống chế cho dị năng giả; chỉ có dị năng giả từ trung cấp trở lên mới được phép vào, hơn nữa phải đảm bảo giữ bí mật về tất cả tư liệu. Đến tận hôm nay, vẫn chẳng ai biết thứ được gọi là “thế giới ảo Phá Võng” có bề ngoài như thế nào.
Nghe đồn, thế giới ảo Phá Võng sở hữu vô số tinh thạch năng lượng và phương pháp đả phá chướng ngại tâm lý. Từng có cường giả hệ đất định vào đó bằng cách chui xuống đất rồi ngoi lên, nhưng chỉ cần tiến vào quần thể đá, dị năng sẽ lập tức bị hạn chế. Đừng nói là chui từ dưới đất lên, ngay cả di chuyến đống vật cản đường là những tảng đá lớn này cũng khó mà làm được. Dưới đất, chắc chắn tồn tại vật phẩm ức chế dị năng.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người tin tưởng vào sự tồn tại của thành Vô Tương, và chưa bao giờ buông bỏ việc tìm kiếm nó.
Bốn người lần theo dấu chân vào hang Nhai Bích.
“Họ tiến vào ngách hang thấp nhất.” Chiêm Sâm nghiêng người tìm trên vách đá, cuối cùng cũng thấy dấu vết ở một cái hang ngay trước.
Cái hang này cũng không khác những hang còn lại là bao, đường trong hang khúc khuỷu quanh co đan với nhau, họ đã từng đi qua rất nhiều lần.
"Ồ?"Chiêm Sâm dừng lại trước một vách đá, nói với đồng bạn, "Dấu vết của họ biến mất ở chỗ này."
La Thành quan sát xung quanh, cau mày nói: "Nhưng đây là ngõ cụt mà." Hang không sâu quá m, vừa nhìn đã rõ ngay.
Cát Ân tiến lên gõ vài cái, cũng không phát hiện dị trạng gì.
Chiêm Sâm cúi đầu xem xét, sau đó ngồi xổm xuống, chậm rãi sờ soạng theo vách hang.
Chưa được một lúc, họ đã nghe thấy một tiếng vang răng rắc rất nhỏ, mặt đất bỗng nứt ra, tạo thành một khe lớn, những người còn lại không kịp phản ứng, đồng loạt rơi xuống. Chiêm Sâm kinh hãi, tay nhanh chóng rời khỏi nút cơ quan kia, mặt đất lại khôi phục như cũ trong nháy mắt.
Anh ta vội vàng mở cửa khe ra một lần nữa, thét to vào đó: "La Thành, mọi người vẫn ổn cả chứ?"
"Không sao, dưới này chỉ sâu -m thôi, cậu đừng vội xuống, chờ chúng tôi thăm dò địa hình đã." Dưới khe truyền đến giọng của La Thành.
Chiêm Sâm yên lòng, lấy đồ ra cố định cơ quan, giữ trạng thái mở sẵn, sau đó dựa vào vách đá chờ đợi.
Trong lòng anh ta hiểu ra, chẳng trách họ đã đi qua nhiều lần như thế mà vẫn không tìm được lối vào, thì ra bởi vì chính cơ quan đã là một tinh thạch năng lượng loại ẩn hình...
+++
Giờ phút này, Thiên Lý và Tra Nhĩ đang trên đường đi tới thế giới ảo Phá Võng. Trong đống phế tích, chỉ có một kiến trúc duy nhất còn giữ lại hoàn hảo, đó chính là Thế giới ảo Phá Võng.
Thiên Lý bỗng dừng bước, trong cảm giác xuất hiện bốn dị năng giả, một người đang đứng ở lối vào, còn ba người đi theo sau. Nếu không phải đi theo dấu chân của cô, thì chắc họ cũng là người phát hiện lối vào.
Cô cũng chẳng để ý, có ưu thế bản đồ và cảm giác, muốn tránh mấy người ở trong tòa thành dưới lòng đất với lối đi quanh co lờ mờ như thế này là quá dễ dàng.
Nơi này ngay cả một sinh vật trọc hóa cũng không có, im ắng một cách khác thường. Nơi được đánh dấu trên bản đồ chính là thế giới ảo Phá Võng, Thiên Lý dùng cảm giác quét qua, phát hiện nơi này cực kì quái lạ, trên vách tường trong kiến trúc chằng chịt hoa văn nối lên đến đỉnh, mà trên đỉnh lại đặt một tinh thạch có năng lượng dao động sôi nổi lạ thường, giống như trái tim đang cung cấp năng lượng cho tòa kiến trúc này vậy.
Quá kì lạ, khoáng thạch năng lượng bình thường không thể sử dụng được ở vùng trọc hóa, nhưng khối này lại hoàn toàn khác, không bị trọc khí ảnh tý nào.
Thiên Lý và Tra Nhĩ men theo bậc thang, chậm rãi bước vào thế giới ảo Phá Võng, bên trong trống rỗng. Mắt Thiên Lý không nhìn được, nên không thấy gì lạ. Nhưng Tra Nhĩ lại khác, hắn nhìn thấy một thế giới gương: khi họ bước vào, đại sảnh hơi sáng lên, trong gương phản chiếu ra hàng ngàn hàng vạn bóng dáng của hắn và Thiên Lý, cực kì đồ sộ.
"Tra Nhĩ, sao thế?" Thiên Lý quay lại hỏi Tra Nhĩ đang ngẩn người trong đại sảnh.
Tra Nhĩ đuổi mấy bước, thấy Thiên Lý xuyên qua một bức tường gương không có lối, nháy mắt đã biến mất trong đại sảnh.
Trong lòng hắn cả kinh, tay sờ lên gương, nhưng nguyên cánh tay lại xuyên qua mà không gặp trở ngại chút nào. Thì ra đây là bức tường ảo, khéo léo ẩn giấu đường đi. "Mắt" của Thiên Lý không phải mắt thường, nên ảo ảnh không hề có tác dụng với cô, cảm giác của cô vẫn chân thực như cũ.
Hai người tiếp tục đi lên trên, vào đại sảnh thứ hai. Vừa vào, Tra Nhĩ đã sử dụng lĩnh vực, ngay sau đó công kích vào một hướng.
"Tra Nhĩ!" Thiên Lý gọi, "Anh làm gì thế?"
Trong cảm giác của cô, đại sảnh này chẳng có gì khác đại sảnh ban nãy. Nhưng Tra Nhĩ lại thấy có con thú dữ đang tấn công hắn, lúc hắn phát động công kích, trên gương lại hiện ra quỹ tích vận hành năng lượng.
Tra Nhĩ dừng công kích lại, kì quái nhìn thú dữ cách đó không xa, sau đó nói với Thiên Lý: "Có quái thú."
"Quái thú ấy à?" Thiên Lý tỉ mỉ cảm giác lại, nói, "Chắc là ảo giác rồi."
Tra Nhĩ gật đầu, thả lỏng người, nhưng vẫn chưa thu hồi lĩnh vực, bởi vì trong lĩnh vực, hắn có thể thấy cảnh vật một cách chân thực, mà sẽ không bị ảo giác mê hoặc một cách dễ dàng.
Tùy ý để năng lượng chạy xung quanh một vòng, Tra Nhĩ nói: "Thiên Lý, gương này có thể biểu hiện quỹ tích vận hành của năng lượng."
"Gương?" Thiên Lý đến bên vách tường sờ sờ, hỏi, "Trên tường tất cả đều có gương à?"
"Ừ." Khi trả lời, lại có mấy con thú dữ tấn công hai người. Tra Nhĩ dùng lĩnh vực áp chế, ảo giác ngay tức khắc biến mất trong không gian.
"Chẳng lẽ đây là một phòng huấn luyện đặc biệt?" Cô chưa từng thấy trang bị có thể hiển thị quỹ tích năng lượng, nếu có loại thiết bị như thế tồn tại, dị năng giả ắt có thể nhìn rõ tình huống sử dụng dị năng của mình, từ đó tìm ra cách điều chỉnh phần còn thiếu sót. Đây là biện pháp tốt để huấn luyện lực khống chế. Thiên Lý không biết đây là di chỉ thành Vô Tương, đương nhiên cũng không có tư liệu về thế giới ảo Phá Võng, nên mới có suy đoán này, nhưng ý nghĩ này cũng gần sát với thực tế.
Cửa lên tầng trên cũng bị che giấu, nhưng chẳng khác gì thùng rỗng kêu to đối với Thiên Lý.
Vừa vào đại sảnh thứ ba, Thiên Lý hơi lảo đảo, người bỗng nặng hơn, hô hấp cũng khó khăn.
Đây là phòng trọng lực, vô cùng may mắn là, trọng lực mới chỉ cao gấp đôi.
Trọng lực này chẳng hề hấn gì với Tra Nhĩ, thấy Thiên Lý khó chịu, hắn ôm lấy cô, cô vội ngăn cản: "Không sao đâu, tôi tự đi được."
Tra Nhĩ ngượng ngùng thu tay về, hắn rất muốn ôm...
Dọc đường rất thuận lợi, hai người lại đi qua bốn đại sảnh phản xạ công kích, mất thăng bằng sức nổi, sóng âm hỗn loạn, tập trung tinh thần, cuối cùng cũng lên được tầng cao nhất.
Thiên Lý phải khâm phục người thiết kế ra tòa huấn luyện này, đúng là thiên tài. Nếu huấn luyện theo cách này, đảm bảo sẽ có được hàng vạn chiến sĩ tinh anh. Nhưng kì quái là, vì sao cách thức này không được mở rộng? Thậm chí còn chưa từng nghe đồn về nó bao giờ.
Chẳng lẽ vì loại tinh thạch năng lượng này?
Thiên Lý dùng cảm giác quét qua khối tinh thạch khảm trên không kia, trong đầu hiện lên một hình thoi bất quy tắc, dồi dào nguồn năng lượng sống động, khiến cho ta cảm thấy thần bí mà lớn lao.
Ủa? Sao lại cảm thấy kết cấu năng lượng này quen quen nhỉ? Hình như đã thấy ở đâu rồi.
Đang nghĩ, ba người luôn đi theo sau Thiên Lý dừng ở tầng một rất lâu mới tìm được lối lên tầng hai, nhưng ở đó, họ lại gặp phiền toái.
Khác hẳn Thiên Lý và Tra Nhĩ, họ không chỉ thấy ảo giác, thậm chí còn không tài nào nhìn thấy đồng bạn ở cạnh. Khi tấn công ảo giác, họ cũng đang thương tổn lẫn nhau trong vô thức.
Nếu họ không thể thoát khỏi ảo giác kịp thời, sẽ triệt để bị loạn. Ảo giác đáng sợ ở chỗ là, tâm lí càng loạn, càng dễ sa vào hơn. Đây là vùng trọc hóa, dù không bị sinh vật trọc hóa gây thương tích, thì quá nhiều vết thương cũng sẽ tăng tốc độ ăn mòn của trọc khí hơn.
Thiên Lý tìm bàn điều khiển, cẩn thận thẩm tách cách vận hành của nó, kết quả phát hiện không thể sử dụng bàn điểu khiển, vì không có nguồn năng lượng.
Thì ra tác dụng của tinh thạch chỉ là mô phỏng vạn vật, thực tế vẫn cần trang bị nguồn để điều khiển. Nhưng trang bị đã bị hỏng, dù trong tay cô có trái tim Long Ngữ, cũng không thể bổ sung năng lượng cho trang bị phức tạp này trong thời gian ngắn.
Xem ra muốn năng lượng ngưng vận hành, chỉ còn cách lấy khối tinh thạch này xuống. Nhưng lạ, sao người thăm dò lúc trước không lấy nó xuống? Thiên Lý cũng không biết, người đó chỉ lên đến tầng hai đã rời đi. Nhiệm vụ của anh ta chủ yếu là thăm dò, mà không phải mạo hiểm vượt ải. Đương nhiên, nếu tính nguy hiểm khá thấp thì lại là chuyện khác.
+++
Lời tác giả: Phát hiện khối tinh thạch này rất có tác dụng trong tương lai, cho nên không thể thiếu được.