Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

chương 113: tiên sinh học tiểu hổ, một mình ta chấp hết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ ngoại vi phía Tây Bạch Long Trấn đi thêm mười dặm về Tây Nam, nơi đấy có một rừng cây trông khá trống trải, bởi cây cối ở đây có tám chín phần đã bị tiều phu đốn đi, cây non thì vẫn chưa kịp sinh trưởng.

Trong khung cảnh chẳng hề thơ mộng này, chim chóc thú rừng đều chẳng có con nào dám lộ diện, nhưng nhân loại thì có đến hơn hai mươi người xuất hiện tại đây.

Trong số đó, đặc biệt có một người đã chết, hắn nằm cạnh một gốc cây trụi lủi, trong ngực cắm một cây rìu cũ kĩ, hai mắt trợn trừng.

Chờ khi Từ Hiền đến đây, hắn ắt sẽ nhận ra đó là Lục đại thúc, một vị cư dân của Bạch Long Trấn lấy nghề đốn củi mưu sinh.

Nhưng lúc này lại chẳng có ai để ý đến vị Lục đại thúc xấu số ấy cả.

Hứa phu nhân không, La Sinh lại càng sẽ không, bởi vì cái chết của tiều phu chính là do Sát Thần môn đồ gây ra.

Nhìn thân ảnh yểu điệu ở phía đối diện, trông thì có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng La môn chủ không dám để bất kì một tên thủ hạ nào của mình tiến lên.

Bởi y cũng không chắc có thể kịp cứu kẻ ngu xuẩn đó hay không.

Sát Đồng bị tiêu diệt thế nào, La Sinh đã thông qua bí pháp biết được, nhưng bản lĩnh của Hứa phu nhân sâu cạn thế nào, y vẫn cần dò xét một hai.

“Bạch Long Sứ, hơn mười năm không gặp, chẳng ngờ lại gặp được ngươi ở đây, bổn tọa có thể nói đó là duyên phận?”

Trước câu hỏi của La môn chủ, Hứa phu nhân mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại: “Xin hỏi… ngươi là ai?”

Hỏi xong lại chợt nhíu mày, không biết là vì đang cố gắng nghĩ xem mình đã gặp qua người này chưa, hay lại vì một chuyện khác cũng không ai biết được.

Nghe lời khiêu khích gián tiếp của nàng, La Sinh giận quá mà cười, âm lượng tăng cao ba phần:

“ Ha ha ha! Rất có cá tính, bổn tọa thích. Bổn tọa nghĩ lại rồi, thay vì trị tội của ngươi, bổn tọa sẽ lấy ân báo oán, để ngươi trở thành môn chủ phu nhân của Sát Thần Môn. Thế nào, cảm thấy bổn tọa đối đãi ngươi quá tốt rồi chứ?”

Hứa phu nhân đặt hai tay hờ bên hông, tư thái đằm thắm, môi vẫn giữ nụ cười hòa nhã, khẽ khàng trả lời:

“Thật ngại quá, thiếp thân nguyện theo gà theo chó cũng không nguyện ý theo ngươi. Vị đại bá này, ngươi tuổi đã cao, xin giữ tự trọng, kẻo thiếp thân hô to phi lễ!”

Nụ cười trên mặt La Sinh bỗng tắt ngấm, ánh mắt âm thanh dần trở nên rét lạnh: “Bạch Long Sứ, ý ngươi là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”

“Ngoại trừ rượu hỉ lúc thành thân, đã nhiều năm rồi thiếp thân vẫn chưa uống rượu, cho nên rượu nào cũng miễn đi.”

“Tiện tỳ lẻo mép!”

“Hứa phu nhân, tại hạ đến rồi! Quan nhân nhà ngài, vẫn là do ngài tự quản đi thôi.”

Hai câu đầu là của Hứa phu nhân và La môn chủ, nhưng giọng nói có vài phần đùa nghịch cuối cùng lại đến từ một người khác.

Hứa phu nhân không quay đầu lại nhìn vì đã biết người đến là ai, cái nhíu mày ban nãy cũng là vì cảm ứng được kẻ đó đang chạy tới đây, biết rằng hắn đã không làm theo yêu cầu của mình.

Trong lòng nàng chợt sinh ra cảm giác bất an, lỡ chẳng may hương tiêu ngọc vẫn, quan nhân nhà nàng lại chưa cao chạy xa bay, lúc đó y lại gặp phải kết cục thế nào?

La Sinh và đám thủ hạ dưới trướng lại không có nhiều lo nghĩ như nàng, bọn chúng nhìn về hướng âm thanh truyền đến, chợt thấy ở phía đó có một tên bạch y công tử đang dẫm lá khô tiến tới, trong tay cầm một thanh vũ khí kì lạ có màu đen, trông như một cây thước dài.

Chính là Từ Hiền.

“Là ngươi!” La môn chủ lạnh giọng quát lên, y đã nhìn thấy Từ Hiền qua ký ức của Sát Đồng, biết rằng kẻ này có một ngón công phu búng tay rất là lợi hại, có thể cách xa trăm bước bắn tan xác Sát Đồng Tiên Thiên.

Dò xét cảnh giới của hắn, trong lòng La Sinh chợt sinh ra cảm giác khó hiểu: ‘Sao lại chỉ có Hậu Thiên thập trọng?’

Y không tin là trên đời này có Hậu Thiên cảnh nào thi triển ra được công kích kinh khủng như thế, bèn kết luận Từ Hiền sở hữu một môn công phu hảo hạng để ngụy tạo cảnh giới.

Người sau không biết được La môn chủ có năng lực đồng bộ ký ức với Sát Đồng, lòng thầm kinh ngạc không rõ tại sao y lại thảng thốt như đã từng gặp qua mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như rất là bất ngờ khi thấy y xuất hiện ở đây, trợn mắt kêu lên:

“La môn chủ, ngươi cũng đến rồi? Từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ hả?” Sau đó còn nhìn lướt qua mấy tên thủ hạ, chỉ mặt gọi tên vài người:

“Chung đường chủ, Tiền đường chủ, Tôn đường chủ, Ứng đường chủ! Bốn người các ngươi cũng theo La huynh tới đây, còn xuất động nhiều người như vậy, chẳng lẽ là có bảo tàng gì hiện thế?”

‘Sao hắn lại biết danh tính của ta?’ Bốn tên đường chủ cùng sinh ra một ý nghĩ như vậy khi thấy hắn gọi mình, trong lòng nghi vấn chập trùng, họ thề rằng chưa từng gặp qua tên bạch y công tử này.

Hứa phu nhân cũng chợt liếc Từ Hiền một cái, hiển nhiên từ thái độ của bốn kẻ đối diện mà nàng biết hắn gọi đúng danh tính của chúng, lòng thầm hiếu kỳ hắn làm được bằng cách nào.

Duy chỉ có La Sinh nhờ ký ức của Sát Đồng là không bị Từ Hiền lừa dối, y nở nụ cười lạnh như đã biết tỏng trò bịp của hắn, khịt mũi nói rằng:

“Kỳ công dị thuật dò tra danh tính? Quả nhiên thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ. Nhưng muốn qua mặt được ta, ngươi vẫn nên học hỏi thêm mười năm.”

Đám thủ hạ nghe vậy mới vỡ lẽ ra, vẻ mặt trông như được khai sáng, sự kính sợ dành cho La Sinh càng thêm sâu sắc, thầm than rừng càng già càng cay, phải có lý do thì y mới là môn chủ.

Thậm chí đến cả Hứa phu nhân cũng cảm thấy La Sinh nói có vài phần đạo lý.

Chỉ có Từ Hiền là không như vậy, khóe miệng hắn giật giật như muốn cười. Trước trí tưởng tượng của La Sinh, hắn ngoại trừ bội phục cũng chỉ biết bội phục, tự thẹn không bằng.

Nhưng nếu ‘chân tướng’ đã bị phát hiện, Từ Hiền cũng thuận thế hùa theo, vẻ mặt đột ngột trở nên trầm trọng, dùng ánh mắt rất là cảnh giác nhìn La Sinh, nói rằng:

“Quả nhiên là La môn chủ, trí tuệ siêu quần. Nếu trò vặt đã bị ngươi phát hiện, ta cũng lười tiếp tục bêu xấu.”

Đoạn hắn bắt đầu giơ【Trọng Đạo Xích】lên ngang tầm mắt, chĩa thẳng về phía đối diện, quát lớn:

“Chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục lá mặt lá trái, trực tiếp vào thẳng chính đề đi thôi. La môn chủ, nói ra mục đích của ngươi, vì sao lại tới chỗ này?”

Một tên Sát Thần môn đồ Tiên Thiên cảnh thấy hắn chỉ có Hậu Thiên thập trọng mà giọng điệu lại láo toét như vậy, rống lên “súc sinh ngươi dám”, sau đó định lao về phía Từ Hiền, nhưng bị La Sinh nhanh tay nắm cổ áo kéo trở về.

“Ngu xuẩn.”

Tính mạng của đám thủ hạ, La môn chủ coi rẻ.

Nhưng coi rẻ thì coi rẻ, đến cùng vẫn có giá trị, phải dùng sao cho xứng đáng nhất, có lời nhất, chứ không phải lao lên chịu chết một cách lãng xẹt.

Gặp La Sinh giữ lại tên đồng bọn, những kẻ còn lại vốn đang rục rịch cũng lập tức bình tĩnh trở lại. Môn chủ đã có hành động như thế, chẳng khác nào ám chỉ bản sự của tên bạch y công tử kia cũng không đơn giản.

Di dời sự chú ý từ Hứa phu nhân sang Từ Hiền, La Sinh nở nụ cười đầy sát ý: “Tại sao bổn tọa lại đến đây, ngươi và Bạch Long Sứ chẳng phải nên rõ nhất sao? Phá hủy bảo bối, giết chết đường chủ của bản môn, các ngươi chết không hết tội!”

Từ Hiền nghe vậy, chợt “à” một tiếng kéo dài như đã rõ, gật gù bảo rằng: “Hóa ra là đến tính sổ, nói thẳng ra từ đầu có phải tốt không, không cần hao tốn thời gian song phương.”

【Trọng Đạo Xích】vẫn giơ cao, Từ Hiền chậm rãi dùng nó quét ngang một đường, trông như đang cắt đầu từng người ở phía đối diện vậy.

Thước chỉ xuống chân, vẻ mặt hắn bỗng trở nên vô cùng cao ngạo, liếc nhìn Sát Thần Môn chúng chỉ bằng nửa con mắt, giọng nói đạm mạc vô tình:

“Ta và Hứa phu nhân đây chỉ có hai người, các ngươi lại có một đám, nhưng bọn ta cũng không yêu cầu hạng ty bỉ vô sỉ như các ngươi phải tuân thủ đạo nghĩa, lấy một đối một làm gì.”

Thái độ của hắn lúc này giống như đang nhìn sâu kiến, nhưng thực chất trong lòng hắn thì bọn chúng còn thua cả sâu kiến, đến cục phân cũng không bằng.

Bởi ít nhất thì phân cũng có thể đem đi bón cây, giúp ích được gì đó cho đời.

Bỏ qua chủ đề bốc mùi này ở đây, trước ánh mắt giận dữ như muốn xé xác mình của Sát Thần Môn chúng, Từ Hiền thản nhiên nói tiếp:

“Nếu đã thế, chi bằng như vầy.”

“La môn chủ, ngươi cùng Hứa phu nhân quyết trận thư hùng, những kẻ còn lại…”

Nói đến đây hắn chợt ngừng lại, lắc đầu thở dài như cảm thấy chẳng đáng, nặn từng từ để kết thúc câu:

“…các ngươi cùng lên đi.”

Nói xong liền chủ động lui về đằng xa, chọn một sân bãi khác để quyết đấu với đám hung đồ, nhường lại chiến trường chính cho Hứa phu nhân và La Sinh.

Để Hứa phu nhân đối đầu kẻ khó nhằn nhất là cao thủ Huyền Tàng, bản thân lại chọn quả hồng mềm mà bóp, nghe qua thì Từ Hiền có vẻ bỉ ổi mặt dày, nhưng thực chất lại không phải vậy.

Bởi vì nếu không có thủ đoạn đặc biệt, so với việc Hứa phu nhân giao đấu La Sinh, tỉ lệ để hắn sống sót khi giao chiến với đám “quả hồng mềm” thấp hơn gấp trăm ngàn lần.

Trong lòng bàn tay chợt xuất hiện hai quân cờ, lưng áo Từ Hiền lúc này đã thấm đầy mồ hôi.

Mưa rơi lất phất, báo hiệu một ngày ướt đẫm.

Đẫm nước hay đẫm máu, hoặc là cả hai?

Câu trả lời sắp đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio