Hình Danh Sư Gia (Nạp Thiếp Ký 3)

chương 159: bạch sắc lão ưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu Hân Long vừa kinh vừa mừng, luôn miệng cảm tạ Mạnh Thiên Sở trời cao soi xét. Lĩnh ban có lệnh, ai dám không nghe? Chúng phiên tử vội thu binh khí lại.

Tiếu Chấn Bằng hỏi: "Đại nhân, ngài vì sao nhìn ra Vu dịch trưởng không phải là hung thủ?"

"Dấu giày!" Mạnh Thiên Sở ngồi xuống chỉ dấu giày của Vu Hân Long, ở đó có mấy cọng cỏ xanh bị đạp nằm trong dấu giày này, giải thích: "Cỏ xanh trong dấu giày dính đất ướt còn chưa khô, nếu như hai thời thần trước đạp lên, bị thái dương phơi thế này nhất định đã khô cứng rồi. Ta kiểm tra hết mọi dấu giày của Vu dịch trường, thấy đất ướt trong đó còn chưa khô mặt, chứng tỏ là vừa mới hình thành. Còn người chết thì hai thời thần trước bị người giết, không có khả năng là Vu dịch trưởng giết được."

Tiếu Chấn Bằng giơ ngón tay cái lên rất khoa trương: "Lĩnh ban đại nhân đúng là phá án như thần! Có thể từ chi tiết nhỏ thế này phát hiện ra chân tướng, quả là quá lợi hại rồi...!"

Các phiên tử đều đồng thanh phụ họa, tiếng nịnh nọt vang lên không ngớt.

Vu Hân Long nói: "Phương Lãng võ công rất cao, địch nhân có thể không lưu lại dấu vết gì mà giết hắn, võ công nhất định là cao đến tầm mức không thể lường!"

Tiếu Chấn Bằng cười lạnh: "Không biết võ công của Phương Lãng so với Vu dịch trưởng thế nào?"

"Hơn kém không nhiều... Tiếu dịch trưởng, ngươi nói lời này là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ là trong số người của chúng ta ở đây, chỉ có ngươi là võ công cao nhất. Nếu như muốn nói có người chỉ trong phút giây mà giết chết Phương Lãng như vậy, ngoài ngươi không còn ai khác!"

"Tiếu Chấn Bằng! Vừa rồi Mạnh đại nhân đã nói qua, Vu mỗ chẳng phải là người giết Phương Lãng Phương huynh đệ, sao ngươi cứ bám lấy không buông là cái lý gì?"

Tiếu Chấn Bằng cười hắc hắc đáp: "Ta cứ lấy việc luận việc mà thôi, võ công ngươi tối cao, cho nên ngươi có khả năng giết chết Phương Lãng nhất. Không lưu lại dấu chân giết người đối với ngươi mà nói không phải là không có khả năng."

Vu Hân Long thản nhiên: "Nếu chỉ luận về võ công, ta tuy sánh với Phương Lãng và các huynh đệ cao hơn một chút, nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Nếu toàn lực mà đánh thì phải qua hai trăm chiêu mới có thể thắng hắn. Tất cả mọi người ở đây, bao quát cả ta e rằng không ai có thể làm được chuyện vô thanh vô tức một chiêu mà giết chết Phương Lãng. Húông chi, muốntrong vòng mấy chục trượng không để lại dấu vết gì tiếp cận Phương Lãng, ta làm không được. Võ công của họ ta hiểu rõ, ta làm không được điều này. Đừng nói gì chúng ta, e rằng chỉ cần là người thì đều không thể làm được điều đó, trừ khi người đó biết bay!"

Đúng a. Xung quanh người chết là đám đất mềm bị mưa lớn làm ướt, trong phương viên mấy trượng không có dấu chân người khác, hơn nữa vết thương trí mệnh này rõ ràng là loại vết đâm có đầu hình tam giác, vết thương ở đầu, không đến gần căn bản không cách nào đâm trúng, trừ khi cá nhân đó biết bay.

Nói đến bay, Hạ Phượng Nghi đột nhiên nghĩ đến con ưng màu trắng mà họ nhìn thấy bên bờ biển. Con ưng đó chụp con thỏ bay lên đám đá bỏ ra cho thỏ chết, rồi bay xuống mổ đầu hút não trong đó. Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi rùng mình: "Phu quân, có khi nào... con ưng màu trắng đó làm không?"

"Bạch sắc lão ưng?" Tiếu Chấn Bằng và mọi người không biết chuyện này, nghi hoặc hỏi.

Phi Yến kể lại chuyện ba người hôm qua thấy con ưng lớn bắt thỏ ăn óc của nó.

Nghe chuyện này, nữ phiên tử Chương Dật Lôi run giọng nói: "Thuyền lão đại đã nói, rất nhiều năm trước có một ngư phu chết oan ở vùng này, oán khí hóa thành một con ưng màu trắng, mổ phá óc của cừu nhân, ăn đi não tương của cừu nhân...!"

Nghe Chương Dật Lôi chuyển thuật lại chuyện cũ, Tiếu Chấn Bằng cùng mọi người đều nhìn về phía thuyền lão đại.

Thuyền lão đại cười cầu tài: "Đó chẳng qua là truyền thuyết từ thời xa xưa, tiểu nhân cũng không biết đó là thật hay giả, chỉ nghe mọi người kể lại vậy thôi."

Chương Dật Lôi hỏi thuyền lão đại: "Ông không phải là nói quẳng rượu thịt xuống biển thì oan quỷ sẽ không đến quậy phá hay sao? Sau đó tại sao chúng ta còn gặp phải trường gió bão kinh vậy?"

'Cái này.... hắc hắc, tiểu nhân cũng không biết vì sao a...., có thể là nó không vừa lòng..." Nói đến đây, thân người thuyền lão đại run run, nhìn nhìn lên trời, rồi cúi xuống hạ giọng nói tiếp, "Cũng có thể là trong số người của chúng ta đây có kẻ nó không thích, cho nên hóa thành bạch ưng đến kiếm chúng ta làm phiền..."

Mọi người tức thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, cùng nhìn về phía trời không.

Trời không ngoại trừ một vầng tịch dương đang gần sát biển và ráng hồng đầy trời, chẳng có loại chim gì. Con chim ưng trắng hôm qua bọn Mạnh Thiên Sở nhìn thấy chẳng biết đã bay đi đâu. Hay là nó đang ẩn tàng ở góc nào đó trên đảo, cười lạnh chờ bọn họ đơn độc thì mò tới đánh lén.

Mạnh Thiên Sở không tin vào truyền thuyết oán khí hóa thành ưng gì, nhưng con ưng có thể tập kích thỏ, đương nhiên cũng có thể tập kích người. Hôm qua thấy con ưng sãi cánh rộng gần trượng, khi đáp xuống nham thạch hắn nhìn thấy rất rõ là cái mỏ to của nó vô cùng sắc bén. Hắn không phải là động vật học gia, không biết lực đạo mổ của đầu con ưng đó thế nào, có thể mổ xuyên qua xương sọ của người hay không, và có thể hút ăn óc người được không.

Nhưng hiện giờ, người chết tử vong li kỳ như vậy, xung quanh không có dấu chân, phần đầu của người chết bị đâm xuyên. Trong khi đó, hôm qua hắn đã chứng kiến dán vẻ oai hùng của lão ưng, cho nên không dám dễ dàng bài trừ khả năng con ưng này ra mỏ giết người.

Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn mọi người, hỏi: "Hai thời thần trước đây, mọi người có nhìn thấy lão ưng màu trắng bay quanh đây không?"

Mọi người đừa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu. Phiên tử Vương Kim Hoa nói: "Từ hôm qua lên bờ tới giờ không thấy con ưng nào cả, đừng nói chi là bạch sắc lão ưng."

Phiên tử Thái Thanh Xung nói: "Đúng a, buổi trưa khi săn bắn, chúng tôi còn kỳ quái tại sao trên đảo này không có chim, có khi nào bị con ưng đó dọa sợ chạy hết rồi không?"

Phi Yến chen lời: 'Rất có khả năng! Con lão ưng đó thập phần hung mãnh, các vị chưa thấy qua con ưng đó đâu, bắt con thỏ lớn như là giởn chơi vậy. Hơn nữa, tôi và mợ chủ, thiếu gia của chúng tôi còn tận mắt chứng kiến con ưng đó mổ xuyên qua đầu con thỏ, ăn óc của nó. XUơng đầu của người chưa chắc đã cứng hơn xương sọ thỏ bao nhiêu, sọ của thỏ mà nó còn dễ dàng mổ thủng, thì muốn mổ xuyên đầu ăn óc người chẳng phải là chuyện dễ dàng hay sao?"

Chương Dật Lôi nói: "Nếu như là lão ưng làm, sao mọi nguời đều không thấy qua nó vậy?"

Tiếu Chấn Bàng đáp: "Cái đó đơn giản, con ưng này khẳng định là trốn ở đâu đó chứ không phải bay trên trời, nó tìm đúng thời cơ rồi mới bay lên không thấp thấp một chút, vọt xuống tập kích. Sau khi đắc thủ thì trốn vào trong rừng cây. Nó tuyệt không bay cao, mọi người đương nhiên không nhìn thấy rồi."

Mọi người nghe lời này đều vô cùng khẩn trương, giương mắt dò xét xung quanh. Nhưng bố phía gió núi lất phất, tiếng hoa cỏ rì rào, không hề có động tĩnh đặc biệt nào khác.

Mạnh Thiên Sở cúi người xuống lại, cẩn thận kiểm tra vết thương ở đầu người chết. Hắn lấy đao tới, cắt da đầu ra, vạch da đầu quan sát tình huống chung quanh cái lổ trên hộp sọ đó.

Sau khi xem xét xong, Mạnh Thiên Sở nhíu tít hai hàng chân mày, trầm tư suy nghĩ một hồi, xong mới từ từ đứng lên, bảo: "Được rồi, chúng ta không được tự mình dọa sợ mình nữa. Không cần biết là lão ưng làm hay là địch nhân nào mà chúng ta chưa biết ẩn tàng trên đảo làm, hay là một kẻ nào đó trong số chúng ta. Dù sao đi nữa thì phải tra ra chuyện này cho rõ, kéo hung thủ ra báo cừu cho Phương Lãng huynh đệ."

Vu Hân Long núi: 'Đúng! Đại nhân, ti chức lập tức mang nguời đi tìm kiếm triệt để khắp đảo này."

"Không cần. Đảo này nói lớn thì không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, đi quanh cả đảo cần ít nhất ba bốn thời thần (bảy tám giờ đồng hồ), nếu muốn tìm hết cả đảo này cho dù bỏ cả ngày cũng chưa chắc làm xong. Hiện giờ trời sắp tối rồi, chúng ta ngoài sáng kẻ địch trong tối, e rằng sẽ thua thiệt. Thôi để sáng ngày mai rồi đi tìm kiếm."

"Vâng!" Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng cùng khom người lĩnh mệnh.

Hiện giờ công tác bảo hộ Mạnh Thiên Sở và thê thiếp là quan trọng nhất, nhưng sơn động của Mạnh Thiên Sở quá nhỏ, không thể ở nhiều người như vậy. Kinh qua thương lượng, họ quyết định ở cách động khẩu không xa lập một doanh địa tạm trú trên chỗ khá rộng và bằng phẳng, tối đến chia thành hai tổ do Tiếu Chấn Bằng và Vu Hân Long cầm đầu trực. Họ luân canh với nhau thủ suốt đêm, đề phòng địch nhân đánh lén.

Tối hôm đó mọi việc bình thường, không có bất kỳ địch nhân nào xuất hiện.

Sáng ngày hôm sau, mọi công tác đều đình chỉ, họ tập trung lực lượng tìm kiếm địch nhân ẩn bí.

Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến được Vu Hân Long tự thân hộ vệ ở đỉnh núi nhỏ tra xét động tĩnh của bạch sắc lão ưng ở bốn phía, những người khác bao quát Thuyền lão đại, nữ phiên tử Chương Dật Lôi xuất động toàn bộ đi tìm kiếm địch tung có khả năng hay là bạch sắc lão ưng có thể ẩn tàng ở đâu đó.

Số cá bắt được hôm qua còn nhiều, hôm nay không cần lo cho chuyện thức ăn, hơn nữa trên đảo đầy ao vũng lớn nhỏ, còn tích khá nhiều nước ngọt do trận mưa lớn vừa rồi. Tiếu Chấn Bằng sau khi ăn cá nướng cho no xong, liền xuất phát.

Lần này Mạnh Thiên Sở nhấn mạnh là không cho phép phân tán, bài đội thành thế trận trường xà tiến hành tìm kiếm theo vết dầu loang, do đó lúc nào cũng có hai người có thể nhìn thấy hỗ trở cho nhau, một khi xảy ra chuyện là có thể phát giác lập tức.

Ba người Mạnh Thiên Sở và Vu Hân Long ở đỉnh núi tra xét tình huống. Kinh qua sự đề tỉnh của các phiên tử ngày hôm qua, Mạnh Thiên Sở giờ mới chú ý là trên đảo này không thấy loại chim gì. Con bạch sắc lão ưng nhìn thấy đó mấy ngày nay không thấy tung ảnh. Nếu như ba người không nhìn thấy trước một cách thật tế, họ còn cho đây chỉ là một thứ ảo giác sai lầm.

Tìm kiếm nhất mực tiến hành đến trời tối, Tiếu Chấn Bằng mới mang các phiên tử và thuyền lão đại lê thể xác mệt mỏi trở về. Kinh qua tìm kiếm theo thế kéo lưới, họ không phát hiện tung tích địch nhân gì, và cũng không phát hiện dấu vết khả nghi. Đương nhiên, con bạch sắc lão ưng đó cũng không lộ diện. Đồng thời, họ cũng không phát hiện mãnh thú lớn nào.

Tối đến, mọi người tụ tập trên bờ biển, vừa nướng cá vừa nghi luận về chuyện này. Do địa phương nạn nhân tử vong là một vùng trống trải và bằng phẳng, nạn nhân Phương Lãng lại là cao thủ tuyển chọn kỹ trong Đông Hán mà ra, địch nhân võ công có cao đến đâu đi nữa, trong khu vực rộng lớn như vậy không thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận rồi một chiêu lấy mạng. Điều giải thích tốt nhất chính là không có dấu chân ở gần, cho nên, nói đi nói lại, mọi người cơ bản tán thành và nhất trí ở một điểm: hung thủ có khả năng là con ưng lớn thần bí đó. Nếu là người, ai có thể làm được chuyện trong vòng mười trượng có thể đạp bùn không dấu vết đến sát giết người chứ (Cao thủ võ công trong tiểu thuyết võ hiệp thì có thể, nhưng điều đó không thuộc phạm vi thảo luận của sách này).

Nếu như là người thật, thì cho dù là cao thủ võ công, mọi người cũng không cảm thấy khủng khiếp cho mấy. Nhưng khi đối mặt với con bạch sắc lão ưng thần thần bí bí kia, ai nấy cũng kinh tâm khiếp đảm.

Bàn tính cả buổi trời mà không có biện pháp đối phó nào. Đối với thứ này, Mạnh Thiên Sở cũng vô kế khả thi.

Đêm đó, họ tiếp tục tăng cường giới bị.

Trong sơn động, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến một phải một trái dựa vào người Mạnh Thiên Sở, nhìn đống lửa nhỏ phía trước đến xuất thần.

Hạ Phượng Nghi hỏi: "Phu quân, chàng nói coi có phải là con ưng lớn đó giết chết Phương Lãng thật không?"

Phi Yến giành nói: "Khẳng định là thật rồi, thiếu gia nói rồi, trong phương viên mười trượng không có dấu chân của người khác, trừ con ưng đó, còn ai có khả năng bay ở không trung giết người?"

Mạnh Thiên Sở khẽ thở dài, lắc lắc đầu.

Hạ Phượng Nghi nhìn thấy thần tình của Mạnh Thiên Sở có điểm không ổn, ôm cánh tay hắn hỏi: "Phu quân, thiếp cứ cảm thấy con ưng đó mà mổ chết người là quá khó tin rồi, và từ trước đến giờ thiếp chưa bao giờ nghe có con chim ưng nào mổ chết người cả."

"Đúng vậy...!" Mạnh Thiên Sở thở dài, nhìn ra ngoài động, đắn đo một chút, ôm đầu hai cô gái cho ba người chụm lại với nhau, xong hắn mới hạ giọng nói, "Án này không có đơn giản như vậy đâu...., cho dù thế nào, chúng ta cũng phải cẩn thận đủ mọi thứ. Hai nàng là bảo bối ruột của ta, ở trên đảo này võ công của ta không đủ bảo hộ cho hai nàng bình an, do đó chúng ta chỉ có thể dùng trí tuệ, không thể làm ẩu..."

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều không biết mấy lời kỳ lạ này của Mạnh Thiên Sở là ý gì, đều ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong ánh mắt đều hiện vẻ lo lắng.

Mạnh Thiên Sở hôn hít hai nàng, khẽ bảo: "Không cần biết ra sao, ta bảo chứng là chúng ta nhất định bình bình an an trở về nhà.Yên tâm đi!"

Sang ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở lệnh cho thuyền lão đại tiếp tục đóng thuyền, bảo Vu Hân Long tự thân dẫn đầu phụ trách bảo hộ Mạnh Thiên Sở và hai nàng, nữ phiên tử Chương Dật Lôi tiếp tục chế đồ gốm, Hạ Phượng Nghi làm phụ. Mạnh Thiên Sở thì bắt cá, Phi Yến chịu trách nhiệm nướng. Những người khác được Tiếu Chấn Bằng dẫn đi săn bắn. Lần này họ vẫn cẩn thân y như cũ, đặc biệt là chú ý ở không trung xem có bạch sắc lão ưng xuất hiện hay không. Rất may chẳng có sự tình gì phát sinh, con ưng không hề xuất hiện.

Suốt ba ngày trời, mọi chuyện đều bình an vô sự, mọi người từ từ buông lỏng hẳn đi.

Sang ngay thứ tư, trời vừa hưng hửng sáng, Mạnh Thiên Sở chợt tỉnh dậy. Hắn vương vai hứng trí, ôm Hạ Phượng Nghi và Phi Yến còn say sưa giấc nồng đòi tập luyện chuyện vợ chồng. Hai nàng vốn đang ngủ say, bị hắn vừa day vừa kéo sờ mó một hồi cũng bắt đầu hứng trí, thế là nàng trên nàng dưới phục thị cho hắn như lên đảo bồng lai sống trong tiên cảnh.

Ba người đang tình chàng ý thiếp nóng bỏng sôi trào, chợt nghe bên ngoài có một nam nhân khẩn trương gọi: "Đại nhân! Lĩnh ban đại nhân! Không xong rồi!"

Mạnh Thiên Sở đang là chàng thư sinh trong mộng sắp đến bờ tiên cảnh, không chú ý gì, nhưng Hạ Phượng Nghi và Phi Yến thì nghe được, tức thì đình chỉ hẳn động tác.

Mạnh Thiên Sở vừa định lên tiếng hỏi, chợt nghe ở ngoài động có tiếng nam nhân la hét: "Lĩnh ban đại nhân! Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!"

Lần này thì Mạnh Thiên Sở nghe được, ôm thân thể trần trụi của Hạ Phượng Nghi quay đầu ra hỏi: "Ai vậy? Là Vu dịch trưởng hả?"

"Dạ, chính là ti chức. Đại nhân, không xong rồi! Từ Tiểu Bân chết rồi...!"

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều cả kinh, nhảy vọt vào lòng Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở ôm hai nàng, lớn tiếng hỏi: "Sự thể thế nào?"

"Vừa mới phát hiện ra thôi, Từ Tiểu Bân chết rồi, đỉnh đầu bị... bị mổ thủng một cái động, giống hệt Phương Lãng!"

"Bảo hộ hiện trường, ta lập tức đến!" Mạnh Thiên Sở hôn hai nàng, ngồi dậy mặc y phục. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cũng mặc y phục theo, ba người ra ngoài động.

Mạnh Thiên Sở mở cửa cách li, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mới hừng sáng, Từ Tiểu Bân ra rừng đại tiện, nhất mực không trở về. Huynh đệ trực nhật phát hiện không ổn, đi tìm khắp nơi, phát hiện hắn đã chết rồi."

"Ở đâu?"

"Ở trong mấy lùm cây bụi ở phía trước!"

"Ai là người phát hiện ra trước?"

"Chương Dật Lôi. Cô ta và hai huynh đệ khác cùng tôi phụ trách trực từ nửa đêm đến sáng."

"Gọi cô ta lại đây."

Chương Dật Lôi thần tình khẩn trương bước tới, cung thân thi lễ.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cô đem chuyện kể lại một lượt đi."

"Dạ, căn cứ an bài của Vu dịch trưởng, từ đầu hôm đến nửa đêm do Tiếu dịch trưởng cầm đầu Thái Thanh Xung, Vương Kim Hoa và Tử Tiểu Bân trực. Nửa đêm còn lại do Vu dịch trưởng cầm đầu tôi và Tô Văn ba người trực. Vu dịch trưởng ở hướng cửa động, tôi và Tô Văn chia ra ở hai hướng trên dưới của doanh địa canh. Khi trời hừng đông, còn chưa sáng hắn, Từ Tiểu Bân đi ngang qua chổ tôi cười nói là đi vệ sinh, rồi vào trong đám cây cỏ phía trước. Qua một lúc lâu hắn không quay lại, tôi hơi khẩn trương, lớn tiếng gọi nhưng không nghe trả lời. Lúc này Vu dịch trưởng tỉnh lại, hỏi tình huống gì, bảo tôi đi xem xét thử. Lúc này trời đã sáng, tôi vừa tới là phát hiện hắn đã chết trong đám cây bụi rồi."

"Trừ ngươi ra, còn có kẻ nào khác đến hiện trường không?"

"Không có, Vu dịch trưởng nghe tôi nói vậy, liền bảo chúng tôi không được đến đó, ông ta đến báo cho đại nhân ngài trước, chúng tôi thủ ở đây mãi cho đến khi đại nhân đến."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, hỏi rõ phương hướng thi thể, bước tới mấy chục bước liền thấy một thi thể nằm co rúc trong bụi cây. Theo y phục mà xét, thì đây chính là Từ Tiểu Bân.

Mạnh Thiên Sở tra xét tình huống chung quanh, sau đó tránh những chổ có thể lưu lại dấu vết, đến cạnh thi thể.

Vết thương trí mệnh của Từ Tiểu Bân chính là ở phần đầu. Đó là vết thương hình tam giác to bằng ngón tay, xương sọ bị vỡ, phần não tương ở bộ vị tương ứng bị mất đi một ít. Quanh vết thương có dính máu và một ít não tương trăng trắng. Y phục vẫn còn hoàn chỉnh, không có vết tích đánh đấu rõ rệt gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio