Chiến dịch trên Khắc Tác Tinh có thể kết thúc nhanh chóng như vậy, tất cả nhân viên nội bộ quân đội Tinh Minh đều biết, Mạc Lý Sâm chính là người lập công đầu.
Đối với trận chiến này, ngoại trừ quân đội chính quy, quân đội Tinh Minh còn phái cả bộ đội đặc biệt, Mạc Lý Sâm đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.
Quân đội chính quy chạy tới Khắc Tác Tinh tiến hành tiếp viện trước, lúc bộ đội đặc biệt hành động thì tình huống trên chiến trường đã rất kịch liệt.
Trận tập kích ác ý bùng nổ ở khu nội thành mới xây dựng, ánh lửa ngập trời, từ những khu vực bị hủy hoại bốc lên những cột khói đen dày đặc, tiếng bom mìn oanh tạc cùng âm thanh sụp đổ không hề ngừng lại.
Quân đội hai phe tạm thời không có ai chiếm được tiện nghi, cuộc chiến vẫn đang giằng co, tai ương chính là tòa thành thị này, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cả thành phố đã bị phá hỏng tới hoàn toàn không nhìn ra diện mạo vốn có.
Lúc nhìn thấy thảm trạng này của Khắc Tác Tinh, cho dù là quân nhân có tố chất tâm lý vững vàng cũng không khỏi biến sắc, nếu bọn họ không nhanh chóng tiêu diệt địch nhân, con số thương vong của những người dân vô tội trong thành phố sẽ càng gia tăng với tốc độ nhanh chóng, mà đó cũng chính là mục đích của những kẻ điên cuồng muốn tạo khủng hoảng trong tinh tế.
Căn cứ theo tin tình báo, Mạc Lý Sâm quyết định dẫn đội quân đặc biệt tiến hành đánh lén phía sau quân địch.
Có thể tưởng tượng được đây là hành động tương đối nguy hiểm, thế nhưng từ tin tình báo biết được vị trí cư trú của thủ lĩnh phe địch, hơn nữa chủ lực quân địch lại đang bị kiềm chế, Mạc Lý Sâm không chút do dự bắt đầu hành động.
Bộ đội đặc biệt là tiểu đội tinh anh, thành viên trong đội đều là người có dị năng biến dị, nhờ đồng đội phụ trợ để mình có năng lực ẩn hình trong vòng một phút đồng hồ, Mạc Lý Sâm bí mật tiến tới phòng thủ lĩnh quân địch.
Tay nắm chặt dao găm, Mạc Lý Sâm chờ đợi đồng đội gây chú ý bên ngoài, dẫn dắt nhóm hộ vệ trong phòng rời đi bớt.
Sau khi bí mật tiến vào phòng, thời gian ẩn thân của Mạc Lý Sâm chỉ còn lại mười bảy giây.
Thế nhưng đồng đội cũng không phụ sự tín nhiệm của ông, còn vài giây chuẩn bị ám sát, bên ngoài truyền tới một trận âm thanh hỗn loạn.
Năm giây.
Nín thở chờ đợi cũng gần đến cực hạn, nhắm ngay cổ người đàn ông đang ngồi trên ghế, Mạc Lý Sâm tìm được kẽ hở giữa đám hộ vệ còn lại trong phòng, dùng tư thái nhanh nhẹn hung mãnh hệt như liệp báo lao tới.
Trong nháy mắt dùng dao găm cắt đứt cổ họng mục tiêu, giây tiếp theo Mạc Lý Sâm cắm sâu dao găm vào tim đối phương.
Trạng thái ẩn thân cũng giải trừ vào ngay lúc này, tiếng súng cũng đồng thời vang lên.
Lúc lẻn vào đồng thời cũng đã tìm ra đường trốn, Mạc Lý Sâm chỉ dùng một giây đồng hồ phá cửa sổ lao ra ngoài, những viên đạn vội vàng bắn tới không thể chạm tới người ông.
Thả ra tín hiệu báo cho đồng đội rút lui, Mạc Lý Sâm cũng chạy trốn theo hướng địch nhân phòng thủ yếu nhất, ông phải chạy tới vị trí đã bố trí truyền tống, hiện giờ chỉ còn cách hai ngàn mét.
“Chuyện gì?” Máy truyền tin bên tai vang lên âm thanh, Mạc Lý Sâm lập tức hỏi.
Từ máy truyền tin truyền tới tiếng thở gấp gáp: “Truy binh không đuổi theo tụi tôi, tựa hồ đã dồn hết về phía bên anh, có thể chúng muốn bắt sống anh, anh mau chạy tới vòng truyền tống đi.”
Quả nhiên số lượng người đang đuổi theo phía sau tựa hồ tăng lên, Mạc Lý Sâm ngắt truyền tin, tập trung tránh né công kích phía sau.
Khoảng cách truy đuổi ngày càng gần, phỏng đoán chỉ chốc nữa thôi sẽ đuổi kịp, Mạc Lý Sâm vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ cần chạy tới vị trí chỉ định, cho dù địch nhân phái cả đội quân bao vây ông cũng vô ích.
Thế nhưng trong kế hoạch vẫn luôn xuất hiện biến hóa ngoài ý muốn.
“Cô… cô ci, cô ô…”
Lúc tránh né làn đạn, Mạc Lý Sâm đột nhiên nghe thấy bên trái truyền tới tiếng kêu non nớt có chút yếu ớt, ông nhìn qua thì phát hiện trong đống đổ nát của tòa nhà có một con ấu tể lai lợi bị mắc kẹt, ấu tể thoạt nhìn vô cùng sợ hãi, đang theo bản năng phát ra tiếng kêu.
Thế nhưng tiếng kêu của nó nhỏ đến mức ngoại trừ Mạc Lý Sâm cùng người mẹ đang hấp hối của nó ở gần đó thì không có ai để ý tới.
Cứu hay không cứu.
Nếu bây giờ không mang ấu tể đi, ấu tể sẽ bị kẹt đến chết trong không gian nhỏ hẹp đó, hoặc là bị địch nhân phát hiện giết chết. Nhưng nếu cứu ấu tể này thì ông phải chuẩn bị tâm lý đối mặt chính diện với công kích của truy binh.
Trong đầu mặc dù đang suy nghĩ nhưng hành động của ông đã tiến hành trước cả suy nghĩ, Mạc Lý Sâm đổi hướng chạy tới chỗ tòa kiến trúc sụp đổ.
Tranh thủ từng phút từng giây, Mạc Lý Sâm một tay nâng tảng đá lớn đang vây khốn ấu tể, một tay khác kéo bé ôm vào lòng.
Trong đống sụp đổ còn có một hơi thở cực kỳ yếu ớt khác, Mạc Lý Sâm nhìn thấy một người phụ nữ nằm trong vũng máu, đối phương hao hết sức lực cố nhìn về phía ông, ánh mắt đặt trên người ấu tể, sau đó phát ra âm thanh cuối cùng: “…Lai Lợi.”
Là tên của ấu tể.
Hô hấp yếu ớt đã ngừng, ghi nhớ lời đối phương vừa nói, Mạc Lý Sâm ôm ấu tể vừa cứu được vào lòng, tiếp tục bỏ chạy tới trước.
Vốn thời gian rất vừa vặn, dưới sự truy đuổi của truy binh Mạc Lý Sâm sẽ kịp thời chạy tới vị trí truyền tống.
Thế nhưng bởi vì nửa đường cứu ấu tể nên lúc còn cách vòng truyền tống mấy trăm mét, Mạc Lý Sâm đã bị một đám truy binh cản đường.
Địch nhân ở phía sau rất nhiều, một khi bị cản lại chỉ có một con đường chết.
Không thèm để tâm tới đám tạp binh cản đường, Mạc Lý Sâm tiếp tục xông thẳng tới trước, vận dụng dị năng điều khiển trọng lực trên người đám tạp binh gia tăng lên vài lần, làm bọn họ không thể hành động.
Điều chỉnh trọng lực, phạm vi tác dụng của loại dị năng biến dị này có hạn, không thể sử dụng ở phạm vi quá xa, có thể vận dụng tốt như Mạc Lý Sâm là rất hiếm thấy.
Một trăm mét cuối cùng.
Cách vị trí chỉ định ngày càng gần, thế nhưng trước khi thành công trốn thoát, Mạc Lý Sâm vẫn không dám lơ là.
Thời gian truyền tống chỉ còn một phút cuối cùng… đủ rồi.
Trong lòng tính toán thời gian, Mạc Lý Sâm nâng cao tốc độ chạy nước rút.
Đã nhìn thấy vòng truyền tống lóe sáng nhàn nhạt trong bụi cỏ, chỉ còn vài bước ngắn ngủi mà thôi, Mạc Lý Sâm lập tức có thể chạm tới.
Thế nhưng ngay một giây cuối cùng, một chùm sáng nhanh đến mức làm người ta khó lòng né tránh lao vút qua bên người Mạc Lý Sâm tạo thành một cái hố sâu, ngay lúc đó một bóng người cũng phóng tới gần, trong tay cầm một thứ vũ khí hình dáng kỳ dị.
Góc độ này…
Vốn đang né tránh công kích từ những vũ khí tầm xa, đối với địch nhân cầm vũ khí công kích tầm gần thế này, Mạc Lý Sâm ý thức được mình không thể né tránh được.
Bởi vì từ góc độ này nếu muốn thoát khỏi đòn tấn công của đối phương thì Mạc Lý Sâm chỉ có một cách mà thôi, thế nhưng nếu làm vậy thì ấu tể trong lòng ông sẽ bị đánh trúng.bg-ssp-{height:px}
Kiên định nhận lấy công kích, Mạc Lý Sâm thuận thế ngã xuống đụng vào vòng truyền tống, mặc dù địch nhân muốn tiến hành quấy nhiễu nhưng Mạc Lý Sâm vẫn thành công tiến hành dịch chuyển không gian.
Bất quá quấy nhiễu của địch nhân không phải hoàn toàn không có hiệu quả, khoảnh khắc hoàn thành truyền tống, nhìn thấy cảnh tượng xa lạ trước mặt, Mạc Lý Sâm liền ý thức được mình đã truyền tống đến sai vị trí.
Thế nhưng hiện giờ không còn sức lực để suy nghĩ nhiều, không biết có phải vì hiệu quả từ vũ khí đặc biệt của địch nhân hay không, Mạc Lý Sâm cảm thấy ý thức của mình bị rút ra khỏi cơ hồ, giây tiếp theo đã chìm vào một mảnh bóng tối.
Không biết mình hôn mê bao lâu, lúc khôi phục ý thức, Mạc Lý Sâm cảm nhận được trên mặt mình có thứ gì đó nhọn nhọn đang mổ nhẹ.
Không đau, tựa hồ chỉ muốn đánh thức ông mà thôi.
Chờ Mạc Lý Sâm mở mắt ra, ông liền nhìn thấy một con ấu tể lai lợi lông măng mềm mại, ấu tể này có lẽ chỉ mới được vài tháng tuổi, nó rũ đôi cánh ngắn cũn của mình ở hai bên người, thoạt nhìn tròn vo.
“Cô ci.” Giơ giơ cánh, ấu tể lai lợi phát ra tiếng kêu non nớt với người lớn vừa tỉnh lại.
Mạc Lý Sâm ngồi dậy, trước tiên ôm ấu tể vào lòng rồi bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Nơi này giống như một cái hang, còn là ở bên bờ biển.
Sau khi tỉnh lại liền cảm nhận được vị trí trúng đòn truyền tới cơn đau kịch liệt, cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn, Mạc Lý Sâm ôm ấu tể rời khỏi hang.
Nơi này hiển nhiên vẫn là Khắc Tác Tinh, máy truyền tin đã đánh mất trong lúc giao chiến, hiện giờ Mạc Lý Sâm không có cách nào trực tiếp liên lạc với quân đội.
Cùng lắm chắc ông chỉ hôn mê một ngày mà thôi, không biết tình hình cuộc chiến thế nào, hiện giờ Mạc Lý Sâm chỉ có thể ôm ấu tể tới thành phố gần nhất.
Từ thành phố này Mạc Lý Sâm nhận được tin tức rất tốt, chiến tranh đã kết thúc, sau khi thủ lĩnh quân địch bị ám sát, quân địch chia năm xẻ bảy nhanh chóng bị quân đội Tinh Minh dũng mãnh quét sạch, không còn một mống.
Thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, Mạc Lý Sâm tìm nơi ở trọ cùng đút thức ăn cho ấu tể. Ấu tể lai lợi này có lẽ đã rất đói, thế nhưng suốt đoạn đường không hề khóc nháo.
Trước khi quay về quân đội phục mệnh, ông phải an trí tốt cho con ấu tể này.
Chưa từng đút ấu tể ăn, Mạc Lý Sâm dùng tư thế cực kỳ mất tự nhiên ôm ấu tể đặt lên đùi mình, sau đó đút bé ăn.
Chờ đến khi cảm thấy ấu tể đã no, Mạc Lý Sâm mới đưa tay ôm phần bụng phình phình mềm mại của ấu tể, nhẹ nhàng đặt xuống đất, để ấu tể tự do hoạt động.
An trí, tức là phải tìm một phân hội bảo dưỡng ấu tể.
Thường thức này Mạc Lý Sâm biết, bất quá ngay lúc ông đứng dậy, ấu tể lai lợi tròn vo lạch bạch lạch bạch chạy tới gần ông, áp thân thể mình tới gần, sau đó đột nhiên nâng đôi cánh ngắn cũn của mình ôm lấy ống quần ông.
“Cô~”
Nâng đầu, ấu tể lai lợi dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình nhìn Mạc Lý Sâm.
Âm thanh non nớt trong veo, trong đôi mắt đen lúng liếng của ấu tể tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.
“…” Mạc Lý Sâm nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt ấu tể sáng bừng, bị ấu tể này ôm như vậy, ông đột nhiên có cảm giác không thể động đậy.
Bởi vì nhìn ra ỷ lại trong mắt ấu tể, Mạc Lý Sâm không nhớ rõ khi ấy mình nghĩ gì, chờ đến khi lấy lại tinh thần, ông đã mang ấu tể này quay về Hi Lạc Lâm Tinh.
Mua giường ấu tể, mua thức ăn, còn có rất nhiều món đồ chơi, tài khoản tinh tạp trước nay vẫn tăng chứ không giảm của Mạc Lý Sâm lần đầu tiên xuất hiện tình huống giảm bớt.
Cánh tay bị vũ khí đặc biệt đánh trúng cần phải cắt bỏ, Mạc Lý Sâm nhận được kết quả chuẩn trị của quân y.
Từ khi phát hiện ấu tể trong nhà sợ tiếng sấm, mỗi khi trời mưa Mạc Lý Sâm đều xin nghỉ ở lại nhà bồi ấu tể. Thường xuyên xin nghỉ như vậy, người ngoài đều nghĩ là vì thương thế của ông chưa lành.
“Cô… cô ci cô ci!”
Từ trên người người lớn ngửi thấy mùi kỳ quái, ấu tể lai lợi bình thường vẫn luôn đảo quanh Mạc Lý Sâm không ngừng đập đập đôi cánh bé xíu, phát ra tiếng kêu với ông.
Mạc Lý Sâm: “…”
Cẩn thận suy nghĩ xem trên người mình có gì dị thường, cuối cùng Mạc Lý Sâm chỉ có thể nhận định là mùi thuốc lá, nhìn thấy phản ứng của ấu tể, Mạc Lý Sâm đi thay quần áo khác, thuận tiện cũng chỉnh lý mình một chút.
Ấu tể không thích mùi thuốc lá, hơn nữa cũng không nên để ấu tể tiếp xúc với khói thuốc, vì thế bắt đầu từ đó, Mạc Lý Sâm cơ bản không chạm tới thuốc lá nữa.
Chăm sóc ấu tể lai lợi hơn một năm, Mạc Lý Sâm dần dần có ý tưởng xin giải ngũ.
Thiếu mất một cánh tay quả thực không tiện hành động, hơn một năm nay, di chứng sau khi bị vũ khí đặc biệt tổn thương cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Bỏ qua hai điểm này, Mạc Lý Sâm kỳ thực cũng cảm thấy ấu tể nhà mình đã hơn hai tuổi, cũng nên vào một phân hội bảo dưỡng ấu tể, như vậy ấu tể mới được giáo dục cùng chăm sóc tốt hơn, cũng làm quen được nhiều bạn hơn.
Sau khi xuất ngũ, mỗi tuần ông sẽ có thời gian tới thăm ấu tể, không tới mức đột nhiên nhận nhiệm vụ của quân đội rồi bị điều đi một nơi nào đó xa xôi.
Sau khi có ràng buộc, con người ta sẽ trở nên mềm yếu, Mạc Lý Sâm cảm thấy nếu bây giờ thực hiện nhiệm vụ, mình sẽ không thể điên cuồng liều lĩnh như trước được nữa.
Vì thế xuất ngũ là lựa chọn tốt nhất.
“Tôi được người ta giao nhiệm vụ, muốn hỏi anh vì sao lại không muốn nhận nuôi con ấu tể kia?” Không giỏi chơi trò lắt lắt léo léo, Trát Lạp Đức quyết định hỏi thẳng.
Thoạt nhìn Mạc Lý Sâm thực sự rất để ý ấu tể lai lợi kia, nếu không cũng không giống nhóm gia trưởng mỗi tuần đều chạy tới xem ấu tể.
Nhớ lại, đây là lần thứ hai Mạc Lý Sâm bị hỏi chuyện nhận nuôi ấu tể, ông yên lặng một chốc rồi nói: “Tôi không phải một gia trưởng hợp cách.”
Hiện giờ thân thể bệnh tật, cộng thêm ông cũng không biết làm sao dỗ dành ấu tể, danh tiếng cũng không tốt, không có cách nào làm tấm gương tốt cho ấu tể.
Mà lúc này Tạ Loan đang ở bên kia, ngồi xổm xuống nhìn ấu tể lai lợi dùng mỏ mình kẹp một chiếc bút màu.
Ấu tể ngậm bút viết hai chữ ‘ba ba’ xiên xiên vẹo vẹo trên trang giấy, sau đó bé đập đập đôi cánh nhỏ, không ngừng phát ra âm thanh non nớt, ánh mắt sáng ngời.
Nhìn ánh mắt ấu tể, Tạ Loan không khỏi nghĩ, theo lời Trát Lạp Đức thì ấu tể này được Mạc Lý Sâm cứu về từ chiến trường.
Như vậy đối với ấu tể, Mạc Lý Sâm có lẽ chính là anh hùng lợi hại nhất trong lòng bé đi.