Vốn Thiên Lý cho là mình tìm thấy một cánh rừng trọc hóa, đến gần mới biết đó chỉ là một gốc cây – một gốc cây tựa như rừng rậm.
Thân nó to cao, tán cây rộng lớn, cành lá sum xuê. Cây rủ cành mọc xuống dưới, bám rễ vào trong đất, trở thành thân mới. Thân cành đi liền với nhau, sinh trưởng vô hạn ra bốn phía, tạo thành một bóng cây khổng lồ xòe ra, che phủ đến hơn m.
“Một cây cũng nên rừng”, đây chính là cây “vua” của tinh cầu Áo Lạc ---- cây thương (tác giả: giống như cây đa của chúng ta í mà ^^)
() đại khái là cây này giống như một cây đa nhiều gốc (cụ thể có thể tham khảo về cây đa mười ba gốc ở thành phố nhà Ngân nè ^^)
Tuổi của gốc thương này có lẽ chỉ hơn thời gian khu vực này bị trọc hóa có một tý. Nói cách khác, nó lớn lên trong trọc khí. Trải qua mấy trăm năm, tất cả những linh thực (thực vật mang linh khí) xung quanh đều bị trọc hóa hoàn toàn; chỉ có nó vẫn sừng sững đứng đấy. Không chỉ vậy, nó còn hình thành một hệ thống quy tắc khiến người ta phải thán phục, kiên cường chống cự lại trọc khí dày đặc.
Nếu ví hiên viên bách là một vị trí giả phúc trạch thâm hậu, vậy gốc thương này lại là một dũng sĩ cô độc đầy anh dũng. Nó sừng sững đứng tại vùng đất trọc hóa hoang vu mà thê lương, ngày ngày phải chịu đựng trọc khí và hoàn cảnh ác liệt tấn công, cô độc mà kiên cường. Nó là sắc màu duy nhất trên mảnh đất xám xịt này.
() phúc trạch thâm hậu: nhiều may mắn
Nhưng nó cũng không kiên trì được bao lâu nữa, sức sống mạnh mẽ thế nào thì chẳng cản được năm tháng nhấm nháp, nó đã bắt đầu biến chất.
Thiên Lý thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đặt tay trái lên thân cây. Hạt ngọc trong lòng bàn tay hơi run lên, một hơi thở quen thuộc rót vào thân cây, chậm rãi chạy dọc theo văn lộ, dần dần hình thành một kết cấu trọn vẹn, lập tức khắc sâu vào tâm hạt ngọc. Quy tắc mới lưu chuyển ngưng luyện trong hạt ngọc, cuối cùng bình ổn trở lại.
Một lát sau, hạt ngọc lấp lánh lần nữa, linh khí quay lại, một lần nữa dung nhập vào linh văn của gốc thương, sức sống dần dần tỏa ra dọc theo văn lộ. Cành lá vốn rũ xuống được linh khí bổ sung, trở nên rực rỡ tươi mới. Kết giới linh khí khổng lồ mở rộng ra, lập tức xua đuổi trọc khí xung quanh.
“Cố lên, dũng sĩ, nhất định mày còn có thể canh giữ thêm mấy trăm năm nữa.” Thiên Lý vuốt ve thân cây thô ráp, nhẹ nhàng nói.
Gốc thương dường như nghe được lời cổ vũ của Thiên Lý, cành lá xào xạc rung động, truyền đến cảm xúc vui sướng.
Đây là hệ thống quy tắc thứ ba mà Thiên Lý gặp được. Hiên viên bách, bốn gốc sam đỏ, giờ là gốc thương lớn này. Mỗi loại đều là sự lắng đọng của thời gian, là kỳ tích của tiến hóa, cũng là trân bảo mà thiên nhiên dành cho loài người.
Trải qua càng nhiều, Thiên Lý càng hiểu: quý trọng chúng, chính là quý trùng sinh mệnh.
Tạm biệt gốc thương, Thiên Lý và Tra Nhĩ lại dò xét xung quanh một vòng, thu hoạch cũng không nhiều. Sắc trời dần tối lại, họ quyết định về nơi cắm trại.
Điều khiển ván bay, tốc độ hai người đi cũng không nhanh lắm. Đột nhiên, Thiên Lý hơi đổi sắc mặt, nói với Tra Nhĩ sau lưng: “Tra Nhĩ, nắm chặt, chúng ta phải tăng tốc, chỗ Hữu Vọng xảy ra chuyện rồi.”
Vừa rồi cô mở cảm giác ra, đột nhiên phát hiện Hữu Vọng và Vô Ảnh đang phải quần chiến với một đám người. Đối phương có tám người, hẳn không phải là đoàn đội của Ô Lạc, rất có thể là đoàn đội còn lại vẫn luôn theo đuôi họ rồi.
Tình hình rất bất lợi cho Hữu Vọng, dù Vô Ảnh rất lợi hại, nhưng hai đấm khó địch lại bốn tay, đối phương chỉ cần phái bốn người quấn lấy Vô Ảnh, Hữu Vọng liền nguy hiểm.
() hai đấm khó địch lại bốn tay: kiểu mạnh nhưng ít thì không địch lại được yếu nhưng nhiều
“Không ổn.” Thiên Lý khẽ quát.
Trong cảm giác, Hữu Vọng bị một người đâm lên trên không, gió trọc khí thổi khắp nơi, đẩy người anh hướng về phía thung lũng. Vô Ảnh không chút do dự tiến lên, tiếp được anh giữa không trung, cùng anh lăn vào trong thung lũng.
Thiên Lý hoảng sợ, tăng thêm tốc độ.
Đám kẻ tập kích kia vơ vét đồ tại nơi cắm trại, hành lý của Hữu Vọng cùng với hai kiện linh khí la bàn kia. Thiên Lý đoán, nguyên nhân xung đột hẳn là bộ la bàn này. Đối với dong binh quanh năm đi lại trong vùng trọc hóa, có một kiện linh khí như vậy, đồng nghĩa với việc có thể kéo dài vô hạn thời gian sinh tồn tại vùng trọc hóa.
Nhưng bọn họ biết rõ Hữu Vọng là đồng bạn của cao thủ lĩnh vực, làm sao dám tùy tiện ra tay?
Rất nhanh, Thiên Lý đã có được đáp án.
Lúc họ trở lại nơi cắm trại, đám người đó đã rời đi, trên mặt đất ngoài dấu vết đánh nhau như một đống tổ ong ra, còn để lại một bao da đựng vũ khí, trên đó khắc một biểu tượng, là dấu hiệu của đoàn đội Ô Lạc.
Thì ra họ đã sớm muốn đổ cho Ô Lạc, khó trách không kiêng dè gì cả, thật sự cho rằng như vậy là thiên y vô phùng rồi? Sai lầm lớn nhất của họ chính là không ngờ cô có sức cảm giác có thể nhìn thấy tất cả các phương hướng, họ chắc chắn phải thất bại rồi.
() thiên y vô phùng: áo tiên không vết rách, ý chỉ hoàn mỹ không sơ hở chút nào
Thiên Lý lộ ra một nụ cười lạnh, dùng cảm giác tìm nơi Hữu Vọng và Vô Ảnh rơi xuống.
Trọc khí trong rừng ma quá nồng nặc, phạm vi cảm giác của cô có hạn, không thể xuyên xuống đáy thung lũng, xem ra phải tự mình đi xuống đó một chuyến.
Đúng lúc này, bóng đám người Ô Lạc xuất hiện ở gần đó, Thiên Lý híp mắt, nhảy lên ván bay, kêu Tra Nhĩ một tiếng, nhanh chóng bay về phía họ.
Đám người Ô Lạc dừng lại tại nơi cách thung lũng không tới m, đang chuẩn bị bàn bạc hành trình tiếp theo, lại thấy giữa không trung có một bóng đen bay tới chỗ họ. Gần hơn mới biết đó dĩ nhiên là Hắc Hồng Song Sát mà họ vẫn luôn chú ý. Xem ra tới cũng không phải chuyện gì tốt rồi.
Ô Lạc âm thầm ra dấu cho đồng bạn chuẩn bị phòng ngự.
Ván bay hạ xuống đất, Thiên Lý không nói lời nào, ném cho một đồ vật.
“Ồ? Đây không phải bộ vũ khí của tôi sao?” Sau lưng Ô Lạc, một người kinh ngạc lên tiếng.
“Vừa rồi có người thừa dịp chúng tôi không ở đây, tập kích chỗ của chúng tôi, chúng để lại đồ vật này.” Thiên Lý lạnh lùng nói.
Nội tâm Ô Lạc run lên, trầm giọng nói: “Anh nghi ngờ là chúng tôi làm sao?”
“Phải hay không thì mấy người tự rõ ràng, đồng bạn của tôi bị đánh rơi xuống thung lũng, giờ không biết sống chết ra sao, mấy người cảm thấy khả năng anh ta còn sống cao bao nhiêu?”
Ô Lạc im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng. Thung lũng Ma Lâm, người lạ chớ vào, không dị năng giả nào dám đơn độc mạo hiểm. Một khi rơi xuống đó, hoặc là biến thành trọc hóa nhân, hoặc là bị sinh vật trọc hóa khác xé xác nuốt vào bụng. Thung lũng là một cái vực sâu vạn trượng, nếu sinh vật trọc hóa và trọc khí cùng tấn công, ai có thể bình yên vô sự leo lên.”
“Không phải chúng tôi.” Ô Lạc chân thành nói, “Chúng tôi kính ngưỡng hai vị, tuyệt đối sẽ không trở mặt với các vị.”
Thiên Lý dùng gương mặt đen như mực dưới cái mũ nhìn họ, vẻ mặt đám người Ô Lạc thản nhiên mà cảnh giác.
Thật lâu sau, Thiên Lý mới nói: “Tôi tạm tin tưởng.”
Ô Lạc sửng sốt: “Cái gì?”
“Tốt nhất mấy người nên mau tìm ra hung thủ thật sự, nếu không vài ngày sau chúng tôi sẽ trực tiếp tính sổ với mấy người.”
“Cái gì? Còn tính sổ gì nữa?” Mấy người sau lưng Ô Lạc đều căm giận bất bình.
Thiên Lý không để ý đến họ nữa, quay đầu nhìn hướng rừng ma, thản nhiên nói: “Cũng nên cầu nguyện đồng bạn của tôi không có chuyện gì, nếu không…”
Nói xong, không đợi đám người Ô Lạc phản ứng lại, đã điều khiển ván bay bay tới hướng thung lũng.
“Họ muốn làm gì?” Diêu Tử kinh hô, “Chẳng lẽ muốn vào rừng ma?”
“Hiển nhiên là như vậy.”
“Thật sự không muốn sống nữa sao! Dù tìm được chắc cũng biến thành trọc hóa nhân rồi.”
“Hơn nữa nếu họ cũng bị trọc hóa thì sao? Trọc hóa nhân có lĩnh vực, trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ rồi.”
“Đợi tý, sao họ có thể sử dụng máy móc ở vùng trọc hóa?” Rốt cuộc có một người chú ý tới vấn đề này.
Vừa nói ra, mọi người im lặng một lát, lập tức lại xôn xao lên.
“Đúng vậy! Cái ván bay kia là gì đây? Tôi chỉ thấy có người sử dụng trong thành thị, đó là phương tiện giao thông nhẹ ở cự ly ngắn.”
“Quái lạ! Rốt cuộc họ là ai? Có được thần khí như thế, rốt cuộc khoa học kỹ thuật của thế giới này cũng tiến bộ rồi ư?”
…
Bỗng nhiên nhìn thấy máy bay xuất hiện ở vùng trọc hóa, tất cả mọi người kinh ngạc, gần như quên luôn vừa rồi đối phương nói muốn tìm họ tính sổ.
“Được rồi, tạm thời để chuyện này xuống đi, chúng ta phải tìm ra đám người hãm hại mình trước.” Ô Lạc lên tiếng cắt ngang cuộc thảo luận của các thành viên.
Lúc này những người còn lại mới bình tĩnh hơn, một người trong đó cười lạnh: “Còn có thể là ai đây? Không phải Bồ Câu Xám Tro xung đột với chúng ta trước đó sao?”
“Họ có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng chưa thể kết luận, chúng ta đi đến chỗ cao thủ nhìn chút đã.”
Các thành viên đều đồng ý.
Ô Lạc nhìn chăm chú hướng hai người kia rời đi, vẻ mặt trầm tư.
Trong mắt Hồng Phong hiện lên tia sáng, sờ cằm, lộ ra nụ cười hứng thú.
Xem ra những người này còn thú vị hơn so với hắn tưởng…
+++
Dưới thung lũng một màu đen kịt, không chút ánh sáng. Nhưng đối với Thiên Lý không thể nhìn thấy gì và Tra Nhĩ có năng lực nhìn trong ban đêm cũng chẳng có gì ảnh hưởng.
Tiếp tục xuống theo hướng hai người Hữu Vọng rơi, quanh người gió lạnh vù vù, một hơi thở lạnh lẽo chạy thẳng lên não. Linh khí trong người tự động vận chuyển, từ từ xua tan hơi thở đó.
Thiên Lý vẫn luôn trốn sau quần áo chậm rãi thò đầu ra, rồi lại chậm rãi rụt về.
Vẻ mặt Tra Nhĩ hơi vặn vẹo, dựa vào người Thiên Lý một lúc mới thấy đỡ hơn.
“Tìm được rồi.” Thiên lý kêu nhỏ, nhanh chóng chạy tới đó.
Khắp đáy thung lũng mọc rất nhiều bụi cây mây còn lớn hơn cả đùi người trưởng thành. Trên sợi mây cành lá quấn quanh, che kín vách đá như mạng nhện. Hữu Vọng và Vô Ảnh rơi xuống giữa cái mạng, dựa vào nhau, chống cự lại trọc khí xung quanh. Họ còn chưa phát hiện mình đã bị một bầy rắn trọc hóa vây quanh trong vòng chưa đầy tám mét.
Đột nhiên, một con rắn chợt đánh úp Hữu Vọng, răng nọc bén nhọn hung hăng cắm vào mu bàn tay anh ta.
Hữu Vọng kêu lên đau đớn, mạnh mẽ giật con rắn ra, vứt nó trên đất, Vô Ảnh phẫn nộ quất nó một vuốt chết tươi.
Gương mặt Hữu Vọng lộ vẻ sầu thảm, mu bàn tay bắt đầu tím đen lại. Trang bị của anh ta đều để lại hết ở trên, giờ ngay cả một lọ thuốc tinh lọc cũng chẳng có, lại còn trúng độc, xem ra không thể rời đi được nữa. Hữu Vọng là người thuần thú, năng lượng vốn cũng không tinh thuần, trước khi tiến hóa, anh ta tuyệt đối không thể chống cự được trọc khí của rừng ma.
Thật không cam lòng!
Hữu Vọng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay, bả vai hơi run, nghe tiếng bò sột soạt bốn phía, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng và giận dữ.
Vất vả lắm anh mới gặp được cơ hội thay đổi vận mệnh, ai biết còn chưa thật sự bắt đầu đã phải kết thúc. Vinh quang của tổ tông mà anh vẫn hằng truy đuổi, giờ đây lại thành hết công dã tràng.
“Vô Ảnh, tao không cam lòng, không cam lòng!” Hữu Vọng gầm nhẹ.
Vô Ảnh đi tới, dùng đầu cọ nhẹ chân anh.
Hữu Vọng nhìn nó, trên mặt đột nhiên lộ vẻ kiên quyết, ngẩng đầu nhìn bóng tối vô tận, lạnh lùng nói: “Dù chết, tao cũng muốn chết như một dũng sĩ! Chưa đến phút cuối cùng, tao tuyệt không cam chịu số phận! Vô Ảnh, bạn tốt của tao, tới đây, để chúng ta cùng chiến với bọn sâu trọc hóa đáng thương này đi.”
Vô Ảnh ngửa cổ lên, uy vũ nổi giận gầm một tiếng.
Hữu Vọng vận chuyển năng lượng, linh khí còn dư liên tục lấp lóe, kết nối linh hồn của họ. Ánh sáng chuyển động, quanh thân Vô Ảnh xuất hiện cả vạn tia xung điện, vù vù bắn nhanh vào bầy rắn. Từng tiếng vang trầm trầm vang lên, xung điện như u linh, không tiếng động thu gặt những sinh mệnh dài nhỏ không sạch sẽ này…
Hữu Vọng quỳ mạnh xuống đất, dùng vải cẩn thận quấn bàn tay bị thương lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản độc tố lan tràn và trọc khí ăn mòn. Dù có linh khí tinh lọc, cũng chỉ đang hoãn dần tốc độ trọc hóa thôi.
Vô Ảnh dựa vào cạnh anh ta, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Người an hem, xem ra tao thật sự không qua được rồi.” Giọng Hữu Vọng lộ ra sự bất lực.
Vô Ảnh nức nở nghẹn ngào, cáu kỉnh đi quanh.
Đầu óc Hữu Vọng dần mơ hồ đi, anh ta cố gắng hết sức mới không ngất. Bởi cách đó không xa lại xuất hiện sinh vật trọc hóa khác, anh ta phải kề vai chiến đấu với Vô Ảnh.
Trong ánh trăng mờ, chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ đánh về phía họ, nương theo mùi máu tươi nồng nặc và mùi hôi kinh tởm, Hữu Vọng giơ vũ khí lên, Vô Ảnh mượn năng lượng ánh sáng ngưng tụ xung điện…
“Hữu Vọng!”
Giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, đồng thời, bóng đen đánh về phía họ cũng lập tức biến thành mấy khối, kêu cũng chưa kịp đã chết tan xác.
“Hai người tới rồi.” Hữu Vọng cười như mếu với hai người đang bay tới chỗ anh.
Thiên Lý nhảy xuống ván bay, vừa kịp đỡ Hữu Vọng sắp ngã xuống đất.
“Anh sao rồi?”
“Rất rõ ràng, chẳng những trúng độc, còn rất nhanh sẽ bị trọc hóa.” Hữu Vọng tự giễu trả lời.
Thiên Lý nhíu mày, phát hiện tình huống của anh ta quả thật không tốt lắm.
Hữu Vọng lạnh lùng nhìn chăm chăm lên trên, nói: “Giờ tôi đã hiểu tại sao cô nói tôi không có tư cách, một vùng đất trọc hóa, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đặt chân lên, càng không nói đến cánh rừng ma như địa ngục này. Tôi quá ngây thơ!”
“Anh đang nói gì?” Tiếng Thiên Lý lạnh lùng, “Anh quên lời thề và tôn nghiêm của anh rồi? Chút chướng ngại này cũng không vượt qua nổi, làm sao có thể thay đổi tương lai của nghề thuần thú?”
Trên mặt Hữu Vọng lộ vẻ đau đớn, quát: “Vậy giờ tôi phải làm gì? Cô nói cho tôi biết đi, tôi còn chút đường sống nào không!”
“Nếu có, anh có buông tha không?”
“Đương nhiên không! Dù chỉ có một phần vạn (,%) cơ hội, tôi cũng sẽ không buông tha.” Hữu Vọng yên lặng nhìn Thiên Lý, run giọng hỏi, “Có sao?”
“Có!” Thiên Lý gật đầu khẳng định, lấy kiện linh khí khắc từ tử ô ở trong túi ra, giao nó cho Hữu Vọng, nói, “Vận hành năng lượng.”
Hữu Vọng nghe vậy, không chút do dự rót năng lượng vào, chỉ một thoáng, linh khí tử ô lóe lên ánh sáng màu xám tím. Sắc tím dần đặc quánh, độc tố trong người Hữu Vọng dần chảy vào trong linh khí. Cho đến khi hoàn toàn hấp thu hết độc tố, ánh sáng của linh khí mới biến mất.
“Đây… đây là…” Vẻ mặt Hữu Vọng không dám tin.
Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thu hồi linh khí, chân thành nói: “Anh còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, giờ không kịp mang anh rời khỏi thung lũng, anh phải tự cứu mình.”
“Tự cứu như thế nào?”
“Dùng linh khí Thần Dư mà tôi đưa cho anh, nó có thể kết nối anh và Vô Ảnh, đưa trọc khí của anh sang người nó.”
“Cái gì?” Hữu Vọng lắc đầu, “Không được, nếu nó bị trọc hóa…”
“Cho nên anh phải học được cách khống chế, không chỉ khống chế năng lượng trong cơ thể anh, còn phải điều hòa năng lượng trong cơ thể Vô Ảnh, và vận dụng linh khí.”
Hữu Vọng nghe xong, ngồi dậy, sờ đầu Vô Ảnh, thận trọng nói: “Người anh em, mày nguyện ý không?”
Vô Ảnh không hề do dự, gật gật đầu.
“Anh em tốt, mày đã nguyện ý giao số mệnh cho tao, tao cũng nguyện ý giao số mệnh cho mày, chúng ta đồng sinh cộng tử.”
Vô Ảnh gầm nhẹ một tiếng, duỗi móng vuốt ra.
Hữu Vọng cười cười, đấm một quả cùng nó.
Sau đó, anh ta từ từ nhắm mắt lại, để tâm thần mình hoàn toàn dung nhập vào, khống chế Thần Dư…
Thiên Lý từ từ đứng lên, tựa lưng với Tra Nhĩ, khởi động vòng phòng hộ, cảm giác hết thảy bốn phía.
Cô thản nhiên nói: “Vậy coi như chúng ta hộ pháp một lúc.”
() hộ pháp: ai đọc võ hiệp thì biết cái này, khi một người đang chuẩn bị thăng cấp hoặc là chữa thương, cần một hoặc nhiều người canh giữ để không bị gián đoạn
Làm Hữu Vọng bị thương, không lâu sau, họ sẽ đòi lại gấp bội!