Nhưng vì không yêu nên mới tỉnh táo logic. Cảm xúc có thể phân rõ trái phải sao? Không thể.
“Ý tớ là.” Hạ Minh Nguyệt cắn môi “Có hai giả thiết. Giả thiết một là anh ấy là định mệnh đời tớ, giả thiết hai là tớ chỉ muốn một mối tình đầu ngắn ngủi. Nhưng tớ vẫn chưa xác định được giả thiết nào đúng thì phải làm sao? Tớ rất thích anh ấy, muốn một mối tình dài lâu, nhưng lại không chắc anh ấy có phải đức lang quân của tớ không, giờ tớ phân vân lắm.”
“Vậy cậu đang mong đợi một phép màu sao?”
Hạ Minh Nguyệt sửng sốt.
“Tớ nhớ cậu từng bảo sẽ chấp nhận mọi kết quả, chứ không phải chỉ nhận kết quả tốt nhất mà? Cậu nói kết quả tốt nhất chỉ xảy ra khi có phép màu thôi.”
Hạ Minh Nguyệt nhớ mình cũng nói chuyện này với Chu tổng thì phải, lúc đấy còn nói như chém đinh chặt sắt nữa.
Vả mặt đau quá.
“Nhưng khi nghĩ đến kết quả là chú Cố, tâm tình của tớ lại hoàn toàn khác.” Hạ Minh Nguyệt lẩm bẩm, “Tớ không thể buông tay, không cam lòng, tớ sợ hãi.”
“Nói thật, tớ rất ngạc nhiên khi thấy cậu thế này.”
“Hả?”
“Cậu biết phải làm gì đúng không?” Dư Tử Hảo nói, “Với tính cách của cậu, cậu sẽ suy xét kỹ rồi mới làm, dám gánh vác kết quả. Dù kết quả có thể không quá tốt, nhưng để giữ vững lòng mình, cậu vẫn sẽ làm. Cậu đã suy nghĩ chuyện này rất lâu?”
Hạ Minh Nguyệt dừng lại hai giây: “Ừ.”
“Cậu nghĩ lâu bao nhiêu thì cậu không phải là chính mình bấy nhiêu.” Dư Tử Hảo nói, “Điều này càng khiến tớ ngạc nhiên hơn. Cậu là một người biết tận hưởng cuộc sống, luôn là chính mình, không ngờ một mối tình lại có thể đánh bại cậu. Nói nặng hơn là, mối tình này đi ngược lại quan niệm sống của cậu.”
Gió thổi ngang qua sân thể dục, hai chân dường như đã bớt tê, cảm giác nhức nhối lại xộc đến. Hạ Minh Nguyệt nâng chân lên, đặt tay lên trán cười: “Cậu nói đúng.”
Tình yêu khiến người ta lo được lo mất.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Hửm?”
“Cậu biết phải làm gì, nhưng cậu vẫn do dự đấy thôi. Mối quan hệ đó cũng đi ngược lại quan niệm sống của cậu mà.”
Có một khoảng lặng dài hơn giữa hai người. Cuối cùng, Dư Tử Hảo mở mắt ra, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói: “Cậu có biết tên tớ nghĩa là gì không?”
Hạ Minh Nguyệt không dám trả lời.
“Mẹ tớ sinh ba cô con gái. Chị cả tên Dư Tử Dẫn, chị hai tên Dư Tử Mong, tớ tên Dư Tử Hảo. Cuối cùng mẹ cũng sinh một em trai.” Cô ấy cười, “Tớ kém chị hai tháng tuổi. Lúc ấy mẹ tớ đang ở cữ, không biết bố tớ nghe ông thầy bói nào xúi, rằng nếu có thể… lúc phụ nữ ở cữ thì sẽ đẻ con trai. Bố tớ vui mừng làm theo. Sau đó _____”
Cô ấy lại cười. Hạ Minh Nguyệt quay đầu lại, không nhìn cô ấy nữa.
“Sau đó, con trai biến thành con gái, bố tớ nói: “Nhà nghèo quá, cho một đứa đi.” Tớ liền trở thành con gái của dì tớ.”
“Tớ được dì nuôi nấng cho đến khi tuổi, nhà tớ đã khá giả hơn nhiều. Họ đón tớ về. Lúc đó là lần đầu tiên tớ thấy mặt em trai mình. Nó mới một tuổi, tên là Dư Tử An.”
Hạ Minh Nguyệt run lên. Tên các cô con gái đều có ý nghĩa tích cực vươn lên, nhưng đến tên con trai lại là chữ “An”.
“Cậu cũng hiểu không? Bọn mình học tiếng Trung, rất nhạy cảm với từ ngữ. Đặt tên gì chả được, Tử Phú, Tử Cường, Tử Dụ, sao nhất định phải là Tử An. Thế khác gì chửi vào mặt ba chị em tớ.”
“Tớ vốn tưởng bọn họ mong ngóng con trai là để có người phụng dưỡng tuổi già, để nhà có nhiều lao động. Con cái đều là công cụ hết, không ai hơn ai. Nhưng tớ đã nhầm. Tử An, mong nhi tử bình an vô sự. Cái tên hay quá, thể hiện tình yêu ngay trên tờ giấy khai sinh.”
“Chúng tớ đều là tai nạn, chỉ có nó là bảo bối. Hóa ra họ cũng biết yêu thương, chỉ là không yêu tớ thôi.”
Hạ Minh Nguyệt nắm tay cô ấy. Dư Tử Hảo nhìn cô một cái: “Chuyện này tớ nghĩ thông suốt rồi, phải cố gắng học hành, thoát khỏi nơi đó, tớ ít khi nhớ đến mấy chuyện không vui này lắm.”
“Ừm.”
“Buổi trưa cậu nghe thấy hết rồi nên mới ngồi đợi tớ, rồi còn thi chạy?”
Hạ Minh Nguyệt im lặng một lúc: “Tớ có nghe một chút, đến đoạn cậu bảo bận.”
Dư Tử Hảo thở dài: “Em tớ đang học lớp , học hơi đuối, mẹ tớ bảo tớ gọi video về nhà dạy nó học thêm.”
“ mợ!”
Dư Tử Hảo chế nhạo, “Thế đấy, sao tớ phải giúp nó học thêm? Từ nhỏ đã đút nó ăn, hầu nó mặc, còn phải lên núi hái thuốc kiếm tiền học phí, cái gì tớ cũng phải tự xoay xở hết, nó thì chẳng phải làm gì, khóc một cái là được hầu tận mồm!”
“Cậu đồng ý rồi hả?” Hạ Minh Nguyệt nhìn cô ấy.
Dư Tử Hảo: “…”
“Mấy lời vừa rồi của cậu, giờ tớ trả lại cho cậu hết. Nếu phải đưa ra quyết định giúp cậu, tớ chắc chắn sẽ nói ‘NO’. Có làm thì mới có ăn. Cha mẹ với con cái cũng chỉ là một loại quan hệ xã hội. Sao chúng ta phải coi trọng cái này? Là một học sinh giỏi, chắc cậu còn rõ hơn tớ?”
Dư Tử Hảo nói “Chà” một tiếng, giả vờ thoải mái, “Chúng ta bắt đầu thảo luận sang lịch sử và các vấn đề xã hội của Trung Quốc à?”
“Cậu cũng hiểu, phải không?” Hạ Minh Nguyệt nói, “Biết, nhưng không thể hành động.”
“Làm một người phụ nữ độc lập trong thời đại mới thật là khó quá đi.” Dư Tử Hảo thở dài, “Tớ muốn phá bỏ, tớ muốn đứng lên, tớ muốn ‘I don’t care’.”
“Nhưng như vậy cuộc sống mới có vô số khả năng, mới cảm thấy thú vị, nhỉ?” Hạ Minh Nguyệt cảm thấy đêm nay trăng sáng quá, “Nhìn một cái đã thấy hết cả cuộc đời thì nhàm chán lắm.”
Cả hai người đều ngừng nói chuyện.
Hạ Minh Nguyệt không khỏi nghĩ về cuộc sống năm qua của Dư Tử Hảo. Cả hai người họ, có lẽ từ bé đã có kinh nghiệm xã hội. Nhưng một người tự nguyện, một người bị ép buộc. Một người trải nghiệm thuần túy mà không lo cơm ăn áo mặc, một người trải thật sự với áp lực sinh tồn đè nặng trên vai.
Tử Hảo là người thiện lương, ngay thẳng, độc lập tự chủ, tại sao lại phải khổ sở thế này?
Dư Tử Hảo luôn nghĩ nhà mình rất nghèo. Mẹ vẫn luôn nói: “Không đóng học phí, mai không ăn thịt, không đóng tiền điện. Con phải nghe lời, mẹ vất vả lắm, không biết sống nổi đến bao giờ đây…” Khi còn nhỏ, cô luôn sống với nỗi sợ mai nhà mình sẽ chẳng còn gì. Cô không thể từ chối áp lực sinh tồn của mẹ trao, rồi tự giác biến nó thành áp lực của chính mình. Khi lên cấp hai, cô bắt đầu để ý đến ngoại hình, cô rất muốn mua một cái kẹp tóc. Chờ cô dành dụm đủ tiền mua được cái kẹp tóc, vui vẻ về nhà, thấy mẹ hớn hở xách một túi lá bắp cải, nói: “Hôm nay chợ có người nhập hàng, vứt rất nhiều lá bắp cải nên mẹ xin ông chủ mang về. Nhìn này, túi cải lớn như vậy, chúng ta có thể ăn trong ba bốn ngày đấy!” Đến bây giờ cô vẫn nhớ như in cảm giác xấu hổ ấy. Như thể bị lột trần, bị người chỉ trỏ. Cô làm gì tư cách sống một cuộc sống tốt hơn? Cô có thực sự ngoan ngoãn, nghe lời không? Tất cả chỉ là giả dối, cô chỉ là một đứa trẻ hư vinh.
Cô không đáng được hạnh phúc, không đáng được ao ước, người sinh ra cô vất vả như vậy, cô có tư cách gì?
Sau đó, em trai cô lên cấp , trong buổi họp phụ huynh, cô giáo nói: “Thời kỳ này con trai sẽ phát triển như vũ bão. Cha mẹ nên cho con ăn thêm canxi.” Gia đình họ bỗng trở nên nghèo khó vì ngày nào cũng phải ăn canh xương heo.
Em trai nói: “Con muốn mua một đôi giày thể thao.” Một đôi Adidas, tệ.
Nhà cô thực sự rất nghèo, nhưng cũng thực sự rất giàu. Tại sao vậy mẹ?
Hai người phía xa nghỉ ngơi đủ rồi liền qua đây. Dư Tử Hảo hít một hơi thật sâu, ngồi dậy.
Lúc này Hạ Minh Nguyệt bỗng nói một câu khó hiểu: “Bởi vì ông trời muốn cậu ngược gió mà đi, chiến đầu với quan niệm cũ, giành chiến thắng trở về.”
Dư Tử Hảo: “Nghe hay đấy.”
Hạ Minh Nguyệt nhướng mày, “Nếu không muốn bị giết, hãy giết nó trước.”
Hai người đập tay.
“Tớ cũng muốn tới, tớ cũng muốn tới!” Kha Nhất Ức vỗ bốp vào tay hai người.
Hạ Minh Nguyệt trợn mắt _____ Con hư tại cha.
Bốn người nắm tay nhau, lê đôi chân tàn tật, từng bước di chuyển về ký túc xá.
Kha Nhất Ức: “Tớ bắt đầu thấy sợ ngày mai rồi đấy.”
Hạ Minh Nguyệt: “Tớ sẽ không dậy đâu.”
Dư Tử Hảo: “Vừa nãy tớ chạy được mấy vòng?”
Hứa Thu Hạnh mỉm cười, “Cậu không biết thì hơn.”
Đêm tối, ánh trăng, ánh đèn, tiếng côn trùng lích rích, bóng cây đổ xuống. Sống được giống chính mình, sống được là chính mình. Khó, nhưng nhất định phải làm.
Về ký túc xá, bốn người lần lượt tắm rửa. Dư Tử Hảo leo lên giường, thoải mái thở dài. Sảng khoái quá.
Ký túc xá vắng lặng.
Một lúc sau, Hứa Thu Hạnh cầm máy tính, lặng lẽ đi sang thư viện. Lát sau thì Kha Nhất Ức cũng ôm máy tính ra ngoài.
Dư Tử Hảo nghe tiếng họ lặng lẽ rời đi, hốc mắt lại đỏ bừng.
Hạ Minh Nguyệt hạ giọng và nói với Cố Minh Diệp: “Em về phòng ngủ, anh về chưa?”
Ôi, ba đứa ngốc này. Dư Tử Hảo che mắt lại, tớ yêu các cậu. Moah moah moah.
Chú Cố: Anh vừa về.
Chú Cố: Quốc khánh em có về nhà không?
Hạ Minh Nguyệt lập tức tỉnh táo tinh thần: Em về lúc nào chả được!
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Năm nay em không về nhà [ngoan ngoãn]
Chú Cố: Có muốn ra ngoài chơi không?
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Yes sir, đi đâu ạ? [nhảy nhót]
Chú Cố: Đi leo núi.
Mặt trăng nhỏ không thể leo được, sẽ kéo anh làm nũng, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Hạ Minh Nguyệt: “…” Cái đồ dở hơi kia. Giỏi lời ngon tiếng ngọt lắm cơ mà, sao đến lúc thực hành lại dốt thế? Quốc khánh nghỉ ngày, thêm tết trung thu ngày nữa, bốn bỏ năm lên là thành nửa tháng, anh không nghĩ đến việc đưa bạn gái đến chốn bồng lai, phiên vân phúc vũ (), làm bảy ngày bảy đêm thì thôi đi, lại còn đưa cô đi leo núi???
()Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Không chịu đâu [dỗi] không thích leo núi
Chú Cố: Thế em muốn đi đâu?
Hạ Minh Nguyệt mở web lên tìm kiếm “những nơi thích hợp cho các cặp đôi đi du lịch”. Chắc chắn phải có ít người, loại luôn những điểm tham quan nổi tiếng. Cô sợ bị lạc chú Cố giữa đám đông.
Cố Minh Diệp đợi nửa ngày vẫn không thấy người kia trả lời, bèn đi tắm. Khi anh quay lại, anh thấy một tin nhắn: “Tùy anh đó [dễ thương]”
Cô lượn khắp nơi mà chẳng tìm được chỗ nào phù hợp cả.
Chú Cố: Disney?
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Đông người lắm.
Chú Cố: Hải Nam?
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Em đến đó rồi!
Chú Cố: Leo núi?
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: …
Được rồi, leo núi thì leo núi, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đến lúc đó bà đây cởi truồng lao vào ngực anh, xem anh xử lí thế nào.