Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

chương 189: bối phận có thể đè chết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】chính là trận pháp sát phạt chuyên dụng của Phá Vũ Quân, một đội quân khét tiếng của Đại Diễn năm xưa.

Bởi vì kiếm trận không thích hợp với chiến trường, vậy nên trọng trách của Phá Vũ Quân không phải ra trận đánh giặc, mà nhiệm vụ của đạo quân này chính là đối phó các thế lực giang hồ chống đối triều đình.

Đại đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín.

【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】lấy bốn mươi chín người hợp thành trận là tối ưu nhất, nhưng nếu trong trường hợp thiếu thốn nhân thủ thì chỉ cần hai người, một “tung” một “hoành” cũng có thể thành trận.

Để phối hợp cùng trận này, ngoài trừ phải học tâm pháp vận dụng, cũng như nhận rõ các phương vị đặc biệt để di chuyển theo trận hình, người nhập trận còn phải học thêm một bộ【Tung Hoành Kiếm Pháp】có phẩm giai Thượng Thừa Thiên cấp.

【Tung Hoành Kiếm Pháp】tuy có phẩm giai không tệ, nhưng chiêu số thực sự rất đơn giản, xuất kiếm hoặc ngang hoặc dọc, không có thế chiêu hiểm hóc, nhưng bù lại biến hóa rất nhiều, nhất là khi phối hợp với những ai học chung bộ kiếm pháp này, càng nhiều người thì uy lực lại càng cường đại, nếu như còn bày thêm【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】thì chỉ có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Ngày xưa, triều đình Đại Diễn từng phái chín tổ Phá Vũ Quân với toàn cao thủ Tiên Thiên vây quét một tên ma đầu Thần Mạch cảnh.

Mỗi tổ gồm bốn mươi chín người tạo thành【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】, sau đó thông qua một món thần binh mà kết thành【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận – Cửu Cung Biến】với bốn trăm bốn mươi mốt vị cao thủ Tiên Thiên cùng thi triển ra【Tung Hoành Kiếm Pháp】, phong tỏa hết thảy đường lùi của ma đầu.

Sau ba ngày ba đêm, Phá Vũ Quân cuối cùng mài chết được ma đầu Thần Mạch cảnh, hoàn thành một lần hành động vĩ đại, kinh hãi thiên hạ, chấn nhiếp Trung Nguyên, dọa cho chín thành chín cao thủ cửu châu phải co đầu rút cổ, thần phục trước thánh uy của Đại Diễn hoàng triều.

Đáng tiếc, sau khi Đại Diễn vong quốc, món thần binh kia cũng đã thất lạc hơn sáu trăm năm, e rằng tráng cử kinh thế năm xưa sẽ không có ngày tái hiện.

Nhưng muốn thực hiện tráng cử cũng phải dựa vào nhiều người, chứ nếu chỉ có hai tên Huyền Kiếm Vệ Tiên Thiên tầng một như lúc này đây, một tên đường chủ Sát Thần Môn cũng đủ khiến bọn họ ăn một chầu.

Một tung một hoành, tên Huyền Kiếm Vệ phụ trách tung kiếm bổ một nhát xuống đầu Dương Văn Quảng, không chút nào bận tâm đến thương thế của đồng bạn ra sao.

Này chẳng phải là hắn máu lạnh vô tình hay gì, bởi đây chính là tính kỷ luật mà hắn đã rèn luyện được khi tham gia vào Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ. Trong lúc thi hành nhiệm vụ, đối chiến hung phạm, bất cứ một tên Huyền Kiếm Vệ nào cũng không được phép để bản thân bị phân tâm, dù là vì chuyện gì đi chăng nữa.

Bởi vậy, dẫu cho tên đồng bọn có chết đi thì hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái. Đau thương khóc lóc gì đó đều phải chờ giải quyết xong địch nhân rồi mới có thể tính tới.

Tên Huyền Kiếm Vệ còn lại đương nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, mặc cho cảm giác đau đớn truyền tới từ đầu vai, hắn không rảnh đâu để ý đến thương thế của chính mình.

Lúc này đây, hắn chỉ biết là mũi thương của Dương Văn Quảng đã bị bắp thịt của mình giữ lại, trong chớp mắt khó mà thu hồi, vậy nên đây cũng là cơ hội tuyệt hảo nhất để hắn và đồng bạn có thể tận dụng để giải quyết họ Dương.

Chẳng cần nhìn nhau một lần nào, hai tên Huyền Kiếm Vệ một trước một sau phối hợp không chút kẽ hở. Tên ở sau lưng Dương đường chủ vừa bổ kiếm xuống thì kẻ ở trước mặt cũng nhịn đau chém ngang, thanh huyền kiếm trong tay hóa thành một vệt đen cắt tới cổ Dương Văn Quảng.

Tung hoành phối hợp, hai luồng kiếm khí, một ngang một dọc, một trước một sau, tạo thành hình chữ thập ép Dương Văn Quảng vào giữa, ý đồ một đòn phân họ Dương thành bốn mảnh.

Kiếm pháp Thượng Thừa Thiên cấp cố nhiên lợi hại, nhưng tu vi Tiên Thiên tầng tám dù có bốn năm phần là nước thì vẫn là tầng tám, dựa vào cương khí hộ thể thôi cũng đủ để triệt tiêu tám, chín thành uy lực của kiếm khí.

Một, hai thành còn lại, Dương Văn Quảng trực tiếp thi triển Kỳ Công Dị Thuật cửu phẩm【Thạch Hóa Thuật】để chống đỡ.

【Thạch Hóa Thuật】có diệu dụng giúp Dương đường chủ biến một phần cơ thể y trở nên cứng như đá, so với các loại công phu hoành luyện như【Thiết Đầu Công】,【Thiết Bố Sam】thì kém xa tít tắp, nhưng thắng ở chỗ không cần khổ luyện ngày đêm như những loại võ học đó, hơn nữa tùy một vài trường hợp mà có thể tạo được hiệu quả bất ngờ.

Như lúc này đây, Dương Văn Quảng lập tức thạch hóa phần cổ họng của mình, lại vận dụng thêm cương khí hộ thể, trực tiếp hứng chịu đòn hoành kiếm của kẻ trước mặt mà lông tóc không thương.

Chẳng dừng ở đây, Dương đường chủ vừa hứng kiếm vừa không quên phóng người về trước, dựa vào đó mà tránh thoát được đòn công kích của tên Huyền Kiếm Vệ sau lưng mình.

Lòng bàn tay vận đủ mười thành công lực, họ Dương tung một chưởng như trời giáng vào đầu chuôi thương, dưới chân y như được tiếp thêm sức gió, vù một tiếng đã vọt qua đỉnh đầu tên Huyền Kiếm Vệ trước mặt mình, đưa tay ra bắt lấy thanh trường thương vừa đâm xuyên qua bả vai của kẻ địch từ mũi thương cho đến tận cán thương.

Cũng trong lúc này, giọng nói lanh lảnh của Từ Hiền đúng lúc vang lên, ngay sau đó là âm thanh không khí bị xé rách kèm theo tiếng pháo nổ, một viên bi sắt lấy tốc độ kinh hồn bắn thẳng tới huyệt Đản Trung của Dương Văn Quảng.

“Từ lúc nào…” Họ Dương gầm lên, nhưng chưa nói hết câu liền phải ngậm miệng nếu không muốn bị cục sắt nhỏ mà có võ kia kết liễu tính mạng của mình.

Không lùi một bước, ngân thương trong tay xoay như chong chóng, Dương Văn Quảng thành công đẩy văng viên bi sắt của Từ Hiền, nhưng y cũng cảm nhận được sự chấn động nơi cổ tay mình khi viên bi chạm vào cán thương.

‘Chỉ lực bậc này, chẳng lẽ là Đoàn thị? Không đúng, Đoàn thị chỉ pháp tập trung hết vào nội khí, không cần thông qua vật dẫn.’

Dương Văn Quảng mặt đầy u ám, một tên võ tu cảnh giới Hậu Thiên lại có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây, lại còn sở hữu chỉ pháp mạnh mẽ vô song, y chẳng tin là Từ Hiền sẽ không có át chủ bài gì đang ẩn giấu.

Trước đó bị tên Nga My Nam Tông kia ám toán một phen khiến Dương đường chủ suýt thì lật thuyền trong mương, nên lúc này đây y đã trở nên cảnh giác vạn phần, vừa thấy Từ Hiền thân thủ bất phàm lập tức nghi thần nghi quỷ.

Nhưng khoảng trống để Dương Văn Quảng có thể bình tâm suy nghĩ là không có, hai tên Huyền Kiếm Vệ chẳng thèm quan tâm Từ Hiền xuất hiện ở đây bằng cách nào, bọn họ chỉ để ý đến chuyện có giết được địch nhân hay không mà thôi.

“Ngươi là…” Họ Dương một lần nữa bị ngắt lời, tên Huyền Kiếm Vệ bị y đâm thủng đầu vai mặc kệ phần cánh tay gần như sắp phế bỏ của mình, tiếp tục giơ kiếm chém ngang hông Dương Văn Quảng.

Chỉ cần không phải tay cầm kiếm bị thương, chỉ cần vẫn còn dùng được【Tung Hoành Kiếm Pháp】thì đối với hắn mà nói bản thân mình vẫn đang trong trạng thái toàn thịnh.

Loại đấu chí này, hoặc là nói tính kỷ luật này, dù là Từ Hiền cũng cảm thấy có vài phần khâm phục.

“Muốn chết!” Dương Văn Quảng thấy tên Huyền Kiếm Vệ kia không lui đi ôn dưỡng vết thương mà còn dám tấn công mình, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, mang theo lửa giận quét ngang một thương về phía hắn.

Phẩm giai thương pháp của họ Dương không sánh được【Tung Hoành Kiếm Pháp】nhưng y lại thắng ở chỗ tu vi chênh lệch, kiếm khí chống đỡ không quá hai nhịp thở liền bị thương kình đánh tan, hơn nữa thế thương chỉ giảm ba phần, tiếp tục quét đến chỗ Huyền Kiếm Vệ, trông như sắp rạch phá bụng của hắn để moi ruột ra ngoài.

Nhưng có hoành tất phải có tung, có công tất phải có thủ,【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】nếu chỉ công không thủ thì làm sao vẹn toàn, làm sao xứng được với hai chữ “Đại Diễn”?

Thế là đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, vào thời điểm mà mũi thương của Dương Văn Quảng chỉ còn cách da thịt của đồng bọn chưa tới nửa tấc, tên Huyền Kiếm Vệ còn lại xuất thủ như điện, huyền kiếm trong tay quét một đường từ dưới lên, khí kình thay vì sắc bén lại trở nên dày nặng, hóa thành kiếm thuẫn chặn lại một thương này của họ Dương.

Cũng trong lúc đó, gót chân Từ Hiền chợt xuất hiện một chút sương mờ có màu đỏ cam, đổ người phóng về trước, hắn thoáng cái đã tiếp cận Dương Văn Quảng trong phạm vi sáu thước, duỗi tay đâm kiếm.

【Từ Hàng Kiếm Điển】: Kiếm Khí Trường Giang.

【Toàn Chân Kiếm Pháp】: Tố Nguyệt Phân Huy.

Trường kiếm còn chưa tới, kiếm khí tinh thuần chí cực đã đi đầu, thẳng hướng đến giữa trán Dương Văn Quảng, khiến người sau cảm thấy nhói nhói nơi mi tâm, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy đau nhức lạ thường.

Nguyệt quang chiếu sáng, xem hai con ngươi của Dương đường chủ như hai hồ nước mà rọi thẳng vào, khiến y bất ngờ bị lóa mắt, khó lòng nhìn rõ kiếm chiêu của Từ Hiền.

【Toàn Chân Kiếm Pháp】sau khi được【Đại Tông Sư Thạch】cải tiến còn có thêm thuộc tính khắc tà, vậy nên khi gặp phải kẻ tu luyện【Sát Lục Thần Đồ】như Dương Văn Quảng, kiếm chiêu của Từ Hiền sẽ càng thêm lợi hại, đó cũng là lý do mà hắn không dùng thân phận Thiên Hồ Hiệp để đối chiến với y.

Thiên Hồ Đại Hiệp dùng đao, Tọa Vong Dị Khách dùng kiếm, Từ Hiền tạm thời không có ý định tự vả mặt mình.

Từ Hiền có tự vả hay không thì đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì chuyện vừa xảy ra chính là Dương Văn Quảng vừa tránh được mũi kiếm đòi mạng của hắn.

Gặp Từ Hiền nối tiếp một chiêu Minh Hà Cộng Ảnh, khoan nhắc đến họ Dương đối ứng ra sao, chỉ nghe gã thiếu niên đệ tử Nga My ở đằng xa hô lên: “Hóa ra Từ sư điệt là Toàn Chân cao đồ?”

Nghe được câu này, Từ SƯ ĐIỆT suýt chút nữa để tuột trường kiếm trong tay mình.

Từ Hiền: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio