Edit + beta: Tiểu Lăng
Thiên Lý và Thái An chia nhau làm việc như cũ, khi họ lên tới tầng ba, đã có hơn tổ lên được tầng năm. Mấy ngày này, Thiên Lý cũng không có phát hiện mới, chỉ biết trong mười lăm tầng của Thập Nhị Thiên Dực, mỗi tầng có ít nhất hai dị năng giả sở hữu duệ thạch. Họ, hoặc là vệ binh, hoặc là người hầu tạm thời, phong cách hành xử hoàn toàn khác những vệ binh ở thành phố ngầm: chẳng những lễ độ với mọi người, còn không hề kiêu căng, khá được các kỹ sư cơ giới khen ngợi.
Thiên Lý gần như hoài nghi phán đoán của mình là sai, nơi này thật ra không hề liên quan gì đến thành phố ngầm, hoặc thật sự chỉ là một thế lực bên chính phủ cũng trồng trọt được độc nhung?
Đến ngày thứ bảy, đã có tổ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ tầng . Khi bắt đầu kiểm tra, có một tin ngắn nhắn vào máy truyền tin của Thiên Lý: [Trí não siêu cấp đã khởi tạo được /.]
Trí não siêu cấp? Thiên Lý sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, tin này chắc chắn là do Khải gửi tới, chỉ có cậu mới có thể mặc kệ quản chế, không hề cố kỵ mà gửi tin cho cô. Phải biết rằng, trước khi tiến vào Thập Nhị Thiên Dực, ngay cả liên lạc với thành Minh cô cũng phải tạm thời cắt.
Thiên Lý trả lời: [Là sao?]
[Trung tâm của Thập Nhị Thiên Dực là một hệ thống trí não đang được hoàn thiện.]
Thiên Lý ngẫm nghĩ một lúc, chần chừ hỏi: [Trí não mà cậu nói, chẳng lẽ là một hệ thống siêu cấp giống “Sơ Thần”?]
Người thường quen gọi máy tính cá nhân của mình là trí não, thực tế trên tinh cầu này chỉ có duy nhất một trí não, đó chính là hệ thống siêu cấp nắm trong tay chính phủ - “Sơ Thần”. Mạng lưới số liệu và tin tức điện tử trên toàn thế giới đều được Sơ Thần giám sát và quản lý; nó cũng hình thành nên kết cấu hệ thống phân khu, bao phủ khắp hành tinh. Trừ vùng bị trọc hóa, không nơi nào là nó không thể liên lạc được.
Một hệ thống mạnh mẽ như thế, đương nhiên là được chính phủ hết sức bảo hộ; dù là nhân viên nội bộ, cũng nhất định phải tiến hành xem xét hoặc sửa chữa, bảo dưỡng dưới sự giám sát của vệ binh. Sơ Thần thật sự mạnh khoong phải ở phạm vi bao trùm hay công dụng của nó, mà là ở việc nó có thể tự thăng cấp.
Mười năm trước, do một loại virus đột biến, trí não chết máy, mạng Internet toàn cầu tê liệt một ngày.
Sau ngày đó, Sơ Thần được khởi động lại, chẳng những khôi phục những tư liệu đã mất, mà còn quét sạch virus. Từ đó, Sơ Thần không xuất hiện vấn đề gì nữa, cứ ngày ngày vận hành, duy trì sự ổn định trên toàn thế giới.
Ai cũng không biết, ngày Sơ Thần chết máy chính là lúc Khải thức tỉnh dị năng. Bởi Khải xuất hiện, nên hệ thống trí não mạnh nhất trên thế giới mới được ra đời.
[Đúng vậy, về sơ bộ, độ tương tự đã đạt tới %. Trước mắt nó mới chỉ được hoàn thiện một phần nhỏ; đến lúc nó được hoàn thành, mới có thể tính toán chính xác được.]
Thiên Lý ngẫm nghĩ, hỏi: [Cần tôi nghĩ cách phá hủy chương trình của nó không?]
Chính phủ tuyệt đối không cho phép chế tạo trí não giống Sơ Thần. Hiển nhiên, đây là kết quả âm thầm trong bóng tối của thế lực nào đấy.
[Đây là suy nghĩ chân thật của cô? Phá hủy nó?]
Thiên Lý lại dò xét, hỏi thử: [Vậy Khải, cậu có thể giúp tôi không?]
[Giúp thế nào?]
[Giúp tôi cài Trojan horse.]
() Trojan horse: Một loại phần mềm ác tính, có tên gọi xuất phát từ điển tích “con ngựa thành Troia” trong thần thoại Hy Lạp. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Trojan là nó tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus, nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.
Thiên Lý rất rõ ràng, phá hủy một hệ thống, thì sẽ còn có hệ thống thứ hai, thứ ba. Nếu chọn báo cáo, không chỉ ảnh hưởng lớn, phiền phức nhiều, mà còn vô cùng có khả năng khiến mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn. Thà thuận nước đẩy thuyền, để cô sử dụng con mắt của kẻ địch để nhìn.
