Thanh ánh sáng mở ra, nhân viên làm việc nói với Thiên Lý, “Tiếp theo sẽ có người khác dẫn em đi đến nơi kiểm tra, xin chờ một chút, tôi rời đi trước, chúc em may mắn!”
Thiên Lý gật đầu với nhân viên làm việc, sau đó đột nhiên xoay người đi dọc theo hành lang, đưa tay sờ sờ vách tường, trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm của thủy tinh.
“Là tiểu thư Thiên Lý sao?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Trên mặt Thiên Lý đối diện với cửa sổ hơi lộ ra chút vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi nàng vẫn luôn cảm giác hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không phát hiện phía sau có người.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân có tiết tấu.
Nàng chậm rãi xoay người, trong bóng tối, nàng không cảm giác được bên cạnh mình có bất kỳ người nào tồn tại, nhưng thính giác, khứu giác đều nói cho nàng biết, có một người đàn ông đang đứng cách nàng không tới ba mét.
Đây là chuyện gì xảy ra?
“Tiểu thư Thiên Lý?” Giọng nói của người đàn ông vang lên lần nữa, “Tôi là Á Lịch Khắc, chịu trách nhiệm tiến hành kiểm tra đặc thù với em.”
Thiên Lý không lên tiếng.
Người đàn ông lại nói, “Ha ha, đừng sợ, mời đi theo tôi.”
Nói xong, hắn di chuyển mấy bước, dường như chuẩn bị dẫn đường.
Nhưng Thiên Lý vẫn không cảm giác được sự hiện hữu của hắn, đây là tình huống kỳ dị chưa bao giờ có. Người đàn ông bên cạnh tựa như một âm hồn, có thể ngửi thấy mùi hoa nhợt nhạt trên người hắn, nhưng lại hoàn toàn không thể dùng cảm giác quét được thực thể.
Tầng lầu này ngoại trừ nàng ra, chỉ có bốn người, một người ở gian phòng thứ ba phía trước, một người ở gian phòng thứ năm, hai người cuối cùng đang ngồi ở trong phòng căn phòng lớn nhất của tầng lầu này. Hai người đó cũng chính là hai dị năng giả nàng phát hiện ra lúc trước.
Đợi một chút, trên người dị năng giả cường đại kia còn có một đồ vật mà nàng rất quen thuộc, là món linh khí có hậu tố QL duy nhất nàng từng bán đi --- trí châu.
Thì ra là như vậy, trí châu có tác dụng mê hoặc lòng người, có thể tăng phúc lực lượng cho người sử dụng.
Dị năng giả này cũng thuộc loại hình trí lực, am hiểu ảo thuật, có thể khống chế ngũ giác(năm giác quan thông thường: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác)của người khác, chế tạo vài cái ảo giác siêu cấp có thể làm giả, hơn nữa có trí châu tăng phúc, ở lĩnh vực này, hắn gần như là vô địch, là tồn tại giống như một vị thần vậy.
Thiên Lý trời sinh bị mù mắt, thị giác không có trong phạm vi khống chế của hắn, nhưng cảm giác của nàng lại thật sự bị khống chế.
Chẳng lẽ đây chính là thứ được gọi là "kiểm tra đặc thù”?
Ngay tại lúc Thiên Lý dùng cảm giác quét xem, dị năng giả trong phòng kia giống như có cảm giác, hắn sờ sờ trí châu được khảm nạm trên bao tay, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, tại sao lại có cảm giác giống như đang bị người khác nhìn trộm?"
"Có sao?" Một người đàn ông khác nhún vai nói, "Tôi hoàn toàn không có cảm giác. Chỉ là cô bé kia vì sao vẫn chưa động, cậu rốt cuộc có chế tạo ảo giác hay không?"
"Từ lúc cô bé bước vào hành lang, ảo giác lại bắt đầu."
"Làm sao vậy? Tiểu thư Thiên Lý?"
Bên tai lại truyền tới giọng nói của người đàn ông xa lạ.
Thiên Lý rốt cục bước chân lên, chậm rãi di chuyển dọc theo hành lang.
"Cô bé đi rồi." Hai người đàn ông trong phòng không chớp mắt nhìn chăm chú vào màn hình, chờ đợi chuyện tiếp theo phát sinh.
"Xin mời, bên này."
Thiên Lý vừa nghe âm thanh để phân biệt vị trí, vừa nhanh chóng suy nghĩ.
Nàng không thể trực tiếp làm cho đối phương phát hiện mình đã nhìn thấu ảo giác của hắn, như vậy rất có thể sẽ dẫn tới nghi kỵ không cần thiết. Nhưng nàng lại không thể biểu hiện là mình hoàn toàn không biết, dù sao tin tức nàng tiết lộ cho người khác, đã tỏ rõ nàng có được năng lực không bình thường.
Như vậy, làm sao mới có thể thông qua lần kiểm tra này vừa mức đây?
Cánh cửa cảm ứng mở ra, Thiên Lý được dẫn tới căn phòng thứ ba, có một người đàn ông đứng thẳng ở góc tường bên trái, đang thao tác một dụng cụ nào đó.
Căn phòng này rõ ràng trải qua cải tạo, trên dưới đều sắp đặt mạng lưới bẫy rập bằng ánh sáng, giăng khắp nơi, lẫn lộn thật giả, một khi chạm đến đường laser chân chính, cảnh báo sẽ vang lên. Đây là dùng để huấn luyện linh giác, người bình thường sẽ không nhìn thấy loại ánh sáng này, nhưng dị năng giả linh giác thì có thể, hơn nữa còn có thể căn cứ vào nhiệt độ của ánh sáng để phán đoán thật giả.
Thiên Lý hoài nghi dị năng giả kia còn lợi dụng ảo cảnh để chế tạo rồi ngụy trang, khiến nàng không nhìn được mạng lưới ánh sáng đang tồn tại, chỉ có thể dựa vào xúc cảm nhiệt độ để thông qua bẫy rập.
Đáng tiếc, mê hoặc thị giác đối với nàng mà nói là điều thừa, cảm giác của nàng đã đem tất cả bốn phía phản hồi chi tiết rõ ràng vào trong đầu.
"Tiểu thư Thiên Lý, trong căn phòng này sắp đặt bẫy rập, xin hãy thông qua nó để tiến vào căn phòng kế tiếp bên trong phòng, rồi lấy một viên đá quý từ trong hồ. Tôi sẽ chờ em ở cửa."
Thiên Lý không để ý đến giọng nói của người đàn ông ảo giác đang lui ra ngoài, mà lại chậm rãi bước vào trong lưới ánh sáng...
"Cuối cũng đã tiến vào." Người đàn ông tóc đen quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc vàng, hỏi, "Cậu làm sao lại có vẻ nghiêm túc như vậy?"
"Tôi cuối cùng cũng có loại cảm giác kỳ quái, cô bé này đã khám phá ra ảo thuật của tôi." Người đàn ông tóc vàng hai tay khoanh lại, chống cằm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thiên Lý trên màn hình.
"Làm sao có thể?" Người đàn ông tóc đen nhướn mi nói, "Cho dù là tôi cũng khó có thể nhìn thấu, cô bé có làm sao có thể nhìn thấu được?"
"Cậu không phát hiện sao?" Người đàn ông tóc vàng chỉ vào màn hình, thản nhiên nói, "Cô bé từ lúc vừa mới bắt đầu liền có biểu hiện vô cùng tỉnh táo, tôi đã chế tạo cho cô bé một người dẫn đường là một thanh niên tuấn mỹ đến gần như yêu dị(vẻ đẹp của yêu ma), bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng khó có khả năng không phản ứng chút nào, mà cô bé thậm chí ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn một cái. Còn nhớ rõ lúc trước cô bé đang do dự không? Khi đó rất có khả năng là cô bé đã nhận ra sự khác thường. Thay vì nói cô bé được ảo giác của tôi hướng dẫn, còn không bằng nói là chủ động tiếp nhận hướng dẫn."
"Vậy sao?" Người đàn ông tóc đen sờ lên cằm, suy đoán nói, "Có lẽ là bởi vì tuổi cô bé còn quá nhỏ, không biết thưởng thức đi?"(Lăng: tát chụp chết anh giờ, tiểu Lý không biết thưởng thức lúc nào hở??)
Người đàn ông tóc vàng liếc hắn một cái, không nói gì thêm, tiếp tục quan sát biểu hiện của Thiên Lý.
Thiên Lý loại bỏ toàn bộ bẫy rập giả tạo, ánh sáng còn dư lại có khe hở rất lớn, muốn đi qua vô cùng dễ dàng. Nhưng tốc độ nàng đi cũng không nhanh, bởi vì nàng đang lợi dụng ảo thuật lừa gạt ngũ giác của nàng, dò xét ngược lại những ảo giác gì mà đối phương đã chế tạo cho nàng, để né tránh những chướng ngại ảo giác không nhìn thấy kia.
Nhưng ở trong mắt người đàn ông tóc vàng, quỹ đạo di chuyển của Thiên Lý có vẻ vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn không giống như là đang phán đoán vị trí mạng lưới ánh sáng, ngược lại giống như là đang xác nhận tồn tại của ảo giác. Thời gian cô bé dừng lại ở bên cạnh vật thể ảo giác còn dài hơn so với thời gian cô bé lướt qua bẫy rập.
Trong mắt người đàn ông tóc vàng hiện lên một chút hứng thú.
Đây vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa đến mười hai tuổi đi? Cô bé lại có tâm tư kín đáo như vậy sao? Vì ẩn giấu thực lực, cố ý đem quá trình đơn giản phức tạp hóa lên? Cô bé làm sao lại có thể làm được? Có thể nhìn thấu ảo giác của hắn, lại còn có thể lợi dụng ảo giác mê hoặc ngược lại hắn?
Nếu thật sự là như thế, vậy cô bé kia lại càng thông minh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng mà, thật sự có khả năng sao?
Tốn , phút đồng hồ, Thiên Lý rốt cục đi qua căn phòng này, mở ra cửa phòng bên trong.
Trong phòng vô cùng trống trải, bài trí duy nhất chính là một hồ nước hình tròn chạm trổ ở giữa, đường kính ước chừng khoảng m, giữa hồ nước có một bức phù điêu(tượng nổi)hình thiên sứ đang ngồi, nước chảy nghiêng xuống, vang róc rách.
Đáy nước có rất nhiều đá quý, lớn nhỏ không đồng đều. Thiên Lý tiện tay lấy một khối, xoay người, đi ra ngoài cửa.
Căn phòng này có một cái cửa ra, không cần trở lại đường cũ.
Mới ra khỏi cửa liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông ảo giác kia: "Chúc mừng tiểu thư Thiên Lý đã thông qua cửa thứ nhất, mời đi theo tôi."
Thiên Lý không nói lời nào đi theo, nàng đã đoán ra đích đến cuối cùng hẳn là căn phòng thứ năm kia.
"Xem ra khó khăn quá ít." Người đàn ông tóc vàng dựa lưng vào cái ghế, hai tay đan vào nhau nói, "Cô bé đúng là dị năng giả linh giác không thể nghi ngờ rồi, nhưng đạt tới trình độ nào thì còn cần tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa."
"Cậu muốn làm cái gì?" Người đàn ông tóc đen hỏi.
Ánh sao trong mắt người đàn ông tóc vàng chợt lóe lên, mở công cụ truyền tin phân phó: "Khởi động bay cấp tốc cấp hai."
"Cậu điên rồi?" Người đàn ông tóc đen cả kinh nói, "Đây vẫn chỉ là một cô bé, nếu bị thương thì làm sao đây?"
"Cho nên tôi chỉ khởi động cấp hai."
Người đàn ông tóc đen trầm mặc.
"Tiểu thư Thiên Lý, kế tiếp chỉ cần em ở gian phòng này nghỉ ngơi phút liền vượt qua kiểm tra."
Thiên Lý dừng ở cửa, khẽ nhíu mày.
Căn phòng này hiện lên là thiết kế theo hình tròn, vách tường tạo thành từ vô số ô vuông kim loại, kết cấu phức tạp, dường như là một gian phòng khoa học kỹ thuật hoàn toàn được công thức hóa. Trong phòng còn có một vòng tròn ngăn cách làm tường, sau tường có một người mặc trang phục kiểm tra viên.
Thiên Lý bước vào giữa phòng, cửa kim loại nhanh chóng khép kín.
"Bay cấp tốc cấp hai khởi động, bắt đầu chiến đấu." Giọng nói điện tử khô khan đột nhiên vang lên.
Cái gì? Thiên Lý còn chưa biết rõ tình huống, đã cảm giác được một luồng sóng năng lượng đánh tới bên phải của nàng, nàng theo bản năng né ra, thuận lợi tránh thoát.
Ngay sau đó, luồng thứ hai luồng thứ ba lại từ các phương hướng khác nhau công kích đến.
Thiên Lý tiếp tục né tránh.
Tốc độ năng lượng truyền sóng cũng không tính là nhanh, vẫn còn ở trong phạm vi nàng có thể ứng phó. Nhưng là nàng đã ý thức được có cái gì đó không phù hợp, đối phương vậy mà lại chọn phương thức kiểm tra như vậy? Coi nàng là siêu nhân sao?
"Ha ha." Người đàn ông tóc vàng cười ra tiếng, "Quả nhiên là lợi hại. Ánh sáng bay cấp tốc có thể ngẫu nhiên ẩn hình, dị năng giả linh giác bình thường đều rất khó tránh thoát, cô bé lại làm được."
Người đàn ông tóc đen cũng kinh dị nói, “Trước kia cô bé đã làm loại kiểm tra này sao? Đợt thứ nhất đến đột nhiên như thế, lại vẫn bị nàng dễ dàng né nhanh như vậy. Đây là phản ứng thần kinh như thế nào đây?"
Tần suất ánh sáng bay cấp tốc phóng ra càng lúc càng cao, khoảng cách thời gian giữa hai lần càng lúc càng ngắn, mặc dù tốc độ không gia tăng, nhưng Thiên Lý cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nàng đã không còn thời gian thời gian để suy nghĩ vấn đề gì, bởi vì nàng chưa xác định được loại sóng năng lượng này sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương cho nàng.
Suốt bốn phút, nàng không bị một luồng sóng ánh sáng nào đánh trúng, tỉ lể % né tránh khiến hai người thấy màn ảnh bên ngoài sợ hãi than liên tục.
Người đàn ông tóc vàng gõ cái bàn, mở máy bộ đàm: "Khởi động cấp ba."
Tốc độ nhanh hơn!
Thiên Lý yên lặng tính toán.
Kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay bị một luồng ánh sáng lướt qua, nơi bị lướt qua truyền đến cảm giác nhoi nhói, phảng phất giống như bị cháy.
Thiên Lý cũng không phải là dị năng giả chân chính, thân thể cũng không có trải qua cường hóa, bởi vì tuổi còn nhỏ, thể chất thậm chí còn yếu hơn so với người trưởng thành bình thường. Nhưng người kiểm tra nàng hiển nhiên là không biết, còn tưởng rằng nàng là người sở hữu dị năng nên có thể chất được cường hóa, lại không nghĩ rằng mình đang mang đến cho nàng bao nhiêu nguy hiểm.
Thần kinh Thiên Lý căng thẳng, tập trung tinh thần cao độ, vừa né tránh ánh sáng, vừa dùng cảm giác tìm kiếm góc chết, vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Thân thể một lần nữa bị đánh trúng, Thiên Lý ngã nhào xuống đất, ngay cả thời gian kêu đau cũng không có, nhanh chóng điên cuồng né tránh.
"Tình huống có cái gì đó không thích hợp." Người đàn ông tóc đen nghiêm túc nói, "Cô bé thoạt nhìn dường như rất thống khổ."
Người đàn ông tóc vàng cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: "Không thể nào, cường độ cấp ba đối với dị năng giả mà nói, không đáng kể chút nào. Tại saocô bé lại có thể có loại phản ứng này đây? Nhìn lại một chút xem."
Mặc dù Thiên Lý có thể phát hiện quỹ đạo ánh sáng nhanh hơn so với dị năng giả linh giác bình thường, nhưng động tác lại không đủ nhanh nhẹn, sau khi tốc độ tăng cao, rất khó tránh thoát trăm phần trăm giống như ban đầu.
Theo số lần bị đánh trúng tăng càng nhiều, vết thương trên người nàng cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng chỉ có thể tối đa chống đỡ thêm phút, mà cách thời gian kiểm tra kết thúc vẫn còn phút.
Thiên Lý điên cuồng mà thẩm tách cả cấu tạo gian phòng, tìm kiếm nơi có thể lợi dụng để đột phá.
Đúng rồi, cái nút khởi động! Cái nút khởi động ở chỗ nào?
... Tìm được rồi! Là ở trong tay kiểm tra viên trong căn phòng ngăn cách đằng sau tường kia!
Chợt lật nghiêng một cái, Thiên Lý lăn đến một góc trong gian phòng, nơi này là địa phương có tần suất bị công kích tương đối thấp.
Nâng giơ tay phải có cài con trỏ định vị lên, trong đầu nhanh chóng tính toán mục tiêu và khoảng cách, sau đó dùng tay trái đặt ra quỹ đạo công kích cực nhanh ở trên màn ảnh nhỏ.
"Cô bé đang làm cái gì?" Hai người đàn ông vẫn liên tục chú ý nàng đồng thời lên tiếng.
Kiên cường chống đỡ vài luồng sóng công kích, Thiên Lý rốt cục thuận lợi đặt xong quỹ đạo, nhấn chốt mở, một con trỏ ánh sáng lấy tốc độ mắt thường khó nhìn thấy nhanh chóng mạnh mẽ bắn về hướng kiểm tra viên, vẽ ra một quỹ đạo phức tạp trên không trung.
Bịch một tiếng, cái nút trong tay kiểm tra viên bị đánh trúng, tất cả ánh sáng trong phòng trong nháy mắt đều biến mất.
Thiên Lý giống như bị hư thoát (hạ đường huyết do mất máu và nước), mệt mỏi quỳ ngồi dưới đất, đồng thời trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa giận khó có thể ức chế.
Mà hai người đàn ông ở ngoài màn hình đã bị phương thức phá vỡ cục diện của Thiên Lý làm cho sợ ngây người.
Người đàn ông tóc vàng vô cùng xác định, hắn đã dùng ảo giác ẩn đi vị trí của kiểm tra viên, mà Thiên Lý chẳng những tìm ra vị trí của kiểm tra viên, còn tìm ra cái chốt khởi động ánh sáng.....