Nhắc đến Tạ Lưu Y không khỏi khiến cho Giang Hiểu Hàn nhớ tới một chút chuyện cũ, Nhan Thanh đứng bên gọi vài tiếng, hắn cũng không nghe thấy.
"Giang Hiểu Hàn."
Giang Hiểu Hàn bỗng hoàn hồn, mới phát hiện bọn họ đã bất tri bất giác trở về con phố có trạm dịch kia.
Nhan Thanh nhìn hắn, trong mắt vô thức ánh lên sự lo lắng, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không sao." Giang Hiểu Hàn day day trán, khẽ thở dài: "Chỉ là nhớ tới chút chuyện xưa."
Nhan Thanh thấy hắn đã hồi thần bèn yên lòng an ủi: "Bất luận ra sao thì chuyện cũng qua rồi."
"Chỉ là chợt nhớ tới mà thôi." Giang Hiểu Hàn ung dung chuyển đề tài: "Nói thế nào thì, Ôn bà bà quả thật giống một người rơi vào tình trạng mẹ góa con côi, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không thể lập tức chỉ ra."
"Quần áo." Nhan Thanh tiếp lời. "Y phục của bà ấy quá sạch sẽ."
Giang Hiểu Hàn nghe vậy thì nhíu chặt lông mày, Nhan Thanh nói không sai, tuy y phục của Ôn bà bà đã cũ đến bạc màu, còn có không ít miếng vá, thế nhưng trong ngoài đều vô cùng sạch sẽ, ngay cả nơi khó chú ý như cổ áo cũng không có vết bẩn.
Chồng và con trai của bà đã tạ thế từ lâu, mắt của bà hiện giờ cũng không tốt, theo lý thì không thể khiến quần áo sạch sẽ đến vậy.
"Nhưng ta đã quan sát dấu vết trong viện, Ôn bà bà thực sự chỉ sống một mình. Tin tức thu được lúc trước cũng nói, ngoài bán chút đồ chơi nhỏ bên ngoài, Ôn bà bà cũng không thân quen hay đi gặp gỡ ai." Giang Hiểu Hàn mím môi: "Vậy đơn giản chỉ có hai khả năng, một là, hôm nay Ôn bà bà chỉ đang diễn mà thôi, bà ấy không hề bị tách biệt khỏi bên ngoài..."
"Hai là, có người âm thầm trông coi Ôn bà bà." Nhan Thanh thay hắn nói câu tiếp theo: "Chỉ là ngay chính Ôn bà bà cũng không biết."
"Dù là khả năng nào, cũng không phù hợp với một lão bà bà bị đuổi ra khỏi Ôn phủ." Giang Hiểu Hàn không khỏi cười nói: "Nước ở phủ Bình Giang thực sự là sâu không lường được, ngay cả một vị lão bà bà cũng khó đoán đến vậy."
"Hẳn là khả năng thứ hai. Lúc vào nhà lấy dầu trẩu, ta thấy bên giường có vài bộ y phục ngổn ngang, cổ và tay áo vẫn chưa giặt sạch, có lẽ là do bà ấy tự mình làm. Nhưng y phục trong rổ trúc bên chân giường lại được xếp chỉnh tề, nhìn qua vô cùng sạch sẽ." Nhan Thanh bình bình nói: "Giờ nhìn lại, sợ là có người không nỡ bỏ rơi bà ấy, nhưng lại không thể lộ liễu tiếp xúc với bà, chỉ có thể nấp trong chỗ tối, lén lút giúp bà ấy."
"Ôn Túy." Giang Hiểu Hàn trầm mặt.
"Để xem xem, không thể chắc chắn." Nhan Thanh nói, "Chỉ là không rõ vì sao lại phải như vậy."
"Ta vốn cho rằng Ôn bà bà biết được bí mật gì đó ở Ôn phủ nên mới bị đuổi ra, nhưng giờ xem ra, vấn đề là ở trên chồng cùng con trai bà ấy." Giang Hiểu Hàn dừng một chút: "Sắc trời đã không còn sớm, ngày mai hẳn có thể theo hướng này điều tra một chút."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào cổng dịch quán. Giang Mặc đã sớm làm xong chuyện được giao, ngồi đợi họ ở sảnh lớn. Vừa thấy hai người đi vào, cậu ta đã cười híp mắt ra nghênh đón, nhanh nhẹn nhận dù của họ treo ở cửa, ánh mắt lướt qua dây đỏ trên tay Giang Hiểu Hàn, không khỏi lộ ra ý cười nhạo.
"Ta đã tìm được nơi ở công tử muốn, cách phố Tây một ngõ rẽ thôi. Có hai sân riêng, gần đó chỉ có hai tửu quán, tiểu nhân đã đến xem qua, bày biện cũng tính là nhã trí, tường ngoài sân trong không hướng về phố lớn, cũng coi như yên tĩnh."
Giang Mặc nói rồi, lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách bọc lụa ngoài bìa: "Tòa nhà này vốn là của một viên ngoại (chỉ địa chủ), hiện giờ trong nhà sa sút, cần tiền gấp, tiểu nhân đã mua lại rồi. Bạc là từ ngân hàng tư nhân nhà họ Trang, lúc định khế cũng là dùng tên của Trang công tử."
Giang Hiểu Hàn phủi phủi nước còn dính trên tay áo, nghe vậy thì tán thưởng: "Làm tốt lắm."
Nhan Thanh: "..."
Chủ tớ nhà này thật không coi ai ra gì. Nhan Thanh thật không biết mình có nên hỏi Trang công tử là ai, hay là hỏi vì sao tự nhiên phải đặt mua một viện tử, y đứng tại chỗ tiến thối lưỡng nan, hận không thể cứ vậy mà rời đi.
Cũng may Giang Hiểu Hàn nhanh chóng để ý tới quẫn cảnh của y, cười phất tay, ra hiệu Giang Mặc đi thu dọn đồ đạc.
"Trang Dịch là công tử Trang gia, quen biết ta từ nhỏ, lần này cũng theo đến Giang Nam." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Chỉ là mấy đồng bạc thôi, đối với người Trang gia như hắn cũng như muối bỏ bể, cứ coi như mua giúp hắn một phần đất đi."
Nhan Thanh hơi gật đầu, ý bảo đã hiểu: "Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ở?"
"Dịch quán nhiều người lắm miệng, ở lại không tiện." Giang Hiểu Hàn đi lên lầu, hơi nghiêng đầu, nói chuyện cùng Nhan Thanh: "Huống hồ, người ra vào dịch quán, dù là ai thì trên đầu cũng treo một chữ quan, vậy thì có thể tra được cái gì. Cõi đời này, ngoài ảnh vệ của đương kim Bệ hạ, chỗ long ngư hỗn tạp luôn là nơi nhiều tin tức nhất."
Nhan Thanh đương nhiên hiểu đạo lý này. Đối với y mà nói, ở đâu cũng chỉ là một chỗ đặt chân, không có gì cần phải xoi mói.
Giang Mặc đã sắp xếp xong hành lý của Giang Hiểu Hàn, chỉ là không dám động đến đồ của Nhan Thanh nên mới ngồi ở dịch quán chờ hai người về. Nhan Thanh từ Côn Luân một đường mà đến, bên người chỉ có vài bộ quần áo và kiếm, chỉ cần thời gian một chén trà đã thu xếp xong xuôi.
Từ dịch quán đi tới phố Tây cũng là đi qua nửa cái thành Bình Giang, Giang Mặc đã sớm tìm xong kiệu phu, chờ mọi người đặt hành lý lên rồi cùng nhau đi đến nhà mới.
Chạng vạng, mưa nhỏ dần tạnh, tuy sắc trời vẫn âm trầm nhưng cũng đã khiến người ta có thể thở phào.
Nơi ở mới quả thật như Giang Mặc nói, ngoài có chút ồn ào mà bên trong thì an tĩnh. Cách xây dựng không quá hoa lệ nhưng vô cùng nhã trí, lầu gác ẩn hiện, đường đi tĩnh mịch, khi gió thổi qua còn có thể ngửi thấy hương hoa lê thoang thoảng, không biết là từ đâu tới.
Giang Mặc đi vào chuẩn bị phòng ở cho hai người còn lại, Giang Hiểu Hàn lại dẫn theo Nhan Thanh đi dạo trong sân. Màn đêm buông xuống, Giang Mặc đã cho người điểm đèn trong viện từ sớm, cũng tạo ra một bầu không khí đặc biệt.
Chủ nhân cũ của tòa nhà có vẻ khá sáng tạo, Giang Hiểu Hàn đứng nhìn bảng hiệu "Vọng Tức Viên" ở tiền viện, cười híp mắt, quay đầu nhìn Nhan Thanh: "Vọng Tức Viên, cái tên này có chút thú vị
Bình Giang phủ sản xuất nhiều đá Thái Hồ, vì vậy nên trong vườn thường dùng nhiều hòn giả sơn. Vọng Tức Viên là một khu có rất nhiều hòn giả sơn, sắp xếp để tạo thành nhiều đường đi ngã rẽ, như một mê cung.
Giang Hiểu Hàn dẫn Nhan Thanh lòng vòng một hồi lại trở về chỗ cũ, không khỏi cắn răng: "Quả là Vọng Tức Viên, lối ra là nơi chỉ có thể nhìn mà thèm."
Nhan Thanh thấy hắn chán nản thì lẳng lặng bước đến bên cạnh hắn, nắm lấy cổ tay Giang Hiểu Hàn rồi dắt hắn rẽ vào một lối rẽ bên phải.
Giang Hiểu Hàn hơi suy nghĩ, ánh mắt rơi vào cổ tay hai người. Trên cổ tay Nhan Thanh cũng có một sợi dây đỏ, lúc ẩn lúc hiện sau tay áo, giống như sợi dây trên tay hắn.
Khả năng nhớ đường của Nhan Thanh rất tốt, rẽ hai, ba lần đã dễ dàng dẫn Giang Hiểu Hàn đi ra. Nhan Thanh thả tay, quay đầu định nói con đường ban nãy cho Giang Hiểu Hàn lại đã thấy khóe mắt đuôi mày đối phương đều là ý cười. Thấy y nhìn sang, hắn cũng chỉ phe phẩy quạt, nụ cười càng thêm rõ.
Nhan Thanh kỳ quái liếc nhìn hắn, chỉ là bước ra khỏi một cái mê cung hòn giả sơn mà thôi, có gì mà phải vui như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có đáp án, chỉ cảm thấy Giang Hiểu Hàn thật quá dễ thỏa mãn.
Ra khỏi Vọng Tức Viên là một tòa nội viện, Giang Mặc đã sắp xếp thỏa đáng hai tiểu viện.
"Bên trái là Tà Vũ Lâu, còn một gian khác là Tam Vị Đường." Giang Mặc đứng đợi ngoài cửa, híp mắt nói: "Đều đã thu dọn xong xuôi, hai vị công tử có thể chọn nơi mình thích."
"Tà Vũ Lâu, Tam Vị Đường." Giang Hiểu Hàn nhẩm lại hai cái tên, vui vẻ gõ gõ quạt lên lòng bàn tay: "Còn rất thú vị."
"Mưa phùn gió thổi sớm mai lạnh. (Tế vũ tà phong tác hiểu hàn)." Giang Hiểu Hàn nghe được ý cười nhạt trong lời Nhan Thanh: "Vừa vặn, thích hợp với ngươi."
Mấy ngày nay, Nhan Thanh gọi tên hắn rất nhiều lần, nhưng lúc này lại dường như khác với những lần gọi khác. Giang Hiểu Hàn còn chưa kịp nắm lấy cảm giác chợt lóe lên này, Nhan Thanh đã quay đầu đi về một viện khác.
Trong Tam Vị Đường có mấy cây lê, hiện nay đang là tháng nở hoa, ánh nến ấm áp hòa với ánh trăng, hoa lê tỏa hương thơm, cũng thật là có cảnh "Diễm tĩnh như trăng kia, hương theo chiều gió lạnh".
"Đêm sâu trầm lắng, sương nhẹ quẩn quanh, trăng lạnh chiếu khắp... Quả là hợp ý." Giang Hiểu Hàn uể oải dựa vào bên cửa, hết mở ra lại đóng lại quạt giấy trong tay: "Giang Mặc làm việc xấu cũng khá lắm."
Nhan Thanh quay đầu lại, chỉ thấy bóng người Giang Hiểu Hàn bị ánh trăng chiếu một nửa, nguyệt quang dát lên người hắn một vầng sáng lạnh, tựa như "trích tiên" trên chín tầng trời, lúc nào cũng có thể theo mây mà đi. Nhan Thanh đi về phía hắn theo bản năng, mới phát hiện vẻ mặt đối phương dịu dàng, vẫn đứng tại chỗ, cười nhìn y, chăm chú mà nhẹ nhàng.
Nhan Thanh thở phào, mới hậu tri hậu giác phát hiện nhịp tim mình như trống, nhịp thở có chút rối loạn. Y bình tĩnh khôi phục lại nhịp thở như bình thường, cất bước đi về phía Giang Hiểu Hàn.
"Câu kia của đạo trưởng cũng không sai." Giang Hiểu Hàn không nhúc nhích, vẫn là bộ dáng lười biếng ấy, hắn vuốt cán quạt, khẽ nói dưới ánh trăng: "Mưa phùn gió thổi sớm mai lạnh. Khi ta sinh ra, vừa đúng là một ngày hạ mưa phùn liên miên, vì thế mà cha ta mới chọn cho ta cái tên này."
Hôm nay Giang Hiểu Hàn kể lại rất nhiều chuyện riêng tư, Nhan Thanh cũng muốn chia sẻ với hắn chuyện gì đó, nhưng lại phát hiện ra hai mươi năm đầu đời của mình thật khô khan.
Y há miệng, nghĩ nát óc, tìm ra chuyện để nói: "Lúc ta còn nhỏ..."
"Xuỵt-"
Ngoài ý liệu, Giang Hiểu Hàn lại giơ ngón trỏ, khẽ lắc đầu.
"Ta nói những chuyện kia cùng đạo trưởng là bởi ta tín nhiệm đạo trưởng, muốn tâm sự cùng ngươi." Giang Hiểu Hàn nói: "Chứ không phải vì muốn trao đổi, đạo trưởng hiểu chứ?"
Nhan Thanh bị hắn cắt lời, chỉ có thể sững sờ, ngớ ra gật gù.
"Cho nên, nếu đạo trưởng muốn kể cho ta vài chuyện lý thú, ta đương nhiên sẽ rửa tai lắng nghe." Giang Hiểu Hàn nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu không biết phải nói cái gì thì cũng đừng cố ép, được không?"
Không biết có phải ảo giác của Nhan Thanh hay không, nhưng đối phương hôm nay dường như dịu dàng nhiều lắm.
"Đã như vậy..." Nhan Thanh dừng một chút, hồ như có chút thẹn thùng: "Ngươi có thể gọi tên ta."
Giang Hiểu Hàn ngẩn ra, lập tức cong mắt: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hắn nói rồi, đứng thẳng dậy: "Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi."
Giang Hiểu Hàn quay lưng rời đi, mới đi chưa được vài bước đã như nhớ ra cái gì đó, dừng lại, quay đầu cười nói với Nhan Thanh.
"A Thanh, tối nay mộng đẹp."
___
Hal: Đọc cổ trang sợ nhất là mỗi lần các vị ấy nổi hứng thơ ca ;(((((
Cái câu về Tam Vị Đường là từ một bài thơ của Tiền Khởi, mình không tìm thấy bản dịch nào nên cũng không chú thích hai câu cuối nữa. Nhưng ý chính của bài đấy thì là kiểu so sánh hoa lê với hoa đào, kiểu hoa lê thì đẹp trang nhã hơn, còn hoa đào thì rực rỡ quá á. Đoạn này có câu đấy chắc là để dùng cảnh liên tưởng đến chính Nhan Thanh.
Câu về Hiểu Hàn thì là từ bài Hoán khê sa của Tô Thức, nhưng mà mình không tìm được phần Tế vũ tà phong tác hiểu hàn này ;((((((