Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

chương 20: không thể sờ loạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị vị phụ huynh hào sảng chi ra một số tiền lớn làm chấn kinh, nhóm nhân viên trong phân hội Vân Bảo sửng sốt một lúc lâu mới bắt đầu phản ứng.

"Mọi người không cần xem đây là quà cám ơn, cứ coi như tôi làm vậy để Bội Bội có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt hơn." Phù Á nói, đây quả thực có thể xem là một trong những nguyên nhân.

Nhà sinh hoạt có thể xem là kiến trúc trọng yếu của một phân hội bảo dưỡng ấu tể, là nơi nhóm ấu tể sinh hoạt hằng ngày, muốn nâng cao chất lượng sinh hoạt của ấu tể đương nhiên phải xây dựng một tòa nhà khang trang rộng rãi có đầy đủ thiết bị.

Phụ huynh đã nói tới mức này, cộng thêm phân hội bọn họ hiện giờ quả thực không đủ chỗ, mọi người cũng không nói thêm gì.

Nói xây liền xây, hôm sau phân hội Vân Bảo liền nghênh đón một kiến trúc sư, là do phụ huynh ấu tể khố đề mời tới.

Cũng may phân hội bọn họ cái gì cũng không nhiều nhưng đất trống thì bao la.

Định một mảnh đất trống ở kế bên tòa nhà sinh hoạt hiện tại, Tạ Loan cùng kiến trúc sư bắt đầu thảo luận việc thiết kế phòng ở.

Không bao lâu sau, đội xây dựng cũng tới, sau khi xác nhận bản thiết kế không có vấn đề liền bắt đầu khởi công.

Khác với lần trước, lần này nhóm thi công dùng một thiết bị cách âm, vô luận bên kia ồn ào thế nào, mọi người bên nhà cũ hoàn toàn không thể nghe thấy, nhóm ấu tể ngủ nghỉ cũng không lo bị ồn.

Cả quá trình thi công xây dựng đều yên lặng không một tiếng động, lúc Tạ Loan tiến qua nhìn thấy tòa nhà mới vừa xây dựng xong, anh thậm chí có ảo giác tòa nhà này đột nhiên xuất hiện.

Tòa nhà mới này thiết kế theo dạng biệt thự hai tầng, tầng một dùng làm nơi sinh hoạt hằng ngày của nhóm ấu tể, bên trong trang hoàng theo phong cách ấm áp sáng sủa, vật dụng trang hoàng đều dùng tông màu ấm.

Đại sảnh rộng mở, có thể đặt các món đồ chơi ở đại sảnh để nhóm ấu tể cùng nhau vui chơi. Phòng cũ khá nhỏ hẹp, không có không gian cho nhóm ấu tể vui chơi tùy thích, bên này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

Như vậy những ngày thời tiết không tốt, không thể dẫn ấu tể ra ngoài sân chơi thì có thể hoạt động ở đại sảnh.

Trên sàn đại sảnh còn trải một tầng thảm mềm, suy nghĩ tới việc nơi này là nơi hoạt động vui chơi của ấu tể liền đặc biệt chú ý dùng loại thảm mềm rất thoải mái.

Phòng giữ ấm được xây dựng trên tầng hai, ngoài ra trên đó còn có một kho hàng nhỏ dùng để cất giữ một ít vật tư cần thiết.

Tầng một vẫn có phòng trữ vật như cũ, bất quá hiện giờ chỉ để những đồ dùng hằng ngày, không đến mức chật kín như trước kia.

Còn lại những thiết bị bình thường nên có đều có cả, ấn theo yêu cầu của Tạ Loan, trong tòa nhà mới đặc biệt thiết kế một bể bơi trong nhà.

Tạ Loan lắp đặt hệ thống điều chỉnh nhiệt độ mua trước đó vào hồ, sau đó ôm ấu tể nhân ngư trong hồ nước ngoài sân vào bể bơi.

Tạ Loan kỳ thực vẫn có chút lo lắng, hoàn cảnh bên ngoài hẳn sẽ càng tự do tự tại hơn, dù sao thì nhân ngư cũng là chủng tộc sinh hoạt tại biển lớn.

Thế nhưng nghĩ tới ở bên trong thì có thể ở gần các ấu tể khác, những ấu tể biết bơi cũng có thể nhảy xuống hồ chơi đùa với ấu tể nhân ngư, bé sẽ không đến mức quá cô đơn, vì thế Tạ Loan liền quyết định xây dựng một bể bơi trong nhà.

