Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

chương 105: à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viên đá kia không lớn, bị một ấu long đè dưới thân có thể hoàn toàn bao trùm, ấu long màu đen này còn rũ cánh, thực dễ dàng che chắn.

Vảy rồng là một loại vảy rất cứng, có năng lực phòng ngự cực cao, chuyện này quả thực không giả.

Bất quá độ cứng của vảy long ấu tể cùng long trưởng thành chênh lệch rất nhiều, đặc biệt là phần bụng và lưng lại càng yếu ớt hơn, thấy hành động dùng thân mình che chắn viên đá của long bảo bảo, chân mày hơi nhíu lại.

Như vậy không cộm sao?

Muốn thuyết phục ấu long không nên dùng bụng đè đá quý, trong tình huống bị đôi ngươi hổ phách của bé nhìn chằm chằm, Tạ Loan dùng âm thanh thực ôn nhu nói: “Viên bảo thạch này đã cho con rồi, ta sẽ không lấy lại, thế nhưng đè như vậy bảo bảo sẽ không thoải mái, con bỏ nó ra được không?”

Ấu long thích đá quý, đè đá quý ở dưới người mình là hành động có liên quan tới thiên tính chủng tộc, vô luận là ấu long hay cự long trưởng thành thì đều không thích người khác động vào tài bảo mà mình thu thập được, nó không khác gì với việc chạm vào vảy ngược của loài rồng.

Nghe Tạ Loan nói vậy, ấu tể hắc long khẽ động cánh một chút, thế nhưng bản năng chủng tộc làm bé vẫn tiếp tục đè viên đá.

Muốn băng bó vết thương trên cánh trái của bé, thế nhưng cân nhắc đến chuyện ấu long vẫn còn xa lạ với mình, Tạ Loan không thể đưa tay ôm bé.

Nếu ở tư thế này băng bó, dưới thân ấu long lại còn có một khối đá, chốc nữa băng bó vết thương có chút đau đớn thì chắc chắn bé sẽ không thoải mái.

Nghĩ tới đây, Tạ Loan thử vươn tay tới gần thân thể đang đè viên đá của ấu long, cánh tay ngày càng tiến tới gần của anh bị ánh mắt hổ phách của bé nhìn chằm chằm, thế nhưng lần này ấu long không còn phát ra âm thanh uy hiếp nữa.

Long bảo bảo này dễ dụ ngoài ý muốn a.

Chạm phải lớp vảy cứng rắn, tay hơn dùng lực dò xét một chút, Tạ Loan đụng phần bụng của ấu long.

Vảy ở phần bụng có nhiệt độ cao hơn những bộ phận khác, chạm vào có cảm giác ấm áp, lúc này Tạ Loan thuận lợi mò viên đá bị ấu long đè dưới thân.

Tạ Loan vừa chạm tới viên đá liền có thể cảm nhận được ấu long đang đè bên trên lập tức đè sát thân thể, bất quá nó chỉ dùng ánh mắt nhìn anh chằm chằm chứ không làm ra phản ứng chống cự.

“Chẳng qua lấy ra một chút mà thôi, viên đá này vẫn là của bảo bảo.” Vừa tiếp tục dỗ dành, Tạ Loan vừa lôi viên đá ra ngoài, sau đó anh đặt viên đá ở vị trí móng trước của ấu long có thể chạm tới.

Ấu long lập tức dùng hai chân trước ôm lấy viên đá, mà lúc này Tạ Loan từ túi không gian lấy ra bông băng sạch sẽ.

Cũng thực bất đắc dĩ, thiết bị chữa trị đã dùng cạn năng lượng để chữa trị cho Ni Khắc ở bên thế giới tuyến bên kia. Sau khi trở về Tạ Loan đã quên nạp năng lượng, vì thế hiện giờ chỉ có thể dùng băng vải băng bó cho ấu long.

“Bảo bảo cứ ôm đá quý như vậy, ta băng bó vết thương cho con.” Tạ Loan đặt băng vải sạch sẽ tới trước mặt ấu long để bé biết mình không có ác ý, lúc chuẩn bị băng bó, anh chậm rãi bổ sung: “Sẽ đau một chút nhưng con không nên lộn xộn.”

Lúc Tạ Loan lấy đi viên đá, ấu long chỉ hơi đè sát thân thể chứ không nhúc nhích, hiện giờ Tạ Loan nói muốn băng bó vết thương, thân thể ấu long ngược lại có chút co rụt.

Biểu hiện rõ ràng nhất là hai chiếc cánh của bé đều khép lại thực chặt.

Nghĩ là hắc long bảo bảo sợ đau, Tạ Loan trấn an: “Ta sẽ cố gắng nhẹ một chút, sẽ không quá đau, chờ băng bó xong thì vết thương không còn chảy máu nữa, như vậy mới mau lành được.”

“À…” Phát ra âm thanh, ấu long dùng con ngươi của mình nhìn chằm chằm Tạ Loan, được trấn an, âm thanh của bé cũng có chút bình tĩnh lại.

“Ừm, giữ nguyên tư thế này đừng lộn xộn.” Sợ chốc nữa ấu long sẽ lộn xộn vô tình ảnh hưởng tới vết thương, Tạ Loan dùng ngữ khí khích lệ nhấn mạnh chuyện này lần nữa.

Băng vải phổ thông ở thời đại tinh tế cũng có công năng tốt hơn địa cầu hiện tại, có khả năng tự cầm máu sát trùng, sử dụng rất nhanh gọn.

Trong tình huống ấu long không kháng cự, Tạ Loan đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phần cánh bên trái không biết bị thứ sắc bén nào rạch bị thương, sau đó hơi mở cánh bé ra một chút, tạo thành tư thế thuận lợi để băng bó.

Động tác của Tạ Loan rất chậm, trong suốt quá trình vẫn luôn cố gắng không làm đau ấu long, lúc mở cánh bé ra, anh cũng nhìn rõ được miệng vết thương hẹp dài trên cánh bé.

Vết thương bị rạch hơi sâu vì thế đến giờ vẫn chưa hoàn toàn cầm máu, với năng lực hồi phục của tộc khắc tô, những vết thương ngoài da bình thường đều có thể nhanh chóng khép lại.

Bày xong tư thế, Tạ Loan liền cầm băng vải bắt đầu băng bó.

Mặc dù giống như Tạ Loan đã nói, động tác vô cùng cẩn thận vô cùng nhẹ nhàng nhưng vết thương nằm ở phần cánh, lúc băng bó muốn hoàn toàn không đau là chuyện không có khả năng.

Lúc ấu long vì đau đớn mà khẽ run run cánh, bàn tay đang cầm băng vải của Tạ Loan nhất thời cũng có cảm giác bị ngọn lửa liếm qua.

“Tê.” Cảm giác đau đớn khi da thịt bị cháy xém làm tay Tạ Loan run lên, theo phản xạ phát ra tiếng hít khí.bg-ssp-{height:px}

“Sớm đã nói đừng tới gần nó rồi.” Tựa hồ là người qua đường đã ngăn cản Tạ Loan khi nãy, cách đó khá xa còn có âm thanh xì xào bàn tán, Tạ Loan không nghe rõ là gì, cũng không muốn nghe.

Nghe thấy tiếng hít khí của thanh niên cùng lời bàn tán của những người khác, ấu long này tựa hồ lại muốn khép cánh lại, bất quá bị Tạ Loan ngăn lại.

“À, à…” Phát ra âm thanh, hắc long bảo bảo cúi thấp đầu.

“Không sao, ta không đau, con không tổn thương gì ta cả.” Đại khái biết nguyên nhân những người khác không muốn trợ giúp ấu tể này, Tạ Loan cố nhịn cảm giác đau đớn vì bị phỏng, giãn mày nói: “Ngoan, đừng lộn xộn, rất nhanh sẽ băng xong.”

Ngẩng đầu nhìn thanh niên ôn nhu trước mắt, hai chân trước đang ôm chặt viên đá của ấu long hơi buông lỏng, cánh rồng không nhúc nhích, thân thể hơi cúi thấp một chút.

Tiếp theo cho dù vẫn còn cảm giác đau đớn vì bị phỏng, Tạ Loan vẫn ngậm chặt miệng không phát ra âm thanh, biểu tình cũng duy trì dáng vẻ bình thường, trừ bỏ mỗi lần bất ngờ bị đốt cháy thì khó tránh hơi run nhẹ một chút.

Mặc dù đau nhưng phải cẩn thận băng bó nên không thể gia tăng tốc độ, Tạ Loan tỉ mỉ giúp bé băng bó.

“Tốt lắm.” Cuối cùng thắt nút băng vải, Tạ Loan ôn hòa nói ra hai chữ này, ý bảo hiện giờ ấu long có thể động.

Cảm giác bị phỏng vẫn còn, ngón tay không thể khống chế mà khẽ run, vì thế Tạ Loan liền giấu hai tay ra sau lưng.

Hiệu quả cầm máu của băng phải không tệ, thấy băng vải băng trên cánh ấu long không thấm ra máu tươi, Tạ Loan cũng yên tâm một chút.

Mặc dù cầm máu nhưng vết thương vẫn chưa khép lại, với lại cánh cũng đang bị băng, hiện giờ ấu long không thể nào bay được, bất quá hoạt động so với vừa nãy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo giật giật cánh, hai chân trước lại càng cẩn thận hơn ôm lấy viên đá, sau đó bé ngẩng đầu dùng con ngươi có màu hổ phách nhìn mình.

“Thích viên đá này vậy à?” Đuôi mắt hơi cong cong, Tạ Loan khẽ mỉm cười hỏi.

Đáng tiếc trong không gian không còn đá quý, bằng không nhìn dáng vẻ yêu thích đá quý của ấu tể, Tạ Loan thực muốn đưa thêm cho bé vài viên.

“À.”

Trong ánh mắt nhu hòa của Tạ Loan, ấu long phát ra âm thanh đáp lại, được yêu thương ôn nhu đối đãi như vậy, hắc long bảo bảo cẩn thận ôm viên đá.

Đây là viên đá quý của người này cho nó.

Chờ ngón tay rốt cuộc không còn run rẩy nữa, Tạ Loan mới thả lỏng hai bàn tay đang giấu phía sau.

Ngoài da không nhìn thấy vết thương nhưng cảm giác đau thì vẫn còn rất rõ ràng, bất quá Tạ Loan có thể cảm giác cơn đau đang chậm rãi biến mất.

Không có vấn đề gì lớn cả, Tạ Loan nghĩ.

Có thể đây là một loại dị năng công kích, hắc long bảo bảo này có lúc không thể khống chế được sức mạnh của mình, tỷ như lúc cảm thấy đau khi băng bó vết thương.

Bình thường không bị kích thích, sức mạnh của ấu long này có lẽ sẽ không bị mất khống chế như vừa nãy.

Hoạt động ngón tay một chút, Tạ Loan chủ động đưa tay sờ nhẹ chiếc cánh vừa được băng bó của ấu long, sau đó anh chỉ về hướng mà ấu long đi tới vừa nãy, ôn hòa hỏi: “Bảo bảo, nhà con ở bên này đúng không?”

“À.” Vừa cẩn thận ôm viên đá vừa chăm chú nhìn thanh niên, ấu long phát ra âm thanh rõ ràng.

Nghe thấy tiếng đáp lại, trong tình huống ấu long đã không còn để phòng nữa, Tạ Loan đưa tay ôm ấu long vào lòng.

Mặc dù sau khi lớn lên là cự long, thế nhưng lúc còn là long bảo bảo, dáng người của ấu long vẫn rất nhỏ xinh.

Lúc ôm Tạ Loan sờ phần vảy cứng trên lưng ấu long, đồng thời cũng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp ở bụng bé, hắc long bảo bảo không nặng không nhẹ, rất dễ dàng ôm bé trong lòng.

Ôm long bảo bảo, Tạ Loan xoay người đi về phía mình chỉ vừa nãy.

Hiện giờ ấu long này không tiện hoạt động, anh phải đưa bé về nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio