Hiệu Ứng Ăn Khớp

chương 46: 46: lời ân ái công kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Lâm Dục Thư liên hệ truyền thông quen biết để đè tin đồn Tống Khải Minh và Vũ Tu xuống, thì biết được đã có người làm rồi.

Cậu đoán hơn phân nửa là Vũ Tu tự mình làm, bởi vì trước giờ y rất để ý những tin tức bịa đặt.

Mặc dù đã nhạt dần khỏi tầm mắt công chúng nhưng Vũ Tu có đủ thực lực tài chính, trấn áp mấy bài báo này không thành vấn đề.

Trong hộp thoại wechat, Tống Khải Minh không gửi tới dấu chấm hỏi nữa, cũng không biết có phải thấy được tin bát quái của mình và Vũ Tu, hiểu vì sao Lâm Dục Thư tức giận hay không.

Nhưng hắn không gửi thêm tin gì nữa, cứ cách một lát Lâm Dục Thư lại nhìn điện thoại di động, kỳ quái trong lòng càng thêm phóng đại —— Tống Khải Minh sao lại không đến dỗ dành mình?

Không đúng.

Lần thứ n cầm điện thoại lên, Lâm Dục Thư đột nhiên phản ứng lại, cậu sao lại muốn Tống Khải Minh dỗ như vậy chứ?

Đang làm việc không nên có mấy ý nghĩ thế này.

Cậu đặt điện thoại xuống, muốn tập trung vào công việc, nhưng đúng lúc này bên cửa văn phòng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

"Lâm tổng." Tống Khải Minh làm bộ xử lý công việc đến gõ cửa văn phòng cậu: "Bây giờ cậu rảnh không? Tôi tìm có chút việc."

Các đồng nghiệp ngồi bên ngoài rướn cổ, đỉnh đầu như có radar bát quái đang chuyển động.

Vừa mới nổ ra tin đồn đã tới tìm Lâm Dục Thư, cái này giống như vừa rồi có người nói —— nhất định có vấn đề.

Lâm Dục Thư lạnh nhạt thu hồi tầm mắt từ trên người Tống Khải Minh, cúi đầu nhìn laptop: "Hiện tại đang bận, buổi chiều Tống tổng lại tới đi."

Trên máy tính viết những trọng điểm công việc gần đây, không nhất định phải xem bây giờ.

"Tôi có việc gấp." Tống Khải Minh tự mình đi vào trong phòng, đóng cửa lại, kéo rèm xuống ngăn cản ánh mắt bát quái.

"Em đã bảo anh đừng đến văn phòng em chưa?" Lâm Dục Thư gỡ bỏ ngụy trang xa cách, bất mãn nhíu mày: "Anh như vậy Thiệu Quang Kiệt lại gây phiền toái cho em."

"Anh nói anh có việc gấp." Tống Khải Minh đi tới bàn làm việc, dựa vào mép bàn, cúi đầu nhìn Lâm Dục Thư: "Tình huống khẩn cấp, xử lý đặc biệt."

"Tình huống khẩn cấp gì?" Lâm Dục Thư khó hiểu hỏi.

"Dỗ em đó." Tống Khải Minh giơ tay nhéo má Lâm Dục Thư: "Em đang tức giận với anh."

Cái gì chứ...

Phiền quá đi.

Lâm Dục Thư che giấu vệt đỏ ửng trên má, kiêu ngạo nói: "Em không hẹp hòi như vậy."

Đây đương nhiên là lời trái lương tâm, Lâm Dục Thư hẹp hòi như vậy đó, cậu cảm thấy Tống Khải Minh ít nhất còn phải dỗ dành mình thêm hai ba câu, nhưng hắn lại nói: "Vậy là tốt rồi, anh biết em bé cưng sẽ không cố tình gây sự."

Lâm Dục Thư: "..."

Không tiện phát cáu.

Quên đi, việc này không trách Tống Khải Minh được.

"Được rồi, anh mau trở về đi." - Lâm Dục Thư nói.

"Lát nữa đồng nghiệp bên ngoài lại nhiều chuyện."

"Không vội." Tống Khải Minh dựa vào bàn không nhúc nhích: "Anh tìm em còn có chuyện khác."

"Chuyện gì?" Lâm Dục Thư nghĩ có thể lại là lời ân ái công kích nào khác, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, kết quả không ngờ lần này Tống Khải Minh lại nói chính sự.

"Buổi chiều anh có hẹn Thiệu Hòa Húc nói chuyện." Tống Khải Minh nói.

"Em muốn đi cùng anh không?"

"...Đi cùng?" Lâm Dục Thư nhướng mày: "Anh muốn em tỏ rõ lập trường?"

Cho tới bây giờ, mặc dù đã ở bên Tống Khải Minh, nhưng ít nhất ở mặt ngoài Lâm Dục Thư vẫn đứng về phía Thiệu Quang Kiệt.

Điểm xuất phát của cậu rất đơn giản, một là Thiệu Quang Kiệt mới là "Thái tử" chính thống được Thiệu Chấn Bang nâng đỡ, cậu không muốn dẫn lửa thiêu thân.

Hai là nội bộ Thiệu gia không xảy ra vấn đề thì giá cổ phiếu Vĩnh Tinh mới duy trì ổn định, như vậy quyền chọn công ty trong tay cậu mới không giảm giá trị.

Tất cả đều xuất phát từ lợi ích.

Lâm Dục Thư không có ý định làm việc theo cảm tính.

Trong lòng cậu đã có chủ ý, chỉ là suy xét đến quan hệ giữa cậu và Tống Khải Minh, cậu không trực tiếp cự tuyệt, vẫn hỏi thêm một câu: "Nếu em đi, có giúp ích gì cho anh không?"

"Không có." Không có gì ngạc nhiên với câu trả lời của Tống Khải Minh.

"Nếu không có." Lâm Dục Thư nói theo lời hắn: "Vậy em đi có ý nghĩa gì?"

"Bởi vì đã đến lúc." Tống Khải Minh nói: "Tập đoàn Nam Giới sẽ không từ bỏ hợp tác, chỉ có thể xuống tay từ bên Vĩnh Tinh, nhưng Thiệu Hòa Húc biết đánh không lại hội đồng quản trị, ông ta gần như muốn từ bỏ.

Anh thì không có lập trường để bảo ông ta đi bảo vệ mảnh đất kia, trừ khi —— "

Lâm Dục Thư nghe vậy, chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: "Trừ khi anh đứng ra, cùng chung phe với ông ta."

Việc này không giống Thiệu Hòa Húc và Phương Lan ly hôn, Tống Khải Minh là người đứng xem, tùy tiện hóng gió là được.

Nếu hắn trốn ở phía sau màn, khuyến khích Thiệu Hòa Húc đoạt lại mảnh đất kia, ông ta nhất định sẽ hoài nghi động cơ của hắn, tiếp đó đoán ra hắn cũng đang có chủ ý với mảnh đất kia.

Bởi vậy, cách tốt nhất vẫn là thẳng thắn với Thiệu Hòa Húc, trực tiếp liên thủ hợp tác.

Nói cách khác, muốn trở mặt với Thiệu Hòa Đông.

"Anh." Lâm Dục Thư đau đầu nói: "Anh không thể an phận một chút sao?"

Lâm Dục Thư cũng đã đoán được chờ sau khi S - Power phát triển lớn mạnh, Tống Khải Minh nhất định sẽ nảy sinh xung đột với Thiệu Quang Kiệt, thậm chí Thiệu Hòa Đông.

Nhưng cậu cho rằng đó ít nhất là chuyện ba năm năm sau, hiện tại không vội chuẩn bị, ai ngờ Tống Khải Minh vừa mới ngồi vững vị trí, nhanh như vậy đã muốn kiếm chuyện.

"Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn mảnh đất kia bị tập đoàn Nam Giới lấy đi sao?" Tống Khải Minh cau mày: "Nếu đổi người khác thì thôi, nhưng người kia là đối tượng thầm mến trước đây của em, anh không thể để anh ta thực hiện được."

Lâm Dục Thư: "..."

Người này rốt cuộc là cuồng sự nghiệp hay là não yêu đương đây?

"Cho nên anh bảo em đi cùng." Lâm Dục Thư xếp hai chân lại, ngã ngửa ra sau, đâm thủng ý đồ của Tống Khải Minh: "Là nhắc nhở em nên đứng vào hàng."

Chờ Thiệu Hòa Đông phát hiện Tống Khải Minh đứng về phía Thiệu Hòa Húc, chuyện này sẽ không còn đường quay về.

Đến lúc đó Lâm Dục Thư không thể duy trì cân bằng tinh tế ở giữa như bây giờ, bởi vì Thiệu Quang Kiệt nhất định sẽ bắt cậu tỏ thái độ, mà cậu lại không có khả năng thật sự trợ giúp Thiệu Quang Kiệt.

—— Nếu là trước đây, Lâm Dục Thư sẽ không chút do dự ngăn cản Tống Khải Minh gây chuyện.

Nhưng từ sau khi hồ đồ lên giường với Tống Khải Minh, cán cân trong lòng cậu bắt đầu dần dần nghiêng về phía ba của Wowo.

"Cho nên em nghĩ kỹ chưa?" Tống Khải Minh hỏi.

"Nếu em không đi." Lâm Dục Thư giãy giụa lần cuối: "Anh sẽ nghĩ gì về em?"

"Tra nam." Tống Khải Minh như đã sớm có chuẩn bị, bổ vào nói: "Ngủ với anh không chịu trách nhiệm, chỉ yêu tiền không yêu chồng, còn bảo anh đừng chỉ theo đuổi lợi ích, bản thân lại chỉ quan tâm lợi ích..."

"Dừng dừng dừng." Lâm Dục Thư giơ tay cắt ngang Tống Khải Minh, nhíu mày nhìn hắn: "Gã người Đức anh sao có thể nói như vậy?"

Tống Khải Minh nhướng mày: "Gã người Đức?"

Không cẩn thận lỡ miệng nói ra biệt danh cậu đặt cho hắn.

"Em đi được chưa." Lâm Dục Thư kịp thời kéo lại đề tài: "Nhưng anh đừng mong em giúp được gì."

***

Đương nhiên không tiện hẹn gặp Thiệu Hòa Húc ở công ty.

Hai giờ chiều, ba người trước sau đi tới một phòng trà vắng người, Lâm Dục Thư tới trễ nhất, khi cậu vào gian phòng yên tĩnh, Tống Khải Minh vừa vặn tán gẫu tới kế hoạch xây đường đua của hắn.

"Thiệu đổng, Tống tổng." Vẫn phải giả bộ, Lâm Dục Thư chào hỏi hai người xong, ngồi xuống bên cạnh Tống Khải Minh, dù sao đây cũng là cục diện của Tống Khải Minh.

"Tiểu Lâm tổng cậu cũng phản đối xây dựng khu nghỉ dưỡng?" Thiệu Hòa Húc đặt chén trà xuống, giọng nói có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.

"Tôi không phản đối." - Lâm Dục Thư nói.

"Tôi chỉ cảm thấy, xây dựng khu nghỉ dưỡng là chiêu bài của Nam giới, xây dựng đường đua mới là chiêu bài của Vĩnh Tinh.

Về lâu dài, vẫn là chiêu bài sau có lợi cho sự phát triển của tập đoàn hơn."

Cho dù như thế nào, Lâm Dục Thư vẫn tận lực duy trì thái độ khách quan, lỡ như việc này không thành, ít nhất cậu còn có đường lui.

Thiệu Hòa Húc không hề che giấu sự bất mãn với Thiệu Hòa Đông: "Tôi thấy tên kia muốn nhúng tay vào công ty của tôi."

Tống Khải Minh nói tiếp: "Dù sao tập đoàn Nam Giới đã dâng lên cơ hội này, bác cả không thể bỏ qua."

"Có điều." Thiệu Hòa Húc nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn Tống Khải Minh nói: "Cháu làm bác hơi kinh ngạc đấy, Khải Minh, không nghĩ tới cháu lại có chủ ý với mảnh đất kia."

Lâm Dục Thư nghĩ: có thể không kinh ngạc sao?

Mỗi lần cậu biết được dã tâm của Tống Khải Minh, đều bị khiếp sợ không thôi.

"Đều là vì sự phát triển của công ty." Tống Khải Minh nói.

"Được rồi, nếu chúng ta đã tới nơi này nói chuyện, cũng không cần nói lời khách sáo nữa." Thiệu Hòa Húc nói thẳng: "Cháu muốn lấy mảnh đất này của bác để xây đường đua, bác có lợi gì?"

"Lợi rất nhiều." Trước mặt trưởng bối đã lăn lộn trong giới kinh doanh, Tống Khải Minh cũng không lo lắng chút nào, chậm rãi nói: "Đầu tiên, xây dựng đường đua là một kiểu tích hợp tài nguyên để bác quang minh chính đại nhúng tay vào nghiệp vụ ô tô.

Tiếp theo, chờ sau khi danh tiếng của đường đua nổi lên, cũng sẽ nâng cao quyền phát ngôn của bác trong công ty."

"Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất." Tống Khải Minh dừng một chút, lại nói: "Xây đường đua là lý do vô cùng chính đáng, bác có thể dùng để ngăn cản bác cả hợp tác với tập đoàn Nam Giới."

Trên thực tế, hai lợi ích đầu tiên không hấp dẫn và cũng không có bao nhiêu sức thuyết phục.

Nhưng Lâm Dục Thư tin tưởng, Thiệu Hòa Húc thà rằng bán rẻ đất cũng không muốn chắp tay tặng cho Thiệu Hòa Đông.

Chỉ một điểm cuối cùng này, ông ta nhất định sẽ đồng ý đề nghị của Tống Khải Minh.

"Cháu nói không sai, bác thật sự cần một lý do để thuyết phục các thành viên khác." Thiệu Hòa Húc xoay chén trà trống trơn trong tay.

"Nhưng cháu cảm thấy xây đường đua có thể thuyết phục bọn họ sao?"

Một bên là thế chấp tài chính, đầu tư tiền vào giới giải trí.

Một bên là hợp tác với tập đoàn Nam Giới, tương lai có lẽ còn có nhiều khả năng hợp tác hơn.

Hai lựa chọn này căn bản không cần cân nhắc, hai thành viên hội đồng quản trị Bất động sản Phương Thiên, cùng với bốn thành viên hội đồng quản trị bên ngoài trung lập, chắc chắn đều không đứng về phía Thiệu Hòa Húc.

Ông ta cần dự án có sức hấp dẫn lớn hơn để thuyết phục những thành viên hội đồng quản trị này cự tuyệt hợp tác với tập đoàn Nam Giới, nhưng đề xuất xây dựng đường đua của Tống Khải Minh cũng không quá hấp dẫn.

Hiện tại một bên là xây đường đua, một bên là hợp tác cùng tập đoàn Nam Giới, dường như tập đoàn Nam Giới vẫn chiếm phần thắng.

Lâm Dục Thư đặt chén trà lên miệng, không khỏi rơi vào trầm tư.

Có điều kiện gì nhất định làm cho những thành viên hội đồng quản trị kia động tâm không?

Hình như không.

Cho dù là xây đường đua hay xây khu nghỉ dưỡng, đều không có cách nào hứa hẹn lợi nhuận thực tế, chỉ có thể xem mỗi thành viên hội đồng quản trị suy nghĩ như thế nào.

Muốn cho tất cả thành viên hội đồng quản trị bên ngoài phe Thiệu Hòa Đông đều lựa chọn xây dựng đường đua —— Gần như là chuyện không có khả năng làm được.

"Có thể thuyết phục hay không, chỉ thử mới biết được." - Tống Khải Minh nói.

"Trong lòng cháu cũng không chắc, nhưng nếu không thử, không ai trong chúng ta có thể ngăn cản sự hợp tác của họ."

"Phải." Thiệu Hòa Húc dừng xoay chén trà, như đã hạ quyết tâm: "Cứ làm theo lời cháu, chỉ cần có thể ngăn cản Thiệu Hòa Đông, mảnh đất này cháu muốn dùng thế nào thì dùng."

Thẳng thắn vẫn có lợi, Thiệu Hòa Húc bên này rất dễ thuyết phục, nhưng nan đề lớn hơn bày ra trước mắt.

Cũng giống như lúc đến, ba người không đi ra cùng nhau, Thiệu Hòa Húc rời khỏi phòng trà đầu tiên.

Chờ sau khi ông ta rời đi, Lâm Dục Thư cầm lấy trà cụ, một lần nữa pha một đạo trà, nâng chén trà lên nhìn về Tống Khải Minh bên cạnh, hỏi: "Anh có ý kiến gì không?"

"Anh cần lòng tin lớn hơn từ thị trường." Tống Khải Minh vuốt cằm, hiếm khi lộ ra vẻ đau đầu: "Nếu không rất khó để các thành viên hội đồng quản trị lựa chọn anh."

Lâm Dục Thư lập tức hiểu ý Tống Khải Minh: "Anh muốn bọn họ coi trọng anh hơn."

Sau khi buổi họp báo của S-power được tổ chức, giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh đã tăng mạnh, điều này khiến thị trường càng thêm tin tưởng vào Tống Khải Minh.

Nhưng chỉ là như thế cũng không thể bảo đảm những thành viên hội đồng quản trị kia sẽ lựa chọn hắn khi đứng giữa hắn và tập đoàn Nam Giới.

Tống Khải Minh quay đầu lại, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Phân tích từ góc độ đầu tư, làm thế nào mới thuyết phục được những thành viên hội đồng quản trị kia?"

"Từ góc độ đầu tư em không nghĩ ra." - Lâm Dục Thư nói.

"Nhưng mà..."

Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: "Có một chuyện có thể khiến những thành viên hội đồng quản trị bên ngoài đều tán thành."

"Chuyện gì?" Tống Khải Minh hỏi.

"Bãi nhiệm chức vụ CEO của Thiệu Quang Kiệt."

Đây là chuyện lúc trước các thành viên hội đồng quản trị bên ngoài có ý định làm, nhưng bị đại BOSS Thiệu Chấn Bang ngăn lại.

Thiệu Chấn Bang là cổ đông siêu cấp của tập đoàn cổ phần Vĩnh Tinh, với cổ phần trong tay, ông thậm chí có thể trực tiếp bãi nhiệm thành viên hội đồng quản trị, bởi vậy chuyện cách chức Thiệu Quang Kiệt chỉ đành từ bỏ.

Nhưng nếu chuyện này không chỉ đơn thuần là bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt, mà là cuộc bình chọn giữa Thiệu Quang Kiệt và Tống Khải Minh, đề cử ra Tống Khải Minh, vậy Thiệu Chấn Bang sẽ không tiện nhúng tay nữa.

Dù sao Tống Khải Minh cũng là người Thiệu gia, Thiệu Chấn Bang tự nhiên không thiên vị, huống chi hiện tại danh tiếng Tống Khải Minh đang thịnh, ông cũng không có lý do thiên vị.

Sau khi Lâm Dục Thư nói ra suy nghĩ của mình, phòng trà lập tức yên tĩnh lại.

Trong mắt Tống Khải Minh hiện lên vẻ kinh ngạc khó che giấu, nhưng rất nhanh hóa thành ý cười nồng đậm.

"Vẻ mặt đó của anh là gì?" - Lâm Dục Thư hỏi.

"Chính là cảm thấy..." - Tống Khải Minh cười nói: "Có thể theo đuổi được em anh thật may mắn."

Lại nữa rồi.

Lời ân ái công kích bất ngờ.

Lâm Dục Thư đã quen một chút, chỉ hơi mất tự nhiên: "Nói cái gì vậy."

"Anh xem thường em rồi, bảo bối." Tống Khải Minh nói: "Em rất dám nghĩ."

So sánh với Tống Khải Minh mượn mấy tỷ đô la Mỹ để mua đáy cổ phiếu, Lâm Dục Thư được coi là bảo thủ.

Từ xây đường đua đến bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt, khoảng cách này thực sự có chút lớn, nhưng nếu đem hai điều kiện này buộc chặt lại với nhau, chuyện sửa đường đua dường như có nhiều cơ hội chiến thắng hơn.

"Em chỉ nghĩ ra ý tưởng, người thực hiện là anh." Lâm Dục Thư nói.

"Anh biết rồi, bảo bối." Tống Khải Minh nói: "Để chồng suy nghĩ cho."

Lâm Dục Thư nâng chén trà lên uống một ngụm, nghĩ thầm gã người Đức này khi nào mới bỏ được tật xấu buồn nôn đây?

- -------------------

Tác giả: Giúp mọi người sắp xếp quan hệ nhân vật một chút:

Thiệu Chấn Bang (Đại cổ đông nắm cổ phần tuyệt đối)

Con trai cả: Thiệu Hòa Đông - Chủ tịch hội đồng quản trị, ba của Thiệu Quang Kiệt.

Con trai thứ: Thiệu Hòa Húc - Phó chủ tịch, ba của Vũ Tu.

Con gái út: Thiệu Văn Thiến - mẹ Tống Khải Minh.

Cháu nội: Thiệu Quang Kiệt - CEO (Tổng giám đốc điều hành, người thực hiện các quyết định của Hội đồng quản trị.)

Đại cổ đông lớn hơn Hội đồng quản trị, Đại cổ đông có thể bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên Hội đồng quản trị, Hội đồng quản trị có thể bổ nhiệm và bãi nhiệm CEO..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio