Từ khi Vũ Tu bị phong sát, Lâm Dục Thư đã lâu chưa từng thấy mặt cậu ta.
Đứng cạnh Lamborghini, chân dài trông như thể cao hơn cả trần xe.
“Hắn tìm lão đại.” Có người nhỏ giọng nghị luận.
Vũ Tu theo tầm nhìn của mọi người liền biết phải đến phòng pit. Lâm Dục Thư tiến lên một bước, chặn đường đi của cậu ta.
“Cậu tìm Tống Khải Minh làm gì?” Lâm Dục Thư hỏi.
Y thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, nhưng nơi này là sân nhà, khí thế bên không chút nào kém hơn.
“Anh là bạn hắn?” Vũ Tu đánh giá Lâm Dục Thư, giọng điệu thẳng thừng, “Anh đưa tôi đi tìm hắn.”
Lâm Dục Thư không nhúc nhích: “Có chuyện gì có thể nói với tôi.”
“Anh?” Vũ Tu nhướn mày, không kiên nhẫn, “Anh là ai?”
Nếu Lâm Dục Thư không đoán sai, có lẽ Vũ Tu càng muốn nói là: “Anh là cái thá gì?”
“Mặc kệ tôi là ai.” Lâm Dục Thư đủng đỉnh nói, “Dù sao tôi biết cậu là ai.”
Những người chung quanh lập tức nghị luận: “Hắn là ai vậy?” “Sao trông quen quen nhỉ?”
Vũ Tu nhíu mày, “Ra chỗ khác nói chuyện.”
Thật ra Lâm Dục Thư cũng không muốn nói ở nơi đông người, về sau ngẫm lại, lúc ấy y nhảy ra cản đường sở dĩ có một phần là do muốn độc chiếm của mình – y cảm thấy Vũ Tu muốn cùng bạn trai y nói chuyện thì hẳn là phải được y đồng ý mới được.
muốn độc chiếm cũng thật kỳ quái.
Cuối cùng Lâm Dục Thư vẫn đưa cậu ta đến phòng pit.
Tống Khải Minh đang định mở miệng thì thấy sau lưng y có người, liền dừng câu chuyện.
“Vũ Tu tìm anh.” Lâm Dục Thư lời ít ý nhiều.
Nói xong liền tựa vào cái bàn bên cạnh, hoàn toàn không định tránh đi.
Vũ Tu nói: “Tôi có việc hỏi anh.”
“Hỏi đi.” Tống Khải Minh cầm lấy bình nước, uống một ngụm.
Nhưng Vũ Tu mãi không mở miệng, hiển nhiên là đang chờ Lâm Dục Thư tự giác rời đi.
Tống Khải Minh thấy thế liền đi đến cạnh Lâm Dục Thư: “Nếu muốn hỏi chuyện phong sát thì đúng, tôi có tham dự; nếu muốn hỏi chuyện giới thiệu tài nguyên ở nước ngoài cho cậu —— “
Nói đến đây, Tống Khải Minh nắm vai Lâm Dục Thư, hất cằm: “Là ý của tổng giám đốc Lâm này.”
Lâm Dục Thư kinh ngạc nhìn hắn: Tôi giới thiệu tài nguyên cho cậu ta lúc nào?
Nhưng y nhanh chóng hiểu ra đây là chuyện Tống Khải Minh tự mình chủ trương.
“Chuyện này xem như là cái gì?” Vũ Tu bỏ xuống khẩu trang, so với mấy tuần trước rõ ràng đã gầy đi thấy rõ, ánh mắt giận dữ nhìn bọn họ, “Đấm một phát lại còn phải xoa một phát sao?”
“Người đấm không phải tôi, cậu hẳn là đi hỏi bố cậu ấy.” Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, “Về phần giới thiệu tài nguyên, là do tôi không muốn hành sự quá tuyệt tình.”
“Không cần.” Vũ Tu đi lên phía trước, túm cổ áo hắn, “Anh làm thế cho ai xem?”
Hai người cao ngang nhau, dù Tống Khải Minh vạm vỡ hơn nhưng tay Vũ Tu nổi đầy gân xanh, trông cũng không dễ trêu chọc.
Lâm Dục Thư đứng dậy định can ngăn, nhưng Tống Khải Minh lại đưa tay ra hiệu cho y rằng không có gì.
“Dù sao không phải làm cho cậu xem.” Tống Khải Minh hất tay Vũ Tu ra, chỉnh lại cổ áo, nói, “Không biết cậu nghe ngóng từ đâu tới tận đây, dù sao làm những việc này cũng không muốn để cậu biết, càng không mong cậu cảm động rơi nước mắt.”
“Tôi sẽ không.” Vũ Tu tức đến bật cười, “Nhà họ Thiệu các người ai cũng thế này, không cần hỏi ý đã cưỡng ép cuộc đời người khác.”
Lâm Dục Thư: “…”
Lâm Dục Thư nói với Vũ Tu, “Chuyện phong sát, tôi cũng rất xin lỗi —— “
“Rốt cục anh là ai?” Vũ Tu trực tiếp cắt lời, “Ở đây có chuyện của anh chắc?”
“Này.” Vừa rồi bị túm cổ áo cũng không thấy Tống Khải Minh phát cáu, lúc này lại lập tức tiến lên cảnh cáo, “Chú ý ngữ khí của cậu đấy.”
“Không có gì.” Lâm Dục Thư không cần Tống Khải Minh thay mình ra mặt, kéo hắn lại, nói, “Mỗi một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng của cậu đều là do tôi ký, nếu tôi thích thì khoản tiền rơi vào tay cậu còn thêm số lẻ đó.”
Cao ngạo như Vũ Tu tất nhiên không thích được trợ giúp kiểu này, Lâm Dục Thư lúc đầu cũng không muốn lôi ra nói, nhưng Vũ Tu đã nói chuyện không khách khí như thế, vậy y cũng lười chiếu cố đến cảm nhận của cậu ta.
“Ồ.” Vũ Tu mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười, “Đều là cá mè một lứa.”
“Hôm nay tìm đến là để hỏi tội sao?” Lâm Dục Thư một lần nữa dựa vào bàn, “Hẳn là tìm bố cậu chứ tìm đến đây làm gì?”
“Loại rác rưởi đó có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì bất ngờ.” Vũ Tu lạnh lùng nói, còn tỏ ý cảnh cáo, “Còn các người chớ xía vào chuyện của tôi. Đừng giả nhân giả nghĩa, tôi không cần.”
Nói đoạn, cậu ta kéo khẩu trang lên rồi bỏ đi.
Tống Khải Minh khó hiểu hỏi y: “Sao cậu ta lại tức giận như vậy?”
Lâm Dục Thư nhíu mày: “Anh lại mó máy gì sau lưng vậy?”
Làm hại y vô duyên vô cớ bị liên luỵ.
“Anh quen vài người bên USUK.” Hắn vô tội nói, “Liền đề cử cậu ta với vài vị đạo diễn.”
Y kỳ quái hỏi: “Anh sao lại đột nhiên hảo tâm như vậy? Lúc phong sát cậu ta không phải anh còn nói tổn hại người khác là không thể tránh khỏi sao.”
“Ừ. Nhưng anh không muốn em cảm thấy anh đáng sợ.”
Lâm Dục Thư sững sờ một lúc mới nhớ ra mình từng buột miệng nói như vậy.
“Em nói lúc tranh đoạt lợi ích cũng đừng chỉ xem xét lợi ích.” Tống Khải Minh tiếp tục nói, “Chuyện này quả thực không công bằng với cậu ta. Anh muốn đền bù một chút, nhưng hình như biến khéo thành vụng.”
Lâm Dục Thư không ngờ sói đuôi to cũng có lúc nghe lời như vậy.
“Muốn đền bù cũng kín kín chút được không? Tôi mà là Vũ Tu thì thôi cũng bực.”
Nhưng tính toán của hắn cũng không sai, Vũ Tu đã ở là ảnh đế trong nước, giờ tiến ra thị trường nước ngoài cũng là lựa chọn tốt.
Đến lúc đó, đừng nói Phương Lan, ngay cả Thiệu Chấn Húc cũng không làm gì được cậu ta.
“Anh chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.” Tống Khải Minh không hiểu gì nhún vai.
“Cho nên mới bị nói là giả nhân giả nghĩa.” Lâm Dục Thư bất đắc dĩ thở dài, “Tống Khải Minh, anh không cần vì tôi thay đổi điều gì, cứ làm chuyện anh am hiểu là được. Quả quyết, tâm cơ, đều là ưu thế của anh, đừng vì tôi tùy tiện nói mấy câu liền thu lại, như vậy không giống anh.”
“Vậy ——” Tống Khải Minh nghiêng đầu, hiển nhiên không nắm chắc “đáng sợ” trong mắt y là chuyện xấu hay là chuyện tốt.
“Chuyện gì anh không am hiểu thì giao cho tôi là được.” Y nói, “Tôi mà muốn đền bù cũng sẽ không ra tay vụng về như anh.”
“Được, tất cả nghe em hết.” Tống Khải Minh kéo y vào trong lòng, “Có điều, vừa lúc anh đang có một chuyện không am hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Viết bài phát biểu ở diễn đàn kinh tế.” Tống Khải Minh tội nghiệp nhìn y, “Anh không muốn viết.”
Vừa khen hắn giỏi tính toán, hiện tại đã giở thói tính toán.
Lâm Dục Thư bực bội định từ chối, nhưng nghĩ đến Tống Khải Minh nghe lời như vậy, lại nhịn không được mềm lòng: “Đưa chủ đề đây.”
Tống Khải Minh mỉm cười, đang định hôn một cái thì nghe tiếng nói từ bên ngoài đột nhiên vang lên: “Lão đại, xong chưa?”
Lâm Dục Thư lập tức căng thẳng nhảy ra xa, làm bộ muốn phân rõ giới hạn: “Hỏi anh kìa, thay xong chưa?”
Tống Khải Minh: “…”
“Ok rồi, thử lái đi.”
Thấy Thiệu Quang Khải cũng kêu mình viết hộ bài phát biểu, Lâm Dục Thư nhất thời hối hận muốn đổi ý.
Nhưng Civic được Tống Khải Minh thăng cấp xong lái quá sung sướng, hiện tại y quả là rất khó đối mặt nói ra hai chữ “đổi ý”.
Qua chuyện này, y xem như hiểu rõ, cái mà Tống Khải Minh am hiểu nhất không phải là tính kế người khác, mà là —— nắm thóp y.
“Xin chào quý vị, tôi là Tống Khải Minh.”
Đã lâu không phải “làm văn”, viết được một câu y liền bí. Mở ra khung tìm kiếm, y đang định xem thông tin bài phát biểu năm ngoái để lấy linh cảm thì bên cạnh màn hình hiện ra vài tin tức sốt dẻo.
“Vũ Tu lần nữa hiện thân, công tử dạ hội Vĩnh Tinh?”
Lâm Dục Thư ma xui quỷ khiến ấn vào xem, tiếp theo liền thấy ảnh chụp lén Vũ Tu và Tống Khải Minh.
Lúc đó y cũng có mặt nhưng do góc chụ mà chỉ lộ ra nửa người dưới, còn bị mờ.
Dưới tấm ảnh viết là: Vũ Tu hư hư thực thực tìm được kim chủ mới, thân phận là con rơi của nhà họ Thiệu, gần đây có tiếng trong giới đầu tư.
Phía dưới bình luận vô cùng quá đáng, nói là rốt cục xác định được xu hướng dục của Vũ Tu, bởi vì Tống Khải Minh là gay công khai. Còn có người nói Tống Khải Minh lại có bạn trai mới.
Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, an ủi mình không nên tức giận.
“Hai người đó trông xứng đôi đấy nhỉ?”- các đồng nghiệp bên ngoài bắt đầu xì xầm về cái hot search này.
Lâm Dục Thư biết chủ đề này sẽ không dễ dàng kết thúc, chỉ có thể phối hợp: “Vũ Tu gay từ khi nào vậy?”
“Cậu không thấy hắn diễn phim đồng tính sao?” Chiêm Đình ngạc nhiên, “Nghe đâu hắn gay nhiều năm rồi, nhưng không thừa nhận thôi.”
“Bảo sao độc thân lâu vậy. Chưa thấy dính scandal với nữ minh tinh nào bao giờ.”
“Những cái này đều không quan trọng.” Lại một cái đồng sự chen vào, “Chủ yếu là sếp Tống rõ ràng gay. Nửa đêm gặp Vũ Tu thì rõ là có vấn đề rồi còn gì.”
“Đừng đồn linh tinh.” Lâm Dục Thư nhàn nhạt nói, “Sếp Tống cũng là lão bản của chúng ta đó.”
Các đồng nghiệp rất nhanh tán ra, nhưng cơn bực bội của Lâm Dục Thư thì không.
Tống Khải Minh cùng Vũ Tu là anh em họ mà cũng không thoát được đồn đại. Hơn nữa vì sao lại gán ghép với cậu ta??? Y mới là bạn trai chính quy ok? Y cùng Tống Khải Minh cũng không phải chưa từng xuất hiện nơi công cộng, sao không thấy ai đồn y là bạn trai mới của Tống Khải Minh chứ?
Là bởi vì y không đủ tư cách sao?
Lâm Dục Thư càng nghĩ càng đen mặt. Y liền gửi luôn bài phát biểu mới viết dở chừng cho Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư: Mở đầu viết xong rồi. Tự viết tiếp đi
Tống Khải Minh hiển nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì, gửi sang cái meme chấm hỏi của Ốc Ốc.
Một giây đồng hồ về sau, khung chat lại ra hai tin mới.
Tống Khải Minh:?
Tống Khải Minh: Bà xã bảo bối?