Đi tới tinh cầu có cảnh tượng kỳ huyễn này, thông qua biểu hiện của cư dân bản xứ, Tạ Loan mới biết ông cụ dẫn mình tới đây có địa vị rất cao.
Khác với những chủng tộc khác có thiết lập quốc hội hoặc hoàng đế, trong chủng tộc tát ân, người có địa vị lãnh đạo cao nhất chính là tiên tri, Khắc Lai chính là một trong ba vị tiên tri của chủng tộc tát ân hiện tại.
Trừ bỏ tiên tri, một vai trò khác có địa vị khá cao trong tộc tát ân là tế ti, trong sinh hoạt thường ngày, tộc nhân rất tôn kính với tế ti cùng tiên tri.
Tỷ như đoạn đường Tạ Loan đi theo sau ông cụ, mỗi tộc nhân nhìn thấy Khắc Lai đều hơi khom người, cúi đầu, tay phải đặt lên ngực hành lễ.
“Tháp đồng hồ lớn bên kia có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Lòng hiếu kỳ làm Tạ Loan hướng người đi trước dẫn đường hỏi, điểm đến của bọn họ cùng phương hướng với tòa kiến trúc này.
Tòa kiến trúc nhìn giống tháp đồng hồ kia thoạt nhìn rất cổ xưa, trên cây kim đã ngừng hoạt động còn có dây leo bám quanh, thoạt nhìn rất hòa hợp.
“Đó là tạo vật tổ tiên lưu lại.” Tiên tri đi trước ngẩng đầu, ánh mắt xanh nhạt nhìn tháp đồng hồ ở xa xa: “Người đặc biệt chạm vào tháp đồng hồ này sẽ phát sinh chuyện bất ngờ, tỷ như… có thể đi tới một thế giới khác.”
“…” Tạ Loan đột nhiên khựng lại.
Cảm nhận được tiếng bước chân dừng lại, Khắc Lai quay đầu nhìn hai người đi sau mình, thấy biểu tình trên mặt thanh niên biến hóa, cụ nhịn không được mỉm cười: “Dĩ nhiên đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi, nhiều năm qua đã có rất nhiều tộc nhân tới chạm vào nó, thế nhưng chưa từng phát sinh hiện tượng dị thường. Nếu nói ý nghĩa đặc biệt thì có lẽ là vật kỷ niệm của tổ tiên đi.”
Giống như chú ý tới biểu tình của Tạ Loan, Ya Yi cũng thấp giọng gọi tên thanh niên: “A Loan?”
Tựa hồ đang thất thần, Tạ Loan đứng im một chỗ, thật lâu vẫn không đáp lại.
Dị năng thời gian, một thế giới khác…
Quang cầu làm anh liên kết với thế giới này từng nói mình đã từng trở về quá khứ rất nhiều lần, người đó muốn sửa đổi quá khứ để thay đổi kết cục tương lai, thế nhưng đều thất bại.
Đối phương có năng lực trở về quá khứ cùng xuyên tới thế giới khác, Tạ Loan cảm thấy hai năng lực này rất phù hợp với danh từ dị năng thời gian.
Quang cầu hoàng kim kia, Hạ Tá, người đó có khi nào tộc nhân tát ân hay không?
Tạ Loan nảy ra suy nghĩ này trong đầu.
“Không sao.” Tạ Loan lắc đầu đáp một tiếng, sau đó nhìn vị trưởng giả có làn da lam sậm trước mặt hỏi: “Trong tộc tát ân có người nào gọi là…”
Lúc định phát ra cái tên Hạ Tá, cổ họng Tạ Loan tựa hồ bị thứ gì đó bóp nghẹt, âm thanh không thể nào phát ra, vô luận thế nào cũng không nói được.
Không nghe thấy nửa câu sau, Khắc Lai dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tạ Loan, bất quá vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“…” Hạ Tá… Không nói được, sau khi liên tục thử mấy lần, Tạ Lan rốt cuộc từ bỏ.
“Đột nhiên quên mất tên người đó.” Tạ Loan khoát tay, lộ ra biểu tình áy náy với đối phương.
Khắc Lai gật gật đầu tỏ ý không để ý, xoay người tiếp tục dẫn hai người tới chỗ ở của mình.
Hiện giờ là ban đêm, qua một chốc nữa là đến thời gian nghỉ ngơi, nếu đã dẫn tới tinh cầu của mình, Khắc Lai cũng nên làm tốt nhiệm vụ của chủ nhân.
Vì không muốn tỏ ra dị thường, đoạn đường này Tạ Loan vẫn luôn khống chế vẻ mặt của mình, cố giữ biểu tình bình thường.
Vì cái gì mỗi khi anh muốn nói ra cái tên Hạ Tá thì tựa hồ có một sức mạnh vô hình ngăn cản…
Đó là một loại cấm chỉ mang tính cưỡng chế, anh không thể lộ ra bất cứ thông tin nào liên quan với Hạ Tá.
Tạm thời không nghĩ ra câu trả lời, điều duy nhất Tạ Loan có thể chắc chắn lúc này là Hạ Tá là chủng tộc tát ân, anh không thể tìm ra chủng tộc nào khác phù hợp với hai điều kiện này.
Chỗ ở của Khắc Lai cách đây cũng không xa, mặc dù là tiên tri rất được tôn sùng trong chủng tộc nhưng chỗ ở của cụ không hề xa hoa, cụ an bài phòng khách cho hai người nghỉ ngơi.
“Phương pháp xác nhận cụ thể thế nào, hiện giờ có thể nói cho chúng tôi biết không?” Bọn họ đã tới tinh cầu này, Tạ Loan cảm thấy mình có quyền được biết.
Lần này Khắc Lai cũng không trả lời quanh co, gật đầu nói: “Rất đơn giản, chỉ cần cậu ấy tự mình chạm vào tâm linh chi thạch trong thánh điện là được.”
“Tâm linh chi thạch có thể phản ảnh bản chất của một người.” Trong mắt nhà tiên tri của tộc tát ân lắng đọng thời gian và trí khôn, cụ bình tĩnh nói: “Chúng tôi cần xác nhận bản chất của cậu ấy, sau đó mới quyết định có giao sợi dây chuyền hay không.”bg-ssp-{height:px}
Sợi dây chuyền thuộc về con nặc khắc tư trước mắt là do một tộc nhân của tộc bọn họ vô tình phát hiện trong chợ đen, vì nhìn thấy văn tự của chủng tộc nặc khắc tư được khắc bên trên nên người nọ mới mua nó, sau đó mang về Kha La Nặc Tư Tinh.
Bởi vì cảm thấy chất liệu sợi dây chuyền và chiếc nhẫn khá đặc biệt nên tộc nhân đã đưa vòng cổ cho nhóm tiên tri xem, sau một phen nghiên cứu, bọn họ kinh ngạc phát hiện bí mật ẩn giấu trong nó.
Sợi dây chuyền quả thực chỉ là sợi dây bình thường, chỉ là chất liệu đặc biệt một chút mà thôi, thế nhưng chiếc nhẫn thì khác.
Bề ngoài quả thực chỉ là một chiếc nhẫn, nhưng thực sự nó lại là ‘chìa khóa’… chìa khóa để kích hoạt một thứ vũ khí đáng sợ có thể làm tất cả chủng tộc trên tinh tế sợ hãi cùng thán phục.
Ya Yi ở bên cạnh Tạ Loan hoàn toàn không có phản ứng, tựa hồ không hề để tâm tới lời đối phương, biểu tình lãnh đạm ngầm tiếp nhận.
Tạ Loan gật nhẹ đầu, từ lời đối phương anh đại khái có thể hiểu được sợi dây chuyền kia không phải vật bình thường, tộc tát ân sợ sau khi lấy lại sợi dây chuyền, Ya Yi sẽ làm ra chuyện không tốt.
“Hai người hiểu là tốt rồi.” Khắc Lai bồi thêm một câu, lúc này ánh mắt cụ đặt trên người con nặc khắc tư duy nhất may mắn sống sót trong tinh tế.
Tát ân cùng nặc khắc tư là hai chủng tộc có giao hảo, lúc tinh cầu tộc tát ân phát sinh tai họa nghiêm trọng, tộc nặc khắc tư đã viện trợ bọn họ.
Vì phần ân tình này, cho dù hết thảy chủng tộc đều nghĩ như vậy nhưng tộc tát ân vẫn không tin vụ nổ tinh vực hơn ba mươi năm trước là vì tộc nặc khắc tư vì tư dục mà gây nên.
Hôm nay hồi tưởng lại trước khi vụ nổ đó phát sinh, tộc tát ân kỳ thực có chủ động liên hệ tộc nặc khắc tư đã tiến vào trạng thái phong bế, đến tận bây giờ bọn họ vẫn không hiểu được ý nghĩa của lời đáp lại nhận được khi đó.
Khi ấy tộc nặc khắc tư đáp lại là, không có thời gian.
Không rõ khi đó tộc nặc khắc tư gấp gáp chuyện gì, Khắc Lai một trong số ít những người còn nhớ chuyện này.
Mặc dù không muốn tin tưởng nhưng vụ nổ tinh vực thực sự đã phát sinh, đối mặt với con nặc khắc tư duy nhất còn tồn tại, trừ bỏ ghi nhớ ân tình, bọn họ không khỏi có chút cảnh giác.
Lúc an bài phòng nghỉ, kỳ thực Khắc Lai sắp xếp tới hai phòng, bất quá lúc nhìn thấy con nặc khắc tư trưởng thành theo mình vào phòng, Tạ Loan cảm thấy thực quen thuộc.
Nghĩ tới ngày mai đối phương phải tiến hành trắc nghiệm bản chất, Tạ Loan nâng tay xoa nhẹ mái tóc bạch kim.
“Có phải hơi dài rồi không?” Sợi tóc lành lạnh tiếp xúc với lòng bàn tay, Tạ Loan nhìn độ dài sợi tóc mềm mượt, kiềm không được hỏi.
Tóc dài sắp chạm đến eo, độ dài này nhìn cũng rất đẹp, chính là Tạ Loan không biết đối phương có cảm thấy phiền toái hay không.
Thế nhưng vừa mới dứt lời, Tạ Loan nhìn thấy không khí bên phải con nặc khắc tư xuất hiện một vệt rách không gian nho nhỏ, sau đó tùy tiện từ bên trong lôi ra một con dao găm ngắn khá sắc bén.
Còn chưa kịp phản ứng, Tạ Loan đã cảm giác được cán dao găm được nhét vào tay mình, sau đó con nặc khắc tư ở bên cạnh cúi thấp đầu để mái tóc bạch kim rũ tới trước mặt anh.
Tạ Loan: “…”
Cúi đầu nhìn con dao trong tay, lại nhìn mái tóc mà đối phương rũ tới, Tạ Loan có chút buồn cười.
“Thật ra tóc dài cũng dễ nhìn lắm, mặc dù xử lý hơi phiền một chút. Chờ trở về phân hội rồi anh tìm kéo cắt tóc cho em.” Buông dao găm trong tay xuống. Tạ Loan hiển nhiên không thể dùng phương thức vừa đơn giản lại thô bạo như vậy cắt tóc cho đối phương.
Vừa dứt lời, Tạ Loan nhìn thấy Ya Yi ngẩng đầu, gật đầu nói với anh: “Không cắt tóc.”
Người trước mắt có tướng mạo tuấn mỹ lạnh lùng, đường nét gương mặt không hề nhu hòa, thế nhưng hiện giờ Tạ Loan rõ ràng cảm nhận được biểu tình của đối phương có chút thả lỏng, biểu lộ ra chút ôn hòa thuận theo.
Biểu lộ này làm ma xui quỷ khiến thế nào, Tạ Loan dời bàn tay đang vuốt tóc đối phương lên một chút, chạm vào vị trí của chiếc sừng xinh đẹp sinh trưởng, sờ sờ hai cái.
Không bao lâu sau, con nặc khắc tư này liền lộ ra hai chiếc sừng vốn ẩn giấu, Tạ Loan cũng không biết nghĩ thế nào, sờ sờ một chút, sau đó… hôn một cái lên chiếc sừng bên trái.
Cũng may lúc bị đối phương nhìn chăm chú, Tạ Loan liền thuận tay sờ sờ đuôi kéo sự chú ý, thế nhưng hôm sau tỉnh lại, Tạ Loan vẫn có chút lờ mờ.
Bất quá không để Tạ Loan có nhiều thời gian ngẩn người, hiện giờ bọn họ đang ngồi trong thánh điện Khảm Á.
Chờ Ya Yi chạm vào khối tâm linh chi thạch lấy lại sợi dây chuyền rồi, Tạ Loan mới biết nguyên nhân tộc tát ân cẩn thận như vậy.