Một trận mưa làm ngập cả thành phố, tí tách tí tách giằng co hai giờ, chuyến bay buộc phải hoãn lại hai giờ.
Sau khi tạnh mưa, các hành khách rục rịch lên máy bay, Chu Bùi thất thần đi ở phía sau cùng, anh đến chỗ của mình và chậm rãi ngồi xuống.
Anh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không để ý đã có người ngồi xuống bên cạnh mình từ lúc nào.
Cho đến khi người bên cạnh vỗ vai, Chu Bùi mới sửng sốt, sau khi hoàn hồn, anh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Dư cười với mình, "Máy bay sắp cất cánh rồi, buộc chặt dây an toàn."
Chu Bùi cau mày, vừa kéo dây an toàn hai bên lên, vừa hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Từ Dư tựa lưng vào thành ghế, ngây ngô nói: "Không biết, chắc là trùng hợp."
Khi cậu nói lời này, biểu cảm trên khuôn mặt cậu giống hệt năm năm trước, không chút để ý.
Chu Bùi không cảm thấy đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng năm năm qua đi, nỗi sầu oán trước kia, giờ phút này như biến thành một làn khói xanh, anh không thể chạm vào nó.
Anh nghĩ, Từ Dư nói trùng hợp thì chính là trùng hợp, anh cũng lười cân nhắc.
Anh chỉ gật đầu với cậu, kéo ra khóe miệng, "Thật là trùng hợp."
Từ Dư ngồi bên cạnh Chu Bùi, sau khi lên máy bay, nói vài câu với Chu Bùi, sau khi máy bay cất cánh, cậu lấy bịt mắt và tai nghe ra, cuộn tròn trên ghế, có vẻ như ngủ rồi.
Máy bay này không phải là máy bay chở hành khách lớn, khoảng cách giữa các ghế gần hơn một chút, khi Chu Bùi ngồi như thế này, anh có thể cảm nhận được hơi thở của những người xung quanh.
Khi anh nhìn sang một bên, anh có thể thấy đồ bịt mắt đen đè lên sống mũi cao.
Màu da của cậu có vẻ trắng hơn so với thời đi học, môi mím lại, màu môi thật nhạt.
Chu Bùi trong lòng thầm nghĩ, người này đã lớn rồi.
Sau đó, anh cũng ngủ, giấc ngủ của anh rất nông, khi anh nhắm mắt lại, đôi mí mắt mỏng của anh như sáng lên, những ký ức lắc lư, lay động không mời mà đến chui vào mí mắt anh.
Ký ức mà anh nghĩ rằng mình sẽ không quan tâm, lại như sóng biển quay cuồng, che trời lấp đất dồn về phía anh.
Chu Bùi đột ngột mở mắt ra, vẻ mặt căng thẳng, bàn tay nắm thật chặt, giây tiếp theo liền thả ra, anh ngầng đầu nhìn người bên cạnh, tay Từ Dư đặt trên tay dựa, mu bàn tay trắng nõn bị anh nắm lưu lại mấy cái dấu vết, cậu lo lắng nhìn Chu Bùi, đưa tay ra định giúp anh, nhưng Chu Bùi lại né tránh.
Từ Dư dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Thầy gặp ác mộng sao?"
Chu Bùi phục hồi tinh thần, mặt mày không coi là nhu hòa, anh phiền chán trợn mí mắt, nếp gấp mí mắt buông lỏng ra, anh nâng tay đè lên lông mày, "Tôi không sao."
Chu Bùi không muốn nói, Từ Dư cũng không dám hỏi thêm, cậu cẩn thận nhìn thầy Chu, ánh mắt dán chặt, rốt cuộc không dám vượt qua Lôi trì nửa phần.
Sau khi chuyển cơ, Chu Bùi chỉ đơn giản là ăn chút gì đó ở sân bay địa phương, anh không có cảm giác ngon miệng, ăn xong liền ngồi ở sảnh chờ chuyến bay tiếp theo, không bao lâu liền có người ngồi xuống bên cạnh anh, anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy vẫn là Từ Dư.
Chu Bùi trong lòng cảm thấy kỳ quái, theo bản năng hỏi: "Sao cậu còn ở nơi này?"
"Em còn phải chuyển cơ, một chuyến bay đến Iceland."
Chu Bùi nghe xong, mày cau lại, "Cậu cũng đi Iceland?"
Từ Dư lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Thầy, thầy cũng đi sao?"
Chu Bùi nhìn sắc mặt của cậu, trong lòng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa không tên, xẹt qua lồng nguc trống rỗng.
Chu Bùi nhìn cậu thật sâu, vài giây sau, anh đến gần, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Em không có muốn làm cái gì nha?" Từ Dư vẻ mặt mờ mịt.
Chu Bùi lại là không tin.
Ạnh còn nhớ rõ vẻ mặt hứng thú của cậu bé trước đây.
Người này luôn thích chơi đùa với người khác, anh nghĩ trong lòng mà sợ, mím môi nói: "Từ Dư, đừng lại lăn lộn tôi nữa, tôi không đủ khả năng......"
Từ Dư kém anh mười tuổi, năm năm trước là anh quá mức ngây thơ, yêu một nam sinh mười tám tuổi.
Nhưng mà hiện tại, cho dù thiếu niên năm đó đã trưởng thành, mà anh cũng già đi, ngọn lửa trong lòng anh đã bị dập tắt.
Từ Dư nhìn chằm chằm Chu Bùi, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, mười mấy giây sau, Chu Bùi cho rằng cậu sẽ cứ như vậy từ bỏ, liền nghe được cậu hỏi: "Thầy, thầy nghỉ việc ở trường là vì em sao?"
"Không phải." Ánh mắt Chu Bùi xẹt qua người cậu, nhìn về phía đám người đi ở phía sau cậu, anh thấp giọng nói: "Không liên quan đến cậu."
Thật sự là không liên quan đến cậu.
Năm đó anh bị tung tin, áp phích ở cổng trường dán đầy ảnh anh và Cao Khoát.
Tất cả những bức ảnh thân mật còn sót lại, Cao Khoát thông qua quan hệ giúp anh nhập học, mọi thứ diễn ra vào lúc đó.
Một khắc đó giống như một đoạn lịch sử bẩn thỉu, bị người lan truyền, bị người nghị luận, bị người chỉ tên nói họ.
Chu Bùi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trước đây, anh xé tấm ảnh đi, nhưng không thể xé đi ánh nhìn như nhát dao của người khác.
Sau ngày hôm đó, ngay cả khi nhà trường không sa thải anh, anh cũng sẽ từ chức.
Sau đó, Cao Khoát đã đến gặp anh một lần, hắn quỳ xuống đất, khóc và nói xin lỗi anh vì hắn chính là người đã làm hại anh.
Tất cả những tấm hình đó đều do vợ cũ của Cao Khoát tung ra, sau cùng thì vợ cũ của hắn đã dùng cách phản kích, làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình.
Chu Bùi rời khỏi đó và đến Long Thành, sau năm năm bình lặng, khi nhìn thấy Từ Dư, mọi thứ sẽ được cải tổ lại.
Sau khi chuyển cơ, hơn mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Keflavík ở Iceland, khí hậu ở đây so với Long Thành mát mẻ hơn chút, Chu Bùi mặc áo dài tay cầm hành lý, chậm rãi đẩy ra khỏi sân bay.
Hướng dẫn viên địa phương mà anh đã liên hệ đang đợi ở bên ngoài, đó là một người đàn ông da trắng, cao khoảng , m, khuôn mặt nhìn hiền lành, anh ta mỉm cười và vẫy tay khi nhìn thấy Chu Bùi, nhìn chằm chằm vào tên của Chu Bùi.
Chu Bùi đi về phía anh ta và chào hỏi anh bằng tiếng Anh.
Hướng dẫn viên chở anh về khách sạn, Chu Bùi một thân mệt mỏi, ở trên xe chợp mắt một lúc, khi mở mắt ra thì xe đã đến khách sạn.
Làm xong thủ tục, Chu Bùi cầm chìa khóa lên phòng, anh ở lầu hai, thang máy chưa xuống, anh trực tiếp đi cầu thang bộ lên, đi dọc theo cầu thang ngoằn ngoèo, anh đẩy cửa hành lang ra, Chu Bùi lại dừng lại ở ngã rẽ.
Đối phương nhìn thấy Chu Bùi thì sửng sốt, Từ Dư giơ tay lên, biểu tình hoảng loạn, lập tức nói: "Thầy, lần này thật sự là trùng hợp." Nói xong, cậu khô khan nói thêm, "Em không có lừa thầy."
Chu Bùi không để ý đến cậu, thả lỏng bả vai đi thẳng về phía bên kia, Từ Dư theo sát phía sau anh, cuối cùng dừng lại ở cửa đối diện Chu Bùi, cậu quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này, cậu lại nói không chừng là trùng hợp, Chu Bùi không nói lời nào, quẹt thẻ cửa đi vào, cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.
Từ Dư nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng ở bên ngoài một hồi, cụp mắt xuống, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn, cậu đã trưởng thành rất nhiều, nhưng vẻ mặt không vui giống hệt như thời còn thiếu niên.
Chu Bùi từ cửa đi vào, ném hành lý ở cạnh cửa, cởi giày, cả người ngã lên trên giường.
Anh đã rất mệt mỏi, chuyến đi mà anh mong đợi ban đầu trở nên đầy gánh nặng vì "tình cờ gặp gỡ"..