Trên đường đi làm về vẫn là Tống Khải Minh lái xe, bởi vì khi y vội vàng xuống lầu, hắn đã yên vị ở ghế lái.
Trong nháy mắt, Lâm Dục Thư nghĩ không lẽ hôm nay tự mình đi tàu điện ngầm hoặc bắt taxi trở về, nhưng y thật sự khó có thể chấp nhận được chuyện Tống Khải Minh lái “xế cưng” của y đi, còn bản thân y lại phải nghĩ biện pháp khác để về nhà.
Cảm giác đó, giống như vợ mình bị bắt cóc vậy.
Y đen mặt suốt dọc đường, Tống Khải Minh nói gì cũng không thèm để ý. Mãi đến khi trở lại cửa nhà mình, thấy trên tay nắm cửa treo một túi nilon cực lớn, Lâm Dục Thư lúc này mới nỡ mở miệng: “Đây là cái gì?”
“Nguyên liệu nấu ăn.” Tống Khải Minh lấy túi nilon, nhập mật mã nhà Lâm Dục Thư, tự mình mở cửa phòng, “Hôm nay tôi nấu cơm, bồi tội với cậu.”
Nhìn người này tự nhiên như ruồi tiến vào nhà mình, hơn nữa mật mã còn là do mình chủ động khai, Lâm Dục Thư quả thực mất bình tĩnh.
“Định đầu độc tôi chắc?”, Y đi theo vào, thay dép lê.
“Cậu bị bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tống Khải Minh cởi áo khoác denim ra, vẫn đi vào phòng bếp, đeo tạp dề vào, “Cơm tối cứ để tôi lo.”
Sau khi cởi áo khoác ra, thân trên của Tống Khải Minh chỉ còn lại chiếc áo len cổ cao màu đen. Hắn sắn tay áo lên, để lộ ra bắp tay rắn chắc, mà phía trước còn có thể nhìn thấy đường con cơ ngực săn chắc.
…… Được rồi.
Thật ra Lâm Dục Thư cũng biết, Tống Khải Minh bảo y tan tầm sớm, là vì y bị cảm còn chưa khỏi. Những ngày khác, nếu y cần tăng ca, hai người cũng không nhất thiết phải đi cùng nhau.
Lâm Dục Thư lại liếc trộm Tống Khải Minh đang bận rộn trong phòng bếp, làm giá hỏi: “Thật sự không cần tôi giúp sao?”
“Không cần.” Tống Khải Minh lắc lắc điện thoại di động: “Tôi có người giúp đỡ rồi.”
Search bừa trên mạng cũng sẽ ra rất nhiều công thức nấu ăn, Lâm Dục Thư theo bản năng cho rằng “người giúp đỡ” trong miệng hắn chính là như vậy, nhưng khi anh thay quần áo mặc nhà rồi trở lại phòng khách thì lại thấy Tống Khải Minh đang giơ điện thoại di động lên, gọi video với người khác.
“Cậu ấy ra rồi đây.” Tống Khải Minh xoay màn hình điện thoại về phía y, “Con đang nấu cơm cho cậu ấy.”
Lâm Dục Thư tức thì kinh hãi chết trân, bởi vì người trong màn hình không phải ai khác chính là con gái út của Thiệu Chấn Bang – Thiệu Văn Thiến.
“Xin chào,” người đó lại gần màn hình, vẫy tay với Lâm Dục Thư, “Dì là mẹ của Khải Minh đây. ”
Nên xưng hô là gì đây?
Trong đầu y lập tức có chút hỗn loạn.
Người nhà họ Thiệu phần lớn đều có cách xưng hô riêng, không có thì cũng có thể gọi là”tiên sinh”, “tiểu thư”, “thái thái”… Nhưng nếu gọi mẹ của Tống Khải Minh là “Tống phu nhân” thì nghe có vẻ quá xa lạ. Gọi “Dì Tống” thì nghe lại quá gần gũi, dù sao cũng là người nhà của ông chủ, gần gũi quá cũng không thích hợp lắm.
Hơn nữa Thiệu Văn Thiến tự giới thiệu là mẹ của Tống Khải Minh, vậy y nên tự giới thiệu như thế nào?
Quản lý đầu tư của công ty gia đình nhà họ Thiệu?
Không phù hợp với ngữ cảnh này lắm.
Tất cả những suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu y, rốt cuộc y nói: “Xin chào, cháu là…”
Trong trường hợp này nếu tự nhận là đồng nghiệp thì dường như cũng không thích hợp lắm, nhưng nếu nhận là hàng xóm… Lại sợ đây là bí mật của y và Tống Khải Minh, liệu có bị lộ ra ngoài không?
“…… Hàng xóm của Tống Khải Minh. “Cuối cùng y vẫn chọn cái sau, hơn nữa còn thức thời bỏ đi hai chữ “sếp Tống”.
Một pha tự giới thiệu cồng kềnh… Lâm Dục Thư cúi đầu nhìn một chút, đã vậy y còn đang mặc quần áo ở nhà. Nếu biết trước sẽ gặp mẹ Tống Khải Minh, y đã không vội thay quần áo như vậy. Tống Khải Minh cũng không thèm báo trước với y một tiếng.
“Cậu ấy bị cảm.” Tống Khải Minh quay lại nhìn màn hình, dường như đang giải thích vì sao mình phải nấu cơm, nhưng hắn không nói thêm gì về Lâm Dục Thư mà chỉ tự nhiên chuyển chủ đề, “Mẹ ở bên đó cũng phải chú ý thân thể. ”
“Đơn giản như vậy sao?” Thiệu Văn Thiến nén cười, lại kéo đề tài trở về chỗ cũ, “Con đã từng gặp gỡ nhiều người như vậy, chưa bao giờ thấy con nấu cơm cho ai mà nhỉ.”
Thiệu Văn Thiến lại cười. Lâm Dục Thư cau mày —— người này rốt cuộc vừa nói cái gì?
Sau đó, hai mẹ con họ đổi sang giao tiếp bằng tiếng Đức. Lâm Dục Thư cũng từng nghe Tống Khải Minh nói ngoại ngữ trên mạng xã hội, nhưng đều là tiếng Anh, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói tiếng Đức.
Phát âm như thể ngậm sâu trong cổ họng, nghe gợi cảm đến mức lỗ tai muốn mang thai.
Nhưng Lâm Dục Thư buồn bực nghĩ, đây không phải là cậy biết tiếng Đức mà bắt nạt y sao?
Dưới sự chỉ đạo của Thiệu Văn Thiến, cuối cùng thành phẩm xem như ăn tạm được.
“Hương vị thế nào?” Tống Khải Minh cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư.
“Cũng được.” Lâm Dục Thư không mặn không nhạt bình luận, “Có thể ăn.”
Nghe vậy, Tống Khải Minh cười cười: “Đừng yêu cầu quá cao với lính mới.”
Có người nấu cơm cho đương nhiên là chuyện tốt, Lâm Dục Thư cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của hắn, liền nói: “Cũng không tệ lắm. ”
Tống Khải Minh cũng bắt đầu động đũa: “Cậu cảm thấy mẹ tôi thế nào? ”
Lâm Dục Thư không khỏi có chút khó hiểu: “Rất tốt.”
Thiệu Văn Thiến là con gái của Thiệu Chấn Bang, đâu đến lượt y đánh giá?
Nếu phải đánh giá thì, Thiệu Văn Thiến không giống bà Phương Lan, trên mặt không son phấn nặng nề, nhìn qua có vẻ dễ gần hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Tống Khải Minh nói đoạn, bắt đầu trò chuyện về công việc: “Hôm nay tôi đã suy nghĩ một chút, nếu không lấy được, có lẽ chúng ta có thể thu mua trường đua của nhà Lư Tử Bác. ”
“Lư Tử Bác?” Lâm Dục Thư có chút kinh ngạc, Tống Khải Minh thế mà đã tính toán đến cả bạn của y. Y suy nghĩ một chút, nói, “Thứ nhất, nhà cậu ta chưa chắc muốn bán. Thứ hai, trường đua đó nhỏ quá, có thể anh sẽ phải mua đất xung quanh, rất phiền phức. Thứ ba, mục đích ban đầu của trường đua đó là để thử xe cho cái xưởng độ bên cạnh, nếu muốn mua lại nó thì khả năng cao còn phải mua luôn cái xưởng độ, đây cũng là một khoản chi phí lớn.”
Tống Khải Minh thở dài: “Đúng là vậy.”
Phương Lan không lung lay, việc thu mua này liền rơi vào ngõ cụt, Lâm Dục Thư cũng thật sự nghĩ không ra biện pháp khác.
“Để tôi tính cách khác.” Hắn nói: “Cậu giúp tôi kéo dài vụ ly hôn đi.”
Lâm Dục Thư không lập tức trả lời, Tống Khải Minh cảm thấy có gì đó không đúng, liền dừng đũa nhìn y.
“Anh có biết nếu hai người bọn họ thuận lợi ly hôn,” Lâm Dục Thư dừng một chút, “thì tôi mới được thăng chức không?”
Cho nên chuyện này y không muốn kéo dài mãi. Giữa lợi ích của y và Tống Khải Minh có phát sinh mâu thuẫn, bởi vậy y thu lại giọng điệu tán gẫu.
Nếu như không phải trên người còn mặc quần áo ở nhà thì lúc này trông y không khác nào đang ngồi trên bàn đàm phán.
“Chỉ cần hai tuần thôi, được không?” Tống Khải Minh cũng chuyển sang giọng điệu thương lượng, không còn tùy ý như bình thường, “Cho tôi thời gian hai tuần, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Hai tuần, nhưng không phải là để có câu trả lời, mà là để giải quyết chuyện này.
Lâm Dục Thư vốn dự đoán vụ ly hôn này sẽ xong xuôi trong vòng một tuần nữa, nghe Tống Khải Minh nói muốn kéo dài, y còn tưởng là kéo dài đến sang năm, đương nhiên không vui.
Nhưng hiện tại hắn nói chỉ cần hai tuần là có thể giải quyết.
“Tại sao lại là hai tuần?”
“Hai tuần tới tôi sẽ trở về Đức.” Tống Khải Minh nói, “Chờ tôi trở về sẽ xử lý chuyện này, tôi cũng không muốn kéo dài quá lâu. ”
“Anh sẽ trở về Đức?” Lâm Dục Thư kinh ngạc hỏi.
“Ừm.” Tống Khải Minh nói, “Xưởng bên đó có một số việc đang chờ tôi xử lý, hơn nữa tôi phải dẫn hai kỹ sư tới đây, huấn luyện cho nhân viên S-Power bên này.”
“Vậy buổi họp báo thì sao?”
“Tôi về rồi mở.”
Nói cách khác có hai tuần không gặp Tống Khải Minh sao… Lâm Dục Thư nghĩ thầm.
Hơn nữa hắn là “trở về” Đức chứ không phải “đi” Đức, chứng tỏ trong lòng hắn, Đức mới là nhà.
“Ngoài ra cũng cần cậu giúp tôi một việc.” Lời hắn cắt ngang suy nghĩ của y.
“Ừ?” Lâm Dục Thư thu hồi những ý nghĩ không đúng lúc kia, “Cái gì? ”
“Hai tuần này hãy giúp tôi chăm sóc Ốc Ốc.”
Nuôi chó?
Cái nghiệp vụ này lại rơi vào điểm mù tri thức của Lâm Dục Thư.
Có lẽ biểu cảm của y đã nói lên tất cả, Tống Khải Minh lại nói: “Rất đơn giản, chỉ là sáng sớm và buổi tối dắt đi dạo, mỗi ngày cho ăn một bữa là được rồi. ”
“Nó không nghe lời thì làm sao bây giờ?” Trong ấn tượng của Lâm Dục Thư, Ốc Ốc rất nghịch ngợm.
“Sẽ không.” Tống Khải Minh thản nhiên nói, “Ốc Ốc rất ngoan. ”
Vậy sao? Lâm Dục Thư tỏ vẻ hoài nghi.
Nhưng quả thật cũng không phải là chuyện gì to tát, y không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Kết quả ngày đầu tiên dắt chó đi dạo, y liền hối hận.
Sáng sớm, y bị Ốc Ốc lôi kéo chạy như điên trong tiểu khu, ngay cả hàng xóm đi ngang qua cũng kinh ngạc vô cùng, có lẽ họ chưa từng thấy qua bộ dáng kém tao nhã như vậy của y.
(Không biết là dắt chó hay bị chó dắt =)))
“Ốc Ốc! Dừng lại cho tao! ”
Thật vất vả mới ngăn được Ốc Ốc lao về phía trước, Lâm Dục Thư hì hục kéo nó về để nhặt lại cái dép lê vừa bay mất, hung hăng nói: “Không phải bố mày nói mày rất ngoan sao?”
Nhưng mà dép lê vừa mới xỏ vào chân, Ốc Ốc như là nhận được tín hiệu “đèn xanh”, lập tức lại kéo y chạy như điên.
Cũng không biết Tống Khải Minh bỏ ra bao nhiêu tiền để mua Ốc Ốc, dù sao nếu để ở trong nước, với mức độ thuần chủng thế này thì nó thuộc loại siêu quý hiếm. Vậy mà bản thân con hàng này không hề có sự tự giác của dòng dõi quý tộc.
“Cuối cùng tao cũng hiểu vì sao bố mày dáng đẹp như vậy…” Lâm Dục Thư chống hai tay vào đầu gối, vừa dốc vừa nói, “Hóa ra là ngày nào cũng bị mày dắt đi.”
Ốc đại gia thả một đống bánh bự trên bãi cỏ, rốt cuộc đã chơi đủ mệt mỏi, không chạy như điên nữa.
Người hầu Lâm lấy ra dụng cụ nhặt rác đã chuẩn bị trước, hốt sạch đống bánh… Cuối cùng cũng tìm được cơ hội lấy điện thoại di động ra, tính toán gọi điện tố cáo với bố của nó.
Màn hình điện thoại di động hiển thị hai tin nhắn chưa đọc, được gửi năm phút trước.
Là ảnh chụp cảnh đêm tại sân bay mà Tống Khải Minh gửi tới, kèm một câu hỏi thăm.
Tống Khải Minh: Cảm thấy khỏe hơn chưa?
Giờ Đức chậm hơn giờ Trung Quốc bảy tiếng, tính toán thời gian thì có lẽ hắn vừa xuống máy bay chưa lâu.
Lâm Dục Thư: OK rồi
Sau khi trả lời, Lâm Dục Thư bắt đầu lạch tạch gõ tin nhắn: Chó nhà anh sao lại không có phẩm hạnh gì hết vậy, anh có biết không? Nó…
Tin còn chưa nhắn xong, hộp thoại đột nhiên biến mất, một yêu cầu gọi video nhảy ra.
Lâm Dục Thư sửng sốt một chút, sau đó lấy tay qua loa vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, lúc này mới ấn nút nghe.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một khung lớn một khung nhỏ, một bên là đêm tối, một bên là ban ngày.
“Đang làm gì vậy?” Tống Khải Minh hỏi. Cảnh phía sau hắn vẫn đang di chuyển, xem ra là đã lên xe đưa đón.
“Dắt chó đi dạo.” Nhắc tới chuyện này, Lâm Dục Thư liền tức giận, y chỉ vào Ốc Ốc đang ngồi xổm thè lưỡi bên cạnh, “Tôi thật sự không nhìn ra nổi nó ngoan chỗ nào.”
Tống Khải Minh nín cười, nói: “Cậu không được chiều nó, phải biết ra lệnh cho nó.”
Lâm Dục Thư bất đắc dĩ thở dài. Nghĩ đến còn phải hầu hạ đại gia này hai tuần, y liền nói: “Lần sau tôi thử xem.”
“Nhớ tôi không?” Tống Khải Minh đột nhiên hỏi.
“Hả?”
Lâm Dục Thư ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, lại nghe hắn nói tiếp: “Tôi đang hỏi Ốc Ốc. ”
Lúc hắn nói lời này, khóe miệng còn cười khoái trá, như thể đã biết Lâm Dục Thư nhất định sẽ hiểu lầm nên mới cố ý hỏi bẫy.
Thật sự là chó nào chủ nấy, đều láo lếu như nhau.
“Tôi chẳng thấy vậy gì cả.” Lâm Dục Thư nói, “Cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, chắc nó quên anh là ai rồi đó.”
“Oh.” Tống Khải Minh thản nhiên nói, “Nhưng tôi lại nhớ.”
Đùa giỡn một lần là đủ rồi, đùa hai lần còn vui chắc?
Lâm Dục Thư xanh rờn nói: “Tôi không biết tiếng chó, không giúp anh chuyển lời tới nó được đâu. Hay là anh gâu gâu mấy tiếng cho nó nghe?”
“Lần này là nói cho cậu nghe.” Tống Khải Minh thu lại vẻ đùa giỡn, ánh mắt thâm thúy nhìn y.
Lâm Dục Thư giật mình, lão già Đức này lại đùa cái gì vậy…
——————–