Tống Khải Minh vừa đi, Chiêm Đình liền dựa vào khung cửa gõ một cái, trêu chọc: “Gần đây sếp Tống hay đến tìm sếp Lâm nhà chúng ta ghê nha.”
Thật ra hắn chỉ ghé qua đây hai lần nhưng hai người lại thường xuyên “tình cờ gặp” ở phòng ăn học phòng trà của công ty, mới tạo thành ấn tượng như thế trong mắt đồng nghiệp.
Bọn họ đúng là cần phải chú ý hơn.
“Đâu có.” Y nói, “Sếp Tống rất ít tới tìm tôi.”
“Tôi thấy cả rồi, sếp Tống chắc cũng muốn lung lạc sếp Lâm nhà chúng ta.” Một đồng nghiệp khác ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình, “Giờ sếp Lâm đã là CEO, sự vụ lớn nhỏ gì của nhà họ Thiệu cũng tới tay, ai chẳng muốn lung lạc người ta?”
“Bảo sao sếp Tống ân cần như thế.” Lại một đồng nghiệp khác gia nhập cái chợ, “Hắn không sợ sếp Thiệu đề phòng hắn sao.”
Không đợi Lâm Dục Thư tìm lý do, mấy vị chim lợn này đã “đoán ra” động cơ của hắn —— mua chuộc Lâm Dục Thư.
“Sếp Thiệu có thể không đề phòng hắn sao?” Chim lợn đầu đàn Chiêm Đình một lần nữa tiếp lời, “Tôi thấy chiến trường chẳng mấy mà chia thành cặp chính, sếp tổng vs sếp phó tổng, Thiệu con vs sếp Tống đó.”
“Phó tổng lấy đâu ra phần thắng.” Một đồng sự khác xen vào nói, “Sếp tổng với sếp Tống Tổng hợp lực vào quá mạnh, gần đây thị trường đầu tư xem trọng sếp Tống như thế.”
“Sếp Lâm, cậu cảm thấy Thiệu con với sếp Tống ai sẽ thắng?”
Đương nhiên là Tống Khải Minh, y nghĩ thầm.
Chẳng qua ngoài miệng y vẫn nói: “Sếp Tống không có những tâm tư đó đâu, các người chớ đoán mò.”
“Sao mà thế được?” Chiêm Đình nói, “Sếp Tống rất có năng lực, hắn cam lòng làm thủ hạ cho Thiệu con được sao? Kể cả hắn không có mưu đồ gì thì Thiệu con chắc chắn vẫn cảm thấy nguy cơ nha.”
“Đợt trước trong forum đầu tư còn có bài so sánh sức chiến đấu của hai vị này đấy, sếp Tống toàn thắng.”
“Bài đó bị xóa rồi, đoán chừng chính là do sếp Thiệu con ra lệnh.”
“Xóa làm gì? Tất cả mọi người đều thấy được mà.”
“…”
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra một chuyện. Thì ra đột nhiên Thiệu Quang Kiệt dạo này vô cùng để ý tương tác giữa y và Tống Khải Minh, còn đột nhiên hóa ân cần với y như vậy là do hắn cảm nhận được nguy cơ từ phía Tống Khải Minh… Nếu thế chỉ e vài câu ám chỉ là không đủ để khiến hắn lùi bước.
Bữa tối hẹn tại một nhà hàng Đông Nam Á.
Đỗ Vũ Phi lẫn Lâm Dục Thư đều mang theo trưởng phòng đầu tư của hai bên tới cùng. Nhưng khác với sự đủng đỉnh của phía Đỗ Vũ Phi, bên Lâm Dục Thư cứ ba câu lại có một câu bày tỏ lo lắng về việc hợp tác lần này, chủ yếu xoay quanh chuyện liệu giá trị miếng đất có tăng lên sau khi nhà nước ra văn bản chính thức về việc quy hoạch vùng kinh tế hay không, liệu có nên chờ tới khi đó mới định giá lại miếng đất hay không, liệu sang năm khi thị trưởng mới lên nắm quyền thì kế hoạch quy hoạch này có bị nhà nước rút lại hay không…
“Các vị cứ yên tâm, chậm nhất cũng chỉ năm sau là có văn bản rồi.” Trưởng phòng đầu tư của đối phương nói, “Hay là… các vị sợ Nam An chúng tôi liên hệ hợp tác sớm là để chiếm hời từ việc tăng giá đất?”
Hai vị trưởng phòng anh một câu tôi một câu, nói tới nói lui một hồi mà phía Nam An vẫn chưa chốt được cái gì. Đỗ Vũ Phi xem chừng đã ngửi thấy mùi bất ổn, liền hỏi Lâm Dục Thư: “Sao nào, đàn em, có phải bên em còn lăn tăn gì về vụ hợp tác này không?”
“Không phải,” Lâm Dục Thư vội phủ nhận, dù sao y đang đại diện phe Thiệu Chấn Đông, đương nhiên không thể rối loạn lập trường, “Chỉ là giờ còn nhiều vấn đề chính sách nhà nước chưa chốt, lợi ích sau này cũng khó xác định.”
“Khó gì đâu.” Đỗ Vũ Phi nói, “Nam An đã có nhiều kinh nghiệm thành công, VD dự án nhà vườn bên Singapore xây từ hồi chúng ta đang đi học đó. Lúc mới xây dựng gặp được rất nhiều khó khăn, nhưng không quá ba năm đã bắt đầu sinh lời. Giờ dự án đó đã là biểu tượng của Trung Quốc tại Singapore rồi đó thôi.”
… Lúc đi học à.
Lâm Dục Thư đương nhiên nhớ kỹ, lúc ấy Nam An nổi tiếng toàn cầu với dự án đó. Còn công ty nhà y mới đang rục rịch chuyển đổi sang năng lượng mới, chỉ là một cái xưởng nhỏ, khó trách không lọt được vào mắt xanh của vị này. Có lẽ lúc đó Đỗ Vũ Phi mới là kẻ “phiêu” hơn, từ chối Lâm Dục Thư thì thôi, lại còn phun ra hai chữ “đẳng cấp”.
Nhưng tuổi hai mươi ngông cuồng cũng là rất bình thường, giờ y đã lười so đo chuyện quá khứ.
“Nhưng Châu Cảng không thể so với Singapore.” Y chậm rãi nói, “Ví dụ, trường đua F ven ngoại thành Thượng Hải xây xong, trong thành phố gần như không cảm giác được không khí tranh tài. Còn Singapore mỗi năm tổ chức giải đua đều đạt được hiệu quả thúc đẩy nền kinh tế quốc gia rất mạnh mẽ. Không thể lấy một dự án ở ngoại thành của Trung Quốc để so với một dự án tại Singapore được.”
“Cũng đúng.” Đỗ Vũ Phi khẽ gật đầu, suy tư chốc lát rồi nói, “Xem ra thành ý của bên anh là chưa đủ, để anh về chuẩn bị căn cứ thêm. Dù sao đây là một hạng mục siêu lợi nhuận, anh tin là bên em sẽ có lựa chọn chính xác.”
Với thái độ này của Đỗ Vũ Phi, xem chừng muốn khiến anh ta bỏ cuộc là không thể nào. Lâm Dục Thư quan sát vị trưởng phòng đầu tư đi cùng mình, người vốn thuộc phe Thiệu Chấn Húc. Lúc này ông ta cũng đã thôi nã đạn vào đối phương, xem chừng cũng đã từ bỏ việc đấu tranh giữ đất cho Thiệu Chấn Húc.