Dịch: Sun
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, Hách Khải trở lại với ‘lịch làm việc’ hàng ngày của mình, đó chính là: đến trường, luyện quyền, ăn cơm, đi ngủ...
Mắt thấy độ thuần thục của La Hán Quyền càng ngày càng đến gần mức của Cực Cảnh (), lòng Hách Khải cũng lại càng không yên. Dù sao thì chuyện này cũng sẽ thật sự quyết định hướng đi của cuộc đời hắn... Tương lai rồi sẽ ra sao? Giấc mơ của hắn liệu có thể thực hiện được? Hay là sẽ phải dùng chính đôi chân của mình, lê từng bước sống cuộc đời bình thường? Tất cả rồi sẽ được giải đáp trong khoảnh khắc La Hán Quyền đạt tới đăng phong tạo cực! Vậy thì làm sao hắn có thể tĩnh tâm cho được?
“Tâm của ngươi đang rối loạn. Hôm nay luyện tới đây thôi.” Tô Thi Yên cau mày nói.
Hách Khải thở dốc một hơi rồi ngước nhìn sắc trời. Lúc này là khoảng ba giờ chiều, tuy hắn vẫn có thể tiếp tục luyện quyền nhưng chỉ tiêu quyền của ngày hôm nay đã hoàn thành, hơn nữa trong lòng hắn thực sự cũng rất rối ren nên dứt khoát nghỉ sởm một chút. Nếu không, luyện tiếp cũng sẽ chỉ như mấy quyền cuối cùng vừa rồi của hắn: không đạt yêu cầu nên không nhận được dù chỉ một điểm kinh nghiệm, hoàn toàn là lãng phí thể lực.
Tô Thi Yên thấy Hách Khải thu dọn đồ đạc thì cau mày, cô nhìn về phía cây đại thụ in đầy dấu quyền của Hách Khải, nhất là dấu của mấy quyền cuối cùng. Bỗng nhiên, cô quay về phía Hách Khải hô to: “Xem kiếm!”
Khoảng khắc ‘điện quang hỏa thạch’ (), một kiếm sáng ngời, dường như ánh chớp! Trong mắt Hách Khải chỉ còn thấy ánh sáng đó, nhưng chỉ chớp mắt sau đó, tất cả mọi thứ trước mặt lại trở về như bình thường, thiếu nữ tóc dài trầm lặng vẫn là thiếu nữ tóc dài trầm lặng như trước, bội kiếm của nàng cũng vẫn đang trên tay, kiếm không hề xuất vỏ và thiếu nữ vẫn cách hắn mười bước như trước.
“Vừa rồi... người mới rút kiếm ra đấy à?” Hách Khải kinh ngạc hỏi.
Tô Thi Yên không trả lời mà nhìn chăm chú Hách Khải rồi nói: “Ta quen ngươi đã được vài ngày, thấy mỗi quyền ngươi đánh ra đều có được sự tận tâm, mỗi quyền dường như đều là một câu tự vấn lòng mình. Đó cũng là nguyên nhân ta coi trọng ngươi. ‘Ai thành thật với võ thì võ cũng sẽ thành thật với hắn’, đó là lời bà nội ta – một cường giả Nội Lực Cảnh – thường nói khi dạy võ công lúc ta còn nhỏ... Người muốn ta thành thật với võ, thành thật với kiếm của ta, thành thật với lòng của ta. Vậy nên, khi ta nhỏ hơn ngươi lúc này nửa tuổi thì đã luyện được một bộ kiếm pháp hạng ba tới Cực Cảnh. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ta giám sát và muốn ngươi theo ta học võ... Vì ta tin rằng ngươi cũng là kiểu người giống như ta. Nhưng hôm nay, ta đã rất thất vọng! Ta không nhìn thấy được sự tận tâm của ngươi. Ngươi... đang xỉ nhục chín năm khổ luyện võ công của chính mình đó sao!?”
Những lời này của Tô Thi Yên rất nghiêm khắc, nhưng Hách Khải lại chỉ im lặng lắng nghe. Thực ra, phương thức làm việc và suy tính của hắn hoàn toàn khác với những gì Tô Thi Yên suy đoán. Nguyên nhân khiến hắn ‘tận tâm’ luyện tập như vậy gồm vài điểm, đầu tiên là nếu hắn không chăm chú – hoặc theo cách nói của Tô Thi Yên là ‘không toàn tâm toàn ý vung quyền’ – thì hệ thống sẽ không cho hắn điểm kinh nghiệm! Điều này đã được hắn kiểm chứng vô số lần trong suốt chín năm qua. Thế nên làm sao hắn dám ‘không toàn tâm toàn ý vung quyền’ cho được?
Nguyên nhân nữa là vì hắn không có sự lựa chọn nào khác. Từ lúc ở cô nhi viện chín năm về trước, lúc đó không thân không thích, không có bất kỳ tiền đồ hay tương lai nào, thứ duy nhất hắn có thể tin vào chính là cái ‘phần mềm gian lận’ của mình – cái hệ thống này chính là toàn bộ tương lai của hắn. Thế thì làm sao hắn dám ‘không thành tâm’ đây?
Có điều, Tô Thi Yên nói như vậy chính là vì cô có ý tốt. Hơn nữa, ‘thành thật’ với võ đúng là một nhận thức quan trọng mà võ giả cần phải có. Tuy Hách Khải có hệ thống nhưng chắc chắn hệ thống không phải là vạn năng – ít nhất thì cái hệ thống này của hắn không phải vạn năng – vậy nên hắn nhất định phải có được nhận thức đó mới được. Hôm nay đúng là hắn đã sai lầm!
“Tạ ơn đã dậy bảo!” Hách Khải ôm quyền nói rất nghiêm túc.
Tô Thi Yên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hách Khải. Cô khẽ gật đầu rồi xoay người đi về hướng xa, Hách Khải cũng tự động theo sau cô. Hai người cùng đi về hướng ký túc xá, đi được một lát thì Tô Thi Yên đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi nghĩ tới chuyện gì vậy? Chuyện về ngày sinh nhất lần thứ mười chín sao?”
Hách Khải đã từng nói cho Tô Thi Yên biết rằng sinh nhật lần thứ mười chín sẽ là một ngày rất hệ trọng của hắn, sẽ là ngày hắn lựa chọn con đường tương lai của mình.
Thật ra thì Tô Thi Yên đã điều tra rõ ràng cả tổ tông mười tám đời của Hách Khải rồi. Dù sao thì cô là dòng chính của một gia tộc rất lớn, mà thật ra còn là dòng chính của dòng chính nữa kia. Hơn nữa, nhà họ Tô còn là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất của Thiên Sơn Đế Quốc. Vậy nên, cho dù đang ở Nước Cộng Hòa Lam Ảnh thì cô vẫn có thể sử dụng được rất nhiều tiện ích do gia tộc mình mang lại và các mối quan hệ chính là một trong số các tiện ích đó. Vì vậy, điều tra về gia thế, lai lịch của một kẻ hoàn toàn không có chút thế lực nào như Hách Khải là một việc quá đơn giản với cô.
Tuy rằng cô không tính đến chuyện truyền thụ võ công của gia tộc cho Hách Khải – thực ra là cô không được phép làm như vậy – nhưng cô cũng thực sự rất coi trọng Hách Khải. Hắn là một võ giả chân chính hiếm thấy! Tuy hiện tại chỉ đang luyện một bộ quyền pháp không được xếp hạng, nhưng chỉ cần đổi sang luyện một bộ võ công khác, vậy thì với thiên phú và tâm tính của hắn, thành tựu tương lai sẽ khó mà tưởng tượng nổi, khả năng trở thành cường giả Nội Lực Cảnh không hề nhỏ. Mà một cường giả Nội Lực Cảnh đại biểu cho điều gì thì một đệ tử thế gia như cô là người hiểu rõ nhất. Vậy nên, cho dù là vì tán thưởng hay là để kết một mối thiện duyên thì việc hiểu rõ về tâm tính, gia tộc, quá khứ của Hách Khải cũng là một điều vô cùng cần thiết.
Vậy nên Tô Thi Yên biết rõ Hách Khải là một đứa trẻ mồ côi, thân thế hết sức bình thường, mà đúng là cũng chỉ có trẻ mồ côi mới chịu đi luyện một bộ quyền pháp bỏ đi như vậy suốt chín năm trời. Có điều, hắn còn có một người chị cũng là trẻ mồ côi, hay nói chính xác hơn là một người chị kết nghĩa. Người chị này của hắn là vị hôn phu của Lý Phan Thành – trưởng tử của gia tộc họ Lý tại thủ đô.
Tô Thi Yên cũng tìm được một vài tin tức tình báo về mặt này. Người chị này của hắn tên là Tiết Na, cô ấy rất quan tâm tới hắn, tình cảm thân thiết như chị em ruột. Vậy nên Tiết Na luôn muốn đưa Hách Khải vào quân đội, hơn nữa còn là vào khu vực do Lý Phan Thành quản lý, mục đích rõ ràng là để Hách Khải dùng thân phận em vợ của Lý Phan Thành ra nhập vào gia tộc nhà họ Lý. Thế nhưng tới giờ Hách Khải vẫn từ chối chuyện này.
Tô Thi Yên thậm chí còn biết rằng một tháng trước, Tiết Na và Lý Phan Thành đã tới thủ đô một lần, còn cố ý đến trường đại học tìm Hách Khải – đó cũng là ngày Tô Thi Yên ăn Ngọc Cơ Đan. Hôm đó, thậm chí Hách Khải và Tiết Na đã đọ sức với nhau – điều này do chính Hách Khải nói cho Tô Thi Yên biết – vậy nên việc Hách Khải luyện một bộ quyền pháp đến cảnh giới đại thành sẽ không thể giấu được. Như vậy, cho dù vì Tiết Na xuất thân bình dân nên không hiểu chuyện quyền lực, nhưng Lý Phan Thành thì chắc chắn sẽ hiểu. Vậy nên, chỉ cần Lý Phan Thành không phải là thằng ngốc thì hắn chắc chắn sẽ tìm cách mời chào Hách Khải.
Em vợ, tính cách không tệ, tâm tính cũng không tệ, mà thiên phú luyện võ thì càng không tệ, quan trọng nhất còn là một võ giả chân chính, đó quả thực là một khối ngọc thô chưa được mài giũa! Như vậy là sẽ không cần phải lo lắng tới vấn đề trung thành, lại cũng không bị vấn đề liên hệ với gia tộc ảnh hưởng, thành tựu tương lai thấp nhất cũng sẽ là Chuẩn Nội Lực Cảnh. Người như vậy quả thật sẽ là sự giúp sức rất lớn cho Lý gia, khả năng rất cao sau này trở thành người ngoài họ tộc phụng sự cho Lý gia. Thậm chí nghe nói Lý gia âm thịnh dương suy, Lý Phan Thành có tới mấy người em gái, chỉ cần Hách Khải gật đầu đồng ý lời mời chào thì sau này thành người một nhà với họ Lý cũng là điều rất có thể…
Tô Thi Yên cảm thấy mình đã đoán được vướng mắc trong lòng Hách Khải: sau sinh nhật mười chín tuổi, có lẽ hắn sẽ phải có câu trả lời rõ ràng cho lời mời chào của Lý gia. Đó thực sự là một bước ngoặt lớn, quyết định con đường tương lai của hắn.
Hách Khải nghe thấy câu hỏi thì gật đầu nói: “Ừ. Những thay đổi sau sinh nhật mười chín tuổi của ta… Nói thật là ta rất lo lắng.”
“Lo lắng điều gì?” Tô Thi Yên điềm nhiên như không có chuyện gì, hỏi tiếp: “Về con đường tương lai mà ngươi sắp phải lựa chọn sao?”
“Không, không phải như vậy!” Hách Khải lắc đầu phủ nhận rồi nói: “Ta đã chọn được tương lai cho mình và cũng đã chọn được con đường cho mình. Ta chưa bao giờ phân vân vì ta có mơ ước của mình. Nhưng mà… người biết đấy, thực tế vẫn là thực tế, nó sẽ không vì lý tưởng của ngươi rất cao, giấc mơ của ngươi rất đẹp mà thay đổi. Và ta cũng chỉ là một người trần, nếu như tới sinh nhật lần thứ mười chín, con đường của ta, lý tưởng của ta, tương lai mà ta lựa chọn hóa ra lại không thể với tới… vậy thì đương nhiên chỉ có thể cúi đầu trước thực tế này, từ nay về sau sẽ phải chấp nhận dùng chính đôi chân mình, từng bước lê qua cuộc đời này.”
Mặc dù Tô Thi Yên nghe có chỗ không hiểu – ví dụ như con đường mà Hách Khải lựa chọn là cái gì – nhưng ý đại khái thì cô vẫn hiểu được. Có điều trong lòng cô cũng có chút nuối tiếc, dù sao thì cô cũng có ý mời chào một nhân tài như Hách Khải. Nếu hắn chịu nghe lời theo cô về Tô gia thì chắc hẳn Tô gia cũng sẽ không bạc đãi hắn, mà có khi sẽ còn có lựa chọn không khác mấy so với Lý gia, vì Tô gia cũng không phải là không có con gái…
Không biết nghĩ tới điều gì mà mặt Tô Thi Yên chợt hơi đỏ lên. Cô vội quay đầu đi, một lát sau mới nói: “Thật đáng tiếc! Chỉ sợ ta sẽ không thể nào tham dự được sinh nhật của ngươi! Vì một vài lý do mà ta sẽ phải đi vắng khoảng một tuần lễ vào đúng dịp sinh nhật của ngươi. Vậy thì, chờ khi nào ta trở về, hãy nói cho ta biết lựa chọn cho tương lai của ngươi là gì nhé.”
Hách Khải hơi ngạc nhiên, có điều hắn cũng hiểu được chuyện này. Hắn cũng biết Tô Thi Yên là con gái của một gia tộc lớn, có lẽ đây chính là nỗi khổ khó nói của những người xuất thân từ gia tộc lớn, tuy xuất phát điểm của họ cao hơn người thường nhiều nhưng đồng thời cũng sẽ mất đi ít nhiều tự do. Hắn trả lời: “Vậy thì ngươi cứ đi lo việc của mình đi. Dù sau sinh nhật ta có lựa chọn thế nào, thì có lẽ cũng không rời khỏi thủ đô trong thời gian sắp tới đâu. Vậy nên, sau khi ngươi trở về, có lẽ vẫn sẽ tìm thấy ta tại khu vườn này.”
Sau đó, cả hai đều không còn hứng thú nói chuyện, liền chia tay tại kỹ túc xá của mỗi người. Những ngày sau đó cứ bình yên trôi qua như vậy, hai người họ, một người hướng dẫn, một người luyện tập, trải qua những ngày bình thường mà lặng lẽ trong khu vườn này.
Một ngày cách sinh nhật của Hách Khải chưa tới một tháng, hắn theo thông lệ đi tới tiệm ăn nhanh mọi khi, chờ đợi Lâm Hùng tới đưa tiền cho mình. Tuy đã có thêm đồ ăn của Tô Thi Yên nhưng gần đây hắn đã đẩy nhanh tốc độ luyện tập để có thể đưa La Hán Quyền đạt tới cấp độ cao nhất trước sinh nhật của mình vài ngày. Vậy nên tiền tiêu cũng nhanh hơn mọi ngày, cũng may là chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa thôi. Sau đó, cho dù là hắn chọn con đường nào thì Lâm Hùng cũng có thể được thơm lây. Đến khi đó, hắn có thể bắt đầu trả ơn cho huynh đệ của mình rồi.
Có điều hôm nay cũng rất kỳ lạ! Hắn ngồi chờ cả buổi, đã quá hẹn mất vài giờ những vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Hùng đâu. Điều này làm cho hắn dần cảm thấy nghi ngờ và cũng bắt đầu lo lắng, sợ rằng băng xã hội đen của Lâm Hùng đã gặp phải tai họa gì rồi. Cho dù Lâm Hùng chỉ là tên côn đồ cắc ké nhưng nếu tai họa thực sự ập tới, vậy thì ai cũng không nói trước được điều gì.
Ngay khi Hắc Khải đang định mò tới mấy khu vực mà Lâm Hùng thường xuyên ‘làm ăn’ để điều tra thì bỗng có một gã dáng vẻ côn đồ đi nhanh vào tiệm, đưa cho Hách Khải một cái phong bì và nói mấy câu gì đó. Số tiền trong phong bì ước chừng bằng một nửa mọi lần, còn mấy câu nói kia thì là do Lâm Hùng nhắn rằng dạo này hắn không tiện nên tạm thời không thể gặp mặt được.
Hách Khải nghe vậy thì kinh hãi. Hắn có phần luống cuống, liên tục gặng hỏi tên côn đồ kia. Nhưng hắn chỉ nhận được câu trả lời rằng đây là lời chính miệng Lâm Hùng nói, ngoài ra thì không biết thêm được điều gì. Việc này làm cho sự lo lắng và nghi ngờ trong lòng Hách Khải càng lớn hơn nữa.
Mối quan hệ của hắn và Lâm Hùng là dạng gì cơ chứ? Sao có thể đuổi hắn đi bằng vài câu đơn giản như vậy?
Huống hồ Lâm Hùng đã chu cấp cho hắn nhiều năm như vậy, nếu như vì hắn chỉ ăn không ngồi rồi mà ghét bỏ thì phải ghét bỏ từ lâu rồi chứ? Sao có thể trở mặt khi chỉ còn cách sinh nhật lần thứ mười chín – cũng là ngày quyết định tương lai của Hách Khải chưa tới hai mươi ngày? Điều này đúng là không thể nào hiểu nổi!
Lời bình:Lâm Hùng đang làm gì vậy? Liệu tình huynh đệ keo sơn gần năm trời của hắn và Hách Khải sẽ đi đến đâu? Mời đón đọc Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới.
Chú thích:. Cực Cảnh: Cũng là cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, theo ngôn ngữ game là cấp độ cao nhất (max lv) :D . Điện quang hỏa thạch: khoảnh khắc lửa tóe ra khi viên đá lửa đập vào nhau, thường dùng để chỉ một diễn biến rất nhanh và căng thẳng trong chiến đấu.