“Ngừng ngừng ngừng.” Lâm Dục Thư đưa tay chặn họng hắn, nhíu mày, “Lão già Đức này sao ác mồm quá vậy?”
Tống Khải Minh nhíu mày: “Lão già Đức?”
Không cẩn thận để lộ biệt hiệu y đặt cho Tống Khải Minh…
“Tôi đi là được chứ gì.” Lâm Dục Thư kịp thời đổi chủ đề, “Nhưng cũng đừng hi vọng tôi sẽ giúp được gì.”
Cùng Thiệu Chấn Húc gặp mặt thì ắt không tiện hẹn trong công ty.
Hai giờ chiều, ba người lần lượt tới một phòng trà kín tiếng. Lúc Lâm Dục Thư tới, Tống Khải Minh đang nói kế hoạch xây đường đua với ông ta.
“Sếp Thiệu, sếp Tống.” Mặt ngoài vẫn phải ra vẻ, Lâm Dục Thư chào hỏi liền ngồi xuống cạnh Tống Khải Minh.
“Tiểu Lâm Tổng cũng phản đối tu kiến làng du lịch?” Thiệu Chấn Húc đặt chén trà xuống, có phần kinh ngạc, cũng có chút hiếu kì.
“Không phải tôi phản đối.” Lâm Dục Thư nói, “Chẳng qua là cảm thấy, tu kiến làng du lịch là chiêu bài của Nam An. Xây đường đua mới đánh vào điểm mạnh của Vĩnh Tinh, xét chuyện lâu dài thì sẽ tốt hơn cho tập đoàn.”
Lâm Dục Thư vẫn tận lực bảo trì tính khách quan. Nhỡ chuyện này không thành, chí ít y còn có đường lui.
“Đúng, tôi cũng cảm thấy xây làng du lịch làm quái gì chứ?” Thiệu Chấn Húc bất mãn nói, “Tôi thấy chẳng qua tên kia muốn nhúng tay vào công ty của tôi.”
Tống Khải Minh nói tiếp: “Dù sao Nam An đưa ra một cơ hội như vậy, bác cả cũng không thể náo bỏ qua.”
“Có điều, ” Thiệu Hòa Húc nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nhìn Tống Khải Minh nói, “Cháu khiến bác kinh ngạc đấy. Khải Minh, không ngờ cháu cũng để ý mảnh đất kia đấy à.”
Lâm Dục Thư nghĩ thầm có thể không kinh ngạc sao?
Mỗi lần y nhận ra dã tâm của Tống Khải Minh đều kinh ngạc không thôi.
“Đều là vì muốn công ty phát triển.” Tống Khải Minh nói.
“Được rồi, đã tới đây thì khỏi cần văn vở khách sáo.” Thiệu Chấn Húc nói, “Cháu muốn dùng mảnh đất này xây đường đua, vậy bác được cái gì?”
“Được rất nhiều.” Tống Khải Minh cũng không chút nào sợ hãi, ung dung nói, “Đầu tiên, xây đường đua là cơ hội để bác quang minh chính đại nhúng tay vào mảng ô tô. Tiếp theo, chờ đường đua có tiếng, bác cũng sẽ có thêm tiếng nói trong công ty. Cuối cùng, cũng là quang trọng nhất, ” Tống Khải Minh dừng một chút, nói, “Xây đường đua là cái cớ chính đáng để ngăn cản bác cả bắt tay với Nam An.”
Thật ra hai vấn đề đầu tiên nghe cũng không có gì hấp dẫn.
Nhưng Thiệu Chấn Húc thà mất miếng nhỏ cũng sẽ không chắp tay tặng miếng lớn cho Thiệu Chấn Đông.
Chỉ dựa vào vấn đề cuối cùng này là đủ để hắn đồng ý với Tống Khải Minh.
“Nói không sai, bác quả thực cần động lực đủ lớn để đi thuyết phục những vị khác trong hội đồng.” Thiệu Chấn Húc xoay xoay chén trà, “Nhưng cháu cảm thấy xây đường đua đủ để thuyết phục bọn họ sao?”
Một bên là thế chấp đầu tư bỏ vốn, đem tiền rót vào ngành giải trí;
Một bên là cùng Nam An bắt tay, tương lai có lẽ sẽ có thêm càng nhiều cơ hội hợp tác;
Căn bản không cần suy xét, ghế của BĐS Phương Thiên và ghế trung lập chắc chắn sẽ không đứng về phía Thiệu Chấn Húc.
Phương án mà Tống Khải Minh đưa ra nghe cũng không phải rất hấp dẫn bọn họ.
Lâm Dục Thư rơi vào trầm tư.
Có điều kiện gì đủ để những vị kia lay động?
Dường như không có.
Trường đua hay làng du lịch đều không thể hứa hẹn lợi ích thực tế gì ngay, chỉ có thể tùy mỗi vị tự đánh giá.
Muốn khiến tất cả bọn họ đều chọn xây đường đua —— gần như là không khả thi.
“Có lẽ không thể, nhưng phải thử mới biết được.” Tống Khải Minh nói, “Cháu cũng không chắc chắn, nhưng không thử thì cũng không cách nào ngăn cản bọn họ hợp tác.”
“Được rồi.” Thiệu Chấn Húc ngừng xoay chén trà, “Chỉ cần có thể ngăn cản Thiệu Chấn Đông, mảnh đất này cháu muốn làm sao thì làm.”
Thẳng thắn quả nhiên tốt hơn. Phía Thiệu Chấn Húc rất dễ thu phục, nhưng vấn đề khó khăn hơn còn bày trước mặt.
Chờ Thiệu Hòa Húc đi khỏi, Lâm Dục Thư nâng chén trà, hỏi: “Anh tính gì chưa?”
“Anh cần lòng tin lớn hơn từ thị trường.” Tống Khải Minh sờ lên cằm, hiếm thấy tỏ vẻ nhức đầu, “Không thì rất khó khiến hội đồng quản trị lựa chọn anh.”
Lâm Dục Thư lập tức nghe ra ý hắn: “Muốn bọn họ coi trọng anh hơn nữa sao?”
Sau lễ ra mắt S-power, giá cổ phiếu nghênh đón một đợt tăng vọt, khiến thị trường càng có lòng tin đối với sếp Tống. Nhưng chỉ như thế thì chưa thể cam đoan ghế kia trong hội đồng sẽ chọn hắn thay vì chọn Nam An.
“Em có biện pháp nào không? Từ góc độ đầu tư, làm sao để thu phục họ?”
Nhưng nếu như bắt ông cụ chọn giữa Thiệu Quang Kiệt và Tống Khải Minh thì ông cụ lại không tiện mó tay vào. Dù sao Tống Khải Minh cũng là người nhà họ Thiệu, huống chi hiện tại danh tiếng của hắn đang ở đỉnh cao, muốn ông cụ thiên vị Thiệu Quang Kiệt cũng là vừa vô lý vừa vô tình.
Sau khi Lâm Dục Thư nói ra lời kia, trong phòng nháy mắt yên tĩnh.
Tống Khải Minh khó giấu nổi vẻ kinh ngạc, nhưng hắn lập tức liền cười.
“Cái vẻ mặt gì vậy?” Lâm Dục Thư hỏi.
“Anh cảm thấy, ” Tống Khải Minh cười nói, “Có thể theo đuổi được vợ thật là quá may mắn.”
Lại nữa.
Lại tập kích bằng những lời tâm tình mắc ói.
Lâm Dục Thư đã quen hơn nhiều, chỉ hơi mất tự nhiên: “Nói cái gì đó.”
“Anh vẫn quá xem thường em rồi, bảo bối. Em cũng rất cáo già nha.”
So với kẻ dám mượn vài tỷ Đô để bắt đáy cổ phiếu như hắn thì Lâm Dục Thư đã xem như là dạng người thích an toàn.
Từ chuyện xây trường đua nhảy thẳng đến chuyện lật ghế Thiệu Quang Kiệt, khoảng cách này quả thật có chút lớn, nhưng nếu kết hợp lại hai chuyện này thì chuyện xây trường đua dường như có thêm không ít phần thắng.
“Tôi chỉ nghĩ kế, còn làm thế nào vẫn là do anh.”
“Đã biết, bảo bối. Để chồng tính lại.”
Lâm Dục Thư nâng chén trà lên uống một ngụm, nghĩ thầm lão già Đức này lúc nào mới đỡ làm cho người ta mắc ói đây?
——————–