Bổ sung vật tư xong, đêm đó, Thiên Lý và Tra Nhĩ rời khỏi thành Dạ Huân. Không phải là vì tránh sự “nhiệt tình” của các dong binh, mà do họ vốn chỉ định dừng chân một hai ngày ở đó. Còn phần lớn hành trình bọn họ đều đi trong núi rừng hoặc vùng đất trọc hóa.
Suốt quãng đường, tốc độ cũng không nhanh lắm. Thiên Lý vừa khảo sát hoàn cảnh địa lý, đánh dấu đường đi; vừa thu thập quy tắc. Rừng càng ít ai lui tới thì càng nhiều quy tắc; càng gần biên giới thì linh khí càng mỏng manh. Cho nên đường mà Thiên Lý đi luôn vòng vèo uốn lượn, rất nhiều lần ngay cả Phiêu phù xa (xe bay) cũng không thể đi được, chỉ có thể đi bộ qua.
Song Thiên Lý lại thu hoạch được khá nhiều trong hành trình này: cô sưu tầm được thêm rất nhiều quy tắc mới.
Trong đó có một quy tắc linh mộc hình thành từ cây “Chim loan bảy màu”, được khắc xong thì biến thành một nhạc cụ thiên nhiên giống như vỏ sò. Tuy Thiên Lý không am hiểu âm luật lắm, nhưng vẫn có thể coi nó như kèn và thổi một bài đơn giản.
() chim loan: theo truyền thuyết là một loài chim thần tiên, cùng nòi phượng hoàng, đẹp và hót hay
Giai điệu êm tai du dương trong rừng thẳm, đùa cùng gió xuân, lá nhẹ bay múa. Khúc nhạc dần vang, linh khí xung quanh dần trở nên nồng đậm, dường như có hương thơm quanh quẩn trong không khí. Thiên Lý cảm thấy mình như ở giữa biển hoa, tắm mình trong nắng ấm.
Thực tế, cô quả thực đang đắm mình trong biển hoa, nhưng cảm giác của cô không tài nào khắc sâu được hình ảnh xinh đẹp này vào trong đại não. Trong mắt Tra Nhĩ, giữa rừng cây tươi xanh, từ từ nở rộ những đóa hoa rực rỡ, ngũ sắc lung linh, đẹp như trong mơ.
Tra Nhĩ vừa vuốt vuốt hộp ký ức, vừa lẳng lặng nhìn Thiên Lý trong biển hoa, trong mắt phản chiếu ra ánh sáng chói lóa.
Khúc nhạc dần dừng lại, ảo cảnh cũng dần biến mất, những đóa hoa dần biến thành những đốm sáng tan biến trong không trung.
Linh khí này có thể chế tạo ra những ảo cảnh khác nhau dựa vào tâm thức (dòng ý thức), lực lượng và nhạc của người sử dụng. Giờ Thiên Lý mới chỉ thử được hai loại linh khí bảo vệ và phòng ngự năng lượng, cô không có dị năng, không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng vẫn không gây trở ngại cho thanh linh khí xuất sắc này.
Cô đặt tên nó là “Loan âm”, tạm thời cất vào kho của mình. Nghiên cứu được kha khá rồi thì cô định đưa nó cho chú Âm. Nếu chú Âm sử dụng “Loan âm”, cảm giác âm nhạc vượt trội phối hợp với sóng âm uyển chuyển mạnh mẽ, chắc chắn có thể phát huy được tác dụng kinh người.
Chỉnh sửa tư liệu của “Loan âm” xong, Thiên Lý tiến vào số , bắt đầu thu dọn lại tiệm. Đơn mua hàng càng nhiều, tìm người mua phù hợp trong ngàn vạn người cũng càng khó; Thiên Lý không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để tìm, nên quyết định sắp xếp lại toàn bộ: dựa vào loại dị năng mà chia ra nhiều page, cũng công khai thiết lập black list và white list.
Người ở black list chỉ mua linh khí, nhưng không cung cấp tâm đắc khi sử dụng theo thỏa thuận bí mất. Thiên Lý vẫn sẽ dành ba tháng cho họ, nếu sau ba tháng chưa có câu trả lời thuyết phục, vậy cô sẽ xin trí não xếp đối phương vào black list, sau này sẽ không giao dịch với họ nữa. Đương nhiên, như vậy cũng không thể ngăn người mua đó dùng computer của người khác để đặt, nhưng ít nhất là computer của anh ta không thể tiến vào số nữa.
Về phần white list, chủ yếu là các khách quen, mua hàng từ lần trở lên, cũng tuân thủ nghiêm túc thỏa thuận bí mật, Thiên Lý sẽ ưu tiên cung cấp linh khí cho họ.
Ngoài những thứ đó, Thiên Lý còn cài đặt một page ẩn, trong page này chỉ có list những dị năng giả đặc thù, tư liệu của page đó đều là tuyệt mật.
Trong những page này, có một page vô cùng đặc biệt, tên là “vũ khí khắc văn”. Trong page chỉ có một câu: “Khí linh chuyên dụng, chỉ một tâm hồn.”
Không có hình ảnh, không có dòng giới thiệu, không có bảng giá, không nhận đơn đặt hàng, không cung cấp phương thức giao dịch… Chỉ xem qua, quả thực không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng không ít người chú ý tới hai chữ “chuyên dụng”. “Chuyên dụng” là như thế nào, nghĩa là chỉ dành riêng cho một người, là có một không hai. Hiện nay vũ khí gần như đều chế tạo từ kim loại không thuộc tính, rất ít người có thể mời bậc thầy chế tạo vũ khí thuộc tính riêng theo yêu cầu. Nhưng loại vũ khí này cũng không đạt được trình độ “chuyên dụng”, chỉ cần thuộc tính giống nhau thì đều có thể sử dụng.
Vậy, vũ khí “khắc văn” đó thật sự có thể “chuyên dụng” được không? Đại đa số đều xì mũi coi thường.
Nhưng đăng page này lại là Linh văn sư, là Linh văn sư nay đã danh tiếng lan xa, anh ta không có lý do gì để nói dối. Hơn nữa bố trí của page vũ khí khắc văn quá kỳ quái, ngay cả phương thức giao dịch cũng không có, ai có thể đạt được loại vũ khí này?
Bên ngoài nói qua bàn lại, nhưng vẫn luôn không có đầu mối, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Cho đến khi “Tẫn viêm” của Lôi Liệt và “Tâm giới” của Tra Nhĩ tỏa sáng kinh người, vũ khí khắc văn mới được người đời biết đến, “khí linh chuyên dụng, chỉ một tâm hồn” ra sao…
Thiên Lý cũng không để ý cách nhìn của người ngoài. Sở dĩ cô thiết lập ra page này, không phải để giao dịch, mà để dành một chỗ cho vũ khí khắc văn. Cô từng dùng danh nghĩa R Quân gửi thanh vũ khí khắc văn đầu tiên – “Tẫn viêm” cho Lôi Liệt – thành viên Ngu Giả. Mà thân phận R Quân, thành viên cầm đầu nội bộ như A Nhĩ Đế Tư đều có thể nhìn thấy hết. Cho nên R Quân không thể xuất hiện như người chế tạo ra vũ khí khắc văn được. Tuy đến giờ cô vẫn biểu hiện yếu kém, nhưng ít nhất vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận của người khác. Nếu thêm một cái danh “bậc thầy vũ khí chuyên dụng”, vậy tương lai của cô chắc chắn sẽ bị hạn chế lại thành Thánh.
Vì thế, cô không thể không mở đường lui cho mình. Cơ chế giữ bí mật của trí não vô cùng nghiêm mật; dù những người trên cao muốn tra, cũng phải thông qua tầng tầng lớp lớp những xét kiểm, rất tốn thời gian. Hơn nữa vị trí của cô thường xuyên thay đổi, thời gian giao dịch không cố định, gần như không có khả năng tiến hành truy tìm tín hiệu.
Nhưng Thiên Lý vô cùng rõ ràng, danh tiếng của Linh văn sư càng lan xa, số cũng sẽ càng ngày càng được chú ý. Nhưng đây là chuyện vài năm sau mới cần lo lắng, nếu thân phận thật sự không thể đưa ra ánh sáng, cùng lắm thì cô vĩnh viễn không vào thành thị, sống ở nơi hoang dã cũng được.
Thu xếp số xong, Thiên Lý bắt tay vào sửa sang lại tư liệu trong computer. Giờ cô không sợ gì cả, chỉ sợ mất tư liệu. Nếu bị người khác đoạt đi thì không sao, ít nhất vẫn còn có hy vọng cầm về. Nếu bị hủy, vậy thật sự là bó tay chịu trói.
Thiên Lý chia tư liệu ra trước, lần lượt ghi vào trong tấm đĩa sao (đĩa sao: thiết bị lưu trữ tin tức, hình giống một miếng thủy tinh nhỏ - chú thích tác giả); trong đó tấm đeo trên cổ Tra Nhĩ, tấm còn lại Thiên Lý tính trở về thành rồi giấu vào phòng bí mật.
(êu >_
Xong xuôi các thứ, Thiên Lý như được giải phóng, vươn tay đấm đấm vai.
Tra Nhĩ lẩn lẩn qua đây, kéo tay Thiên Lý ra, rồi đặt tay mình lên vai cô, cẩn thận xoa bóp, lúc nhẹ lúc nặng, giống như đang đánh đàn, chọc chọc, rồi lại gõ gõ…
Thiên Lý dở khóc dở cười, bả vai bị hắn vần qua vần lại như thế lại càng đau hơn. Nhưng sự quan tâm của hắn khiến cô rất thư thái, nên cũng cắn răng chịu đựng phút, cuối cùng đành hi sinh ngã xuống.
Đây cũng là một cách rèn luyện – Thiên Lý tự an ủi.
Xế chiều, Thiên Lý cho Tra Nhĩ ăn no, vừa khắc quy tắc, vừa nghĩ mai nên đi vùng đất trọc hóa, cô cũng thu được kha khá quy tắc ở những rừng gần đây rồi.
Đúng lúc này, nét mặt cô hơi thay đổi, động tác trên tay lại không hề dừng lại, tốc độ vẫn đều đặn lưu loát, trong lòng cũng đang tính toán thời gian. Sau hai phút, Thiên Lý ngừng dao, quy tắc trên tay thành hình, cô còn chưa nhìn đã cất vào trong hành trang, sau đó lập tức đeo túi đội mũ.
Vừa làm xong thì ba chiếc Phiêu phù xa liền xuất hiện ở gần đó, đối phương dường như cũng phát hiện ra hai người Thiên Lý, quanh quẩn một lúc trên không, từ từ hạ xuống chỗ cách họ chỉ tầm m.
Tra Nhĩ thấy vậy cũng chỉ lướt qua, rồi tiếp tục rúc vào ngủ bên người Thiên Lý.
Ba chiếc Phiêu phù xa, năm người, hình như cũng là dong binh đã gặp qua trong thành Dạ Huân, một người tên là Ô Lạc thì phải.
Năm người đó xuống xe, cũng không đến chào hỏi, mà bắt đầu tự cắm trại dựng lều.
Mới đầu Thiên Lý còn nghi là kẻ theo dõi, nhưng cẩn thận cân nhắc thì hình như không phải. Người đàn ông tên Ô Lạc kia rõ ràng đã sống khá lâu ở thành Dạ Huân: từ sự thân thiện của những dong binh khác đối với anh ta, có thể thấy được nhân duyên của anh ta rất tốt.
Nhưng dù không phải thì cũng không thể không cảnh giác.
Thiên Lý kiểm tra lại trang bị của mình, thấy không thiếu gì mới bắt đầu lên mạng dạo.
Đến khuya, bên kia cũng không có gì khác thường, phân biệt rõ ràng với họ. Đây hẳn là chỗ tốt khi làm kẻ mạnh, đều là dong binh, dù gặp nhau cũng không dám tùy tiện đến làm quen.
Đột nhiên, đôi mắt vốn đang khép của Thiên Lý từ từ mở ra, sau đó lấy ấm nước giội tắt đống lửa.
Tra Nhĩ lẩm bẩm vài tiếng, lấy tay ôm eo Thiên Lý, hơi khó chịu vặn vẹo vài cái.
Đương nhiên không phải hắn khó chịu vì lửa bị dập, mà là có kẻ không thức thời tới quấy rầy giấc ngủ của hắn và Thiên Lý.
Bên kia hiển nhiên cũng có người phát hiện lửa bên Thiên Lý bị dập.
Ô Lạc nhỏ giọng hỏi: “Diêu Tử, họ đi chưa?”
Diêu Tử nghe một lúc, đáp: “Chưa.”
“Quái, vậy sao họ dập lửa làm gì?”
Vẻ mặt Hồng Phong nghiêm túc, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ…”
“Chẳng lẽ gì?”
Hồng Phong không đáp mà hỏi lại: “Loài thú đáng sợ nhất trong rừng Cảnh Phong là gì?”
Ô Lạc lập tức phản ứng lại, cảnh giác nói: “Thú Nghịch Quang. Mọi người, mau đứng lên chuẩn bị chiến đấu.”
Thú Nghịch Quang là một loài linh thú cấp cao, cực kỳ mẫn cảm với ánh sáng. Ánh sáng ban ngày khiến chúng không khỏe, nên tất cả đều núp trong hang. Đợi đến tối chúng mới đi săn mồi tập thể. Phương thức công kích của chúng rất đặc biệt: Một là “che mắt” – lợi dụng dị năng khiến con mồi lâm vào bóng tối, dù có dụng cụ phụ trợ cũng không thể thấy gì, hoàn toàn trở thành kẻ mù; hai là “đốm lửa nhỏ” – một tia lửa có thể thành đám cháy, đây là câu thích hợp nhất để hình dung loại phương thức công kích này của thú Nghịch Quang.
Chúng sợ ban ngày, là do ánh sáng quá mạnh có thể khiến cho bị loạn. Nhưng đến tối, dù là ánh sao hay là ánh lửa, đều có thể cung cấp rất nhiều lực lượng cho chúng. Ngưng quang thành hỏa, ngưng hỏa thành châm. Xung điện (châm điện) từ những đốm lửa nhỏ dày đặc sẽ tra tấn con mồi đến chết, hơn nữa lúc chết còn không chảy giọt máu nào.
() ngưng ánh sáng thành lửa, ngưng ngọn lửa thành châm
Nếu các dong binh gặp phải thú Nghịch Quang, đều dùng cách ném pháo sáng để chống trả. Nhưng điều kiện tiên quyết là, họ phải ném trúng vị trí cách thú Nghịch Quang không quá m. Trong bóng đêm, thú Nghịch Quang có thể lợi dụng dị năng hấp thu ánh sáng, nếu không thể làm chúng loạn, vậy chúng sẽ hấp thu ánh sáng của pháo và càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nên nếu không chắc chắn %, tốt nhất không nên dùng pháo sáng.
Ô Lạc bảo đồng bạn phân tán ra, tự tìm một nơi thích hợp để ẩn nấp.
Toàn thân thú Nghịch Quang đen sì, đi đường không tiếng động, ngay cả tim cũng đập chậm hơn các sinh vật bình thường. Dù là dị năng giả linh giác, cũng phải hết sức chú ý mới phát hiện được chúng.
Chờ mấy mươi phút, trong bóng tối vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lòng Ô Lạc nói thầm, nếu gần đó quả thật có thú Nghịch Quang, cũng nên xuất hiện sớm rồi. Dù sao hai người kia cũng không thể phát hiện dấu vết của thú Nghịch Quang cách đó vài cây số chứ? Hoặc dập lửa đêm khuya là ham mê đặc thù của họ, thực tế xung quanh không có nguy hiểm gì?
Đang suy nghĩ, Diêu Tử truyền đến tín hiệu cảnh giác.
Quả nhiên là thú Nghịch Quang!
Trên mặt Ô Lạc lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hai người đó thật sự có thể biết nguy hiểm ở cự ly xa.
Đây là năng lực của người có lĩnh vực sao? Chênh lệch này cũng quá lớn đó chứ?