Hiểu Hiểu về lại phòng thay đồ, thong thả đi tắm rửa, thay quần áo. Đánh trận này xong, mồ hôi túa ra như mưa nhưng lại rất sảng khoái, dễ chịu. Bây giờ mà ăn trưa thì rất ngon, nước sốt rưới đầy trên mì lạnh, có cà rốt, dưa leo xắt sợi cùng tôm chiên xù và thịt bò, rất kích thích vị giác, ăn rất là ngon.
Vào thời tiết này, ăn mì kiều mạch lạnh là hợp nhất. Sau khi ăn xong còn có một bát cao linh quy trái cây rưới mật ong làm điểm tâm, đúng là một kiểu hưởng thụ.
Nghĩ đến yêu nghiệt Khang Hi, trong lòng cô cảm thấy hơi mâu thuẫn. Mỗi ngày được anh hầu hạ như thế, có thật là không sao? Ngày ba bữa, có trà chiều, thi thoảng còn có bữa khuya. Càng cô ngày càng quen, càng lúc càng thản nhiên.
Nếu một ngày nào đó người này không muốn làm nữa thì sao?
Nghĩ đến đó, lòng cô như bát linh cao trái cây rưới mật ong này, trong vị ngọt có cả tí đăng đắng nhân nhẫn. Có ngọt, cũng không ngăn được vị đắng, trộn lẫn trong lòng, không hiểu sao lại lên men chua chua.
Nhìn qua di động trên bàn, cô cầm lên trong vô thức, mở WeChat. Trong danh sách bạn chỉ có ba người – An Hủy, Cảnh Táp, Khang Hi.
An Hủy update WeChat hằng ngày, xứng danh là tay ăn hàng, post rất nhiều thức ăn, có ảnh tự sướng đáng yêu, hoặc đăng những video ngắn hay chủ đề để cùng bàn luận. Cảnh Táp thì chỉ đăng một thứ duy nhất, bản tin phát sóng về những vụ án hình sự trên cả nước, và những tin về Khang Hi trong giới giải trí.
Trước đây, cô chưa từng quan tâm, thế nhưng bây giờ thi thoảng nhìn qua, lần nào cũng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Người đàn ông vừa lạnh lại vừa rất hấp dẫn này và người đàn ông đang ở nhà mình là một sao? Một chút cũng không giống. Dưới ống kính truyền thông, Khang Hi như một tòa núi băng mặt lạnh, muốn lấy được một nụ cười của anh cũng khó, muốn lạnh lùng cao giá bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cho dẫu sóng gió cũng không sợ hãi. Trong khi con người ở nhà lại như một chú Husky, vừa bám người lại hay làm nũng, nếu không phải cùng tên, thật nghi ngờ là hai con người khác biệt.
Cô không kiềm được mà nhếch môi, đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh Khang Hi vừa post trên WeChat – ảnh tự sướng của anh cùng Nếp và Vừng, ba cái đầu ngang nhau, anh ở giữa.
Caption rằng: Chủ không có nhà…
Không nhịn được mà phì cười, không nhịn được mà nhấn nút like, tâm trạng cô vui vẻ hơn một chút, ăn hết cao quy linh, sau đó đi mang hộp cơm đi rửa.
Vốn chỉ định chợp mắt một giấc thì Trương Vũ vội vàng chạy tới, “Đoan Mộc, thời gian biểu lên lớp ở mấy trường đại học vừa được gửi tới, em xem qua thử, nếu thời gian không phù hợp thì có thể chỉnh lại.”
Có bảy, tám trường yêu cầu mở chương trình dạy tự vệ, đều là những trường có tiếng tăm, xem qua có vẻ rất chú trọng chuyện này, giờ giấc đều được xếp vào buổi sáng, khi tinh thần còn tỉnh táo, hăng hái.
Cô so nó với thời gian làm việc của mình hiện nay, thấy không sai xót gì cả, đồng ý, “Cứ như vậy đi.”
“Vậy để anh trả lời giúp em!” Trương Vũ lấy danh sách lại, đưa mắt nhìn cô. Thấy Hiểu Hiểu rất ung dung, còn thấp thoáng vui vẻ, trong lòng hơi khó hiểu.
