Edit + beta: Anh Thơ
"Ha ha ha..." Tiếng cười lớn của Kiệt Ngao truyền ra từ làn khói đen ở trung tâm trận pháp, "Hay, hay lắm, không ngờ cái nơi hẻo lánh này lại ngọa hổ tàng long! Tao thật sự hưng phấn rồi đấy!"
Người xung quanh nghe thấy, trong lòng lạnh lẽo, rõ ràng gã đàn ông này không hề bị thương tổn mấy.
Hữu Vọng nhíu mày, lệnh cho Vô Ảnh dừng tần công, mở lồng phòng hộ ra, đề cao cảnh giác.
Các chú liếc nhau, đồng thời quát lớn.
Quỹ đạo của trận pháp lại biến đổi, uy áp tăng lên, sương mù dày đặc bắt đầu cô đọng lại giống như bị sức mạnh của trận pháp đẩy lùi. Nhưng thực tế tình huống lại không lạc quan như vậy, năm chú cảm thấy sức mạnh bên trong sương mù không ngừng ngưng tụ, như có một nguồn năng lượng lớn đang tụ lại, tràn ngập áp lực nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Quá trình này không dài, khi sương mù cô đọng chỉ còn - mét thì chú Thổ hét lên: "Mọi người cẩn thận, mở lồng phòng hộ ra."
Vừa dứt lời, sương mù liền nổ tung, kỳ lạ là không có bất kỳ một tiếng nổ nào, tất cả tiếng động như bị nuốt hết đi vậy, bốn phía trở nên yên tĩnh một cách dị thường. Các chú và Hữu Vọng, Vô Ảnh đều bị sóng xung kích đánh bay mấy thước, ngã xuống đất. Tiếng kinh hô, tiếng va chạm, tiếng nói chuyện... tất cả đều biến mất.
Người Kiệt Ngao phủ đầy sương mù, gã cười nhìn mấy người đang vùng vẫy, sau đó bước từng bước về phía bọn họ.
Các chú nhanh chóng đứng dậy, không để ý vết thương trên người, lại một lần nữa ngưng tụ năng lượng, chuẩn bị vây công lần thứ hai.
Đúng lúc này, một bóng người vượt qua bọn họ, nhắm thẳng về phía Kiệt Ngao ở chính giữa.
"Tả Miện, trở về!" Chú Mộc kêu to.
Trong lúc chạy, Tả Miện đã giơ cây lao trong tay, dốc sức lao về phía Kiệt Ngao.
Mũi lao mang theo tiếng gió lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã đến gần Kiệt Ngao, chỉ còn cách mấy centimet thì đã bị Kiệt Ngao dùng một tay nắm chặt. Chỉ nghe thấy xẹt xẹt mấy tiếng, dòng điện với cường độ cao từ cánh tay gã lan đến toàn thân. Quần áo, da dẻ gã lập tức bị cháy đen sì.
Tốc độ của Tả Miện vẫn chưa hề giảm, tiếp tục xông tới. Trong mắt Kiệt Ngao hiện ra một tia tàn nhẫn, quay ngược mũi lao lại, đâm xuyên qua bụng của Tả Miện đã đến gần hắn.
"Tả Miện!" Mọi người xung quanh nhìn thấy một đoạnlao dính đầy máu tươi nhô ra từ phía sau lưng Tả Miện, không nhịn được mà hô to.
Kiệt Ngao hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Một người bình thường cũng dám đi ra tìm chết, thực đúng là can đảm."
Mặt Tả Miện không hề sợ hãi, ngược lại cậu còn nở nụ cười, nói khẽ: "Chết được không, không phải mày nói là được."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, trên cổ tay đang nắmlao của Kiệt Ngao đã bị đeo một cái vòng tay màu xám. Vòng tay vừa được đeo lên thì năng lượng trên người Kiệt Ngao biến mất trong nháy mắt, bao gồm cả sương mù như ẩn như hiện ở xung quanh.
Hóa ra đó là một cái vòng cấm dùng ức chế năng lượng.
Tả Miện lại lấy thân mạo hiểm để tạo cơ hội cho mình.
Hiện tại cậu đã vô cùng quen thuộc và thông thạo cách sử dụng cây lao của mình, và có thể phát huy sức mạnh của nó ở mức cao nhất.
Tiếp đó, Kiệt Ngao phát hiện cánh tay đang nắm lao của mình bắt đầu kết băng, gã lập tức bỏ Tả Miện ra, sau đó nhấc chân muốn đã bay cậu. Không ngờ một bức tường lửa đã cản trước mặt Tả Miện, sau đó một luồng gió phất qua, một bóng người nhanh chóng cứu Tả Miện đã ngã trên mặt đất đi.
Kiệt Ngao chậm rãi thu chân, nhìn đám người cách đó không xa.
Người đi đầu chính là Xích Cưu, một trong những thành viên của Ngu Giả, sau đó còn có đám Ô Tặc, Thủy Kính. Họ vốn chưa vào khu vực trọc hóa, đã nhận được tin thành Minh gặp chuyện không may, bèn vội vã trở về, may mà tình hình còn không quá tệ.
"Mày bó tay chịu trói đi!" Chú Linh lạnh lùng nói: "Đã không còn dị năng, dẫu là cường giả lĩnh vực cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi."
Kiệt Ngao không thèm liếc mắt nhìn chiếc vòng trên taoy một cái, cười nói: "Chúng mày thực sự cho là như vậy sao?"
Mọi người đều rùng mình trong lòng, không rõ vì sao gã còn không sợ hãi như vậy.
Kiệt Ngao chậm rãi giơ tay lên, bỗng nắm chặt lại thành đấm, vòng cấm vỡ nát.
Tất cả đều ngây người. Uy lực của vòng cấm, các chú đều rất rõ, nếu nó dễ bị phá hủy như vậy thì họ đã không bị nhốt ở tòa thành dưới lòng đất kia lâu như thế. Về sau Thiên Lý còn đặc biệt mô phỏng và cải tiến lại để đối phó một số dị năng giả khó chơi.
Mà hiện tại, vòng cấm hoàn toàn mất đi tác dụng vốn có của nó, đối với gã đàn ông này, nó vô dụng như một thứ đồ chơi.
Kiệt Ngao rất hứng thú nhìn biểu tình kinh hãi của mọi người. Lúc trước, Lai Địch muốn nhốt gã phải dùng tới vòng cấm chế; tuy vậy, nếu gã muốn phá cũng không phải là không thể, chỉ phí thêm chút thời gian mà thôi.
Trên giương mặt mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc, mở lá chắn phòng hộ ra, sẵn sàng đón địch.
Kiệt Ngao sờ sờ chỗ da cháy đen của mình, cong môi cười nói: "Thành Minh đúng là thú vị, tao bỗng không muốn giết chúng mày nhanh như thế nữa."
Dừng một chút, lại nói: "Như vậy đi, tao cho chúng mày thời gian giãy chết, đợi khi hứng trí thì lại đến tìm chúng mày luyện tập. Giết từng chút từng chút cũng vui đấy."
Mọi người nghe vậy thì vô cùng tức giận.
"Nếu như không muốn chết thì nghĩ ra nhiều thứ mới hơn nữa đi, ví dụ như trận pháp vừa rồi, hoặc là nhiễu sóng không gian gì đó. Như vậy mới khiến cho tao hứng thú lâu hơn."
Nói xong, gã đảo qua mọi người, trước mắt tất cả, gã cười lớn, nghênh ngang rời đi.
Lính đánh thuê ở thành Minh đã chết người, và vô số bị thương. Đây là dưới tình huống gã đàn ông kia còn chưa phát huy toàn lực, nếu không, chỉ sợ không còn mấy người còn sống sót.
Không biết tại sao lại đưa đến một tên sát tinh như vậy, trong lòng mọi người ở thành Minh đều như có một tảng đá lớn đè nặng.
Chú Thổ suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói chuyện gặp cường địch cho Thiên Lý, tạm thời yên lặng xem xét, họ và Thiên Lý đều cần thời gian tích lũy lực lượng.
+++
Tại phòng nghị sự của thành Thánh.
"Về tên có lĩnh vực giết ma kia, mọi người có ý kiến gì không?" Một ông lão mặc đồ rất trang trọng hỏi.
"Loại ma giết người này, đương nhiên là phải tiêu diệt!" Một người đàn ông trung niên tóc xù trả lời.
"Nếu vậy…" Ông lão lại hỏi, "Phái ai đi diệt gã?"
Phòng nghị sự lập tức yên tĩnh, ai cũng không muốn dính vào chuyện phiền toái này. Đối với cường giả lĩnh vực, tất cả mọi người có thể tránh được thì đều tránh. Lúc trước Tra Nhĩ xâm nhập vào thành Thánh, sau khi tuyên bố lệnh truy nã xong thì không còn chuyện gì nữa. Ngoại trừ vì nhà họ Bàn cản trở ra thì thực lực của hắn, cùng với việc sau đó hắn mai danh ẩn tích cũng là nguyên nhân khiến bọn họ cố ý lờ đi.
Cường giả lĩnh vực thì chỉ cường giả lĩnh vực mới đối phó được, những người khác đi cũng chỉ tăng tỷ lệ tử vong mà thôi. Nhưng mà cường giả lĩnh vực không phải nói có là có, huống chi lĩnh vực cũng chia ra kẻ mạnh người yếu, giết ma chính là cường giả trong những cường giả lĩnh vực.
"Thật không biết gần đây tại sao lại xuất hiện nhiều cường giả kỳ quái như vậy." Không biết là ai nói thầm một câu.
Ông lão kia không thèm để ý mà quay đầu về phía Lai Địch, dò hỏi: "Lai Địch, cậu có ý kiến gì không?"
Lai Địch suy nghĩ một chút, trả lời: "Mọi người đều biết những nơi giết ma đi qua đều máu chảy thành sông, nhưng mà thành Minh lại chỉ tổn thất rất ít, hơn nữa tạm thời đánh lui kẻ giết ma đó, như vậy có thể thấy bọn họ có đủ lực lượng để chống đỡ cự lại giết ma."
"Ý của cậu là?"
"Không bằng giao chuyện này cho người của thành Minh, để họ liên hợp lại đối phó tên giết ma này, chúng ta có thể giao phần thưởng cao nhất, trợ cấp cho những người hy sinh."
Mọi người nghe vậy thì mắt sáng lên.
Lai Địch lại nói: "Huống hồ cái tên giết ma kia đã kết thù với thành Minh, về tình hay về lý thì cũng nên để bọn họ xử lý."
Một người hỏi: "Nhưng họ chưa chắc đã có thể đối phó được tên giết ma kia, chúng ta hoàn toàn mặc kệ sẽ dễ khiến cho mọi người dị nghị."
"Đương nhiên không thể bỏ mặc, chúng ta có thể vừa phái binh lính tới đó đóng quân, vừa phái cao thủ ngầm đến giúp đỡ. Như vậy sẽ giảm bớt thương vong của chúng ta, lại có thể chu toàn đại cục."
"Ý hay." Mọi người liên tục gật đầu.
Cuối cùng, ông lão kia nói: "Nếu vậy thì chuyện này liền giao cho cậu phụ trách, Lai Địch."
Lai Địch đứng lên, cung kính hành lễ nói: "Vâng, cảm ơn Chủ tịch quốc hội."
Rời khỏi phòng nghị sự, Lai Địch nói với Áo Sâm ở bên cạnh: "Cậu nghĩ cách liên hệ với thành viên của Chiến Sắc."
Áo Sâm sửng sốt: "Ngài muốn phái Chiến Sắc đi thành Minh giúp đánh Kiệt Ngao sao?"
"Trong đầu cậu toàn chứa cái gì vậy?" Lai Địch lườm anh ta.
Mặt Áo Sâm đỏ lên, vẻ xấu hổ.
Lai Địch nói: "Kiệt Ngao làm loạn ở Thành Minh như vậy cũng không dẫn được hai người kia ra, có thể thấy bọn họ quả thực không ở thành Minh, hoặc là bị nhốt ở Ám Vực, hoặc là ở một nơi rất xa thành Minh. Không có hai người kia thì thành Minh không đáng để lo lắng. Huống hồ Kiệt Ngao là do tôi phái ra, tôi hà tất phải phái Chiến Sắc đi đối phó gã?"
Áo Sâm nghe lời chỉ bảo, đáy lòng lại càng thán phục tâm cơ của Lai Địch.
Lai Địch nhìn về hướng thành Minh, thản nhiên nói: "Có một sát thần ở đó, tôi muốn xem thành Minh có thể kiên trì bao lâu. Còn nếu như hai người kia không xuất hiện nữa thì tôi cũng bớt được rất nhiều việc rồi..."
Đúng như Lai Địch dự đoán, sự xuất hiện của Kiệt Ngao khiến cho những dị năng giả vốn định đến Thành Minh lại thay đổi ý định, mà phần lớn dị năng giả ở Thành Minh cũng vội vã rời đi. Bọn họ không sợ chết, nhưng lại sợ chết vô ích dưới tay của Kiệt Ngao.
Trong vòng một tháng, số người ở Thành Minh giảm đi hai phần ba, thành phố trở nên quạnh quẽ trống vắng.
Mà Thiên Lý ở D phía nam không hề biết đến chuyện này, cô đang bận rộn xây dựng mạng lưới tin tức, thu thập tư liệu của người chơi, không hề chú ý đến tin tức này. Nhưng mà tin này chắc chắn sẽ không giấu được lâu, thời điểm Thiên Lý trở về sẽ sớm hơn dự định rất nhiều.
"Làm phiền sửa giúp tôi dụng cụ này." Thiên Lý đứng trước một tiệm sửa chữa, đưa đồ trên tay cho người thành niên trong tiệm.
Người thanh niên này là một người câm mà Thiên Lý gặp phải ba ngày trước, anhta am hiểu sửa chữa các loại mãy móc, vô tình nhìn thấy xe bay mà Thiên Lý đã cải tạo, không nhịn được muốn nghiên cứu một chút. Kết quả suýt nữa bị Tra Nhĩ coi là tiểu quái mà thanh lý.
Sau đó Thiên Lý cố ý hỏi thăm thân thế của anhta. Anh tatên là Thái An, tuổi, là trẻ mồ côi sau tai nạn, được một đôi vợ chồng già hảo tâm nhận nuôi, cũng cho anh cơ hội học tập các loại kỹ thuật. Người thanh niên này cũng rất có hiếu, cố gắng học tập, liều mạng kiếm tiền, làm bạn với đôi vợ chồng già trải qua khoảng thời gian ấm áp cuối cùng của cuộc đời.
Về sau, anh dùng tiền tích góp nhiều năm để mở một tiệm sửa chữa. Nhưng từ khi đôi vợ chồng già qua đời, cuộc sống vốn yên ổn của anh cũng bắt đầu xuất hiện trắc trở.
Kỹ thuật sửa chữa của Thái An thuộc dạng hàng đầu, tính cách trung hậu nên nhân duyên rất tốt, làm ăn cũng dần thịnh vượng. Rất nhiều khách hàng đều chỉ đích danh anh đến sửa chữa cho họ, khiến một số kẻ ghen ghét. Thái An phải chịu xa lánh, bị tính kế hãm hại, cuối cùng ngay cả thanh danh cũng bị hao tổn.
Anh chỉ có một thân một mình, lại là một người bình thường, cùng đường, đành phải tạm thời rời khỏi quê hương của cha mẹ nuôi, đến D mưu sinh. Lúc này anh lựa chọn khiêm tốn, cẩn thận duy trì tiệm sửa chữa này.
Sau khi hiểu biết tình huống của Thái An, ý nghĩ đầu tiên của Thiên Lý là kéo anh vào khu . Thành biên của khu không nhất thiết phải là cao thủ game hoặc là dị năng giả mạnh mẽ, họ chỉ cần nắm giữ một hoặc vài kỹ năng, có phẩm cách tốt, tâm tư tinh tế là được.
() đọc lại chương để rõ hơn về các khu
Thái An tuy chỉ là một người bình thường, nhưng trong quá trình sửa chữa, anh đã tiếp xúc với đủ loại người, khuyết điểm không thể nói chuyện cũng dễ khiến cho người khác bớt cảnh giác. Quan trọng là, anh có rất nhiều thời gian để vào trò chơi.
Cho nên, Thiên Lý muốn kiểm tra năng lực của anh lại một lần, rồi tuyển anh làm thành viên dự bị của khu - Ma Hô La Già...
+++
Trận pháp Ngũ Hành: Dựa vào nguyên lý vận hành của các nguyên tố thời viễn cổ, có được một sức mạnh thần bí khó hiểu, nắm giữ được quy luật trong đó thì có thể sáng tạo ra hiệu quả thần kỳ khiến người khác thán phục. Nhưng trăm ngàn năm qua có rất ít người dốc lòng nghiên cứu trận pháp này, họ đều cho rằng đây chỉ là một suy tưởng viển vông của người cổ đại, không có bất kỳ giá trị khoa học nào. Cho đến hôm nay, người đương thời mới hiểu được rằng, không nghiên cứu thì không có quyền lên tiếng, rất nhiều tài nguyên quý giá đều do vô tri mà bị vứt bỏ.
Là người sáng lập của trận pháp Ngũ Hành, năm vị tổ tiên Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đã để lại một phương hướng nghiên cứu mới cho hậu thế. Dưới lòng đất u ám, nhờ ngài Hiền tri mà họ được sống lại, trận pháp Ngũ Hành cũng nhờ họ mà xuất hiện trước hậu thế, cũng ảnh hướng sâu sắc tới tương lai…
Trích từ >