Tuần mới, Lâm Dục Thư vẫn như bình thường đến Vĩnh Tinh đi làm.
Từ thang máy ra, cô lễ tân vẫn như bình thường chào hỏi y, chỉ khác là ánh mắt mấy cô này nhìn y có thêm chút tò mò hóng hớt.
Có lẽ là ảo giác, cũng có thể là thật. Dù sao cũng không quá quan trọng.
Thay vì phí sức để ý chuyện này, Lâm Dục Thư còn có việc quan trọng hơn phải làm. Đi vào văn phòng, đóng cửa lại, y gọi cho Lâm Dĩ Tắc. Tối hôm qua bị Tống Khải Minh dọa chết khiếp, vốn định lập tức gọi điện hỏi anh hai xem là sao, nhưng nghĩ anh hai say không vừa, y liền hoãn tới sáng nay.
Bên kia đầu dây vang lên tiếng Lâm Dĩ Tắc: “Tiểu Thư?”
“Anh, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao, chị dâu chú nấu canh giải rượu cho anh rồi.”
“Vậy tốt rồi.” Lâm Dục Thư đột nhiên có chút ấp a ấp úng, “Hôm qua nói chuyện với Tống Khải Minh thấy thế nào?”
“Khá tốt. Cậu ta rất sáng dạ.”
“Đề nghị của hắn…,” Lâm Dục Thư dừng một chút, “anh cảm thấy không thành vấn đề sao?”
“Có vấn đề gì đâu?” Lâm Dĩ Tắc thoải mái nói, “Anh đã sớm nói với chú rồi, anh ủng hộ liên hôn. Đối tượng liên hôn là Vĩnh Tinh thì không phải là càng tốt sao?”
Anh y từ khi nào lại cởi mở như vậy???
Lâm Dục Thư không khỏi cảm thấy kỳ quái, lại không biết là kỳ quái chỗ nào… Nhưng Tống Khải Minh đúng là rất được, thật sự có tài.
Lâm Dục Thư đang muốn hỏi anh y sao lại có thể chấp nhận chuyện này, thì anh y nói tiếp: “Vậy đối tượng liên hôn là con cả của Thiệu Chấn Húc à?”
“?”
“Anh chị đều cảm thấy không tệ đâu, hai đứa tuổi tác xấp xỉ, thân phận cũng thích hợp.”
“…”
“Nhưng nếu bắt ở rể thì chú lại phải suy xét. Đương nhiên, anh chị vẫn tôn trọng lựa chọn của chú.”
Quả nhiên là ông nói gà bà nói vịt, không cùng một tần số. Lâm Dục Thư vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa cảm thấy áp lực lại bắt đầu đổ lên đầu mình. Nếu cứ để Tống Khải Minh mơ mơ hồ hồ giúp y come out thì có vẻ cũng không tồi, nhưng xem ra đời không như là mơ.
“Thật vậy?” Y hỏi, “Anh chị thật sự tôn trọng lựa chọn của em?”
“Đúng vậy, chú lớn như vậy rồi còn gì.”
“Vậy nếu em là ——”
Lời đã đến bên miệng, Lâm Dục Thư vẫn nuốt trở về. Come out qua điện thoại xem chừng cũng không nên.
“Nếu là cái gì?”
“Không có gì. Chuyện liên hôn là hắn thuận miệng nói thế thôi, anh đừng tưởng là thật.”
Cúp điện thoại, Lâm Dục Thư xử lý công việc tồn đọng suốt cả tuần.
Tự truyện của Thiệu Chấn Bang đã bước vào giai đoạn chế tác, chừng hai tháng nữa là có thể đưa ra thị trường. Thông báo bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt cũng đã được gửi vào mail, nhưng còn chưa xác định sẽ an bài Thiệu Quang Kiệt đi đâu tiếp theo.
Lâm Dục Thư reply mail xong thì điện thoại nội tuyến réo.
“Tổng giám đốc Lâm, anh có thể xuống văn phòng tổng giám đốc Thiệu được không? Có chút việc cần anh hòa giải một chút.”
“Hòa giải?”
“Về chuyện bàn giao…”
Bên kia chỉ cần nói vài từ ngữ mấu chốt, Lâm Dục Thư đã biết là chuyện gì. Đi vào văn phòng Thiệu Quang Kiệt, quả nhiên thấy Tống Khải Minh và trợ lý của Thiệu Quang Kiệt, cùng với họ Lý bên ban hành chính.
“Sếp Lâm à, là như vậy,” Lý tổng giám giải thích, “Sau khi sếp Thiệu bãi nhiệm…”
“Tôi biết rồi.” Lâm Dục Thư tiếp lời, “Văn phòng hẳn là nhường lại cho sếp Tống.”
“Gấp như vậy sao?” Trợ lý của Thiệu Quang Kiệt cãi lại, “Sếp Thiệu còn chưa chốt sẽ tới chỗ nào, lại sắp tết rồi, nhất định phải đúng lúc này đòi đổi văn phòng làm gì?”
Lâm Dục Thư hỏi: “Sếp Thiệu đâu?”
“Không đi làm.” Tống Khải Minh lười biếng dựa vào cạnh cửa. Rõ ràng hắn là trung tâm của sự việc tranh chấp, lại làm bộ như không liên quan gì tới mình.
“Vấn đề không phải vội hay không vội,” họ Lý khó xử nói, “Đây là quy trình bình thường thôi, nhân sự đã thông báo xuống dưới rồi, xin hãy phối hợp một chút.”
“Không phải tôi không phối hợp, đây là anh đang làm tôi khó xử.” Trợ lý nói, “Sếp Thiệu hiện tại không liên hệ được, anh ấy trở về nếu thấy văn phòng của mình đã bị đổi thì tôi phải giải thích sao đây???”
“Nhưng chuyện này cũng không thể hoãn mãi không làm đúng không?”
“Có thể làm chứ, nhưng trước tiên hãy hỏi ý sếp Thiệu đã.”
Hai người dần dần bắt đầu tranh cãi, Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh, Tống Khải Minh lại nhún vai, tỏ vẻ “đây cũng không có biện pháp”. Thật ra hắn có biện pháp, chỉ cần hắn nể mặt mũi, không tranh giành nữa là được. Nhưng hắn không tỏ thái độ thì phía hành chính dĩ nhiên cũng chỉ có thể theo lệ mà làm.
Một bên là trợ lý sếp cũ, một bên là sếp, đồ đần cũng biết đắc tội bên nào đỡ mệt hơn.
“Được rồi.” Lâm Dục Thư cắt ngang, nhưng cũng không hòa giải, “Phòng này để sếp Tống dọn vào, cứ như vậy đí.”
“Sếp Lâm, vậy không tốt lắm đâu.” Trợ lý nhíu mày, “Tôi biết nói sao với sếp Thiệu?”
“Có vấn đề gì kêu hắn tìm tôi.”
Nếu Lâm Dục Thư đã lên tiếng, trợ lý cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ đành bắt đầu thu thập đồ đạc của Thiệu Quang Kiệt.
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh nhiều ít có chút cổ quái. Lần này y chắc chắc không phải là ảo giác.
“Em không sợ bọn họ nói xấu?”
Ra ngoài hành lang, đi đến bên cửa sổ, Tống Khải Minh đưa mắt nhìn vào cô trợ lý đang lúi húi trong văn phòng, hỏi.
“Sớm muộn mà thôi.” Lâm Dục Thư có chút bất chấp, “Hẳn là mọi người đã bắt đầu nói.”
“Không sao.” Tống Khải Minh nâng tay lên, không chút kiêng kỵ nhéo mặt y, “Chờ chúng ta tổ chức hôn lễ xong, bọn họ cũng không còn gì để nói.”
Lâm Dục Thư nghiêng đầu né đi, “Hôn lễ?”
Lão già Đức này sao cứ đòi tiến độ nhanh như vậy?
“Không phải anh hai em đã đồng ý liên hôn rồi sao? Tuy chúng ta ở bên nhau chưa lâu, nhưng chuyện liên hôn đã nói xong rồi.”
Nhắc tới việc này, Lâm Dục Thư liền có chút câm nín.
“Anh hai tưởng là cùng Thiệu Trân Nhuế liên hôn.”
“Cái gì?” Tống Khải Minh vẻ mặt khó hiểu, “Nhưng anh nói là cùng anh mà.”
“Khi đó anh hai uống nhiều chưa?”
“Được rồi.” Tống Khải Minh suy tư sờ sờ cằm, “Lát nữa anh lại đến gặp anh ấy.”
“Đừng!” Lâm Dục Thư vội cản, “Đêm em sẽ tự nói. Đừng làm cho em thêm phiền.”
“Vậy được rồi, vé máy bay vẫn đặt chứ?”
Tống Khải Minh đặt vé mùng bay đi Đức, hai người ai về nhà nấy cho qua giao thừa rồi sẽ bay. Lần này đi Đức có vui vẻ nổi hay không, hai người chỉ có thể xem tình hình đêm thế nào… Tùy cả vào việc Lâm Dục Thư come out có thuận lợi hay không.