Dọn hết những thứ cần thiết qua tòa nhà mới, Tạ Loan cùng nhân viên bắt đầu chuyển ấu tể qua phòng mới.

Đổi tới một hoàn cảnh mới đẹp hơn thoải mái hơn, nhóm ấu tể lúc được đưa vào phòng mới đều ngẩng đầu, có chút tò mò quan sát xung quanh.

Ở góc phải đại sảnh là một cái kệ chim bằng gỗ mà Tạ Loan đặc biệt tìm công tượng chế tác, nó có ba tầng, từ tầng cao nhất có thể chui vào các phòng nhỏ.

Sau đó là vài món đồ có tạo hình bất đồng, có xích đu cùng cầu tuột, thuận tiện Tạ Loan còn bảo người ta làm cả giường nhúng cùng bập bênh.

Có những món đồ chơi này, ấu tể trong phân hội cũng không lo nhàm chán.

Khu vui chơi thì tạm thời không đủ điều kiện, Tạ Loan chỉ có thể thiết kế những trò chơi gia đình đơn giản ở địa cầu.

"Thích phòng mới không?" Tạ Loan dẫn hơn mười ấu tể vào đại sảnh, ngồi xổm xuống vuốt ve hai cục bông ở gần mình nhất, ôn nhu nói: "Sau này tụi con sẽ ở đây."

Ấu tể tháp kỳ lạp bị thanh niên vuốt ve liền phát ra tiếng kêu, đồng thời nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi ngắn ngủn của mình như đáp đạp.

Chưa từng thấy qua những món đồ chơi trong đại sảnh, mới đầu nhóm ấu tể vẫn không biết cách chơi, thế nhưng chơi đùa là thiên tính của ấu tể, sau khi thăm dò thử nghiệm một hồi, nhóm ấu tể liền nắm bắt được cách chơi đùa, bắt đầu vui vẻ tự chơi với nhau.

Ba bé chim béo cùng bay lên kệ gỗ, tựa hồ rất thích phần thông nhau giữa tầng hai cùng tầng ba, sau đó từ ấu tể khố đề dẫn đầu, ba bé ấu tể bắt đầu cùng nhau chui vào trong căn nhà gỗ ở tầng trên cùng.

Lúc Tạ Loan nhìn qua, ba bé chim béo liền ló đầu ra, ba cặp mắt đen lúng liếng cùng nhìn về phía anh, véo von chíp chíp vài tiếng.

Tạ Loan híp mắt mỉm cười, sau đó tầm mắt chuyển về phía ấu tể mục tạp vẫn còn đứng bên cạnh.

Ấu tể mục tạp có ngoại hình hung ác lạnh băng vẫn đứng im ở đó, đồng tử dựng thẳng đỏ tươi nhìn những ấu tể khác đang thăm dò những món đồ chơi mới.

Tạ Loan đi tới trước mặt ấu tể mục tạp, nâng tay lên chạm vào cẳng tay sắc bén của bé, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn sinh vật thoạt nhìn đặc biệt nguy hiểm này.bg-ssp-{height:px}

Thanh niên đặt tay trên cảnh tay mình, phát hiện điểm này, ấu tể mục tạp lập tức co rụt cẳng tay về sau về chút, để phần sắc bén của cảnh tay không thể chạm vào tay thanh niên, sau đó mới dừng lại.

"Ni Khắc." Tạ Loan gọi tên ấu tể, đồng thời chủ động vỗ nhẹ lên cẳng tay bé.

Ni Khắc là tên mà Tạ Loan đặt cho ấu tể mục tạp, sau khi nghe vài lần, nó đã biết hai âm tiết này là gọi mình.

Thấy thanh niên đi tới trước một đoạn rồi quay lại ngoắc ngoắc mình, ấu tể mục tạp lập tức ngoan ngoãn đi theo.

Được đưa tới trước một cái xích đu lớn, ấu tể mục tạp không nhìn xích đu, đồng tử dựng thẳng vẫn đặt trên người thanh niên vừa gọi mình, đầu hơi cúi thấp.

Chủng tộc mục tạp hơi khiếm khuyết trí tuệ nhưng không phải hoàn toàn không có.

Tạ Loan chỉ chiếc xích đu cỡ lớn ở bên cạnh, vỗ vỗ nhẹ cẳng tay ấu tể mục tạp, rất nhanh nó liền hiểu được Tạ Loan muốn mình tiếp xúc với thứ kia.

