Một lần nữa tiến vào khu vực an toàn, Thiên Lý chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt trước.
Trận đấu này chủ yếu là tính điểm chế tạo theo cá nhân, tính điểm dựa vào số lượng các lối đi mà mỗi người thông qua, mỗi lần được tính là điểm, đủ điểm thì được tính là thông qua. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải dựa vào dụng cụ, thành công tiến hành phản theo dõi; nếu giống như Thiên Lý vừa rồi, lợi dụng lỗ hổng để tránh né máy quét mang phương thức cảm nhiệt như vậy, thì chắc là sẽ không được tính điểm. Cách này chỉ có thể dùng để kiểm tra năng lực ứng biến của dị năng giả tại trường thi đấu, lại không thể dùng để kiểm tra tiêu chuẩn của một máy móc sư.
Nhưng nếu trước lúc đối thủ bắt đầu sử dụng tất cả những máy theo dõi, có một máy móc sư có thể tìm được một lối đi an toàn để rời khỏi, cũng sẽ nhận được điểm.
Thiên Lý tính toán một chút, trước mắt đội bọn họ đã được tổng cộng là điểm, tiếp theo chỉ cần mỗi người Ba Tư Đốn và Cố Phi đi qua một lối đi nữa, mục tiêu của trận đấu này cũng đã đạt được rồi, dù sau đó không có ai có thể thuận lợi đi ra khỏi ‘khắp nơi không ngừng’ cũng không ảnh hưởng đến tổng số điểm đạt được.
Chính vào lúc đang tự hỏi, Cố Phi lại truyền tới tin tức: [Anh đã đi qua hai lối đi đầu tiên, lối tiếp theo là máy quét cảm nhiệt, đoán chừng sẽ hơi nguy hiểm rồi.]
Thiên Lý còn chưa kịp trả lời, Ba Tư Đốn bên kia cũng đã truyền đến tin tức: [Thật có lỗi, ta bị định vị rồi, sợ là kế tiếp chỉ có thể dựa vào hai người thôi.]
Thiên Lý hơi kinh ngạc, vội vàng dùng cảm giác xem xét. Ba Tư Đốn đang chạy trốn trong lối đi, dường như đang muốn thoát khỏi máy theo dõi định vị, nhưng mà rất rõ ràng, hắn quả thực đã bị đối thủ khóa mục tiêu, cho dù trốn vào khu vực an toàn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ bởi vì bại lộ vị trí mà bị công kích, trừ phi mãi cho đến khi trận đấu kết thúc hắn vẫn không rời khỏi khu vực an toàn. Như vậy chẳng khác nào buông tha cho điểm số, bỏ cuộc trước thời gian.
Bây giờ đã là điểm. Không sao, bọn họ vẫn có hy vọng.
Nhưng khiến cho Thiên Lý không nghĩ tới đó là Ba Tư Đốn bị phát hiện nhanh như vậy, cô vốn nghĩ rằng người thứ nhất bỏ quyền sẽ là Cố Phi đấy.
Đột nhiên, cô khẽ nhíu mày, thả cảm giác ra lần nữa, cẩn thận xem xét.
Đó là gì vậy?
Ngay lúc Ba Tư Đốn vừa mới đi qua lối đi, đã có một trận dao động năng lượng đặc thù của dị năng giả lưu lại. Chắc chắn không phải là Ba Tư Đốn, nhưng lại có chút quen thuộc.
Thật kỳ quái. Tường bao của ‘khắp nơi không ngừng’ được chế tạo bằng nguyên vật liệu đặc thù, tín hiệu chỉ có thể phát ra mà không thể thu vào, đồng thời, nó còn có thể phát hiện dao động của năng lượng, một khi dị năng giả muốn đi xuyên qua tường mà vào, máy tính trung tâm của ‘khắp nơi không ngừng’ sẽ lập tức phát ra cảnh báo. Đây vốn là vì đề phòng dị năng giả từ bên ngoài đi vào trợ giúp người dự thi ăn gian.
Như vậy, dao động năng lượng mà cô cảm giác được đến từ đâu đây? Lúc tiến vào ‘khắp nơi không ngừng’, cô đã quét qua cả tòa kiến trúc một lần, khi đó chắc chắn là không có thứ này, cũng không phải là đến từ đối thủ của bọn họ.
Chẳng lẽ dị năng giả đó có thể tránh thoát khỏi sự theo dõi của máy tính, điều khiển năng lượng ở cự ly xa?
Thiên Lý tập trung tinh thần, mở rộng phạm vi cảm giác, ‘khắp nơi không ngừng’ là một đài cao rộng lớn, hướng ra phía ngoài là bàn điều khiển trung tâm và khu nghỉ ngơi. Nơi đây bình thường chỉ có nhân viên công tác và người dự thi đang chờ đến trận đấu.
Ở đó!
Nơi cách ‘khắp nơi không ngừng’ hơn một nghìn mét, có một nam một nữ đang đứng song song với nhau, hai tay đan lấy nhau, vừa quan sát màn hình vừa sử dụng dị năng.
Trong đó, dao động năng lượng trên người người đàn ông kia giống như đúc với cái mà nàng cảm giác được trong lối đi, chính là loại “Tương lực” cô phát hiện được ở trên người Khoa Phỉ Nhĩ kia.
Thì ra là hắn ta ------ người hại Khoa Phỉ Nhĩ bị thương kia, người muốn ngăn cản bọn họ vượt qua vòng thi. Nhưng mà nữ dị năng giả kia là ai? Nhìn tình hình, sở dĩ “Tương lực” có thể tránh thoát khỏi dụng cụ theo dõi, chắc hẳn là do công lao của cô ta.
Điều này cũng không được tốt lắm. Bọn hắn có thể trực tiếp từ vị trí mỗi người nhìn thấy, dựa vào tình hình mà sử dụng dị năng gây nhiễu dụng cụ theo dõi, bại lộ vị trí của bọn họ. Kể từ đó, người khác chỉ biết khi bọn họ chế tạo dụng cụ phản theo dõi không vượt qua được kiểm tra, mà lại không sinh ra chút nghi ngờ nào khác.
Không tốt rồi! Cố Phi gặp phiền toái!
Thiên Lý vừa mới chuẩn bị truyền tin lập tức nhắc nhở Cố Phi, đã thu được tin nhắn của hắn: [Hỏng bét rồi, anh cũng bị định vị! Anh nghi ngờ đội ngũ số đã cải tiến số liệu theo dõi của lối đi, anh nhất thời không cẩn thận, đã bị phát hiện rồi.]
Thiên Lý im lặng không nói, cô thầm nghĩ: Đối thủ quả thực đã cải tiến số liệu, nhưng còn chưa đạt tới mức hành động bất ngờ không cần chuẩn bị như vậy, thật ra bọn hắn còn có cao nhân khác hỗ trợ.
Tuy trong lòng rất rõ ràng, lại không thể nói thẳng ra.
[Thật xin lỗi, Thiên Lý, chỉ còn lại một mình con rồi. Nhưng mà tuyệt đối đừng gây áp lực, dù không thể vượt qua vòng thi cũng không sao, nếu thật sự không thể, có thể trực tiếp yêu cầu kết thúc trận đấu.] Ba Tư Đốn truyền tin đến.
Cố Phi cũng tỏ vẻ đồng ý, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng ai bảo kỹ thuật của bọn họ kém một bậc đây?
Kỹ thuật kém một bậc? Thiên Lý cầm chặt dụng cụ trong tay, run nhè nhẹ.
Người xem bên ngoài màn hình thấy hai chủ lực của đội số lần lượt bị định vị, đều cho rằng trận đấu này cũng nên kết thúc rồi. Tuy Thiên Lý rất thông minh, nhưng chỉ bằng lực lượng của một mình cô, đoán chừng cũng rất khó để đi qua những lối đi còn lại, thành công rời khỏi ‘khắp nơi không ngừng’. Bọn họ còn cần phải đạt ít nhất điểm nữa, mới có thể có nắm được xác suất thành công vượt qua vòng thi được khoảng trên %. Nhưng mà đội số đã nắm giữ tiết tấu, số liệu theo dõi đằng sau gần như đã được tu sửa toàn bộ, muốn đối phó dựa theo phương thức bình thường, hiển nhiên là không thể nào.
Thiên Lý cắn răng, đứng dậy ấn mở máy tính của mình, mở rương đựng trang bị linh kiện điện tử, chỉ nghe thấy một hồi tiếng “lick tick” vang lên, từng dãy rương điện tử theo hình dáng cầu thang mà bắn từng cái lên vách tường.
“Cô bé muốn làm gì?” Những người nhìn thấy một màn này đều sinh ra nghi vấn như vậy.
Hai dị năng giả đang quan sát ở xa lại cười lạnh trong lòng: Bất kể mi giãy dụa như thế nào cũng không vượt qua được đâu, vẫn nên mau chạy đi, kết thúc trận đấu đi!
…
Thiên Lý nhanh chóng chọn lựa ra linh kiện và công cụ mà bản thân mình cần, đã bắt đầu quá trình lắp ráp nhìn cực kỳ rối mắt, khác với những người khác cần phải kiểm tra những linh kiện khác nhau, cô gần như không cần nhìn đã trực tiếp đặt tay lên, giống như đã diễn luyện qua vậy, đối với bất kỳ thứ gì cũng vô cùng quen thuộc.
Cô vừa quét nhìn, vừa tính toán kích cỡ, chất liệu và công dụng của các loại linh kiện, trong đầu không ngừng mô phỏng quá trình chế tạo, nét mặt của cô thoạt nhìn dường như đang mờ mịt, trên thực tế tinh thần đã tập trung đến mức vượt qua cực hạn.
Chỉ một giờ, cô đã chế tạo hơn mười dụng cụ nhỏ có hình hộp vuông. Cho dù là những không hiểu về máy móc cũng biết, những dụng cụ này là cùng một loại.
Nhưng mà, một loại dụng cụ làm sao có thể tránh thoát vài loại máy theo dõi khác nhau đây?
Tất cả mọi người đều đợi bước hành động tiếp theo của cô. Không biết cô bé này có thể mang đến kinh hỉ cho bọn họ lần nữa hay không?
Thiên Lý thở một hơi thật sâu, cất kỹ từng cái dụng cụ nhỏ một, sửa sang lại tốt những vật phẩm tùy thân, sau đó chậm rãi rời khỏi khu vực an toàn.
Tất cả những lộ tuyến lối đi trong ‘khắp nơi không ngừng’ đều hiện ra trong đầu cô, bất kể là có nguy hiểm hay không đều bị cô thẩm tách rành mạnh toàn bộ.
Trước mắt bọn họ có điểm, chỉ cần đoạt được thêm điểm nữa sẽ được tính là vượt qua vòng thi, nhưng mà Thiên Lý đoán chừng hai dị năng giả kia sẽ không cho cô cơ hội một lần nữa, dù cho cô chết tạo ra toàn bộ những dụng cụ phản theo dõi trong lối đi, cũng không qua được một trang bị theo dõi trong lối đi.
Nhưng mà, trong đầu cô có lối đi an toàn, tuy rằng hơi ngoằn ngoèo một chút, nhưng mà đi qua chúng để rời khỏi là không thành vấn đề. Chỉ cần rời khỏi ‘khắp nơi không ngừng’, cô có thể đạt được điểm, mà điểm còn lại… Thiên Lý híp híp mắt, để xem bọn họ sẽ làm gì để ngăn cản chiêu phản kích cuối cùng của cô?
Thời gian không có nhiều, đối thủ không thể sửa chữa tất cả những trang bị theo dõi trên những lối đi an toàn.
Thiên Lý bắt đầu chạy chậm. Cô cũng không trực tiếp lựa chọn chạy đến cửa ran gay, mà là chạy theo một lộ tuyến kỳ quái ở khắp nơi.
Mọi người nhìn thấy cũng không hiểu, không khỏi nói thầm: Như thế cũng không phải là sẽ nhanh bị phát hiện sao?
Nhưng mà kỳ quái đó là, Thiên Lý dường như biết hết phạm vi theo dõi trong lối đi vậy, mặc kệ thế nào vẫn có thể vừa đúng lúc mà đứng ở ranh giới khu vực nguy hiểm, sau đó cài đặt dụng cụ nhỏ mà cô chế tạo lên tường, thiết lập thời gian là phút.
Chẳng lẽ đây là bom hẹn giờ? Trong lòng tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy.
“Chết tiệt! Nếu nó không tiến vào phạm vi theo dõi, tôi căn bản không thể tiếp xúc với dụng cụ theo dõi.” Tên dị năng gia tương lực vẫn luôn nhìn trộm ở xa kia không nhịn được mà khẽ nguyền rủa.
“Thực sự kỳ quái, vì sao nó không tiến vào phạm vi theo dõi?” Nữ dị năng giả nói, “Nếu không đi qua, sao nó có thể lấy được đủ số điểm đây?”
“Cô nói xem, có phải nó phát hiện có dị năng giả nhúng tay hay không? Dù sao nó cũng là một dị năng giả linh giác rất lợi hại.”
“Không thể nào? Dao động năng lượng của anh đã bị tôi che giấu, ngay cả dụng cụ thăm dò năng lượng cũng không thể dò được, nó làm sao có thể làm được?”
“Chỉ mong là tôi quá nhạy cảm, tôi cảm thấy đứa nhóc này rất kỳ lạ…”
…
Thiên Lý tiếp tục cài đặt dụng cụ, mãi đến khi tất cả dụng cụ đều đã được lắp đặt hoàn tất, vốn còn lộ tuyến an toàn, hiện tại chỉ còn lại .
phút cuối cùng, lao ra khỏi ‘khắp nơi không ngừng’.
Thiên Lý ném một ít đồ vô dụng trên người đi, sau đó chân cô giống như bị nhổ bật ra, bắt đầu chạy như điên.
Màn hình di động theo động tác của cô, nhìn cô lướt qua từng lối đi nhỏ dài và hẹp một cách cực nhanh, trong lòng tất cả mọi người đều không nhịn được mà cổ vũ cho cô.
Chỉ còn cách cửa ra vỏn vẹn vài bước chân, hy vọng đã ở phía trước. Giờ phút này, chưa tính đến có đi ra được khỏi ‘khắp nơi không ngừng’ hay không, tổng số điểm đội của bọn họ cũng không thể đạt được mục tiêu. Thứ duy nhất mọi người chú ý là, cô bé kia có thể thuận lợi đến phút cuối hay không.
phút trôi qua, chỉ còn lại một đường cuối cùng, cũng là lối đi dài nhất. Lúc Thiên Lý vừa tới, cũng đúng lúc lối đi được khởi động trang bị theo dõi, cả lối đi đều bao phủ trong phạm vi theo dõi, lối đi an toàn cuối cùng cũng đã biến mất.
Thiên Lý lẳng lặng đứng yên trước lối đi đang hơi tỏa sáng, bóng lưng nho nhỏ được bao phủ bởi một vòng ánh sáng nhạt. Ngay tại nơi cách đó chưa tới trăm mét, chính là cửa ra. Tuy rằng đã đến được đây rồi, biểu hiện của Thiên Lý cũng đã đủ làm phần lớn mọi người tán thưởng không ngớt rồi, nhưng nếu không thể thành công rời khỏi ‘khắp nơi không ngừng’, dù sao vẫn sẽ khiến cho người ta cảm thấy khuyết thiếu. Vì vậy tất cả mọi người đều đang nín thở chờ đợi, hy vọng cô có thể sáng tạo ra kỳ tích một lần nữa.
“… , , , …”
Thiên Lý hơi ngẩng đầu, bắt đầu thấp giọng đếm ngược.
“, , , ! Khởi động!”
Thiên Lý vỗ tay một tiếng trong không trung.
Chỉ nghe thấy một tiếng “két”, phần lớn trang bị theo dõi đều phát cảnh báo đến chỗ khu điều khiển trung tâm của đội số , biểu thị đã phát hiện số liệu không bình thường.
Cả ‘khắp nơi không ngừng’ dường như cũng náo nhiệt hẳn lên, bên trong không ngừng lóe lên hào quang, Thiên Lý chậm rãi bước chân lên lối đi cuối cùng, tùy ý để dụng cụ theo dõi quét qua trên người cô.
Dụng cụ nhỏ gây nhiễu mà cô lắp đặt chỉ có thời gian là phút giây.
Nhưng mà, thế là đã đủ rồi.
Đủ để cho cô thong dong đi qua lối đi, tới cửa ra rồi.
Người xem ngây dại.
Hai tên dị năng gia ở xa cũng ngây dại. Bọn hắn hoàn toàn không ngờ tới Thiên Lý sẽ dùng một chiêu như vậy, chế tạo dụng cụ gây nhiễu số liệu trên diện tích lớn, để cho bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô không sợ hãi không hiểm nguy mà băng qua lối đi cuối cùng.
Lúc bước lên cửa ra, Thiên Lý đột nhiên chuyển mặt hướng về màn hình, lộ ra vẻ tươi cười mang một hàm ý sâu xa, không tiếng động mà nói một câu.
Sau đó những lời này đã đưa tới một phen thảo luận rất náo nhiệt, nhưng mà người nào cũng không thể moi ra được gì từ trong miệng Thiên Lý, kết quả là xuất hiện vô số phiên bản.
Chỉ có hai gã dị năng giả kia mơ hồ cảm giác được, câu nói kia là đang nói với bọn hắn.
Thật ra, Thiên Lý nói rất đúng: “Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, thù vừa rồi đã báo, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”