Người thua mà có tâm trạng tốt, kẻ thắng lại như mất đi ba phần hồn, vẫn cứ ngẩn người, ai gọi cũng không phản ứng. Lộn tùng phèo hết cả lên thế này, khiến anh ta chẳng hiểu đâu ra đâu.
“Còn gì nữa không?” Thấy ánh mắt anh kì lạ, cô hỏi.
Trương Vũ lắc đầu, không dám ở lâu, một vì sợ nói sai, hai vì gần đây anh bận hơn bất kì kẻ nào, lại còn phải huấn luyện cho đám người mới. Đã sắp tới kì kiểm tra đánh giá, là việc quan trọng nhất của đội đặc công bây giờ, không được phép lơi là.
Chờ anh đi rồi, Hiểu Hiểu mới dành thời gian để hoàn thành đề thi sát hạch cho người mới, chỉnh sửa xong thì gửi tới hòm thư của Trương Vũ. Coi như giai đoạn làm huấn luyện ban đầu đã kết thúc. Hiểu Hiểu duỗi người, mở xem hồ sơ liên quan tới vụ án hành hạ đến chết có trong máy vi tính.
Cô đọc và nghiên cứu từng ghi chép một cách cẩn thận, thế nhưng đầu mối như bị cắt ngang, không tìm được bất kì kẻ tình nghi nào. Cho dù Thượng Hải có lớn thì ba người này đều làm trong ngành giáo dục, không thể không hề qua lại tiếp xúc với nhau, hơn nữa, ba người còn từng làm việc ở một trường miền núi cơ mà…
Trường miền núi…?
Mắt cô sáng rỡ, lập tức lấy di động để gọi điện cho Cảnh Táp.
“Alo?”
“A Cảnh, phái người tới điều tra địa phương của ngôi trường mà ba gã đó từng đến dạy đi, có lẽ có manh mối.”
“Trường miền núi? Cậu chờ… chờ một chút!” Cảnh Táp đang ăn cơm, miệng đang có thức ăn nên nói không rõ, lập tức quay đầu hét lên: “Đàn anh, anh khoan đi đã, em có việc muốn nói… Hiểu Hiểu, tớ và đàn anh sẽ lập tức tìm Đặng cục để nói chuyện này, tối về sẽ trả lời cho cậu.”
“Được!”
Tới giờ tan tầm thì trời bắt đầu có mưa, không lớn lắm, như hàng triệu sợi chỉ bạc đang rơi xuống từ trên trời, thêu dày một mảng trời, tới mọi ngõ ngách. Một lát sau tiếng sấm vang rền, chỉ bạc biến thành những chuỗi ngọc trai dứt dây, rơi xuống liên tục, tí tách không ngừng, trên hoa lá có đọng những giọt nước trong suốt.
Hiểu Hiểu nghe lời Khang Hi, có bỏ ô vào túi xách, phòng làm việc không gần bãi đỗ xe, cô thong thả mở ô rồi đi dạo dưới mưa, vừa bước lên xe là cảm thấy yên tâm ngay lập tức. Dưới garage Phúc Để có thang máy VIP lên thẳng, dẫu mưa có to hơn cũng chẳng sao.
Vì trời mưa thì đi về hơi chậm một chút. Lúc dừng xe chờ, cô vô thức lấy điện thoại nhắn WeChat cho Khang Hi, báo rằng mình sẽ về trễ một chút.
Anh lập tức trả lời bằng một emo òa khóc, “Vậy em đi cẩn thận, cứ từ từ thôi!”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tình trạng kẹt xe cũng càng nghiêm trọng hơn, đi một chút là dừng, chặng đường nửa tiếng đồng hồ mà lại kéo thêm nửa giờ nữa, về nhà còn phải nghe Khang Hi lải nhải một trận. Tai cô đã mọc kén, mặc kệ để mình anh độc diễn. Nếu không nhịn nổi thì lúc ăn cơm gắp cho anh món gì đó, nhất định Khang Hi sẽ ngậm tăm, trăm trận trăm thắng.
Ăn xong bữa tối, cô lại vào thư phòng. Chưa giải quyết được vụ án, thật sự không có thời gian để ung dung.
Cảnh Táp nhanh chóng gọi điện tới: “Đàn anh quyết định đích thân tới trường miền núi mà ba người bọn họ từng dạy, sáng mai sẽ lên đường ngay.”
Có Tào Chấn làm việc, cô rất yên tâm.
Cảnh Táp lại hỏi: “Sao đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện điều tra vùng núi kia?”
“Thời gian ba người làm việc ở trường miền núi đó cách đây năm, phù hợp với thời điểm hung thủ bị hại.”
Ở Thượng Hải không có người tình nghi thì chưa chắc ở vùng núi mà ba người từng ở không có. Thù hận sẽ chẳng biến mất vì đường xa.
“À, lần trước cậu nói có khả năng Nhâm Ngạn chụp và quay phim được cảnh hành hạ hung thủ, vì sao không đi theo hướng này? Nếu như có thể tìm thấy bất kì thứ gì hắn quay hay chụp được thì hung thủ sẽ không thể lẩn trốn được nữa.”
Đây quả là một manh mối lớn. Kệ sách của Trương Chí Dao là ví dụ tốt nhất, thế nhưng Hiểu Hiểu lại chẳng hề đề cập rằng muốn đến phòng làm việc tại nhà của Nhâm Ngạn.
“Qua cách chết mà nói, khả năng hắn đã dùng camera để quay cảnh hành hạ hung thủ rất lớn, nhưng có thể những thứ này không còn nữa đâu!”
Cảnh Táp nghi ngờ hỏi, “Không phải cậu đã bảo hắn rất thích chụp cảnh phụ nữ bị hành hạ sao? Thế thì phải lưu giữ mới đúng, không chừng thi thoảng sẽ lấy ra thưởng thức. Mấy kiểu biến thái này là dám lắm.”
“Tớ cũng đoán có khả năng này, thế nhưng ba người ở Thượng Hải không có bất kì tiếp xúc gì, hẳn đã định cả đời không qua lại với nhau. Dưới tình huống đó, có ai lại muốn nhược điểm của mình sẽ rơi vào tay người khác chứ? Phong thủy thay đổi, nếu ai muốn giở trò thì đây chính là một thứ để đe dọa rất tốt. Cho dù không phải để đe dọa, nhưng nhỡ có người vô tình phát hiện ra thì sao? Đối với Trương Chí Dao và Lỗ Nhạc Vĩ mà nói, những thứ Nhâm Ngạn quay được là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ, quá nguy hiểm! Đã quyết định không gặp lại thì nhất định phải loại bỏ tai họa ngầm này đầu tiên!”
Nếu muốn đoạn tuyệt quan hệ thì phải làm cho triệt để, xóa hết những thứ có thể uy hiếp mình, cũng tránh sau này dây dưa không rõ.
“Tớ nghĩ nhất định cả ba sẽ tận mắt chứng kiến cảnh những thứ này bị phá hủy, thế nên không thể nào nó vẫn còn tồn tại!”
“Nhâm Ngạn không lén giữ lại bản chính à?’
“Trong mối quan hệ giữa ba người, hắn yếu kém nhất, không có gan này đâu!”
Cảnh Táp không kiềm được mà thốt, “Lũ chó đẻ này thật giảo hoạt!”
“Có giảo hoạt thì cũng sẽ có sơ hở! Chẳng qua chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi!”
“Tớ mong sao đàn anh có thể mang manh mối có ích trở về chứ không phải giỏ nước múc trúc, xe cát dã tràng!”
Vụ án này trở thành tâm bệnh của cô, một ngày chưa phá, trong lòng khó chịu kinh khủng.
Hiểu Hiểu rất có lòng tin, cô có linh cảm rằng nhất định Tào Chấn sẽ không phụ sự kì vọng, cho dù chỉ là một manh mối rất nhỏ cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trong thư phòng một lúc, chỉnh sửa Powerpoint dạy tự vệ cho nữ, tăng thêm số trang – làm thế nào để tự chế bình xịt hơi cay.
Những vật này rất dễ làm, lại tiết kiệm, phù hợp với nữ sinh viên đại học.
Làm xong, cô lại kiểm tra thật cẩn thận một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì nữa thì tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ.
Rời khỏi thư phòng, cứ tưởng Khang Hi đang ở trong phòng chờ mình, thế nhưng chẳng thấy ai.
Ngủ rồi à?
Cô nghi ngờ đến trước cửa phòng ngủ phụ, “Khang Hi?”
Trong phòng yên ắng, chẳng có lời đáp.
Cô nhíu mày, tới bây giờ, anh chưa từng ngủ sớm như vậy, lần nào cũng đợi đến khi cô xong việc mới thôi, thế này thì hơi kì lạ.
Chẳng lẽ bệnh rồi?
Cô hoảng sợ, vội vàng đưa tay mở cửa. Trong phòng tối đen chẳng thấy gì, cô đưa tay tìm công tắc ở cạnh cửa.
Sau khi đèn bật sáng, diện tích phòng ngủ phụ không lớn, chẳng nhìn sót góc nào. Vì cô luôn nghĩ mình ở một mình nên trong phòng có rất ít vật trang trí, cực kì đơn giản, không hề có bất cứ thứ lòe loẹt nào cả.
Nhìn qua giường ngủ, gối được đặt ngay ngắn, cái mền trải bên trên không có một nếp nhăn. Đừng nói người, thậm chí còn chả có dấu tích rằng từng có người nằm.
Hiểu Hiểu khẽ run lên. Nửa đêm rồi mà người này không ngủ, đi đâu mất rồi?
Về lại phòng khách, cô không yên lòng đi vào bếp, ngó qua nhà vệ sinh, sau khi xác định không có người, có một cảm giác hoảng loạn khó tả truyền đến toàn thân. Không biết gì sao, trong lòng cô lại dâng một nỗi sợ hãi không lời.
Trong đời, luôn có người ra kẻ vào liên tục, cô cứ tưởng rằng mình có thể tiếp nhận chuyện này, chẳng có gì quan trọng. Vậy mà giờ phút này đây, lại cảm thấy bối rối.
Đột nhiên, cô nhận ra Nếp và Vừng cũng không có ở đây, chuyện này hoàn toàn không bình thường chút nào. Trước đây, vào giờ này, đáng ra chúng đã vào ổ ngủ rồi, nếu không có trong phòng khách thì chắc hẳn đang ở trong phòng ngủ của cô.
Hiểu Hiểu vội vàng chạy vào phòng ngủ, vừa mở cửa, cảnh trong phòng đã lấp đầy trái tim trống rỗng.
Khang Hi đang ngồi dựa vào đầu giường để đọc kịch bản, Nếp ngoan ngoãn đặt đầu lên bắp chân của anh, còn Vừng thì cuộn lại nằm bên cạnh. Hình ảnh ấy ấm áp như gió xuân, trong lúc vô tình đã mang lại sự an tâm cho Hiểu Hiểu, tâm trạng hoảng loạn từ từ biến mất hẳn.
Nháy mắt, cô cảm thấy, cho dù có bao nhiêu điều tốt lành sẽ tới đi chăng nữa, cũng không bằng giây phút ấm áp này.
Cô đứng ngoài cửa ngây ngốc nhìn họ, quên mất phải đi vào.
Vừng nhạy bén nhận ra sự tồn tại của Hiểu Hiểu, đang cuộn mình lập tức duỗi ra, nhảy xuống giường chạy tới đón chủ.
Đang đọc kịch bản, Khang Hi lấy lại tinh thần, có vẻ hơi ngạc nhiên. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường, chỉ vừa qua giờ mà thôi. Bình thường, chưa tới giờ, cô nhất định không rời khỏi thư phòng.
“Xong việc rồi à?”
“Ừ!” Cô chơi với Vừng một lúc rồi bước hai bước vào phòng ngủ.
Trong mắt anh có vẻ rất vui, tuy nói ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, thế nhưng trước nay cô chưa bao giờ ngủ sớm cả, xem ra hôm nay có thể cùng đắp chăn trò chuyện với nhau được rồi. Khang Hi đặt kịch bản lên tủ đầu giường, đang nằm ngay chính giữa mà vội vàng dịch sang trái, tay vỗ vào bên phải, “Qua đây ngủ này!”
Cái gì mà qua đây ngủ này? Đây là phòng của cô cơ mà?
Sau khi đã yên tâm, tâm tính cô lại lại trở về như trước, “Sao anh lại ở đây?”
Khang Hi nói như chuyện đương nhiên, “Hôm qua tôi vừa xem phim kinh dị xong, sức chịu đựng của tâm lý có hạn, phải có thời gian giảm xóc, sao khỏe ngay được? Cũng như em bị mất ngủ vậy thôi, phải cần thời gian dài điều trị chứ!” Anh nói hùng hồn, như thể đó là một căn bệnh rất ghê gớm.
Bệnh sợ ma, chẳng biết lại kiếm ở đâu ra.
Hiểu Hiểu đứng bên cạnh giường, lườm mắt liếc anh, “Cái gọi là điều trị thời gian dài cần bao lâu?”
“Khó nói lắm, khi nào tôi không sợ nữa sẽ nói cho em biết.”
Nói xong, anh chui người vào chăn, thoải mái nằm xuống, chẳng hề có ý định bỏ đi. Vừng và Nếp nằm ườn trên người anh cũng không xuống, lại còn vẫy đuôi với cô, rõ là cùng một phe.
Cảm giác này cứ như hội nghị gia đình, bỏ phiếu biểu quyết. Kết quả ba chống một, cô là thiểu số, phải phục tùng đa số.
Cô lê người tới, chỉ muốn đạp Khang Hi xuống giường, nhưng lại không làm được. Nhỡ đâu người này nổi giận thì sao? Hình như cô rất không thích cảm giác không có anh.
“Anh phải bảo đảm sẽ không cởi quần áo!” Đây là điều kiện tiên quyết.
“Được!” Khang Hi đồng ý cái rụp.
“Phải giữ khoảng cách!” Cô không muốn gặp cảnh sáng sớm vừa tỉnh dậy lại bị anh dọa, vừa mở mắt là nhìn thấy khuôn mặt của anh.
“Điều này tôi không đồng ý. Giường em chỉ có nhiêu đây, sao giữ khoảng cách được? Còn nữa, cũng đâu phải tôi sáp tới vì muốn chọc ghẹo gì em!”
“Chẳng lẽ vì tôi muốn chọc ghẹo anh sao?” Tư thế ngủ của cô trước giờ vẫn rất tốt, lúc ngủ nằm thế nào thì khi thức dậy cũng là tư thế đó, thậm chí còn không xê dịch đi đâu.
“Trăm nghe không bằng một thấy! Em cứ thử thì biết!”
Hiểu Hiểu kiên quyết không tin, nghe theo rồi bò lên giường, giữ một khoảng cách nhất định với anh rồi nằm xuống.
Giường không lớn nhưng đủ cho hai người. Chờ cô nằm xuống rồi, Nếp và Vừng không chen lấn nữa, ngoan ngoãn đi xuống, ngủ dưới chân giường.
Lúc hai người nằm ngửa rất yên lặng, một lúc sau đổi sang nằm nghiêng. Vì thể trọng nên chỗ Khang Hi nằm lõm xuống, còn Hiểu Hiểu nhẹ hơn anh, nằm lên mà giường không trũng, nên hai người một cao một thấp, ở giữa xuất hiện độ dốc. Cô không nhúc nhích, chầm chầm trượt qua, lăn thẳng vào lồng ngực anh.
“Nhìn xem! Tôi nói gì hả?” Khang Hi dùng tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, “Là tự em dán tới nhé!”
Hiểu Hiểu lúng túng đến mức mặt đỏ rần, lại quay về vị trí cũ, chẳng bao lâu lại lăn qua.
Anh cười nói: “Hiểu Hiểu, phải thuận theo ý trời đi, không chống được lực hút trái đất đâu.”
“Đây không phải lực hút trái đất, rõ ràng tại anh cao to thì có. Ai bảo anh cao to đến thế!”
“Em phải hỏi ba tôi ấy!” Di truyền là một môn khoa học rất sâu sắc, ba thế nào thì anh như thế, không lựa chọn được.
Hiểu Hiểu: “…”
Không nói được lời nào, đành phải quay lưng.
Anh lấy ngón tay chọc vào lưng cô, “Quay lưng lại thì sao em nghe tiếng tim đập!”
Cô nghiến răng, tại sao lúc nào mình cũng phải phụ thuộc vào anh thế này…
“Ồ, vậy tôi mở cúc áo nha…” Khang Hi vô sỉ, bắt đầu mở cúc áo.
Mặt Hiểu Hiểu đỏ ửng nói: “Không được cởi đồ!”
“Mở cúc thôi mà, đâu phải cởi đồ!”
Cô không dám nhìn cơ ngực trắng trẻo kia, đành ngẩng đầu trừng anh, “Anh chơi xấu!”
“Đâu có chơi xấu, phục vụ chuyên nghiệp còn gì. Em xem, ngày nào tôi cũng…”
Lại sắp khiến tai người khác mọc kén rồi đấy. Cô không nói lời nào, vội vàng dán người vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập rồi ngủ, ngủ rồi không thấy bắng nhắng nữa.
Trước khi chìm vào giấc mộng, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện rất quan trọng… Hai người ngủ chung như vậy có thích hợp không?
Sau này anh có bạn gái thì phải làm sao? Biết giải thích quan hệ giữa cô và Khang Hi cho bạn gái của anh thế nào đây?
Bạn thân?
Máy ru ngủ?
Chó bảo mẫu?
Nhân viên phục vụ tại nhà?
Người giúp việc?
Oái… vì sao cô lại có linh cảm rằng chuyện này chắc chắn sẽ khiến hai người họ chia tay.
Thôi được rồi, nếu sau này vì cô mà anh không tìm được bạn gái, cô đền anh vậy.
Sáng hôm sau, Khang Hi dậy sớm hơn cả cô. Vừa mở mắt không nhìn thấy khuôn mặt của anh nên Hiểu Hiểu không bị hù dọa. Có điều chắc chắn rằng anh không nói cho cô biết, vì muốn lén hôn chào buổi sáng một cái, còn hôn những hai cái mà kết quả suýt nữa anh không kiềm được, phải vội vàng rời khỏi giường để làm bữa sáng, phân tán chú ý.
Hiểu Hiểu ngủ một đêm ngon giấc, tỉnh lại thấy anh đã rời giường, ngẩn ra. Từ lúc nào mà người này lại ngoan như vậy? Thế nhưng trong lòng lại cảm thấy thiêu thiếu gì đó, tâm tình hơi phức tạp. Ấy mà cô cũng không nghĩ nhiều, lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Lúc súc miệng, cô phát hiện môi mình hơi sưng, sờ vào còn hơi đau đau nữa, hình như bị trầy da. Kì lạ quá, chẳng lẽ lúc ngủ đã tự cắn phải ư?
May mà không sưng dữ lắm, vốc nước lạnh qua là đã đỡ nhiều rồi.
Cô thay đồ xong, thấy Khang Hi đang trong bếp nghịch cơm trưa mãi, nghĩ đến chuyện hôm nay phải đến đại học, mang hộp cơm thì sẽ không tiện. Hiểu Hiểu định ăn ngay nói thật, thế nhưng con người này có tiền án tiền sự, nếu anh mà biết thì chắc chắn sẽ bám theo như cái đuôi, đến lúc đó, ‘thiên hạ đại loạn’! Là sĩ quan huấn luyện của đội đặc công, cô không thể mang thêm phiền phức tới cho cảnh sát. Lời vừa đến miệng lập tức rút về.
Lúc ăn sáng, Hiểu Hiểu phát hiện, bình thường Khang Hi hay nói liền tù tì, thế mà sáng nay lại im thin thít, cả buổi trời mà không nói tiếng nào. Sớm đã quen có anh lải nhải, nay thình lình im lặng như thế, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Hiểu Hiểu không kiềm được mà hỏi: “Sao không nói gì cả?”
Khang Hi nhìn trộm cô một cái, tầm mắt lượn lờ quanh đôi môi màu anh đào của Hiểu Hiểu. Sáng nay hôn hơi dữ, sau này nhất định phải chú ý mới được. Anh hắng giọng, bảo: “Ngủ không nói, ăn không nói!”
Chẳng qua vì trong lòng chột dạ, đang tự kiểm điểm đó thôi.
Cô lườm anh, “Bớt đi!”
Cái gì mà ngủ không nói ăn không nói. Khang Hi nói câu này chẳng hợp tí nào, anh còn lảm nhảm nhiều hơn Đường Tăng đọc kinh ấy chứ.
“Hôm qua ngủ không ngon!” Anh tùy tiện tìm một lí do, giọng điệu có vẻ hơi khó chịu,
Đâu phải chỉ tối qua mới không ngủ ngon đâu, từ lúc ở nhà cô thì anh đã không được ngon giấc rồi. Vừa đến nửa đêm là muốn thành sói, thế nhưng cô bé quàng khăn đỏ này lại chẳng cho anh một cơ hội nào.
“Gặp ác mộng à?” Những người nhát gan xem phim kinh dị xong thường gặp ác mộng, cô cứ tưởng anh cũng vậy, “Để xem lần sau anh có dám xem phim kinh dị nữa không nhé. Tự làm khổ mình.”
Khang Hi uống ngụm sữa, thầm bật cười. Lớn thế này rồi nhưng anh thật sự chưa bao giờ gặp ác mộng cả, chỉ là gần đây cứ hay bị mộng xuân, tiếc là không có cơ hội thực hiện. Nay Hiểu Hiểu đã hỏi như vậy, anh cũng tiện thế lấy đó làm lí do.
“Ai ngờ bộ phim ấy lại ám ảnh đến vậy, rõ ràng đã phạm luật!”
“Phim ma thôi mà, giả cả đấy, anh tự dọa mình thôi!” Rõ là nhát gan, thế mà còn cố gắng viện cớ.
“Em không thấy con ma nữ đó đáng sợ lắm à? Cứ nói tới hai chữ ma nữ là tay chân tôi liền run cầm cập!” Để chứng minh mình không nói dối, tay cầm đũa của Khang Hi run lên thật, “Tôi cũng biết là giả, nhưng tục ngữ nói rất đúng, thà tin có còn hơn không!”
Hiểu Hiểu chỉ thấy nên khuyên anh một chút, không nên để anh tự dọa mình đến nỗi sinh bệnh.
“Thật ra các phim kinh dị đều giống nhau cả. Hầu hết phim kinh dị đều về ma nữ cả, bọn họ thích mặc váy trắng hoặc đỏ, trang bị tiêu chuẩn là tóc dài, sắc mặt trắng bệch, có thêm thì cũng chỉ là mắt rỉ máu, ngón tay khô quắc mà thôi. Nguyên nhân cái chết thì nghìn phim như một. Vì tình mà chết, còn không thì bị người cưỡng hiếp, bị nam chính phản bội, mục đích muốn báo thù cánh đàn ông. Các cách xuất hiện gồm nói nhại, hoặc đứng lộn đầu, hù cho anh giật mình, hoặc có thể sẽ cúi đầu giấu mặt khoe mái tóc dài đen nhánh, từ từ bò tới phía anh. Cứ theo khuôn thức cố định này thôi đã viết được ba, bốn kịch bản. Lại nói, cây ngay không sợ chết đứng. Nếu anh không bắt nạt phụ nữ, bọn họ chẳng tìm tới anh đâu!”
Ma nữ người ta cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ, chỉ tìm người đã bắt nạt mình thôi.
Khang Hi nghe mà sửng sốt. Không hổ là chuyên gia Tâm lý học tội phạm, không chỉ người mà cô còn phân tích được cả tâm lý của quỷ nữa.
Hiểu Hiểu lại tiếp: “Bình thường ma nữ thích những nơi có bóng râm, chẳng hạn như trong tủ âm tường, trong chăn, hễ thấy ánh sáng là chết ngay. Bọn họ cũng có bệnh hay đi nhỏ nữa, mỗi lần đi toilet là sẽ thấy bọn họ, lại còn thích soi gương với người, anh thấy có ngốc không! Trung Quốc có câu châm ngôn, người gặp quỷ sợ ba phần, quỷ gặp người sợ bảy phần. Nói cho cùng, quỷ sợ người hơn ấy chứ! Một sinh vật ngu ngốc, đáng yêu như thế, anh hoàn toàn không có lý do gì để sợ bọn họ cả!”
Khang Hi ngửa đầu nhìn trời, dùng những miêu tả như ngu ngốc, đáng yêu, không biết nếu có ma nữ thật, mấy cổ nghe được có khóc không!
Rốt cuộc là an ủi hay cạnh khóe anh vậy?
Nói cho cùng là cô đã xem bao nhiêu phim kinh dị mới tổng kết được thế này? Hiểu Hiểu chưa dứt lời mà Khang Hi đã nổi giận.
Hiểu Hiểu cũng để ý mọi thứ, chỉ không để ý mỗi mình anh!
“Anh có nghe tôi nói không vậy? Nhìn trần nhà làm gì?”
Khang Hi cau có lườm cô, “Tôi bị sái cổ!”
“Bị sái cổ? Đau lắm à? Tôi xoa bóp cho anh nhé?”
Thế nghe còn được, phải xoa bóp cho anh chứ. Hầu hạ Hiểu Hiểu lâu vậy rồi, cũng nên để cô chăm sóc anh một lần.
“Anh thả lỏng trước đã, tôi dùng lực là sẽ khỏe liền thôi!” Cô là một tay có nghề đối với mấy việc bị thương cơ khớp thế này đấy.
Hiểu Hiểu dùng tay chà nóng, lấy ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út của tay phải đặt lên huyệt Bối trắc, massage cho anh, thủ pháp dịu dàng. Khang Hi tỏ ra rất hưởng thụ, híp mắt lim dim.
“Dễ chịu không?”
“Dễ chịu!” Rõ là thiên đường của nhân gian.
Cô lại dùng ngón cái bấm vào huyệt Nội quan, “Có thấy nhói không?”
Chả đau đớn gì, trong lòng ngọt lịm.
Có điều cô hỏi như vậy, chắc vì những người bị sái cổ hay đau ở đây, “Có, đau lắm!”
Cơ hội hiếm có, phải để cô chăm sóc nhiều hơn một chút.
“À, vậy thì thận anh không tốt, có vẻ hơi yếu, phải bồi bổ!”
Nháy mắt, mặt Khang Hi đen thui, “Bị sái cổ thì liên quan gì đến thận?”
“Khí hư hàn lương mới dễ bị sái cổ, đương nhiên có liên quan tới thận rồi!” Trên lý thuyết Đông y có miêu tả rất kĩ rồi mà.
Rõ ràng đang nói anh… không được!
Khang Hi hừ lạnh: “Có thể không hư được à?”
“Hả?”
Anh quay đầu, mặt thối như cục đá hố xí, “Ngày nào cũng nín như thế, không hư mới lạ! Nếu mà nhịn tiếp thì thể nào linh kiện cũng rỉ sắt hết!”
Cũng có lí do mới hư chứ bộ.
Nguyên nhân căn bản vì THIẾU – LUYỆN – TẬP!
Hiểu Hiểu: “…”
Có phải cô giẫm phải quả mìn nào rồi không?
Ăn cơm sáng xong, Hiểu Hiểu bưng hộp cơm nặng trịch, chuẩn bị rời khỏi nhà. Lúc Khang Hi ra tiễn, mặt vẫn còn quạu quọ.
“Tôi đi nhé!”
Anh hừ mũi, mặt vẫn cau có.
Hiểu Hiểu đổ mồ hôi, chỉ nói anh thận yếu thôi mà, có gì phải tức giận đến vậy. Đàn ông đúng là đàn ông, chỉ toàn so đo trong những chuyện này thôi. Biết tính anh mau giận mau nguôi, cô cũng không để ý, tránh anh lại càng quạu hơn.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã trễ mười phút rồi, không thể dây dưa lâu hơn được nữa, vội vàng lên đường.
Trường đại học cô tới khá xa, đi xe hết ba mươi phút, cách khu Bắc đại học Khôn Hoa hai con đường, là một trường đại học nghệ thuật của nữ. May mà trên đường không bị kẹt xe, nên cuối cùng cô cũng đã đến đúng giờ.
Vì là trường đại học cho nữ, không có nam sinh, thế nên nhà trường đã phái vài thầy giáo thể dục đến giúp cô. Buổi học khá thuận lợi, còn tan sớm mười phút. Có lẽ vì làm mẫu với thầy giáo nên hơi tiêu hao thể lực, cảm thấy khá đói bụng. Hiểu Hiểu vừa định tìm một chỗ để ăn trưa thì mới sực nhớ mình để quên hộp cơm trên xe, thế là vội vàng chạy tới bãi đỗ.
Bãi đỗ xe lộ thiên, mặt trời tháng sáu lại rất độc. Xe cô phơi nắng suốt hai tiếng đồng hồ, nhiệt độ trong xe lên tới độ là ít, như một cái lò nướng cỡ bự. Vừa mở hộp ra nhìn, món bánh sữa chiên Khang Hi chuẩn bị cho cô đã thành một thứ như bùn.
Bữa trưa của cô đã tiêu tùng rồi.