Dư Tử Hảo học xong thì trở về phòng, kinh ngạc phát hiện Hạ Minh Nguyệt đang nằm trên giường, “Sao cậu về sớm vậy?”
Hạ Minh Nguyệt mỉm cười, “Về trước mấy tiếng cũng tính là sớm à?”
“Cậu với Cố tổng dính nhau như sam ấy, về sớm phút cũng là chuyện động trời rồi.”
“Anh ấy bận việc, nên bọn tớ đành về sớm.”
Nghe cũng có lý nhỉ. Dư Tử Hảo nhìn sắc mặt của cô, “Bị?”
Hạ Minh Nguyệt đáng thương gật đầu, “Hôm qua ăn nhiều đồ lạnh.”
Dư Tử Hảo tìm thuốc, lấy nước, “Uống thuốc.”
Hạ Minh Nguyệt leo xuống giường ôm lấy Dư Tử Hảo, nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi ~”
Dư Tử Hảo kéo cô ra, “Đừng có bám tớ.”
Hai người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau tắm rửa, tắt đèn và đi ngủ, Hạ Minh Nguyệt mở WeChat, trả lời Hứa Thu Hạnh: “Đó là con của em gái anh ấy.” Sau đó thuật lại lời giải thích của Cố Minh Diệp cho cô ấy nghe.
Hứa Thu Hạnh: “Giờ diễn đàn mất kiểm soát rồi, nhiều người hóng chuyện này lắm.”
Hạ Minh Nguyệt khó chịu, không muốn trả lời đám hãm tài trên diễn đàn, nhắn cho Hứa Thu Hạnh câu “Để mai tính”, rồi trùm chăn đi ngủ.
Cô ở lì trong phòng, đặt đồ ăn ship đến. Ngày thứ ba thì Kha Nhất Ức về, câu đầu tiền nói là: “Trên mạng chửi cậu như chó rồi mà vẫn ngồi đây đớp cơm?!”
Hạ Minh Nguyệt nói: “Đổi trắng thay đen, hùa theo đám đông, lời lẽ bẩn thỉu, mở mồm ra là ‘tôi nghe đồn’, chẳng ai hỏi sự thật cả nên người họ nói chẳng phải tớ.”
Kha Nhất Ức, “Cậu đắc đạo rồi, còn tớ xem xong chỉ muốn trào máu họng thôi!”
Hạ Minh Nguyệt cười, “Cậu tính chửi thi với đám đó à?”
Kha Nhất Ức lòng đầy phẫn nộ: “Nếu không phải diễn đàn ẩn tên thật, chỉ hiện số thẻ sinh viên, tớ đã lôi từng đứa ra tổng sỉ vả rồi, ăn gì mà ngu như chó ấy, suốt ngày bị dắt mũi!” Cô ấy điên tiết, “Điểm đỗ đại học là , sao đám thiểu năng ấy đỗ được nhỉ?!”
Hạ Minh Nguyệt và Kha Nhất Ức ở trong phòng vừa ăn vừa đọc bài trên diễn đàn. Có nhiều người hóng hớt chuyện này hơn cô tưởng, bịa chuyện người khác thật hơn vàng. Như thể mình là cái máy quay bên cạnh hai người họ vậy. Hạ Minh Nguyệt đọc vài ba bình luận, nói: “Điều này cho thấy phẩm chất cá nhân không liên quan gì đến trình độ học vấn. Đối mặt với drama, mọi người đều là con quái vật.” Cô chụp lại màn hình mấy bài đăng hot, cũng dặn Hứa Thu Hạnh đừng xóa bài nào cả, đi hỏi thầy dạy luật trong trường, rồi gọi điện cho Vương Khê: “Luật sư của cậu có đắt không?”
“Sao thế?”
“Có việc vặt.” Hạ Minh Nguyệt tóm tắt ngắn gọn. Vương Khê mỉm cười, “Một đám nhãi ranh có đáng để chị hao tiền tốn của không?”
Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc: “Khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã là học sinh hư, thì ra ngoài xã hội sẽ trở thành người thối nát. Lúc họ còn trẻ phải dạy dỗ đàng hoàng, dù mất chút tiền nhưng có thể ngăn được hậu quả tồi tệ sau này. Nếu không cho họ thấy cái giá của việc phạm sai lầm, họ lại luôn nghĩ rằng mình đúng.”
Vương Khê mỉm cười, “Chị Minh Nguyệt, chị thử xem xét đến nghề giáo viên nhé, tổ quốc cần chị.”
“Đừng có vớ vẩn, luật sư của em lấy giá bao nhiêu?”
“Không cần tiền. Chúng ta là chị em kết nghĩa cơ mà, nói chuyện tiền bạc thật là thô tục!” Vương Khê nói, “Lát nữa em sẽ bảo anh ấy nhắn tin cho chị.”
Kết quả là trước khi luật sư kịp liên hệ với Hạ Minh Nguyệt, “Hoa khôi đại học C là bồ nhí” đã lên hot search Weibo.
Nguyên nhân của sự việc là do có một tài khoản chuyên đăng tin hot đại học có hàng trăm nghìn theo dõi, sau khi đánh hơi được tin tức nóng hổi từ sinh viên tuồn ra, đã chụp màn hình bài đăng trên diễn đàn trường, share qua share lại rồi cả mấy Weibo có tích V cũng nhập cuộc, quần chúng ăn dưa vô số kể, mới một buổi trưa đã lên hot search.
Hạ Minh Nguyệt bị nhà trường gọi lên.
Lên hot search, không còn là vấn đề cá nhân của Hạ Minh Nguyệt, mà đã liên quan đến hình ảnh của trường, ảnh hưởng đến việc tuyển sinh sau này. Viện trưởng La trực tiếp đến gặp Hạ Minh Nguyệt, không thể tin nói, “Em ở bên Cố tổng?”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu.
“Chuyện diễn đàn là sao?”
Hạ Minh Nguyệt ngây thơ vô tội: “Thầy hỏi em, em biết hỏi ai? Tự nhiên có người nói em là bố nhí. Tuy rằng em với Cố tổng có khoảng cách tuổi tác nhất định, nhưng pháp luật đâu có quy định em không được yêu đương với người lớn tuổi. Cố tổng thật sự vẫn độc thân, giờ lại bị tung tin lên mạng, trường ta tính sao bây giờ?” Hạ Minh Nguyệt còn lo vụ tìm thông tin kẻ thủ phạm sẽ lằng nhằng rắc rối, nhưng bây giờ đã làm lớn đến mức này, không cần cô ra tay, trường học cũng sẽ lôi đứa mất dạy đó ra. Cô lại bớt việc rồi.
Viện trưởng La thở dài ___ nhà trường không rảnh quan tâm đến chuyện tình cảm của sinh viên. Giờ mà đăng tin thanh minh lên Weibo thì kì quá, có trường học nào lại đi phản bác scandal tình ái của sinh viên chứ.
Hạ Minh Nguyệt nói: “Em là thiếu nữ trinh trắng, từ nhỏ đã là người ngay thẳng, chưa từng chịu tai bay vạ gió, bị ngàn người chửi rủa như này. Em yêu cầu một lời giải thích!” Cô nhìn viện trưởng La, “Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến nhà trường, em định thuê luật sư giải quyết riêng, nhưng có một số bạn thật sự quá xấu xa, muốn em bị người đời thóa mạ, còn muốn lợi dụng bạo lực internet, giờ đã ảnh hưởng đến cả trường ta. Chuyện này không thể giải quyết riêng được nữa, em đây chỉ có thể đưa ra giải quyết chung.” Đúng lúc này, Hạ Minh Nguyệt nhận được điện thoại của luật sư Vương Khê, cô xin phép rời khỏi văn phòng, nói chuyện với luật sư.
Luật sư Vương nói: “Biện pháp tốt nhất lúc này là bạn trai cô ra mặt giải thích rằng anh ấy độc thân, sau đó tôi sẽ soạn thảo thư luật sư. Cô thu thập chứng cứ tin đồn theo yêu cầu của tôi. Cô cũng cần bắt nhà trường công khai tiết lộ danh tính thật của tài khoản tung tin đồn. Có như thế chuyện này mới lắng xuống được.”
Hạ Minh Nguyệt do dự, “Sao chúng ta không trực tiếp đến cơ quan an ninh để lấy chứng thực rằng bạn trai tôi không kết hôn?”
“Việc này rất phiền phức, nhiều thủ tục, còn cần bạn trai đi cùng.” Luật sư Vương dừng lại, “Cô có chắc là bạn trai mình chưa kết hôn không?”
“Chắc.” Hạ Minh Nguyệt có chút bất lực, “Chỉ là anh ấy rất bận, tôi không muốn quấy rầy anh ấy.”
??? Vì mình mà bạn gái bị mắng chửi thậm tệ, mà thời gian đăng một bài thanh minh anh ta cũng không có? Đậu má, kiểu tình yêu gì vậy?
Hạ Minh Nguyệt có cách giải quyết của riêng mình, và nhà trường cũng vậy. Chuyện của Hạ Minh Nguyệt sẽ thảo luận sau, việc cần làm nhất lúc này là diệt trừ ảnh hưởng của hot search đến trường học, kịp thời xua tan tin đồn.
Nhà trường nhanh chóng liên hệ với số điện thoại Weibo chuyên tung tin nóng trường đại học, đồng thời nhanh chóng tìm ra những sinh viên tung tin thất thiệt, và gọi điện cho người tạo tin đồn trên diễn đàn trường. Bộ phận quan hệ công chúng của trường nói: “Có một số tin đồn trên diễn đàn đã làm tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh của nhà trường. Nhà trường đã liên hệ với các học sinh có liên quan và đang điều tra rõ ràng.”
Nhưng tin đồn vẫn đang lan rộng.
Đến khuya, thông tin cá nhân của Hạ Minh nguyệt bị phanh phui trên mạng, nhiều tin đồn vô căn cứ cũng tràn lan. Có người nói cô là phò từ năm nhất, có người nói cô chân đạp hai thuyền, có người nói trình độ học vấn của cô là giả, đương nhiên cũng có những tin đính chính. Nhưng so với lực lượng tin đồn đông đảo, tin đính chính có vẻ bị lép vế hơn hẳn.
Kha Nhất Ức gọi điện bảo cô đừng lên mạng, Hạ Minh Nguyệt tự nghĩ cũng biết mình đang bị chửi kinh khủng như nào, nên cô không lên Weibo nữa.
Hứa Thu Hạnh đã đăng một thông báo đính chính trên diễn đàn, ghim tuyên bố của trường và đăng hình phạt của nhà trường đối với người tung tin đồn, đồng thời kêu gọi sinh viên hãy tự giác làm rõ những tin đồn trên mạng, coi như rửa sạch một phần nước bẩn trên người Hạ Minh Nguyệt.
Điều nực cười là Hạ Minh Nguyệt không hề quen người đã tung tin cô là bồ nhí trên diễn đàn trường. Chỉ là cô ta vô tình đọc được bài đăng của Ninh Lộ, nên không thích Hạ Minh Nguyệt. Cô ta là thành viên Ban Tuyên truyền, vì lễ kỷ niệm thành lập trường cần liên hệ với những người thành đạt của đại học C, cô ta có được WeChat của Cố Chân Chân, xem qua video Cố Chân Chân đăng, cô ta cảm thấy mình đã biết được sự thật động trời, nóng máu đăng bài lên diễn đàn. Khi biết Hạ Minh Nguyệt định nhờ luật sư kiện mình, cô ta mới hoảng hốt: “Chuyện này có gì nghiêm trọng đâu… Tôi, tôi không biết nó là giả, tôi chỉ đăng ‘chân tướng’ lên thôi mà…”
Đương nhiên là nhà trường khuyến nghị việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Nhưng Hạ Minh Nguyệt kiên quyết lắc đầu từ chối: “Việc đã làm là đã làm, việc chưa làm là chưa làm. Cậu ta phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra, em sẽ không gánh vác những chuyện mình chưa làm. Chuyện này có nghiêm trọng không, không phải do hung thủ cậu ta quyết định, mà do nạn nhân em quyết định.”