Cái trí não này vẫn chưa hoàn thành khởi tạo, chỉ cần cài Trojan tương ứng vào trong quá trình khởi tạo, Thiên Lý cũng sẽ được thiết lập làm mục tiêu có thể tín nhiệm, rồi sau đó, bất kể là tra tìm tin tức hay sưu tầm số liệu, cô cũng sẽ không bị trí não theo dõi.
Nhưng có một nan đề là, cô không có thời gian, cũng không có năng lực biên trình ra Trojan như vậy, nên chỉ có thể nhờ Khải giúp đỡ.
[Tôi có thể giúp cô, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải lọt vào top tổ đứng đầu, hệ thống nguyên thủy của trí não đặt ngay ở tầng , nếu bỏ qua, tôi sẽ không xen vào nữa.]
Thiên Lý giật mình, lập tức mở bảng xếp hạng tiến trình ra, đã có ba tổ lên được tầng , tức là, hiện tại chỉ còn chỗ trống, mà cô và Thái An vẫn còn đang ở tầng .
[Tôi biết, tôi sẽ làm được!]
Thiên Lý lộ vẻ bắt buộc, nói với Thái An: “Thái An, chúng ta tăng tốc đi, nếu không thì đến tầng cũng không mò được lên mất, anh không muốn xem thiết kế những tầng cao hơn sao?”
Thái An nghĩ nghĩ, yên lặng gật đầu.
Thiên Lý thở một hơi thật dài, dùng cảm giác đảo qua tất cả linh kiện trong tay, sau đó tập trung tinh thần, bắt đầu khiêu chiến hiệu suất cực hạn của mình.
Thái An thấy tốc độ tay nhanh như chớp của cô, trong mắt không khỏi hiện vẻ kinh dị. Dưới sự lôi kéo ấy, Thái An cũng dần hiển lộ kỹ thuật cao siêu của mình, tốc độ còn tương đương với Thiên Lý.
Hai người xông một mạch lên tầng , mà lúc này, đã có tổ lên được tầng .
Thiên Lý không dám chậm trễ, ăn tối xong lại tiếp tục công việc. Thái An cũng không đi nghỉ ngơi một mình, mà lựa chọn cùng đuổi theo tiến độ với cô.
Càng lên cao, yêu cầu kỹ thuật càng khó, cũng cần càng nhiều thời gian hơn. Trong quá trình lên cấp, dù là Thiên Lý cũng bị một vài vấn đề kỹ thuật làm khó; nhưng Thái An lại khác, thiên phú máy móc của anh quả thực khiến người ta phải thán phục, gần như không có bản vẽ nào là anh không ráp được.
Ngày thứ , khi Thiên Lý và Thái An xông như vũ bão lên tầng , chỉ còn một chỗ trống lên tầng . Do lãng phí quá nhiều thời gian ở giai đoạn trước, Thiên Lý cũng không kịp hối hận, chỉ có thể cố hết sức nắm lấy cơ hội cuối cùng này.
Tra Nhĩ lặng lẽ đến cạnh Thiên Lý, dùng giọng điệu quỷ dị hỏi: “Thiên Lý, có cần tôi đi giết mấy tổ không?”
Thiên Lý toát mồ hôi, cốc đầu anh: “Anh ngoan ngoãn đợi ở đó cho tôi!”
Tra Nhĩ nằm trong đống linh kiện, vẻ mặt buồn phiền, chán chường đến sắp phát mốc.
Thiên Lý mềm lòng, an ủi: “Mấy ngày nữa là chúng ta hoàn thành công việc rồi.”
“Ừ.” Tra Nhĩ lăn đến cạnh Thiên Lý, cọ cọ, lại lăn vào xó, khắc linh tinh lên tường (thật sự là khắc, tường kim loại cứng như thế bị hắn dùng móng tay khắc ra một “Thiên Lý”…).
Thái An ngẩn ra, thật sự cảm thấy người đàn ông cao lớn dũng mãnh này, dường như có một tính cách kỳ quái hoàn toàn không phù hợp với khí thế của hắn…
[Đã kiểm tra xong, đủ tiêu chuẩn. Xin hai vị tiến vào đại sảnh nhận hạng mục thứ mười ba.]
May quá, kịp rồi! Thiên Lý vui vẻ trong lòng, ai ngờ lại có tin nhắn vào máy: [Quý tổ đồng thời lên cấp với một tổ khác, cần áp dụng hình thức rút thăm, lựa chọn hạng mục lên cấp.]
Thiên Lý sửng sốt, không ngờ lại xuất hiện biến cố như thế.
Cô hỏi: “Rút thăm như thế nào?”
[Rất đơn giản, lên cấp một hạng mục, kỹ sư đều sẽ được đưa một thẻ mật mã mới, lát nữa các vị rút phải thẻ nào thì phải phụ trách hạng mục đó.]
Lúc ba người Thiên Lý tới đại sảnh, đã có hai người đàn ông trung niên đứng đó. Họ thấy đám Thiên Lý, đều lộ vẻ hơi kinh dị, vì tuổi của họ trong nhóm kỹ sư trung – cao cấp này thật sự là quá nhỏ. Đặc biệt là Thiên Lý, hoàn toàn giống một đứa trẻ vị thành niên.
Lúc này, một cô gái mặc đồng phục đi tới, trên tay cô ấy là một cái khay đặt hai tấm thẻ lật.
Gay rồi, cảm giác của cô không quét được chữ hay hình gì trên thẻ cả. Thiên Lý âm thầm lo nghĩ, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
“Có gì mà chia?” Kỹ sư cơ giới trung niên cao hơn mở miệng, “Tùy tiện đi.” Nói xong, định lấy thẻ.
“Cũng chỉ có hai lựa chọn thôi mà, tôi xem một chút.” Thiên Lý cầm lấy cả hai tấm thẻ trước, xòe ra trước mặt Tra Nhĩ. Tra Nhĩ rút một tấm ra, nói: “Cái này ư?”
“Này…” Nữ tiếp tân khó xử nhìn hai người đàn ông trung niên, hành vi của Thiên Lý rõ ràng có phần không hợp quy củ.
Người trung niên thấp hơn quả nhiên bất mãn nói: “Cô bé, cháu sai rồi đấy, tuy rút thăm đúng là bày vẽ thật, nhưng dù sao cũng là để công bằng, sao cháu có thể ẩu tả thế được?”
Thiên Lý hơi ngượng ngùng nói: “Vừa rồi cháu thấy chú này nói cứ tùy tiện, nên hơi gấp ạ. Thực xin lỗi, xin chị phát lại thẻ, để bọn em rút lần nữa.” Nói xong, lấy thẻ trên tay Tra Nhĩ qua, trả hết cho nữ tiếp tân.
Hai người trung niên thấy thái độ của cô cũng tốt, nên không so đo nữa.
Thiên Lý thầm thở phào, đây là lần đầu tiên cô chơi xấu, thật sự có lỗi với hai chú ấy. Vừa rồi cô động tay động chân lên tấm thẻ mà Tra Nhĩ rút ra kia, lát nữa dùng cảm giác, rất nhanh có thể tìm ra tấm cô muốn.
Nữ tiếp tân bày lại thẻ xong, Thiên Lý nói với hai kỹ sư cơ giới: “Hai chú có thể để cháu rút trước được không ạ? Lát nữa cháu mời hai chú ăn heo rừng nướng.”
Tra Nhĩ nghe thấy hai chữ “heo rừng”, lén ra dấu chữ V sau lưng, thầm kêu: Ye!
Hai kỹ sư cười, gật đầu: “Được, cháu rút trước đi.”
Đôi khi tuổi nhỏ cũng là một ưu thế, có thể tránh khỏi không ít phiền phức.
Thiên Lý thuận lợi rút được hạng mục trung tâm tầng , mà hai kỹ sư trung niên rút được hạng mục phân khu tầng .
Sau đó, Thiên Lý nói được làm được, mời họ đi ăn một bữa tiệc thịt heo.
Chiên luộc quay nướng, nguyên hai con heo rừng, chỉ nhìn lượng mỡ bóng nhẫy kia đã đủ no.
Thiên Lý ỷ vào mình không nhìn thấy, bình tĩnh ăn cháo. Mà Tra Nhĩ thì không coi ai ra gì, ăn như gió cuốn. Chỉ thấy từng miếng thịt cấp tốc biến mất trong miệng hắn, dường như tiến vào một hố đen không đáy.
Người nội liễm như Thái An, cũng bị nguyên bàn thịt heo hù, không nhịn được lén gọi một phần ăn thanh đạm, thuận tiện tốt bụng gọi cho mỗi kỹ sư đang ăn đến không biết vị gì một phần, lập tức nhận được ánh mắt cảm kích của họ.
Họ vừa ăn vừa nghĩ, không phải cô bé này đang chơi họ chứ?
Ăn uống no say rồi, Tra Nhĩ nhiệt tình vui vẻ tiễn hai người trung niên rời đi, miệng còn với theo: “Lần sau lại cùng ăn với các chú.”
Hai chú ấy nghe thấy, không nhịn được nhanh chân lên, mau chóng biến mất khỏi nhà hàng.
Nghỉ nguyên buổi tối, Thiên Lý lấy một cái chip nhỏ từ máy tính ra, cẩn thận nhét vào khe máy truyền tin. Trong chip có Trojan mà Khải biên trình giúp cô, e là chẳng mấy ai trên thế giới lúc này có thể giải mã được. Kế đó, cô chỉ cần lén cài vào hệ thống, rồi chờ trí não được khởi tạo…