Hai ngày nay, Chu Bùi bắt đầu sửa sang lại nhà mới của mình.
Vào tết Nguyên Đán, bố mẹ của Từ Dư đã trở về.
Chu Bùi dọn ra khỏi nhà cậu, Từ Dư giúp thầy giáo của mình dọn dẹp nhà cửa.
Mùi trong ngôi nhà mới gần như không còn nữa.
Chu Bùi trải xong ga trải giường, hai người nằm trên ga giường màu trắng.
Từ Dư nghiêng đầu nhìn về phía Chu Bùi, sườn mặt của thầy Chu được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng, trên má còn có một lớp lông tơ mỏng, thật non nớt.
Từ Dư nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má Chu Bùi, da thịt trên mặt anh hơi lúng xuống, Chu Bùi mở to đôi mắt thỏ nhìn cậu.
Từ Dư không biết anh đang nghĩ gì, có chút buồn, lại có chút khó chịu, cậu thò lại gần, áp môi mình lên môi dưới của Chu Bùi, vươn đầu lưỡi lim một cái, nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Từ Dư vén tóc thầy Chu lên, ở trên trán, quanh khóe mắt đều hôn một lần.
Ngày hôm đó, Từ Dư làm Chu Bùi khóc.
Khăn trải giường trắng tinh lại nhiễm vết bẩn, Chu Bùi cảm giác như đang ở trên mây, nhưng giây tiếp theo, lại bị đẩy xuống vực sâu.
Anh chìm vào bên trong, thân thể không kiểm soát được mà run rẩy, anh bị kéo ra, lại một lần nữa được kéo lên bờ, dường như anh đang nằm trên một mảnh bình nguyên, hơi thở cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh an tĩnh lại, nước mắt cũng từ từ dừng chảy.
Rồi sau đó, anh nghe thấy một giọng nói, Từ Dư ở bên tai anh, dùng giọng điệu thực ôn nhu như gió đêm mùa thu, cậu nói: "Thực xin lỗi thầy."
Sau tết Nguyên Đán, chính là cuộc họp phụ huynh học sinh, đây là lần đầu tiên Chu Bùi nhìn thấy bố mẹ Từ Dư, anh đứng trước bục giảng trong lớp và nói chuyện, đón nhận ánh mắt dò xét của phụ huynh.
Tầm mắt anh đảo qua chỗ ngồi trong góc cửa sổ, đó là chỗ ngồi của Từ Dư, hiện giờ bố mẹ Từ Dư đang ngồi ở đó.
Cuộc họp phụ huynh nói chung một vài điểm, chính là muốn đảm bảo tâm lý học sinh thật tốt, áp lực phải có nhưng không thể quá mức, ngoài ra, còn có một bộ phận học sinh không thi vào đại học, tiếp tục đi du học, chỉ yêu cầu có bằng tốt nghiệp.
Sau khi kết thúc cuộc họp phụ huynh, Chu Bùi ở lại trong phòng học, nhìn nguyện vọng thi đại học vừa phát xuống, trong số hai mươi mấy học sinh còn lại, một nửa nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học, anh xem từng người một, cuối cùng dừng ở tên Từ Dư, ánh mắt dán chặt lên hai chữ "Du học".
Từ Dư cũng phải rời đi.
Chu Bùi nhìn hai chữ kia suy nghĩ thật lâu, tâm trạng lúc đó rất khó hình dung, giống như bị chìm xuống biển sâu, thở không nổi, lồng ngực trướng lên, anh nhịn không được nắm lấy cổ áo, cố gắng hít thở, có chút gian nan cong lưng, chân lại mềm nhũn khuỵu xuống dưới, đột ngột đập mạnh xuống đất.
Sau ngày hôm đó, Chu Bùi không chủ động liên lạc với Từ Dư, đứa trẻ kia hẳn là cũng biết, thầy Chu nhất định đã nhìn thấy được nguyện vọng thi đại học mà bố mẹ cậu điền, qua mấy tháng nữa cậu sẽ không còn ở đây, cho nên chơi đùa cũng chỉ là chơi đùa, tất cả những lời yêu thương, âu yếm, đều là chơi với đùa, không tỏ vẻ nghiêm túc, thật sự không thú vị.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
.
Dã Hỏa Giai Nhân
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
=====================================
Một ngày trước kỳ nghỉ đông, Chu Bùi ở trên bục giảng nói với học sinh một số điều cần chú ý trong kỳ nghỉ đông, phía dưới ồn ào, nhốn nháo, mọi người rất hưng phấn, cũng không nghe vào được gì, anh nhanh chóng nói những điều mình muốn nói, rồi sau đó liền phất phất tay, "Vậy tan học đi, trở về chú ý an toàn, ngày mười đừng quên quay lại trường."
Nói xong, anh liền rời đi, Lý Nhiên ngồi ở phía dưới nhìn Chu Bùi ra khỏi phòng học, xoay đầu nhìn về phía Từ Dư, Từ thiếu gia đang nép vào trong góc tường, hai ngày nay cậu bị cảm, quàng khăn trên cổ, chống đầu, mơ màng sắp nằm xuống ngủ.
Lý Nhiên đẩy đẩy cậu, Từ Dư mới mở một con mắt, Lý Nhiên đè thấp âm thanh hỏi: "Mày thật sự chia tay với thầy Chu?"
Từ Dư không đáp, Lý Nhiên trong lòng thật sự tò mò, lại hỏi: "Nói chia tay rồi sao? Ai nói? Mày nói? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tao thấy hai tháng này thầy Chu gầy đi thật nhiều, mày cũng quá tệ rồi đi."
Từ Dư bị hắn làm cho đau đầu phiền lòng, cậu chống cằm, liếc nhìn Lý Nhiên nói: "Tao cái gì cũng chưa nói, hôm họp phụ huynh, hẳn là thầy đã thấy được ý định sau khi thi đại học của tao, tao sẽ không ở lại Trung Quốc, chắc thầy đại khái cũng hiểu được, sau ngày hôm đó tao cũng không đi tìm thầy ấy, thầy cũng không liên lạc với tao nữa."
"Cứ như vậy?"
"Cứ như vậy."
"Quá nghẹn khuất."
Lý Nhiên phun ra ba chữ, Từ Dư nhìn hắn một cái, "Mày nói ai quá nghẹn khuất?"
"Còn có thể là ai? Chu thỏ con a, gặp phải một tên hỗn đản như mày."
Lý Nhiên chỉ vào mặt Từ Dư, Từ Dư nhích lại gần vách tường, bởi vì cái mũi bị nghẹt, cho nên thanh âm có chút buồn, cậu nghĩ nghĩ, đáp một câu, "Tao cũng cảm thấy nghẹn đến mức hoảng hốt."
Sau khi nghỉ đông, Chu Bùi liền hoàn toàn rời rạc hẳn ra, anh không đi ra ngoài nhiều, cả ngày đều ở nhà, đoạn đường ở nhà mới so với trước phồn hoa hơn, anh mở phần mềm đặt cơm, chung quanh đều là cửa hàng.
Khi tinh thần anh hơi thả lỏng, liền sẽ nghĩ đến Từ Dư, lúc này anh mới hiểu được, người kia đích xác là một đứa trẻ hư, không có khái niệm đạo đức, tự coi chính mình là trung tâm, sau khi lừa người cũng có thể thoải mái mà vỗ mông rời đi, tựa hồ như cậu cái gì cũng không để bụng, không tim không phổi.
Sự sụp đổ của Chu Bùi xảy ra vào một đêm.
Lúc ấy, anh đang nằm trên giường, chăn bông trên người vừa mới được phơi nắng vào buổi sáng, tản ra mùi hương của ánh mặt trời, trước kia Từ Dư thường nói đùa rằng đó là mùi bọ ve bị nướng, Chu Bùi ngửi thấy mùi đó, đột nhiên kéo chăn ra, ném toàn bộ chăn bông xuống đất.
Anh từ trên giường ngồi dậy, ôm thân thể của mình, đôi tay bụm mặt, trong lòng nhói đau.
Cao Khoát có nói một câu rất đúng, Chu Bùi chính là vẫn chưa chịu lớn.
Thời gian giống như dừng lại ở tuổi học trò của anh, thời gian dù có dài, nhưng anh vẫn là một đứa trẻ chưa bao giờ trưởng thành, vĩnh viễn tràn đầy thâm tình, ngây thơ hồn nhiên, không hiểu được hư tình giả ý, tình yêu của anh vẫn luôn là trong sáng, nghiêm túc, ai đối tốt với anh, anh liền chui đầu vào bức tường phía nam, cũng không nghĩ tới, lúc ra sẽ đau nhiều hơn.
Anh không hiểu tại sao đứa trẻ Từ Dư kia muốn chơi với anh như thế này, nếu ngay từ đầu không coi anh là tương lai của mình, tại sao lại nói những câu thâm tình, hứa hẹn, tại sao lại nói em yêu anh hết lần này đến lần khác, anh không rõ, cũng không hiểu.
Vào nửa đêm, Từ Dư nhận được điện thoại của thầy Chu, cậu nhìn tên người gọi, do dự mấy giấy, sau đó vẫn là bấm nhận.
Điện thoại kết nối, trầm mặc hồi lâu, Từ Dư nhẹ giọng nói, "Thầy?"
Giọng nói Chu Bùi mới chậm rãi vang lên, anh hỏi: "Từ Dư, em không có gì muốn nói với anh sao?"
Từ Dư trầm mặc một lát, cậu bật cái đèn nhỏ ở cạnh giường, ánh sáng mờ ảo, nét mặt ở dưới ánh sáng mỏng manh trở nên mơ hồ, một phần bóng của anh hiện lên trên vách tường, rồi từ từ lan ra.
Từ Dư nghĩ nghĩ, rồi đáp lại: "Thầy, thực xin lỗi, là em nối dối, em lừa thầy, em và thầy ở bên nhau, là bởi vì em chưa từng quan hệ với giáo viên, nên em muốn thử......"
Nói xong câu đó, Chu Bùi bên kia điện thoại không có trả lời, Từ Dư dừng một chút, "Chuyện du học sớm đã được quyết định."
Chu Bùi chưa bao giờ nghĩ rằng, lời nói thật của một người so với lời nói dối càng làm tổn thương người hơn.
Lời nói Từ Dư giống như một cây côn nhọn, chọc thủng tim người ta, Chu Bùi nghe cậu từng chút thổ lộ ra những suy nghĩ thực tế đó, vết thương trong lòng càng ngày càng lớn, càng ngày càng đau.
Từ Dư không biết, Chu Bùi cầm điện thoại, mở thông tin của cậu, xóa đi dãy số này, chỉ vài thao tác, liền mất rất lâu.
Tình cảm anh dành cho một người nghiêm túc như vậy, nhưng tình yêu của Từ Dư quá tùy ý, quá qua loa, anh không chịu nổi, anh cảm thấy tình cảm của mình đã bị khinh nhờn.
Giống như chính mình lòng mang trân bảo, anh luyến tiếc, không muốn cho người khác xem, nhưng rồi Từ Dư bước đến, cậu nói cậu muốn thứ này, cậu nói cậu sẽ bảo quản thật tốt, cậu nói cậu sẽ quý trọng nó, vì thế mà Chu Bùi tin, đôi tay cầm những thứ trân quý nhất, tốt nhất của chính mình ngây ngốc mà đưa cho cậu, Từ Dư cầm lấy, nhìn một lát, sau đó ném đi.
Chu Bùi lúc này mới nhận ra, ngay từ lúc đầu cậu đã không để bụng chút nào.
Những gì Từ Dư đang làm là tốt.
Những gì cậu nói qua, cậu làm qua chỉ là cách để cậu tự tay dỗ dành mọi người.
Cậu làm điều đó mà chẳng cần cố sức, thậm chí còn thích thú, nhưng đối với Chu Bùi, như vậy thực tàn nhẫn..