Thế nhưng tiếp xúc thế nào?

Ấu tể mục tạp dùng cẳng tay đụng đụng xích đu, nó thấy thứ kia bị nó đụng vào thì bắt đầu lắc lư.

"Bảo bảo, con ngồi lên đây." Tạ Loan vỗ vỗ chiếc nệm có hình bán cầu, kiên nhẫn dạy ấu tể mục tạp ở trước mặt.

Ấu tể mục tạp tiến tới gần xích đu, liếc nhìn những bảo mẫu khác đang chơi với ấu tể trên mấy chiếc xích đu gần đó, nó cũng học theo, thử ngồi lên chiếc nệm hình bán cầu.

Chiếc xích đu cỡ lớn này kỳ thực là đặc biệt chuẩn bị cho ấu tể mục tạp, sau khi thấy ấu tể mục tạp thành công ngồi lên chiếc nệm bán cầu, anh bắt đầu đẩy nhẹ.

Chiếc nệm bắt đầu dao động lắc lư, chưa từng trải qua cảm giác này, đồng tử dựng thẳng đỏ tươi của ấu tể mục tạp có chút co rút, cổ họng phát ra tiếng kêu nhỏ.

Chứng minh bé rất thích.

Tạ Loan thầm nghĩ, cũng khá yên lòng.

Ấu tể mục tạp này kỳ thực cũng rất thích chơi đùa, chỉ là nó không biết chơi thế nào mà thôi, cần có người kiên nhẫn chỉ dạy nó.

Sau khi làm quen hoàn cảnh mới, Hạ Kỳ nhìn quanh một vòng, không khỏi cao hứng nói: "Tuy kém hơn những phân hội có danh tiếng nhưng khẳng định là tốt hơn những phân hội bảo dưỡng ấu tể bình thường."

Những người khác nghe vậy liền đồng ý gật đầu.

So với những phân hội bình thường, khẳng định là tốt hơn một chút.

Điều kiện của phân hội bọn họ ngày càng tốt hơn---- nhìn tòa nhà mới này, trong lòng mọi người trong phân hội Vân Bảo đều xuất hiện ý tưởng này.

Hơn nữa bọn họ biết rất rõ bộ dáng ban đầu của phân hội Vân Bảo, so với dáng vẻ cũ nát lúc ban đầu thì hiện giờ thực sự là đã phát triển vượt bậc.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, sớm muộn gì phân hội bọn họ cũng được xếp vào danh sách những phân hội xuất sắc nhất tinh tế!

Phần lớn ấu tể trong phòng đều đang chơi trò chơi, chỉ có một ấu tể lông xù trắng tinh, trên đỉnh đầu có cặp sừng bé xíu vẫn kiên trì nằm trong lòng Tạ Loan.

Đối với cái đuôi hơi quấn lấy cổ tay mình, Tạ Loan cũng chỉ nghĩ là ấu tể nặc khắc tư vừa vặn đặt ở đó mà thôi.

Cái đuôi này cũng không gây trở ngại gì cả, mỗi khi Tạ Loan muốn làm việc, cái đuôi lông xù này sẽ tự động rời đi.

Thế nhưng khi Tạ Loan để tay lại chỗ cũ thì cái đuôi kia lại tiếp tục quấn lấy cổ tay anh.

Đã quen với chuyện này, cảm giác được ấu tể nặc khắc tư không hề có dấu hiệu muốn rời khỏi lòng ngực mình, Tạ Loan liền vươn tay sờ sờ cái đuôi lông xù của ấu tể.

"Ư ô." Trầm thấp kêu một tiếng, ấu tể tròn vo trong lòng Tạ Loan vô thức vểnh vểnh chóp đuôi, từ cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.

Tạ Loan phát hiện ấu tể nặc khắc tư này tựa hồ rất thích được mình sờ đuôi, vô luận là hình thái ấu tể hay...

Nhớ tới cái đuôi xinh đẹp màu bạc chỉ từng sờ qua một lần, Tạ Loan lập tức ngừng lại suy nghĩ này.

Sờ đuôi ấu tể thì không sao cả, thế nhưng nghĩ tới cái đuôi của nặc khắc tư tóc bạc trưởng thành, Tạ Loan có cảm giác không thích hợp.

Đại khái là vì khác biệt giữa hai hình thái ấu tể cùng trưởng thành đi, chiếc đuôi bạc kia làm Tạ Loan có cảm giác không thể sờ loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio