Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

chương 57: ngày thứ năm mươi bảy làm bảo mẫu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trát…Trát tướng quân nào vậy?

Mọi người đeo dấu chấm hỏi đầy mặt nhìn nhóm nhân viên sát hạch cũng đang sửng sốt, sau đó miễn cưỡng tự hỏi tự đáp.

A, Trát Lạp Đức tướng quân.

Tình cảnh thoáng chốc chìm vào bầu không khí an tĩnh kỳ dị, lặng ngắt như tờ, tựa hồ ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, mà biểu tình trên măt mọi người thì có chút cứng ngắc.

Mà Trát Lạp Đức có thể xem là tiêu điểm toàn trường, suốt mấy ngày nay bị bức ép phải cạo râu sạch sẽ vẫn tiếp tục dao động ánh mắt, hoàn toàn không cố định trên bất kỳ người nào.

Thực ra thì Trát Lạp Đức muốn rời đi…. không, thực ra thì ông căn bản không nghĩ ra vì sao mình phải đứng ở đây??

Trong lòng suy nghĩ lung tung, Trát Lạp Đức xụ mặt đứng tại chỗ, biểu tình nghiêm nghị, tư thế đứng của quân nhân tiêu chuẩn, trong mắt nhóm nhân viên sát hạch thì rất có phong độ trang nghiêm của thượng tướng Tinh Minh.

Thế nhưng bộ dáng này trong mắt nhóm nhân viên phân hội Vân Bảo thì khá vi diệu.

Nhất là đối với Hạ Kỳ, biểu tình của cô lúc này giống như ảo tưởng vỡ nát, cả người suy sụp.

Đối với biểu hiện của Hạ Kỳ, Tạ Loan kỳ thực có thể hiểu được.

Anh nhớ rõ mình từng nghe đối phương nói mình là fan hâm mộ của Trát Lạp Đức Tướng quân, còn nói vị tướng quân này là vị đại anh hùng mà cô đặc biệt sùng bái…

Nhớ tới hình tượng râu ria xồm xoàm của đối phương lúc mới tới, tâm tình Tạ Loan cũng có chút phức tạp, nghĩ thế nào cũng có cảm giác không chân thật.

Tướng quân Tinh Minh ở phân hội bọn họ làm bảo vệ gác cổng… không phải, làm giáo viên chiến đấu??

Phản ứng của những người khác tuy tốt hơn Hạ Kỳ nhưng cũng không khác với bị sét đánh là bao, mắt trố ra, biểu tình mờ mịt nhìn Trát Lạp Đức.

Không rõ là bị kích thích ít hơn hay sao, người phá vỡ không khí yên tĩnh dị thường này chính là nhân viên đứng đầu trong nhóm sát hạch, người nọ nghiêm chỉnh chào nam nhân trung niên trước mặt, sau đó cẩn thận hỏi: “Tướng quân, ngài là giáo viên chiến đấu của phân hội bảo dưỡng ấu tể này sao?”

Phân hội này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?!

Lúc này trong lòng đám nhân viên sát hạch chỉ có suy nghĩ này.

Bọn họ không biết nên suy nghĩ thế nào, một đại nhân vật chỉ cần dậm chân một cái đã làm toàn bộ nhân vật cao tầng trong quân đội Tinh Minh phải run rẩy cư nhiên lại xuất hiện ở một phân hội không tiếng tăm thế này.

“Ừm.” Trát Lạp Đức đáp, đồng thời ông cũng cảm nhận được ánh mắt vi diệu của đồng nghiệp trong phân hội, nhất thời có chút lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì biểu tình nghiêm nghị.

Nhận được câu trả lời chính xác, ánh mắt nhóm nhân viên sát hạch nhìn nhân viên trong phân hội Vân Bảo nhất thời trở nên khác biệt.

Bọn họ vốn cũng không xem thường phân hội này, lúc sát hạch vẫn luôn dùng thái độ khách quan, hoàn toàn không soi mói chê trách gì cả.

Thế nhưng hiện giờ đại nhân vật như vậy xuất hiện, bọn họ dù sao cũng phải nể mặt một chút. Nếu thái độ không tốt, lỡ như sau khi bọn họ sát hạch xong, đối phương lại tìm tâm phúc hoặc bộ hạ cũ ở Tinh Minh nói chuyện thì không phải bọn họ lĩnh đủ sao…

Với lại, cũng không biết bao giờ vị thượng tướng này sẽ quay về quân đội Tinh Minh phục chức.

Thái độ của cao tầng Tinh Minh đối với vị tướng quân chiến công hiển hách này thế nào, người có mắt trong Tinh Minh đều biết, chuyện cao tầng muốn níu giữ tướng quân lại sớm đã lan truyền khắp Tinh Minh.

Thái độ thả lỏng hơn, biểu hiện cũng tương đối ân cần, bọn họ không rõ tính khí của vị thượng tướng Tinh Minh ở trước mắt thế nào, nói chuyện dĩ nhiên phải cẩn thận hơn.

“Dựa theo quy định, giáo viên chiến đấu cũng phải sát hạch nên phải làm phiền tướng quân ngài phối hợp một chút…” Mói xong câu đó, nhân viên sát hạch lập tức uyển chuyển nói: “Dĩ nhiên chúng tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của ngài, khẳng định là có thể thêm điểm.”

Thấy nhóm sát hạch khách khí như vậy, hoặc đúng hơn là nơm nớp lo sợ, nhóm nhân viên phân hội cơ bản là ngây ngốc, bọn họ bị đả kích quá lớn a.

“Có thể thêm bao nhiêu điểm?” Trát Lạp Đức hỏi thẳng.

Đã tính toán sau này sẽ trải qua cuộc sống cán bộ kỳ cựu trong phân hội Vân Bảo, hiện giờ vừa nghe thấy được thêm điểm, là chuyện có lợi cho phân hội, Trát Lạp Đức cảm thấy mình nên biểu hiện một chút.

Nhóm sát hạch: “…”

Nhân viên nói chuyện vừa nãy hoàn toàn câm nín, trán ứa mồ hôi.bg-ssp-{height:px}

Vấn đề này bảo anh làm sao trả lời a!

Nghẹn một hồi, nhân viên này rốt cuộc nghĩ ra một đáp án không sợ đắc tội đối phương: “Người được điểm cao nhất trong ghi chép là điểm, ngài nhất định sẽ được điểm cao hơn.”

Đường đường là thượng tướng Tinh Minh, tướng quân duy nhất được nhận huy chương quân sự tối cao, phá bỏ kỷ lục của hạng mục này cũng không quá đáng, cho dù là ai thì cũng tâm phục khẩu phục.

Mặc dù cũng hiểu được nhưng mọi người trong phân hội Vân Bảo đều có cảm giác đi cửa sau, tâm tình này hệt như ngồi xe qua núi vậy, sướng tới khó tả.

Hoàn toàn không ý thức được câu hỏi của mình đã làm khó nhóm sát hạch, nghe xong câu trả lời Trát Lạp Đức gật đầu, thầm nghĩ, vậy thì mình có thể xem là lập công cho phân hội rồi.

Có quy củ thì nhất định phải tuân theo, Trát Lạp Đức là một quân nhân… mặc dù bây giờ đã không phải nhưng ông cũng không thích phá bỏ quy tắc, vì thế nhất định phải hoàn thành sát hạch.

Thật ra cũng chỉ là giảng bài trước mặt bọn họ mà thôi, dẫn ấu tể ra ngoài sân, Trát Lạp Đức bắt đầu dạy ấu tể trụ cột chiến đấu.

Trước mắt trong phân hội chỉ có ấu tể nhân ngư kích phát dị năng, vì đáp ứng điều kiện sát hạch, Tạ Loan ôm tiểu nhân ngư ra khỏi ao, tiến ra ngoài sân để Trát Lạp Đức dạy bé vận dụng dị năng.

Nhóm sát hạch nghiêm túc ghi chép, dù sao thì hạng mục này chắn chắn sẽ nhận được đánh giá cấp S.

Nói cơ bản thì chính là trọn điểm, còn cụ thể tăng thêm bao nhiêu điểm thì sau này bọn họ sẽ tỉ mỉ cân nhắc.

Sau khi hoàn thành toàn bộ hạng mục sát hạch, kết thúc chuyến sát hạch lần này, nhóm sát hạch khách khí rời đi. Cả quá trình thái độ tốt tới không thể tốt hơn được nữa, cứ hệt như bọn họ không phải nhân viên sát hạch mà là người bị sát hạch vậy.

Sau khi bọn họ đi rồi, mọi người trong phân hội Vân Bảo bắt đầu giải quyết vấn đề nội bồ, trừ bỏ Trát Lạp Đức, mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm ông.

“Ông… ông thực sự là Trát Lạp Đức tướng quân, đại anh hùng đã giải ngũ sao?” Dáng vẻ Hạ Kỳ vẫn chưa tỉnh hồn, cô chỉ mới vừa thoát khỏi cảm giác ảo tưởng vỡ nát, đến bây giờ vẫn không nhịn được muốn chính miệng đối phương xác nhận.

Trát Lạp Đức tướng quân là đại anh hùng vì nền hòa bình tinh tế đã đóng góp rất lớn, trong lòng Hạ Kỳ, một đại anh hùng như vậy nhất định phải có dáng vẽ uy vũ bất phàm, thoạt nhìn sẽ rất uy nghiêm.

Thế nhưng sự thật lại có chút tàn khốc.

Uy vũ bất phàm —- râu ria xồm xoàm.

Đặc biệt uy nghiêm —- lôi thôi lếch thếch.

Nghĩ đến lần này đối phương chịu cạo râu là thành quả mình lải nhải hối thúc suốt vài ngày, Hạ Kỳ cảm thấy ảo tưởng trong lòng mình loảng xoảng rơi vỡ đầy đất.

Đón nhận ánh mắt đối phương, Trát Lạp Đức không hiểu sao có chút chột dạ, bất quá vẫn gật đầu thừa nhận.

Trong phân hội mình có một tướng quân Tinh Minh!

Những người khác trong phân hội mặc dù không kính ngưỡng sùng bái như Hạ Kỳ nhưng đột nhiên biết đối phương là nhân vật lớn cũng khó tránh có chút lúng túng không biết làm sao.

Muốn bọn họ lập tức chuyển thành khách khí cung kính? Làm đồng nghiệp lâu như vậy, hiện giờ bọn họ không có cảm giác đối mặt với nhân vật lớn a. Thế nhưng bảo bọn họ tiếp tục ở chung với đối phương như cũ thì tựa hồ có chút không ổn…

“Đều là đồng nghiệp trong phân hội, đừng quá để ý tới thân phận, sau này mọi người vẫn còn sống chung với nhau mà.” Sau Hạ Kỳ, Tạ Loan là người thứ hai lên tiếng, có thể xem là dàn xếp ổn thỏa.

Mặc dù mọi người vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sửng sốt nhưng cũng miễn cưỡng tiêu hóa được phân nửa sự thực này, còn lại thì phải chậm rãi tiếp nhận.

Nếu là sự sự thì Hạ Kỳ cũng bắt đầu thuyết phục chính mình, thực ra ngoại trừ hình tượng sa sút lôi thôi lúc mới tới, sau khi trở thành nhân viên chính thức của phân hội thì không còn như vậy nữa.

Chỉ có hơi lười cạo râu nên nhìn dáng vẻ không giống đại anh hùng mà thôi, hiện giờ nhìn kỹ, lúc đứng thẳng thì cũng rất có uy nghiêm…

Tự thuyết phục chính mình xong, Hạ Kỳ cảm giác được ảo tưởng vỡ đầy đất của mình trước đó rốt cuộc cũng được dán dính lại.

“Vậy lần sát hạch này của chúng ta rốt cuộc được bao nhiêu điểm?” Suy nghĩ tới chuyện giáo viên chiến đấu được tăng thêm điểm, Trịnh Chu nhịn không được hỏi.

Theo như lời nhân viên sát hạch giải thích, hạng mục này bọn họ được ít nhất là điểm đi… nếu cộng thêm số điểm này thì có phải phân hội bọn họ có thể lọt vào top ba nghìn phân hội đứng đầu không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio