"Tôi không sao, tôi không sao......" Chu Bùi hoảng hốt, thất thần nhìn người trong lng nguc, đáy mắt chỉ còn lại mảnh màu đỏ tươi này, anh không biết tiếp đó mình chờ xe cứu thương tới như thế nào.
Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, dường như là trải qua cả một đời, nước mắt chảy dài đã khô, anh cầu mong Từ Dư sẽ không xảy ra việc gì, anh hết lần này đến lần khác gọi tên Từ Dư, cầu mong cậu không xảy ra việc gì.
Xe cứu thương chạy đến dưới lầu, nhân viên y tế lên lầu, đặt Từ Dư lên cáng nâng xuống dưới lầu, Chu Bùi thất tha thất thểu đi theo ở phía sau, theo sát lên xe cứu thương.
Sau khi Từ Dư tiến hành các biện pháp sơ cứu, máu từ vết rạch ở bụng đã ngừng chảy ra, nhưng cậu mất máu rất nhiều, cả người không tỉnh táo, tỉnh tỉnh mê mê nằm trên cáng, Chu Bùi không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, trong lòng như bị một tảng đá nghiền nát.
Ban đầu anh cảm thấy phiền chán biết bao, nghĩ rằng người này càng cách xa mình càng tốt, không muốn nhìn thấy cậu, không muốn nhớ đến cậu, nhưng bây giờ thì sao, con dao đã đâm vào cơ thể Từ Dư, lại như đâm thật sâu vào tim Chu Bùi, lột bỏ áo giáp vũ khí anh đã chuẩn bị, phá vỡ cửa thành mà anh đóng chặt.
Chu Bùi có thể nghe được âm thanh lng nguc bị đập, đau, nhức, tê dại, ba cảm giác trộn lẫn vào nhau, khiến anh không có biện pháp không quan tâm người này.
Từ Dư được đưa đến bệnh viện, được đẩy vào phòng cấp cứu, Chu Bùi nhìn cánh cửa kia đóng lại, thân thể vô lực, ngã ngồi trên băng ghế.
Anh dựa lưng vào vách tường, ngọn đèn trên đầu tản ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, dừng trên khuôn mặt anh, tái nhợt như màu giấy, anh giơ tay lên che mặt, không biết nên nghĩ cái gì, đầu óc loạn thành một đoàn, những mảng mơ hồ ở trong đầu.
Không bao lâu, nước mắt trào ra từ khe hở ngón tay, anh áp lực khóc thút thít, yết hầu chua xót, chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Vài phút sau, một y tá đi đến trước mặt Chu Bùi, "Anh có phải là người nhà bệnh nhân không? Trước hết, anh nên đi xử lý thủ tục nhập viện, còn có ký giấy đồng ý phẫu thuật."
Chu Bùi sửng sốt, đứng dậy lau đi nước mắt ở khóe mắt, y tá nhìn anh, thở dài, "Yên tâm đi, sẽ không có việc gì."
Chu Bùi lộ ra một nụ cười khổ, anh ký giấy đồng ý phẫu thuật, sau đó dưới sự hướng dẫn của y tá, anh đi đến đầu bên kia để làm thủ tục.
Sau khi hoàn thành mọi việc, anh trở lại cửa phòng cấp cứu, lại đợi một lát, cánh cửa kia cuối cùng cũng được đẩy ra.
Bác sĩ từ trong đi ra, Từ Dư nằm ở trên giường được y tá chậm rãi đẩy ra, Chu Bùi lập tức đứng dậy, đi qua hai ba bước, đi theo đẩy mép giường, không dám dán đến gần quá, nhưng cũng không cách xa quá.
Cho đến khi vào phòng bệnh, Chu Bùi đứng ở cửa, nhìn Từ Dư được đưa lên giường, sau khi các y tá rời đi, Chu Bùi xoay người đóng chặt cửa phòng, từng bước thật cẩn thận đi về phía Từ Dư.
Tới trước mặt cậu, anh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, Từ Dư nằm trên giường, cả người uể oải, Chu Bùi tỉ mỉ nhìn cậu, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Anh vươn tay, đến trước chóp mũi Từ Dư nhưng không dám chạm vào, lòng bàn tay dọc theo đường nét khuôn mặt Từ Dư ở giữa không trung nhẹ nhàng miêu tả.
Đây là người mà anh lâu rồi không gặp, cũng là người năm đó anh vứt bỏ, không muốn gặp lại.
Anh cúi đầu, từng hồi ức năm xưa tràn về trong tâm trí như thủy triều, trong lòng ngũ vị tạp trần, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, chảy qua má, vết nước tiếp theo chảy ra ướt đẫm.
"Sao anh lại khóc?"
Giọng nói Từ Dư yếu ớt, Chu Bùi nghe vậy thì sửng sốt, "Xoát" một cái rút tay về, lung tung lau nước mắt trên mặt, anh đã lớn như vậy, giờ phút này động tác vẫn như một thanh niên không biết gì.
Anh lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng, ngơ ngẩn nhìn Từ Dư, giọng nói như chết lặng, "Tôi không khóc."
"Thầy, anh vì em mà khóc sao?" Từ Dư nghiêng đầu, vẻ mặt mềm mại không đứng đắn, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người Chu Bùi.
Chu Bùi nhìn sang bên khác, cắn chặt môi dưới, anh trầm mặc hồi lâu, vốn dĩ là không muốn thừa nhận, nhưng nghe được Từ Dư thở dài một tiếng, anh liền quay đầu qua, đôi mắt đẫm lệ dừng ở trên người Từ Dư, anh nhẹ giọng nói, "Hừ, tôi vì cậu mà khóc."
Từ Dư không nghĩ tới Chu Bùi cứ như vậy thừa nhận, cậu sửng sốt vài giây, lại nghe Chu Bùi nói: "Tôi nhìn thấy cậu, tôi liền khóc, cho nên chờ vết thương của cậu tốt lên, chúng ta vẫn là nên đừng gặp mặt nhau, tôi và cậu không có khả năng ở bên nhau."
"Không có." Từ Dư nghe xong liền kích động, kéo theo vết thương trên bụng, cậu "Hừ" một tiếng, thân thể co quắp lại, cả khuôn mặt đều tràn đầy đau đớn.
Cậu như vậy làm cho Chu Bùi hoảng sợ, vội vàng tiến lại gần, ôm lấy cánh tay Từ Dư, lời nói ra đều run rẩy, "Em không sao chứ, anh vừa rồi nói bừa, em đừng nhúc nhích, nếu em cử động miệng vết thương lại nứt ra."
"Thầy, anh biết em không nghe được những chuyện như vậy, còn nói thế." Từ Dư đỏ mắt nhìn Chu Bùi, cậu là một cao thủ giả vờ làm bộ dáng đáng thương, cậu đứng thứ nhì không ai dám đứng thứ nhất, hơn nữa trên người còn bị thương, chỉ cần những lời này, cũng khiến cho Chu Bùi lòng tràn đầy áy náy.
"Thực xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi với em, em nên nói với anh ba chữ này." Từ Dư dừng một chút, cậu duỗi tay, thật cẩn thận mà cầm lấy tay rũ bên người Chu Bùi, ngón trỏ níu lấy ngón út, Chu Bùi khẽ run lên, liền nghe được Từ Dư nói với anh: "Thầy, rất xin lỗi."
Chu Bùi không nhúc nhích, anh đối diện với Từ Dư, trong mắt họ có lẫn nhau, cậu chẫm rãi cuộn lại ngón tay, giữ lấy ngón út của Chu Bùi, niết trong lòng bàn tay, trong lòng trống vắng không chỗ tựa như được lấp đầy.
Vài giây sau, Từ Dư nghe được giọng nói của thầy Chu, không hề lạnh băng, không hề lạnh nhạt, mà là mềm mại, cực kỳ giống ngày hè của năm năm trước, cậu tựa vào vai Chu Bùi, làm nũng, muốn nhận được nhiều tình cảm của thầy hơn, mà Chu Bùi cũng là trước sau như một sủng nịch, gọi tên Từ Dư, nhẹ giọng cười.
Lúc này cũng như thế, anh nhẹ giọng gọi Từ Dư, nói ra ba chữ đó.
Mấy chữ kia tựa hồ như ở trong miệng anh tới tới lui lui do dự mấy trăm lần, hiện giờ rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, Chu Bùi chỉ cảm thấy vô ích, anh giống như một con sứa bị sông băng gông cùm xiềng xích, xúc tu phiêu tán, cuối cùng cũng yên ổn, thong thả một lần nữa về với dòng hải lưu.
"Không sao." Anh nhìn Từ Dư, nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm lên sườn mặt Từ Dư, rồi sau đó, giang hai cánh tay, ôm lấy người trước mặt, lại nói một lần nữa: "Không sao, Từ Dư, anh......!Anh tha thứ cho em.".