Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

chương 18: tân sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có mục tiêu xác định, ấu tể khố đề có bộ lông vũ đỏ nhạt đập cánh, vốn đang đứng trên nóc kệ đồ nhẹ nhàng phóng vút xuống.

"Chíp chíp-------"

Cách đó không xa, hai ấu tể khố duy cùng khố thác cũng bay tới, hai bé chim béo đứng song song trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn ấu tể khố đề vừa cất cánh trên nóc kệ, phát ra tiếng kêu thanh thúy non nớt.

Hai ấu tể này đang cổ vũ ấu tể khố đề, ánh mắt đen lúng liếng như hạt đậu nhìn bé chim đỏ đang bay về phía thanh niên, vừa xem vừa lạch bạch đi theo ấu tể khố đề tiến về phía thanh niên.

Bởi vì lông vũ rất dày nên thân hình ấu tể có chút béo tròn, lúc đập cánh thì trông hai chiếc cánh có vẻ rất bé nhỏ, thực dễ dàng làm người ta lo lắng ấu tể này sẽ vì trọng lượng cơ thể mà rớt xuống.

Thế nhưng những chủng tộc có hình thái tương tự loài chim đều như vậy, bởi vì lông vũ dày nên thâm thể thoạt nhìn rất tròn trịa, như vậy ngược lại chứng minh ấu tể phát dục rất tốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh.

Bay được khoảng hai mét, ấu tể khố đề vô thức giảm chậm tốc độ đập cánh, độ cao cũng giảm xuống.

Theo góc độ của người đứng xem thì góc độ rơi xuống rất rõ ràng.

Mắt thấy đã sắp rới xuống đất, thế nhưng nhìn thanh niên giang rộng vòng tay ở trước mắt, ấu tể khố đề đột nhiên dùng lực đập cánh, độ cao bắt đầu tăng lên, tiếp tục vững vàng bay tới trước.

Khoảng cách này kỳ thực cũng không quá xa xôi, nó đã đến rất gần, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi...

"Chíp!"

Bay vút tới để cả thân thể tiến vào lòng ngực thanh niên, rốt cuộc cũng chạm tới đích tới, ấu tể khố đề vừa củng củng ngực thanh niên vừa kêu một tiếng, đôi cánh nhỏ khẽ động, có thể dễ dàng nhìn ra bé đang rất vui sướng.

Lồng ngực bị một cục bông tròn vo đụng vào, thể hình của ấu tể khố đề không tính là lớn, Tạ Loan có thể tiếp nhận được sức nặng của bé.

Vững vàng đón được ấu tể khố đề, Tạ Loan đưa tay kiểm tra lông vũ của ấu tể, chờ ấu tể nâng đầu lên nhìn mình, anh mới nói: "Con xem, rõ ràng có thể bay được mà."

Đôi mắt đen lúng liếng của ấu tể có chút mờ mịt, bé vẫn chỉ là ấu tể, tuy có thể nghe hiểu lời Tạ Loan nhưng chỉ là nghĩa đen mà thôi, không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn.

Trước đó rất có thể không chỉ được cổ vũ mà còn bị trách cứ hoặc cười nhạo trong quá trình học bay.

Cũng chính vì thế mà sau đó ấu tể khố đề mới kháng cự như vậy, không phải bé không muốn học, chính là không muốn bị trách cứ trong quá trình học.

Dần dần, không thể học bay được đã bắt đầu in sâu trong lòng ấu tể khố đề.

Đại khái chính vì thế cho dù sau này học được cách bay, ấu tể khố đề vẫn như cũ bị ảnh hưởng bởi dấu ấn trong tiềm thức này.

Đã bay được nhưng vẫn cảm thấy mình bay không tốt, vì thế mỗi khi bay được một khoảng sẽ vô thức dừng lại.

Tự thành lập một giới hạn cho mình, Tạ Loan cố ý đứng xa một chút để ấu tể bay tới chỗ mình để phá vỡ mức giới hạn kia.

Hai bé chim béo còn lại cũng bay vào lòng ngực Tạ Loan, tìm một vị trí thoải mái, sau đó cúi đầu dùng mỏ mình giúp ấu tể khố đề chải chuốt lông vũ, động tác này thoạt nhìn như một lời khích lệ.

Thấy một màn này, Tạ Loan nhịn không được híp mắt mỉm cười, thực sự có chút vui mừng.

Quan hệ của nhóm ấu tể rất tốt, biết hỗ trợ giúp đỡ nhau.

Đều là bé ngoan.

Nghĩ vậy, Tạ Loan liền nâng tay phải xoa xoa lưng ba ấu tể.

Điều chỉnh tư thế ở trong lòng thanh niên, ba ấu tể chỉnh tề ngồi thành một hàng, lúc này ấu tể khố đề ở giữa nghe thấy thanh niên ôn nhu hỏi: "Nghe hiểu lời ta vừa nói không?"

Động động chiếc canh bé xíu, ấu tể khố đề lại củng nhẹ lồng ngực Tạ Loan một chút: "Chíp!"

Nó có thể bay, có thể bay rất xa, hơn nữa còn có thể bay tốt hơn cả những ấu tể khác.

Thoát khỏi nhận thức sai lầm của mình trước đó, ấu tể khố đề béo tròn màu đỏ nhạt này không còn tư tưởng lùi bước nữa, đôi mắt đen lúng liếng trở nên sáng chói, thoạt nhìn đặc biệt có sức sống.

Nghe thấy tiếng đáp lại vô cùng rõ ràng, Tạ Loan gật gật đầu, ý cười trên mặt lại càng rõ ràng hơn.

Có thể vì cảm nhận được cảm giác an toàn từ người thanh niên, ba ấu tể nghiễm nhiên xem lòng ngực thanh niên trở thành cái ổ nhỏ, tạm thời không có tính toán rời đi.bg-ssp-{height:px}

Mà ôm ba ấu tể lông xù béo tròn trong lòng, Tạ Loan cảm thấy thực hạnh phúc.

Lúc này, ở Áo Nhĩ Đặc Tinh----

"Khắp tinh tế này có nhiều phân hội bảo dưỡng ấu tể như vậy, sao em lại chọn một nhà không có chút danh tiếng nào như vậy? Không chỉ không có danh tiếng, ngay cả danh sách ba ngàn phân hội xuất sắc nhất cũng không vào được, em đưa con tới đó, người ta sẽ nhìn nhà chúng ta thế nào đây?" Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Ngõa Luân có chút không vui nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt: "Nhà chúng ta cũng không phải không trả nổi phí dụng ở các phân hội nổi tiếng, để con ở trong một phân hội có điều kiện kém cỏi như vậy, em yên tâm được à?"

Gia tộc Ngõa Luân ở trong chủng tộc khố đề không tính là quyền quý nhưng là gia tộc rất có tiền, chuyên kinh doanh mua bán, ở trong giới mậu dịch rất có danh tiếng.

Đối mặt với chất vấn của nam nhân, Phù Á vẫn im lặng chống đỡ.

Phân hội bảo dưỡng ấu tể ở Á Tinh là cô lựa chọn, cô đã tự mình đưa ấu tể tới đó, lúc ấu tể được thanh niên nhân loại kia ôm vào lòng, cô rõ ràng nghe thấy ấu tể nhà mình chủ động kêu một tiếng đáp lại đối phương.

Chỉ bằng điểm này thôi, Phù Á tin tưởng mình đã không chọn sai.

Cô không quan tâm tới chuyện mất mặt hay không, chỉ cần ấu tể thích, cộng thêm phân hội kia có thể làm ấu tể vui vẻ tự do tự tại, đừng nói có người thì thầm sau lưng, cho dù là trực tiếp cười nhạo trước mặt cô cũng không thèm để ý.

Đường Nạp hiểu rất rõ vợ mình là người rất dịu dàng, cơ bản không có chuyện cáu kỉnh nóng giận, bình thường chỉ cần anh lên tiếng, đối phương sẽ quyết định lùi bước.

Thế nhưng trầm mặc đại biểu cô kiên quyết không chịu nhượng bộ.

"Đến lúc đứa nhỏ gặp chuyện thì đừng trách anh đã không nhắc nhở em." Nói xong những lời này, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Ngõa Luân nghiêm mặt rời đi.

Chờ nam nhân rời đi, Phù Á hít sâu một hơi cố bình phục lại tâm tình của mình.

Ấu tể đưa tới phân hội Vân Bảo kia cũng đã được một tháng, khoảng cách giữa Á Tinh cùng Áo Nhĩ Đặc Tinh cách nhau mấy hành tinh, khoảng thời gian này Phù Á kỳ thực vẫn luôn nghĩ về ấu tể, không biết con mình sống ở đó thế nào.

Suốt khoảng thời gian đó cô có liên lạc một lần, Phù Á đại khái hỏi thăm ấu thể có thích ứng với hoàn cảnh mới hay không, nhận được câu trả lời là có thì cũng không truy hỏi nhiều.

Chủ yếu là cô sợ liên lạc quá nhiều sẽ quấy rầy công việc của nhân viên phân hội, hoặc làm bọn họ nghĩ rằng cô không tín nhiệm.

Suốt một tháng không gặp ấu tể, làm một người mẹ đặc biệt yêu thương đứa nhỏ, Phù Á hiển nhiên rất nhớ con mình.

Đi thăm một chút đi.

Đột nhiên, ý tưởng này xuất hiện trong lòng Phù Á. Tuy có thể dùng phương pháp liên lạc toàn tức để nhìn thấy ấu tể, bất quá làm vậy vẫn không bằng nhìn thấy tận mắt.

Vừa vặn ngày mai có chuyến bay tới Á Tinh, nghĩ tới bộ dáng mũm mĩm đang yêu của ấu tể, ý niệm trong lòng Phù Á lại càng mãnh liệt hơn.

Đón mô hình tinh hạm thương vụ mới nhất, cho dù là khoảng cách cách mấy hành tinh thì chỉ cần không tới nửa ngày là tới nơi, sáng hôm sau Phù Á xuất phát từ Áo Nhĩ Đặc Tinh, đến chiều thì tới Á Tinh.

Lại một lần nữa tiến vào phân hội Vân Bảo, Phù Á vẫn tiến vào văn phòng trước, trong phòng làm việc, Hạ Kỳ vừa vặn tới hỏi Phùng Văn Tiên về chi tiêu của phân hội tháng này.

"Phụ huynh tới thăm ấu tể đương nhiên là được." Hạ Kỳ khách khí lễ phép dẫn nữ nhân trẻ tuổi thuộc chủng tộc khố đề tiến vào một căn phòng khác.

Tạ Loan một tay ôm ấu tể nặc khắc tư trong lòng, tay còn lại chơi trò ném banh với ấu tể mục tạp.

Dư quang khóe mắt phát hiện nữ nhân trẻ tuổi vừa bước vào cửa, Tạ Loan lập tức tiến tới chỗ ấu tể khố đề vẫn chưa phát hiện gì cả, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lông vũ mềm mại của bé: "Bảo bảo, xem ai tới thăm con kìa!"

Bị thanh niên vỗ nhẹ lên lưng một chút, ấu tể khố đề nghiêng đầu, xoay người lại, nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cạnh cửa, nó liền đập cánh.

"Chíp."

Đập đôi cánh bé xíu của mình, ấu tể khố đề bay vút về phía nữ nhân trẻ tuổi, nhào vào lồng ngực đối phương.

"Chíp!" Bé nằm gọn trong lòng nữ nhân ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu đặc biệt thanh thúy.

Theo bản năng đón được ấu tể bay vào lòng mình, Phù Á sửng sờ đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc không thể làm ra động tác nào.

Sau đó trong một nháy mắt tựa hồ rất nhanh nhưng thực tế lại vô cùng ngắn ngủi, Phù Á nhìn ấu tể trong lòng, nghẹn ngào nức nở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio