Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa thu là mùa không có cảm giác tồn tại, bạn vừa mới nhận ra mình nên đổi sang quần áo mùa thu, hết một cơn mưa thì áo khoác thu bình thường đã không chắn được lạnh, chỉ chớp mắt mùa đông liền bắt đầu.
Cơ thể của Lương Huyên và Lý Dật Sơ đang ở thời điểm phát triển nhanh chóng, quần áo năm ngoái năm nay đã không mặc vừa nữa. Lúc Lý Dật Sơ vừa tới Lương gia, vì cậu thấp hơn Lương Huyên một đầu nên Lưu Phàm nghĩ quần áo anh bận không vừa có thể đưa cho cậu, tiết kiệm không ít tiền. Có điều Lý Dật Sơ mới mặc một lần đã bị Lương Trường Bình bắt cởi ra. Ông không cho phép cậu mặc quần áo Lương Huyên bỏ đi, tuy rằng tự Lý Dật Sơ chẳng thấy có gì không ổn. Người khác có hai đứa con, đứa nhỏ mặc đồ không vừa với đứa lớn nữa là chuyện rất bình thường.
Có điều trong nhà này lời Lương Trường Bình là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám cãi lời ông. Bởi vậy hằng năm vừa đến lúc chuyển mùa thì Lưu Phàm liền dẫn hai đứa trẻ ra cửa hàng mua quần áo. Bọn họ giờ đã lớn hơn nên bà mới đưa tiền cho tự đi mua.
Hai người đều là loại không để ý đến chuyện ăn mặc, lần nào cũng mua kiểu đơn giản nhất trong cửa hàng. Chiều cao bọn họ cũng ổn, quần áo bình thường mặc lên người khá đẹp mắt. Có điều năm nay không biết ngọn gió nào thổi tới, quần áo thịnh hành toàn là kiểu hoa hòe hoa sói. Hai người vào cửa hàng hay đến, trên móc treo trong kệ hoặc là áo lông vàng kim rực rỡ, hoặc là quần jeans đáy thụng lủng lỗ chỗ, nhìn thiệt nhức mắt.
Lý Dật Sơ liên tục lướt qua một loạt áo trên tường, vất vả lắm mới chọn được một cái áo khoác ngắn màu xám tro, đưa cho Lương Huyên, “Anh thử cái này xem.”
Lương Huyên nhận lấy, không thèm nhìn mà đi thẳng vào phòng thử đồ, mặc xong bước ra, “Thế nào?”
Lý Dật Sơ lòng vòng nhìn hai bên, cười nói, “Đẹp trai.”
Lương Huyên hỏi nhân viên cửa hàng, “Xin hỏi, áo này còn cỡ nhỏ nhất không?”
Nhân viên cửa hàng nhìn nhãn hiệu, tiếc nuối nói, “Không còn, kiểu ấy chỉ còn một chiếc này.”
Lương Huyên cởi áo ra đưa lại cho nhân viên, “Vậy chúng tôi tìm thêm chút nữa đi.”
Lý Dật Sơ không hiểu hỏi, “Anh mặc hợp lắm đó, sao lại không muốn?”
Lương Huyên nắm lấy vai cậu đẩy cửa ra, “Xem thêm một chút.”
Hai người tiếp tục dạo thêm mấy cửa hàng, không ngờ quần áo năm nay lại kỳ dị như thế, phong cách thịnh hành đều là loại mặc lên người một giây sau biến thành xã hội đen, tiệm nào cũng phải nhìn không rời mắt mới có thể tìm được một hai thứ xem như khoan khoái nhẹ nhàng, mà mấy thứ này kích cỡ lại không giống nhau, Lương Huyên liền chẳng muốn mua.
Thẩm mỹ của con người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Lý Dật Sơ liên tục nhìn không ít quần áo có phong cách tương tự, đương nhiên sẽ cảm thấy loại quần áo này cũng không đau mắt như lúc ban đầu. Cậu kiếm ra một bộ rồi nói với Lương Huyên, “Em đi thử cái này nha?”
Lương Huyên nhìn sang, là một chiếc áo khoác da màu đen điểm một ít lông, bên trong là áo thun màu bạc. Anh vừa thấy đã cảm giác bộ đồ này chẳng hề hợp với Lý Dật Sơ, thế nhưng không hiểu sao lại muốn nhìn thử xem cậu mặc nó sẽ thành bộ dạng gì, bởi vậy liền tự mình lấy xuống cho cậu đi thay.
Đợi đến khi Lý Dật Sơ mất tự nhiên bước ra, Lương Huyên nhịn cười vòng quanh cậu nhìn một lượt xong mới nói, “Em mặc cái này y như thỏ con nhà chúng ta mặc quần áo người, chả ra ngô ra khoai gì.”
Lý Dật Sơ, “…”
Ví dụ cái kiểu gì vậy chứ!
Lý Dật Sơ có gương mặt thon dài sạch sẽ lương thiện, mặc loại áo thun tua rua bó sát người và áo khoác da màu đen giống mấy tên lăn lộn giang hồ chiếu trong ti vi buổi tối, hoàn toàn chẳng hợp với cậu.
Lý Dật Sơ đang chuẩn bị về phòng đổi lại quần áo thì bên tai lại nghe một giọng nữ quen thuộc, “Ấy dà em trai Dật Sơ mặc bộ đồ này nhìn đẹp đó!”
Hứa Phán cầm ly sữa nóng đang kéo cánh tay Tống Tân Dư từ ngoài cửa hàng vào, phía sau còn một nam sinh xa lạ đi theo. Tống Tân Dư nhìn thấy Lương Huyên bên này liền cười chào hỏi anh.
Hứa Phán tới cạnh Lý Dật Sơ, bình luận, “Bộ này tôn chiều cao của cậu lên, lại rất có sức sống, mua nó đi!”
Lương Huyên, “Không được, áo khoác này không hợp với em ấy.”
Hứa Phán bĩu môi, “Dật Sơ mặc chứ đâu phải cậu mặc, quản nhiều như vậy làm gì?”
Lý Dật Sơ giật nhẹ góc áo, cười nói, “Lương Huyên nói rất đúng, mình không hợp với loại quần áo này.”
Hứa Phán kéo kéo Tống Tân Dư bên cạnh, “Tân Dư cậu nói xem, Dật Sơ mặc áo này thế nào?”
Tống Tân Dư liếc mắt nhìn Lương Huyên một cái mới nói, “Đúng là không tệ, có điều mua quần áo là do sở thích mà, phải để Lý Dật Sơ tự chọn.”
Lương Huyên nhìn quanh đống đồ treo trên tường, chọn một chiếc áo bông dày màu nâu, lấy xuống đưa cho Lý Dật Sơ, “Lại thử cái này xem.”
Lý Dật Sơ trực tiếp cởi áo khoác da, mặc nguyên áo thun vậy khoác áo bông lên người. Lương Huyên cúi đầu kéo dây kéo cho cậu, sau đó giật nhẹ hai vai cậu nói, “Cái này không tệ.”
Cậu bạn đi cùng Hứa Phán cũng lên tiếng, “Đúng, kiểu này nhìn đẹp hơn cái ban nãy.”
Hứa Phán chép miệng, “Không thể hiểu nổi thẩm mỹ của đám con trai các cậu.”
Lý Dật Sơ mỉm cười nhìn cô, “Cậu không cần hiểu.”
Lương Huyên chỉ vào chiếc áo hỏi nhân viên cửa hàng bên cạnh, “Kiểu này còn cỡ lớn nhất không?”
Nhân viên cửa hàng, “Có.”
Lương Huyên thoải mái nói, “Vậy lấy thêm một cái cỡ lớn nhất, gói chung lại.”
Lý Dật Sơ, “Anh không thử à?”
Lương Huyên, “Cần gì thử, mặc vào cũng đâu khác mấy.”
Hứa Phán theo bản năng nói, “Các cậu là muốn mặc tình nhân — khụ khụ…” Chữ cuối cùng bị chính cô nuốt lại vào miệng.
Mấy người trẻ tuổi cùng nhau ra khỏi cửa hàng. Nam sinh sau lưng bọn họ trước tiên chạy đến tiệm đồ ngọt cách đó không xa mua năm cây kem, đưa cho mỗi người một cây. Tiệm kem kia là đại lý nổi tiếng, giá của mấy cây kem này đã đủ cả một tuần tiền cơm của Lý Dật Sơ. Cậu và Lương Huyên nhận kem xong cảm thấy thật ngại ngùng, bọn họ vốn không quen biết chàng trai này, dù sao cũng không thể để người ta tiêu tiền.
Vì vậy Lương Huyên nói, “Hai bọn mình đều mua xong quần áo rồi, các cậu còn việc gì không? Đã tình cờ gặp nhau thì chi bằng tìm chỗ ăn chút gì đi?”
Hứa Phán và Tống Tân Dư dư không hẹn mà cùng nói, “Được đó được đó.”
Lương Huyên nhìn xung quanh, muốn tìm xem đi đâu thì tốt. Hứa Phán nói, “Không bằng đi hát đi? Bên kia có một KTV, vừa có thể ca hát lại còn có thể ăn đồ ăn vặt, so với việc ngồi tán gẫu thì thú vị hơn nhiều!”
Đề nghị này được mọi người chấp nhận ngay. Mấy người bọn họ, bàn về quan hệ thì chỉ có Hứa Phán là tương đối quen thuộc với Lương Huyên và Lý Dật Sơ. Tống Tân Dư và Lương Huyên từng có một đoạn gút mắc, nếu thật sự phải ngồi chung một chỗ tán gẫu thì e là sẽ rất tẻ nhạt.
Nam sinh đi cùng hai cô gái ra vẻ tự nhiên giới thiệu với Lương Huyên và Lý Dật Sơ, “Tôi tên Trâu Lỗi, các cậu thì sao?”
Lý Dật Sơ nhiệt tình nói, “Tôi là Lý Dật Sơ, đây là Lương Huyên, anh ấy và hai người đẹp này là bạn cùng lớp.”
Trâu Lỗi cười nói, “Thật có phúc.”
Vừa vào KTV Trâu Lỗi liền chọn một bản song ca nam nữ, muốn hát chung với Tống Tân Dư. Tống Tân Dư từ chối nói không, cậu ta lại chẳng thèm để ý mà nói, “Bài này đơn giản lắm, cậu hát chung là được.”
Cuối cùng hết cách, Tống Tân Dư đành theo cậu ta bước ra trước màn hình ca hát.
Hứa Phán ngồi bên cạnh Lương Huyên nói, “Nhìn ra rồi chứ? Cậu bạn này có ý với Tống Tân Dư, có điều Tống Tân Dư lại thấy cậu ta rất phiền, bởi vậy hôm nay mới lôi kéo mình theo làm kỳ đà cản mũi, muốn để mình nói rõ chuyện này giúp.”
Lương Huyên, “Sao cậu ấy không nói thẳng?”
Hứa Phán, “Mình hỏi rồi, cậu ấy nói người lớn hai nhà có quan hệ rất tốt nên không thể làm ồn ào cứng rắn quá, đành kéo dài chưa nói.”
Hứa Phán thở dài một tiếng dựa vào ghế sopha, “Hết người này đến người khác đi tìm chết ha — Cậu nói xem, người ta có tới vị sứ giả hộ hoa thứ bao nhiêu rồi, mình thì sao? Đến một người thổ lộ còn không có.”
Lý Dật Sơ cười nói, “Điều này nói rõ một vấn đề.”
Hứa Phán, “Vấn đề gì?”
Lý Dật Sơ, “Cậu vẫn luôn bị người khác yêu thầm.”
Hứa Phán, “…”
Lương Huyên mỉm cười, tay khẽ đẩy đầu Lý Dật Sơ xuống, an ủi Hứa Phán, “… Dật Sơ nói rất có lý.”
Hứa Phán trừng mắt nhìn hai người bọn họ, “Người no chẳng hiểu lòng kẻ đói, một chút thông cảm cũng không có.”
Lý Dật Sơ không biết Hứa Phán đã sớm nhận ra quan hệ giữa mình và Lương Huyên, bởi vậy không nhận ra ý trêu ghẹo bọn họ trong lời cô. Cậu đang chuẩn bị thành khẩn an ủi thì lại nghe giọng Tống Tân Dư trong loa truyền tới, “Lương Huyên, hai ta song ca một bài đi.”
Trâu Lỗi đã hát xong, đang đứng bên cạnh uống nước. Vừa nãy cậu ta vốn muốn hát tiếp với Tống Tân Dư, có điều nhìn thấy bộ dạng cụt hứng của cô thì không miễn cưỡng nữa. Nào ngờ cậu ta mới vừa rời micro thì Tống Tân Dư liền gọi Lương Huyên. Trâu Lỗi nhìn Tống Tân Dư trong ánh đèn sặc sỡ của KTV, trên mặt cô bé là vẻ cẩn thận và mong đợi xen lẫn, dường như mọi ý đồ trong lòng đều viết hết lên mặt.
Tống Tân Dư nghĩ rất đơn giản. Lương Huyên nói với cô rằng anh đã có người trong lòng, thế nhưng giờ bạn gái ấy hiển nhiên không có mặt ở đây, bạn bè với nhau song ca một bài cũng đâu có gì quá đáng?
Trước giờ Lương Huyên không thích nói chuyện vòng vo tam quốc với người khác. Anh vừa định từ chối thì đã bị Lý Dật Sơ giành trước, “Ngũ âm Lương Huyên không đầy đủ, mình với cậu hát đi.”
Lương Huyên, “…”
Là ai mới hai ngày trước còn nói thích nghe anh hát nhất?!
Vươn tay không đánh người tươi cười, Lý Dật Sơ cười híp mắt đề nghị như vậy khiến Tống Tân Dư không thể làm cậu mất mặt, im lặng mấy giây xong mới nói, “Cũng được.”
Hứa Phán ngồi dưới che miệng cười trộm, nhích lại gần bên Lương Huyên hỏi, “Aida, phỏng vấn chút coi, bây giờ tâm trạng cậu thế nào?”
Lương Huyên, “…”
Vừa nãy anh chỉ sợ Lý Dật Sơ sẽ ghen, nhưng trên thực tế anh mới là người dễ ghen hơn cả! Rõ ràng hai người kia không có quan hệ gì, chỉ ngồi chung chỗ song ca một bài thôi mà anh đã thấy rất không thoải mái rồi.
Hứa Phán sớm nhận ra, Lương Huyên người này bình thường thoạt nhìn thành thục lạnh lùng, nhưng chỉ cần việc liên quan tới Lý Dật Sơ thì y như đứa nhỏ kém thông minh, kiểu gì cũng không thể nói lý. Cho nên giờ phút này lòng tốt của cô nổi lên, thấy anh bắt đầu cau mày liền lập tức chạy lên trước cắt ngang, “Toàn là các cậu hát, tốt xấu gì cũng cho mình hát một bài chứ.”
Cả đám ngồi trong KTV hơn hai giờ mới đi. Vừa bắt đầu Lương Huyên đã bị Lý Dật Sơ chụp cái mũ ‘Ngũ âm không đầy đủ’ lên đầu, đơn giản liền không hát nữa. Tuy rằng anh hát không tệ lắm, nhưng vì bình thường ít nghe nên không biết nhiều bài, toàn là mấy bản tình ca. Hát cho Lý Dật Sơ thì vẫn được, đổi lại đám người kia, anh chẳng muốn mở miệng.
Khí trời trở lạnh, Lý Dật Sơ đã quen với việc mỗi sáng chạy xong được nghỉ giữa giờ làm bài thì trên bàn sẽ có một bịch sữa tươi. Lương Huyên sợ cậu uống ngán nên muốn đổi khẩu vị. Có điều anh không thích uống sữa nên cũng không biết loại nào uống ngon, đành hỏi bạn cùng bàn Hứa Phán, “Trong căn tin trường có bán vài loại sữa, loại nào ngon hơn nhất?”
Hứa Phán, “Mình uống táo đỏ tương đối nhiều.”
Thế là Lý Dật Sơ có một tuần uống toàn sữa tươi vị táo đỏ, mãi đến khi bạn cùng bàn cậu chế nhạo, “Lý Dật Sơ cậu tới kỳ kinh nguyệt à?”
Lý Dật Sơ, “…”
Từ khi lớp bắt đầu triển khai tổng ôn tập, kiểm tra mỗi tuần là không thể thiếu. Buổi tối Lương Huyên tự học xong đến bên ngoài phòng học Lý Dật Sơ rút bài kiểm tra của cậu ra xem, nhìn thấy một vài sai lầm toàn do sơ ý liền gõ đầu cậu.
Lý Dật Sơ lại bày ra vẻ không chú ý như cũ. Lương Huyên thấy bạn cùng bạn cậu đi rồi mới bước vào phòng, ngồi bên cạnh chỉ vào bài thi nói, “Mấy sai lầm này sao có thể phạm phải hả? Em đã tính tới bước cuối cùng rồi, kết quả lại viết sai mẫu số, hoàn toàn mất hết điểm.”
Lý Dật Sơ vẫn cười ha hả nghiêng đầu nhìn anh, dường như không hề sợ anh sẽ tức giận chút nào.
Lương Huyên tiếp tục xem vài bài khác, đang chuẩn bị bỏ giấy xuống dạy bảo cậu một phen thì vừa nghiêng đầu qua liền thấy cậu chống cằm cười. Tất cả tức giận trong lòng anh đều tan biến, không thể làm gì khác hơn là cốc đầu cậu một phát, “Đúng là không có cách nào tức giận với em.”
Lý Dật Sơ vội vã cầm bài thi lại, nhảy nhót nói, “Đi thôi, không đi nữa là khóa cửa đó.”
Hai người đạp xe về tiểu khu nhà mình. Ngoài cổng có bà lão cầm một chiếc giỏ bán kem. Khí trời lạnh như băng thế này thì ai lại mua thứ đó chứ? Lý Dật Sơ dựng xe sang một bên gọi bà lão đang đi lại, móc tiền ra mua hai cây kem, đồng thời hiếu kỳ hỏi bà, “Sao giờ bà lại bán kem vậy ạ?”
Bà lão thoạt nhìn tinh thần không tệ, giọng nói cũng vang dội, “Con trai của bà bán thứ này mà, vốn là bán sỉ cho siêu thị lớn nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ lại nói hàng của nhà bà có thuốc khử trùng và chất phụ gia, bà nghe không hiểu. Siêu thị cũng không nhập hàng của nhà bà nữa.”
Lương Huyên nghĩ thầm bà lão này đúng là thành thật, thốt ra mấy lời này thì còn ai dám mua kem của bà nữa chứ? Anh cũng đi tới hỏi, “Vậy con trai bà không tìm Bộ Thực phẩm kiểm tra sao?”
Bà lão, “Có tìm! Cũng đã chứng minh được là không hề có vấn đề gì. Có điều siêu thị sợ ảnh hưởng đến lợi nhuận nên sống chết gì cũng không muốn loại này nữa, nhất định phải tìm loại mới. Bà chỉ đành lấy ra bán một chút, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Bà lão thấy hai người quen mặt, nhận tiền hai cây lại đưa tận ba cây cho bọn họ. Hai nam sinh từ chối không được đành phải cầm lấy.
Có điều kem này nhất định không thể cầm về đến nhà. Nếu người lớn biết hai bọn họ ăn kem trong mùa đông thế này nhất định sẽ la rầy tới mấy ngày. Vì vậy hai người vừa lên lầu vừa ăn, cuối cùng lúc lên tới sân thượng chỉ còn lại một cây. Bọn họ ngồi xuống cạnh chuồng thỏ, Lý Dật Sơ cắn một miếng rồi đưa đến bên miệng Lương Huyên. Anh sợ cậu ăn nhiều đau bụng nên cắn một miếng hơn nửa cây, sau đó lạnh tới mức muốn chảy cả nước mắt.
Lý Dật Sơ che miệng hà hơi, lại bị biểu tình của Lương Huyên chọc cho cười không ngừng, “Ha ha ha…”
Một cục kem lớn trong miệng Lương Huyên không tan ngay được, ngậm vào dằn vặt không chịu nổi.
Lý Dật Sơ, “Lạnh lắm à?”
Lương Huyên lè lưỡi, “Dĩ nhiên –”
Lý Dật Sơ, “Em giúp anh.”
Lý Dật Sơ lại gần hôn lên miệng Lương Huyên, đầu lưỡi mang theo hơi ấm linh hoạt luồn vào khoang miệng anh, cuốn đi một phần kem nhỏ. Sau đó cậu nháy mắt hỏi anh, “Còn lạnh không?”
Lương Huyên cũng không trả lời cậu, ngay lúc Lý Dật Sơ đưa cây kem còn lại lên miệng chuẩn bị cắn thì anh kề đầu lại gần, cùng cậu mỗi người cắn một bên cây kem. Thỏ con nhảy đến giữa hai người sau đó ra sức chen lên đầu gối Lý Dật Sơ. Hai người đầu kề sát với nhau lại bị trò này phá bĩnh, đồng thời cúi đầu nhìn nó. Thỏ con lớn quá nhanh, hiện giờ cơ thể đã không còn dùng một cánh tay tóm sau lưng được nữa. Lương Huyên đành duỗi tay ra che ánh mắt nó lại.
Lý Dật Sơ, “Anh làm gì vậy?”
“Phi lễ chớ nhìn.” Giọng anh trầm xuống bao lẫn ý cười, hơi nghiêng người lành lạnh hôn lên môi Lý Dật Sơ.