Bộ phận quan hệ công chúng của trường vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Hạ Minh Nguyệt vẫn cắn chặt răng không chịu nhả. Viện trưởng La ngồi bên cạnh im lặng mãi, bỗng chợt nói, “Hai em ấy đã đủ , trừ thân phận sinh viên, trường học đâu có quyền quản chuyện của các em ấy?” Thầy đang nói với giáo viên bộ phận quan hệ công chúng.
Giáo viên bộ phận quan hệ công chúng bức xúc nói với viện trưởng La: “Phía trên đã nói phải giải quyết ổn thỏa”.
“Xử lí công bằng không phải là ‘giải quyết ổn thỏa’ sao? Ai phạm sai lầm, người ấy chịu phạt.” Viện trưởng La nói, “Hiệu trưởng có thể nghĩ nên giấu những chuyện không tốt của trường đi, để không ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà trường. Nhưng một ngôi trường tốt không phải một ngôi trường không phạm lỗi, mà là phạm lỗi nhưng biết sửa lại cho đúng, ấy mới khiến sinh viên yên tâm học tập.”
Giáo viên bộ phận quan hệ công chúng nhíu mày, viện trưởng La mỉm cười: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói riêng với hiệu trưởng.”
Cô gái kia sụt sùi khóc. Hạ Minh Nguyệt không nhìn mà rời đi luôn.
Khi cô về đến ký túc xá, tình cờ gặp hai cô gái đang đi ra, lúc ngang qua, cả hai kêu lên: “Đồ đĩ không biết xấu hổ!” Rồi vội vàng bỏ chạy. Đúng lúc này, ở trên tầng , một chậu nước bẩn đổ xuống. Bốn phía kinh hô.
Hạ Minh Nguyệt ướt sũng cả người, siết chặt nắm đấm. Dì quản lí chạy ra chửi: “Ai?! Tầng nào! Em nào nhìn thấy người đổ?!”
Chuyện xảy ra trong tích tắc, không ai nhìn thấy, mà có thấy cũng chuồn mất rồi. Hạ Minh Nguyệt im lặng đi lên lầu.
Còn chưa đến cửa phòng, cô đã nghe thấy giọng nói bực bội của Kha Nhất Ức: “Chúng nó không đọc tin đính chính à? Mắt dán lỗ đít hả!”
Cô đẩy cửa bước vào, Kha Nhất Ức lại kêu lên: “Mẹ ơi, cậu bị sao thế?!”
“Phòng dội nước.” Có tiếng cười vang vọng ngoài hành lang.
Hai người nhìn nhau.
Dư Tử Hảo đứng dậy nhấc cái xô lên, “Vừa hay tớ quên đổ nước rửa chân hôm qua.”
Cô ấy vừa ra ngoài, Kha Nhất Ức đã lao vào WC vặn vòi nước hết cỡ. Lúc phòng hét toáng lên, Kha Nhất Ức cầm chậu lao ra, Hạ Minh Nguyệt theo sát phía sau. Đúng lúc này, hai người gặp dưới lầu ban nãy đang cười hì hì đi lên, Hạ Minh Nguyệt hất chậu nước trong tay không chút thương tiếc, lạnh lùng nói: “Rửa cái miệng hôi hám đi.”