Tại bắc môn phủ nha cấm quân, hiện đã đến đợt đổi ca cuối cùng trong đêm nay, chỉ là trạm gác phân tán, số lượng binh sĩ canh cửa vậy mà ít hơn một nửa.
Đáng tiếc, Chỉ huy sứ cấm quân ở trong nhóm tham gia cung yến, lúc này đã sớm một mình tiến vào nội cung, không thấy được một màn khác thường này.
Bình thường, cấm quân phải thủ vệ cung thành, ngoài ra còn có những nhiệm vụ khác, phần lớn đều ở lại doanh trại, chỉ có một vài binh sĩnh cấm quân đến phiên nghỉ ngơi là có thể ở lại trong phủ nha. Nhưng hiện tại, cửa phủ nha trước giờ luôn mở lại đóng chặt, đèn đuốc trong viện sáng choang, Phó chỉ huy cấm quân chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như ưng, quan sát những binh sĩ đang xếp thành hàng.
"Khi sống, con người phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, nếu chọn đúng, ngày sau yên bình một đời, rạng danh tổ tiên; chọn sai, vậy chính là tan xương nát thịt." Phó chỉ huy dừng bước ở bậc thang, ngân giáp trên người lóe bạch quang, thần sắc âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn: "Nhưng kết quả ra sao, là ở trong tay chính các ngươi... Được ăn cả, ngã về không. Đã hiểu?"
Triệu Phù đứng ở hàng cuối cùng bên trong góc, sân phủ nha cấm quân không lớn, lúc này đã rất chen chúc, bên trái hắn là một vị huynh đệ đỏ mặt tía tai hô khẩu hiệu, bên phải là bức tường lạnh lẽo.
Hắn cảm thấy mình như một kẻ lạc loài khi đứng ở nơi này.
Tất cả mọi người đều kích động vì một thứ gì đó, nhiệt huyết sôi trào, chỉ có hắn đứng ở đây mà lan man thất thần; nghĩ, không biết cung yên trong Trường Nhạc điện liệu đã bắt đầu, những món ăn vốn nóng hổi bưng lên nội cung liệu đã nguội lạnh?
Phần lớn người trong cấm quân đều là thế gia công tử hoặc tướng môn tử địa, nhưng những đứa con thuộc dòng chính của những vị trọng thần kia dù sao cũng không thể chống đỡ toàn bộ cấm quân, vì vậy, ngoài người từ những tiểu đoàn bên ngoài được điều đến, cũng sẽ có những người như Triệu Phù, là con của tướng sĩ đã hi sinh ngoài biên cương được gọi đến cho đủ số lượng.
Phụ thân Triệu Phù chỉ là một bách phu trưởng dưới trướng Tạ gia quân, bình sinh, mục tiêu lớn nhất chính dùng tích góp đủ quân lương để mua cho mình một mảnh đất nhỏ ở Biên thành. Đáng tiếc, chí hướng to lớn này lại không thể được thực hiện. Cha hắn chết trong một trận phản kích bình thường, vô cùng xui xẻo mà bị tên lạc bắn trúng, ba lạng bạc vụn trong túi bị tung ra ngoài, ngay cả bình an phù mẹ hắn xin được cho ông cũng bị mũi tên đâm nát.
Ta Vĩnh Minh đưa bạc cho nhà hắn, an táng cha hắn, lại mua giúp mẹ hắn một tiểu viện ở Biên thành, cũng coi như thay cha hắn hoàn thành nguyện vọng.
Dung mạo Triệu Phù thừa hưởng từ cha, tính tình lại giống mẹ, là kiểu hán tử không quá có chủ khiến, ù ù cạc cạc mà bị kéo vào cấm quân góp đủ số, qua nhiều năm như vậy vẫn chỉ loanh quanh ở tầng chót, cũng chẳng quen biết được ai, bình sinh, chuyện lớn nhất từng trải qua là đi trông coi cổng thành khi Vạn quốc tới.
Lúc này, hắn tỉnh tỉnh mê mê nghe xong mới hiểu, đây là muốn tạo phản chứ gì.
Không chờ Triệu Phù vận động lại đầu óc, bài động viên dõng dạc của Phó chỉ huy sứ đã kết thúc, cổng phủ nha cấm quân sau lưng hắn được mở ra, dưới ánh đèn sáng choang, một người đàn ông thân mang ngân giáp bước tới, đứng trước mặt mọi người.
___ là Ninh Dục.
Giang đại nhân tính toán không một chỗ sai sót cuối cùng cũng phạm lỗi, Ninh Dục căn bản không nghĩ tấn công từ bên ngoài, hắn muốn đánh ra từ ngay trong phủ nha cấm quân!
Ninh Dục không biết võ, đây vẫn là lần đầu tiên mặc khinh giáp trong đời, vô cùng không quen, đi lại còn có chút gượng gạo. Nhưng đến lúc này, hắn còn nghĩ đến thể diện của bản thân; nhuyễn y vàng lộ ra dưới khinh giáp, hắn chưa đội nón trụ mà vẫn đội ngọc quan giao long. Toàn thân Tứ điện hạ là khí chất hoàng tộc, hộ tâm kính trên khinh giáp cũng được điêu khắc long văn.
Khí thế là vậy, chỉ là chẳng ra làm sao.
Triệu Phù nghĩ ngợi, người này đúng là mất thể diện ___ hộ tâm kính được dùng để bảo vệ chỗ yếu hại, mặc như kiểu của hắn, chỉ cần thoáng dùng sức, long văn sẽ bị bong, đến lúc đó, thứ này cũng trở nên vô dụng.
Ngay cả tạo phản cũng không nghiêm túc.
Ninh Dục cũng không nói nhiều, hắn chỉ đứng trên bậc thang, hu tôn hàng quý (người địa vị cao nhân nhượng người địa vị thấp) mà thoáng cúi người, coi như chào những binh sĩ bên dưới.
Người bên cạnh bỗng gào lên một tiếng, suýt chút nữa đã khiến Triệu Phù ngã ngửa. Hắn ù ù cạc cạc đi theo hàng ra khỏi cổng phủ nha. Ngoài cửa có mấy con ngựa cao to, Ninh Dục dẫn đầu, có chút vụng về mà lên ngựa, sau đó nhận một nhánh đuốc từ tùy tùng.
Năm ngàn quân không tính là gì ở biên cương, nhưng tại cung thành này, như vậy cũng đủ để trở thành một lưỡi dao sắc kề trên đầu người.
Giang Hiểu Hàn tiến cung muộn hơn người khác không ít, lúc đưa danh thiếp ra để vào cung, sắc trời đã tối hẳn. Ninh Tông Nguyên thông cảm cho hắn, để xe ngựa Giang phủ có thể đi vào cổng hai rồi đổi thành kiệu mềm như thân tộc.
Đại đa số nội thị cung nhân đều bị điều tới nội cung hầu hạ, xe ngựa của Giang Hiểu Hàn đi trên đường vào cung, xung quanh chỉ có tiếng bánh xe lọc cọc xoay, nghe quạnh quẽ khôn cùng.
Nhan Thanh vén màn xe, nhìn ra ngoài một chút.
Dường như là để có không khí vui mừng, hai bên đường cứ mười bước lại có một cái đèn, đều dùng màu đỏ trang trí. Cách đó không xa, tiếng sáo trúc đã truyền ra từ trong cung, chắc là giờ cung yến đã gần đến. Nhan Thanh cũng coi như biết đại khái đường đi trong cung, Trường Nhạc điện nằm ở vườn hoa trong Hoàng thành, phía tây bắc của Tử Thần điện. Nhan Thanh thoáng điểm lại kế hoạch trong lòng, ước chừng chưa tới nửa canh giờ nữa, cung yến sẽ bắt đầu.
Giang Hiểu Hàn thấy y lộ vẻ ưu lo, không khỏi hỏi: "Em sao vậy?"
"Trong lòng không tĩnh." Nhan Thanh hạ màn xe, nói: "Cảm thấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Y còn chưa dứt lời, xe ngựa đã bị rung mạnh, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Vẻ mặt Giang Hiểu Hàn căng thẳng, bỗng đứng dậy, vén màn xe.
Chân trời phía xa lóe ánh lửa, tiếng còi văng vẳng vang nửa bầu trời, sau ba tiếng bắn báo hiệu, màn đêm màu mực như bị xé toạc một vùng lớn.
"Công tử." Giang Ảnh nhận phương hướng, cau mày nói: "Ngân Hán môn thất thủ."
Tốc độ của Ninh Dục vượt xa tưởng tượng của Giang Hiểu Hàn. Hắn đoán được Ninh Dục sẽ đánh từ Ngân Hà môn, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Hắn cơ hồ lập tức quay người vào xe, ra lệnh: "Đến Trường Nhạc cung trước."
Dòng họ hoàng thất và trọng thần trong triều hiện tại đều đã có mặt tại cung yến, trước khi Ninh Dục tấn công vào nội cung, Giang Hiểu Hàn nhất định phải ở cùng bọn họ, bằng không, chuyện này liền không cách nào nói rõ.
Giang Ảnh biết sự tình nghiêm trọng, hiện giờ cũng không nhớ đến quy củ không được đi nhanh trong cung mà vung mạnh dây cương.
Nhan Thanh trước giờ không hỏi nhiều về chuyện của Ninh Dục, lúc này cũng đã nhận ra có chuyện ngoài ý muốn. Y đè tay Giang Hiểu Hàn, trên mặt là vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: "Tạ Giác đâu?"
"Ta không rõ." Ngoài dự đoán của Nhan Thanh, Giang Hiểu Hàn lắc đầu: "Ta cho hắn mượn người, đánh thế nào là chuyện của hắn, ta sẽ không quơ tay múa chân."
Điều này cũng bình thường, Giang Hiểu Hàn muốn Tạ Giác trưởng thành, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế giúp cậu ta có thể học được cách tự mình chống đỡ một phương.
Nhan Thanh suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ninh Dục dẫn theo bao nhiêu người?"
Giang Hiểu Hàn đang thầm tính toán lại mọi việc, trăm công nghìn việc nhưng vẫn đáp: "Tư binh ngoài thành của hắn có năm ngàn, nhưng số lượng cấm quân hắn có thể điều động trong cung nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm, tổng cộng không quá mười ngàn.
Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng rõ ràng, chọn động thủ tại cung yến không đơn thuần chỉ vì muốn tung một lưới bắt hết hoàng thân. Có rất nhiều dòng họ trọng thần, cấm quân hộ vệ nhất định phải hướng về nội cung, năm ngàn tư binh của Ninh Dục không thể đánh vào, ngoài một phần nhỏ trà trộn được vào Hoàng thành, ít nhất hơn một nửa phải nhân cơ hội thủ vệ ngoại thành thưa thớt để lẻn vào.
Giang Hiểu Hàn vốn còn đang suy nghĩ xem phải giúp thanh lý cấm quân thế nào, nhưng giờ xem ra, sự tình còn đơn giản hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ cần tra ra tối nay doanh nào chịu trách nhiệm thủ vệ Ngân Hán môn là được.
Năm nghìn, Nhan Thanh thoáng cau mày, số lượng này nhiều hơn so với y dự đoán.
"Vậy Tạ Giác thì sao?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Hiểu Hàn đáp: "Nhiều nhất năm trăm."
Chênh lệch này cũng quá lớn rồi, dù Thần Vệ doanh do Tạ Giác dẫn dắt có thể lấy một địch mười, nhưng Tạ Giác cũng tuyệt đối không thể chú ý cả tiền triều và hậu cung.
"Hiện tại Tạ Giác còn là Phó chỉ huy sứ của Thần Vệ doanh, hắn cũng chỉ có thể dẫn theo binh sĩ của Thần Vệ doanh... Đối với hắn mà nói, dù có dẫn thêm nhiều hơn một thân vệ Tạ gia, ấy cũng tính là vượt quá giới hạn." Giang Hiểu Hàn nói: "Muốn có công cứu giá, phải làm cho thật sạch sẽ, không thể lưu lại một vệt bẩn. Chỉ có như vậy, Tạ Giác mới có thể đưa ra thỉnh cầu, tiếp quản lại Tạ gia quân."
Giang Hiểu Hàn ngâm mình trong chuyện triều chính nhiều năm, đã tu luyện được một đôi mắt vừa độc vừa cay, làm thế nào để bẻ được miếng bánh to hơn dưới tay Ninh Tông Nguyên, văn võ cả triều không ai rõ bằng hắn.
Nhan Thanh biết hắn nói không sai, nhưng tạo phản là chuyện lớn, hôm nay trọng thần đều có mặt, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ, cả triều đình sẽ rung động.
"Bàn về hành quân đánh trận, chẳng cần nói đếnTạ Vĩnh Minh, mười Ninh Dục cũng không sánh bằng một Tạ Du." Giang Hiểu Hàn quay sang trấn an y: "Bây giờ chỉ mong Tạ Giác có thể thừa hưởng nặng lực của người nhà họ Tạ... Đây là thế mạnh duy nhất của hánh, nếu ngay cả một trận cũng thắng không nổi, hắn cũng không cần phải tới biên cương."
Trong cung có cấm quân, dù Ninh Tông Nguyên đã đến lúc bệnh tình nguy kịch, nhưng ông ta vẫn là một con cọp già, Ninh Dục còn quá non nớt khi muốn đấu với ông ta. Ba vạn cấm quân, trừ những người thủ vệ toàn thành Trường An, chỉ có thể điều động tầm ba ngàn người trong cung, nhưng những người này đều thuộc quân tinh nhuệ của Ninh Tông Nguyên. Nếu Tạ Giác không thể bình loạn, ba ngàn cấm quân này cũng có thể bảo vệ khung xương của triều đình.
Nhờ kỹ năng đánh xe ngựa của Giang Ảnh, con đường vốn cần nửa canh giờ lúc này chỉ mất có một khắc. Ngựa hí lên, xe dừng trước cửa, nội thị run rẩy tới đón Giang Hiểu Hàn, hai chân dưới vạt áo rộng của người này đã run cầm cập. Giang Hiểu Hàn không có tâm tình hàn huyên cùng người khác, vịn tay Giang Ảnh xuống xe, cùng Nhan Thanh một trước một sau vào cửa, đi thẳng tới đại điện Trường Nhạc cung.
Qua cổng chính là nội cung, Trường Nhạc điện nằm ở phía tây cung, cách Ngân Hán môn một đoạn đường. Vì cung yến lần này, cửa lớn ba điện của Trường Nhạc cung đều mở, bàn tiệc bày lên lúc này đã tan một nửa. Khói thuốc súng từ Ngân Hán môn bay lượn trong không khí lạnh lẽo, có những tông thân không được sủng ái nhát gan bồn chồn ngồi trong điện, chết cũng không dám bước ra cửa cung một bước.
Quy củ cung yến rõ ràng, không phải tất cả mọi người có thể ngồi cùng điện với Ninh Tông Nguyên. Ngoại điện phần lớn là ngoại thần hoặc quan từ tam phẩm trở xuống trong Kinh, nội điện mới là nơi dành cho dòng chính tông thân và các trọng thần trong triều đình.
Giang Hiểu Hàn đến muộn, đương nhiên trở thành mục tiêu chú ý. Mặt hắn không biến sắc, đi qua đám người, nhận hết những ánh mắt nghi kỵ sợ hãi của bọn họ, không có ý định biện minh cho mình.
Nhan Thanh vẫn đi theo sau hắn, y không thích những ánh mắt này, bèn tăng nhanh bước chân, đến bên cạnh Giang Hiểu Hàn, nghiêng người cản ánh mắt giúp hắn.
"Không sao đâu." Giang Hiểu Hàn nhạy cảm cỡ nào, đương nhiên biết vì sao Nhan Thanh không thoải mái, cười cười với y: "Không cần để ý tới bọn họ."
Hắn vừa nói vừa không ngừng bước chân, đi thẳng đến nội điện. Cửa nội điện đáng nhẽ phải mở nay lại đóng chặt, Giang Hiểu Hàn cản Giang Ảnh đang muốn tiến lên, sau khi phái đối phương đi thám thính tin tức, hắn mới tự mình bước lên bậc thang, gõ cửa.
"Giang Hiểu Hàn cầu kiến Bệ hạ." Hắn nói.
Bên trong im lặng một chốc, tiếng bước chân tiến tới, cửa điện nặng nề được hé mở, đủ để hai người đi vào. Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau tiến vào điện.
Ninh Tông Nguyên đang ngồi trên ghế, Ninh Diễn mặc y phục lộng lẫy ngồi bên trái ông ta, Ninh Hoài Cẩn hơi nghiêng người, đứng dưới bậc thang. Có vẻ lúc nãy cậu ta đang nói gì đó, thấy Giang Hiểu Hàn tiến vào mới ngừng câu chuyện, quay sang nhìn về phía hắn.
"Minh Viễn." Ninh Tông Nguyên mở miệng nói trước: "Ngươi đến từ bên ngoài?"
Giọng ông ta nặng nề, nghe không ra hỉ nộ. Người ngồi bên cạnh ông ta, vai chính của bữa tiệc này là con ruột, mà kẻ tạo phản bên ngoài cũng vậy; Giang Hiểu Hàn không biết khi nắm tay Ninh Diễn lúc này, Ninh Tông Nguyên đến tột cùng là đang suy nghĩ điều gì.
Liệu đang cảm thấy thảm thương, hay là cái gì cũng sẽ không nghĩ?
Giang Hiểu Hàn hất bào quỳ xuống: "Bệ hạ, Tứ điện hạ bất kính, Ngân Hán môn đã thất thủ."
Ninh Tông Nguyên siết chặt tay Ninh Diễn, một lời vẫn chưa nói ra đã ho một trận tê tâm liệt phế. Ninh Diễn trừng mắt nhìn, thuận theo đứng dậy, nhận trà nội thị dâng lên, bưng đến trước mặt Ninh Tông Nguyên.
"Phụ hoàng." Ninh Diễn nói: "Ngài không nên tức giận."
Ninh Tranh năm nay vì phạm sai lầm mà phải rời Kinh, vào ngày phong Vương, trên thánh chỉ viết rõ, đừng nói tiệc sinh nhậ, ngay cả giao thừa cũng không cho phép hắn trở về. Vài huynh đệ linh tinh còn dư lại năm Ninh Tông Nguyên đăng cơ được phong đất ở rất xa, mấy lão Vương gia ở ngoài tuy có bối phận nhưng người cũng không dùng được, lúc này, người gần huyết thống nhất cũng chỉ còn sót lại Ninh Hoài Cẩn.
Ninh Hoài Cẩn thấy Ninh Tông Nguyên nổi giận, vội vàng tiến lên an ủi, lại tự mình bưng lên canh sâu, sau mới rảnh để lo tới Giang Hiểu Hàn.
Nhan Thanh đã nhận được chỉ của Ninh Tông Nguyên từ trước, lạy trời không quỳ người, lúc này đang thẳng người đứng sau Giang Hiểu Hàn nửa bước.
"Giang đại nhân." Ninh Hoài Cẩn nói: "Tình huống bên ngoài thế nào rồi?"
"Thần đi được nửa đường, chợt thấy hướng Ngân Hán môn phát tín hiệu, lúc bấy giờ mới biết chuyện này." Giang Hiểu Hàn không tự ti cũng không kiêu ngạo, chắp tay nói: "Thần lo cho an nguy của Bệ hạ, lúc này thấy Bệ hạ vẫn mạnh khỏe, thần an tâm rồi."
Giang Hiểu Hàn như một giọt nước bắn vào chảo dầu. Những trọng thần tông thân vốn có thể duy trì bình tĩnh trong nội điện cuối cùng cũng được xác nhận, tiệc sinh nhật ngày hôm nay phải diễn ra một màn bức vua thoái vị, nhất thời ầm ĩ lên.
"Bệ hạ yên tâm." Giang Hiểu Hàn cất giọng: "Hôm nay có thần ở đây, nhất định sẽ bảo vệ giang sơn của Bệ hạ."
Hắn nói câu này rất kiên quyết, ngay cả Nhan Thanh cũng không khỏi nhìn hắn nhiều một chút.
"Mời Bệ hạ đến Thiên điện nghỉ ngơi." Giang Hiểu Hàn đang quỳ gối trên một tấm thảm nhung, cũng không có cảm gì, hắn cụp mắt nói: "Long thể quan trọng."
Long thể của Ninh Tông Nguyên đương nhiên phải giữ, ngôi vị thái tử của Ninh Diễn vẫn chưa định xuống, ông ta không thể bị Ninh Dục làm cho tức chết trước.
Ninh Tông Nguyên rốt cục bình tĩnh lại, ông ta đẩy tay Ninh Diễn, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm Giang Hiểu Hàn ___ những tháng ngày trong trọng ngục không dễ chịu, hắn gầy đi không ít, lúc cúi người quỳ, hai tay chống thân thể còn run lên.
Chuyện hôm nay, Giang Hiểu Hàn sao lại không biết ___ Ninh Tông Nguyên biết rõ tình huống của bản thân, cơ thể rách nát này đã là nỏ mạnh hết đà, Ninh Dục có không đánh vào, ông ta có lẽ cũng vì tức mà qua đời trước. Vị trí thái tử của Ninh Diễn vẫn chưa được công bố, nếu ông ta chết, một nửa triều đình sẽ tự thống nhất đi theo vị Hoàng tử duy nhất đã thành niên. Dù màn bức vua thoái vị ngày hôm nay có không thành, ngày sau Ninh Dục vẫn có thể trở thành Hoàng đế.
Giang Hiểu Hàn sẽ không mạo hiểm như vậy, Ninh Tông Nguyên nghĩ. Ông ta trầm tư chốc lát, rốt cục yên lòng.
"Giang Hiểu Hàn." Ninh Tông Nguyên đỡ tay Ninh Hoài Cẩn đứng dậy: "Tạm lĩnh cấm quân... bình định."
Giang Hiểu Hàn trán chạm đất: "Tuân chỉ."
Ninh Tông Nguyên nói xong liền khoát tay áo, để Ninh Hoài Cẩn đỡ mình vào Trắc điện. Giang Hiểu Hàn quỳ cho đến khi Ninh Tông Nguyên đi mới đứng dậy, quay đầu sắp xếp cho những người khác. Các vị tông thân này hò hét muốn xuất cung, trọng thần lại im lặng, không dám cất tiếng. Giang Hiểu Hàn nghe mà phiền lòng, dứt khoát vung tay, sai nội thị đưa các vị đại nhân đến Bàng điện nghỉ ngơi, dù sao thì trong cung cũng rộng rãi, Ninh Dục không thể nhanh chóng chú ý toàn bộ, thu xếp thế nào cũng được.
Trong nội điện về cơ bản cũng chỉ có người thân cận với Ninh Tông Nguyên, chẳng mấy chốc đã đi sạch sành sanh. Giang Hiểu Hàn phủi phủi bụi trên áo, nhìn qua Nhan Thanh: "Không biết Tạ Giác bao giờ mới có thể đến, phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."
Nhan Thanh hiểu ý hắn, nói: "Thống lĩnh cấm quân theo lý phải ở nội điện, nhưng ban nãy ta nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy."
"Hẳn là đã lập tức ra ngoài triệu tập cấm quân." Lồng ngực Giang Hiểu Hàn bỗng có cảm giác bức bối khó có thể dùng lời diễn tả, không khỏi ngừng lại thở một hơi mới tiếp tục: "Yên tâm."
Trong lúc nói chuyện, Giang Ảnh ban nãy ra ngoài tìm hiểu tình huống đã nhanh chóng bước vào.
"Công tử." Giang Ảnh không hỏi tới đại điện vì sao lại trống rỗng, nói nhanh: "Ninh Dục dẫn một nửa nhân mã đánh vào từ Ngân Hán môn nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức, hẳn là đi tới hậu cung. Ngoài ra, Phó chỉ huy sứ của cấm quân đã cho mở Cửu Tiên môn, nửa quân còn lại không đánh mà chiếm được cửa này, hiện đang tiến tới Trường Nhạc điện. Thuộc hạ đã nhìn qua, ước chừng có hơn ba ngàn người."
"Hậu cung chỉ có vài Mệnh phụ Công chúa, Ninh Dục chưa chắc đã để trong lòng." Nhan Thanh cùng Giang Hiểu Hàn ra ngoài, thuận miệng nói: "Nói vậy, hắn hẳn sẽ không quá để ý, bản thân hắn chắc chắn phải hướng về Cửu Tiên môn... Tính cách hắn đa nghi, nếu muốn bức vua thoái vị, nhất định sẽ không an tâm giao Ninh Tông Nguyên vào tay thủ hạ."
Giang Hiểu Hàn hơi gật đầu, biểu thị tán thành: "Nếu Tạ Giác tiến cung, hẳn là sẽ dùng một trong hai cửa này, binh sĩ thực sự dưới quyền Ninh Dục vốn không nhiều, nói vậy ___"
Nửa câu sau của hắn bỗng im bặt, Nhan Thanh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy bước chân Giang Hiểu Hàn lảo đảo, không hề báo trước mà ngã khuỵu xuống trước mặt y.
"___ Giang Hiểu Hàn!"