Trước đó Mạnh Thiên Sở quan sát khối đá xanh qua kính hiển vi, phát hiện trên bề mặt có chỗ dính da đầu người, ở mặt dưới lấy được nguyên cả dấu tay. Tuy khối đá xanh này là để lót chân, nhưng bồn chứa không có nước, nước ở thì đặt ngay trong nhà bếp luôn, cho nên mấy ngày này không ai đến vườn sau, vì thế dấu tay trên khối đá không bị phá hỏng gì.
Mạnh Thiên Sở đến linh đường rót ly trà đưa cho Lâm Nhược Phàm uống, chủ yếu là để lấy dấu tay của nàng ta. Đương nhiên, hắn cũng thuận tiện biểu kỳ chút quan tâm của mình, không ngờ Lâm Nhược Phàm cảm kích cùng cực, trong lòng quả là có tư vị rất khác.
Lấy được vân tay trên chung trà xong, sau khi so sánh với thứ lấy được trên khối đá xanh, xác định đồng nhất, chứng minh vân tay ở mặt sau khối đá xanh đó là của Lâm Nhược Phàm. Và như vậy có thể nói, Lâm Nhược Phàm đã dùng khối đá xanh này đánh ngất Hải Trụ Tử.
Lâm Nhược Phàm nghe Mạnh Thiên Sở nói đã điều tra ra mình là chân hung mưu sát Hải trụ Tử, thân người mềm nhũn ra, dựa vào cây quế, từ từ ngồi xuống đất, phảng phất như xương cốt toàn thân đã bị rút đi hết.
Hải Đại Sơn nghe lời này, tức thì hoảng thần trí, đứng ngày dậy nhìn Lâm Nhược Phàm dưới cây quế, rồi thu hồi mục quang, run rẫy bước tới trước Mạnh Thiên Sở, quỳ sụp xuống đất, đôi mắt già hỗn trọc đầy vẻ đau thương: "Sư gia... cầu xin ngài..., đừng có hỏi nói nữa, đều là do tôi làm hết, các vị chẳng phải là cần một người nhận tội kết án là xong hay sao? Bắt tôi là được rồi! Là tôi tức giận đứa con ngỗ nghịch, nhất thời không kiềm chế được lòng giết nó, không có liên quan gì con vợ của Trụ Tử. Cầu xin ngài, hãy tha cho nó đi, bắt tôi đi, muốn giết muốn làm gì cứ hãy trút lên người tôi, cầu xin ngài mà..." Nói xong, ông ta dập đầu lia lịa, khiến cho đá xanh vang lên mấy tiếng bịch bịch.
Mạnh Thiên Sở dằn lòng không đến đỡ dậy, hai mắt nhìn xoáy vào Lâm Nhược Phàm quỵ dưới gốc cây, lạnh lùng hỏi: "Hải phu nhân, cô nhẫn tâm nhìn cha chồng của cô chịu tội thay cho cô hay sao?"
Lâm Nhược Phàm rúng động thân người, từ từ ngẩn đầu nhìn Mạnh Thiên Sở. Lúc này, vầng trăng không biết lén trốn vào đâu sau tầng mây, hậu viện ảm đạm hẳn lại. Lồng đèn trong tay Mạnh Thiên Sở khuất sau bồn nước, thân ảnh của Lâm Nhược Phàm co rúc trong bóng tối, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn cảm giác rõ ánh mắt của nàng, đó là ánh mắt thê lương và bất lực, và đang dần chuyển sang kiên định.
Lâm Nhược Phàm vịn cây quế đứng lên, bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, đỡ Hải Đại Sơn dậy, dịu giọng nói: 'Công công,con dâu sau này không thể phục thị lão nhân gia người rồi, người hãy bảo trọng." Sau đó, nàng quay lại nói với Mạnh Thiên Sở: "Là tôi đánh chết phu quân Hải Trụ Tử của tôi, chẳng liên quan gì đến công công, các người cứ bắt tôi đi..."
Hải Đại Sơn kéo Lâm Nhược Phàm bật ra sau lưng, hoảng loạn nói với Mạnh Thiên Sở: "Không không, nó nói bậy đấy, không phải nó, là tôi giết!"
Mạnh Thiên Sở nói: 'Ta cần biết chân tướng của án này, Hải đại thúc, ông không cần phải bao che. Ta đã tra rõ rồi, con trai Hải Trụ Tử của ông không phải là ông giết, mà là con dâu ông đánh ngất đi rơi vào trong bồn nước ngộp chết. Do đó ông nếu cứ nói như vậy nữa, chẳng những không cứu được con dâu ông, mà còn mắc tới làm giả chân tướng liên lụy tội vào, sẽ bị phạt ngục tù đó!"
Hải Đại Sơn ngẩn người, phảng phất như bước đến cuối đường rồi mới biết đó thì ra là một cái vực sâu.
Lâm Nhược Phàm cười thảm não, nói với Hải Đại Sơn: "Công công, cái này là do mệnh, mệnh đã chú định cho con không thể sinh con lưu lại hương hỏa cho Hải gia rồi..."
"Hương hỏa?" Mạnh Thiên Sở chợt dậy lên niềm chua xót khó hiểu, nhìn về Lâm Nhược Phàm xinh đẹp tuyệt trần, cười khổ hỏi: 'Cô... hoài thai cốt nhục của Hải gia?"
Hải Đại Sơn nghe thế, miệng run run, hai chân mềm nhũn té sụp xuống đất, rồi quỳ dập đầu lạy Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, tiểu nhân biết sư gia ngài là người tốt, con vợ Trụ Tử đã có mang con của nó, hiện giờ Trụ Tử đã chết rồi, chỉ còn hi vọng đứa con trong bụng nó này thừa kế hương hỏa của Hải gia chúng tôi. Cầu xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân thế con vợ của Trụ Tử đi chịu chết đi. Cầu xin ngài mà.
Mạnh Thiên Sở không lý gì Hải Đại Sơn, vẫn nhìn Lâm Nhược Phàm y như cũ, cười khổ hỏi: "Cô mang thai con của phu quân cô, vậy phu quân cô có biết không?"
"Biết, chỉ mới mấy ngày trước thôi, phu quân tôi đã mang tôi vào xem mạch tại chỗ lang trung ở trong thành, được bảo là có thai tháng rồi."
"Vậy hắn còn nhẫn tâm đánh cô? Nhẫn tâm bán cô cho đám cầm thú Hoàng Sư Hổ đó sao?
"Chàng ấy...., do đó công công cảm thấy không phải với tôi, lại nghĩ tới cốt nhục của Hải gia trong bụng tôi, nên mới... bức tôi đáp ứng một khi sự tình bại lộ, thì để cho công công chịu tội..." Lâm Nhược Phàm khóc như mưa, từng giọt lệ như hạt trân châu rơi xuống đất.
Thì ra là thế! Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới biết trong đó còn rất nhiều đoạn ẩn tình. Sự đau khổ trong lòng gần như khiến hắn muốn quay người bỏ đi. Nhưng sứ mệnh tra rõ chân tướng vẫn khiến hắn ổn định tâm thần, cố dùng ngôn ngữ bức Lâm Nhược Phàm nói ra sự thật: 'Vậy cô nhẫn tâm nhìn công công của cô thế tội chết?"
Lâm Nhược Phàm cố sức lắc đầu, khóc òa: "Tôi không đáp ứng, nhưng công công cứ đòi chết, tôi bất đắc dĩ và nghĩ tới đứa con trong bụng.... công công trước đó cứu mạng tôi, hiện giờ lại muốn chết thế cho tôi, do đó tôi quyết định sẽ sinh con của Hải gia nuôi thành người, báo đáp đại ân của người xong, tôi sẽ tự sát tạ tội..."
"Sự tình rốt cuộc là thế nào? Cô làm sao đánh chết phu quân của cô?" Mạnh Thiên Sở không muốn nghe những chuyện đó. Hắn chỉ muốn tra rõ chân tướng rồi bỏ đi.
Lâm Nhược Phàm ngước đôi mắt lệ, ai thương hỏi: "Sư gia, nếu như tôi nói rồi, ngài có thể chờ tôi sinh con ra rồi mới chém không?"
"Y theo Đại Minh luật, phụ nữ có mang phạm tử tội thì sẽ chờ sinh con nuôi nấng một năm xong mới chém. Cô yên tâm đi, đứa con của cô không chết cùng với cô được đâu."
"Thật không?" Lâm Nhược Phàm và Hải Đại Sơn đồng thanh hỏi.
Mạnh Thiên Sở nhớ lại trước đó lúc ôn tồn với Tả Giai Âm, trong đầu cứ xuất hiện hình tượng nhu mĩ thanh khiết của Lâm Nhược Phàm có xua đuổi cách mấy cũng không đi, lòng cảm thấy chua xót vô cùng, gật gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, chưa kể là giết người chưa chắc là nhất định phải đền mạng, còn phải căn cứ vào tình huống cụ thể mà xác định tội. Hơn nữa, muốn phán tử tội chém đầu, còn phải cần nhiều tầng báo lên trên, cho đến khi hoàng thượng tự thân phê vào mới được. Ta biết cô giết phu quân là bất đắc dĩ, có thể tình huống có chỗ có thể châm chước, tội không tới chết. Hai người trước hết hãy kể lại những chuyện đã xảy ra, để cho ta châm chước quyết định coi nên làm thế nào - nhớ kỹ, nhất định phải nói lời thật. Hai người mà muốn ẩn giấu điều gì đó, ta không thèm quản tới chuyện này nữa đâu.
Lâm Nhược Phàm nghe nói đứa con của mình có thể đảm bảo tính mệnh, đã sớm mừng như phát điên. Còn về tính mệnh của nàng ta có giữ được hay không, nàng ta không cần để ý tới nữa, nên khi nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, vội vã gật đầu: "Được được, tôi nói, tôi nhất định y thật kể lại hết."
Mạnh Thiên Sở lại nói với Hải Đại Sơn: "Ta biết thi thể là do ông vác đến ao làng ném xuống nước, hơn nữa đêm đó ông còn uống rất nhiều rượu. Hiện giờ ta biết đống vật ói mữa bên ao đó không phải là con trai ông nôn, hắn lúc đó đã chết rồi, mà vật đó chính là do ông nôn, đúng không?"
Hải Đại Sơn khó tin nhìn Mạnh Thiên Sở. Ông ta không biết sư gia trả tuổi này làm sao mà biết chuẩn xác như vậy.
Mạnh Thiên Sở nhìn ra vẻ nghi hoặc của ông ta, nói tiếp: "Ta đã tiến hành kiểm tra kỹ vật ói mửa đó, phát hiện trong đó có rất nhiều cám. Điều này làm ta nhớ lại khi nghe Hải lý chánh nói - con trai ông đem gạo trong nhà bán đi phần lớn lấy tiền đánh bạc thua hết, số gạo trắng còn lại để mình hắn ăn, để cho ông và con dâu ông ăn cám. Còn Lâm Nhược Phàm thì thân thể yếu đuối, vác không nổi Hải Trụ Tử đi xa như vậy. Huống chi, cô ta đang có mang, càng không thể uống rượu cho đến ói mửa. Cho nên, đám vật nôn mửa đó là của ông!"
Hải Đại Sơn cười thảm: "Sư gia liệu sự như thần, tiểu nhân không dám ẩn man, nhất định chiếu theo sự thật mà khai hết.
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nói với Hải Đại Sơn: "Ông ra ngoài trước, ta muốn đơn độc phân biệt hỏi hai người, sau đó đối chiếu so sánh khẩu cung."
Hải Đại Sơn đáp ứng, mở cửa nhà bếp ra ngoài, hậu viện chỉ còn lại Mạnh Thiên Sở và Lâm Nhược Phàm.
Mạnh Thiên Sở điều chỉnh lại tình tự của mình, nhìn Lâm Nhược Phàm bảo: "Cô kể đi!"
Lâm Nhược Phàm bèn kể: "Tối hôm đó vào khoảng canh một, phu quân tôi về tới nhà, lại bức tôi đồng ý gán nợ bán cho bọn Hoàng Sư Hổ. Tôi y như cũ thà chết không chịu, phu quân liền đánh tôi. Công công thấy không được, vào khuyên ngăn, cũng bị chàng ấy đánh, sau đó đẩy công công ra khỏi phòng đóng cửa lại, còn nói đêm nay không cho phép cha chồng về, nếu không sẽ đánh chết người. Công công đi rồi, phu quân tôi lấy một hồ rượu uống một mình, tiếp tục hết dùng nhẹ là dùng nặng áp lực bắt tôi đồng ý. Tôi không dám đáp lại, chỉ trốn trong phòng không nói, cho đến khi phu quân uống hết vò rượu lớn rồi, tôi vẫn chưa đáp ứng, chàng ấy liền đánh tôi, sau đó đi tìm dây trói tôi định kéo đến chỗ Hoàng Sư Hổ. Tôi sợ quá, chạy trốn vào sau vườn..."
"Lúc đó là canh mấy?"
"Vào khoảng canh ba, tôi chạy vào vườn sau, trời chập choạng tối nhìn không rõ, bị vấp té bên bồn nước, chàng ấy đè lên người tôi, dùng dây trói tôi lại. Tôi cố sức giãy giụa, vừa hận vừa sợ, tiện tay chụp cục đá đánh vào đầu chàng ấy một cái. Chàng ấy rú lên bỏ tôi ra. Tôi chồm dậy định chạy, nhưng chàng ấy lại chụp được tôi lại. Tôi dùng sức vẫy ra không thoát, liền quay người lại dùng cục đá đó đập thêm cái nữa. Chàng ấy té vào trong bồn nước, cựa quậy trong đó. Tôi mang cục đá chạy vào nhà bếp, lên nhà trên đến nhà ngang đóng cửa chốt lại, dùng thân chèn cửa, sợ chàng ấy sẽ xông vào. Nhưng chờ thật lâu mà không nghe động tĩnh gì bên ngoài, nên tôi mới lấy hết gan mở cửa, ra vườn sau xem xét, phát hiện.... phát hiện phu quân đã chết trong bồn nước rồi..."
Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn khắp vườn sau, thấy tường ngăn khá cao. Hắn đã từng tử tế kiểm tra qua, không thấy có dấu vết người ngoài lẻn vào, bèn hỏi: "Lúc đó trong nhà cô có người nào khác không?"
"Không có."
"Phòng khách có mở cửa không?"
'Đóng rồi, phu quân đuổi công công ra rồi đóng chốt lại luôn."
"Cô phát hiện phu quân cô chết rồi thì sao?"
"Tôi kéo phu quân ra khỏi bồn nước, phát hiện chàng ấy đã chết rồi, nên sợ ngồi phệch xuống đất, không biết nên thế nào cho phải. Chờ khi lấy lại tinh thần, tôi mới đem cục đá để lại chỗ cũ, nhưng không biết nên xử lí thi thể làm sao, cũng không biết có nên báo quan hay không. Đúng vào lúc đó, công công gọi cửa ở ngoài. Tôi vội chạy đi mở cổng để người vào. Công công cả người đầy mùi rượu, nói không thể nhịn được nữa, muốn liều mạng với phu quân.
"Tôi bấy giờ mới báo cho người biết là tôi đã đánh chết phu quân rồi, hỏi công công có đi báo quan không. Công công ngẩn ra một lúc, nói không thể báo quan, trong bụng tôi có cốt nhục của Hải gia, hương hỏa không thể đoạn tuyệt được, nên nói người sẽ vác thi thể đến ao nước làng bên thôn, giả thành bị chết đuối, nói xong liền đưa đi ngay.
"Công công xử lí thi thể xong rồi, sợ cái bồn nước để lại manh mối gì đó, liền múc đổ nước trong đó ra hết, không phát hiện có gì dị dạng bấy giờ mới yên tâm. Tiếp đó, công công gia cho tôi nói nếu như sự tình bại lộ, thì để người chịu tội, tôi mới đầu không đáp ứng, công công cứ đòi chết, tôi cũng muốn sinh đứa con trong bụng cho Hải gia, đành đáp ứng."
Hỏi xong, Mạnh Thiên Sở cho Lâm Nhược Phàm ra, hỏi Hải Đại Sơn vào, đơn độc hỏi sự tình đã qua, hoàn toàn phù hợp với lời khai của Lâm Nhược Phàm.
Lúc đó sau khi Hải Đại Sơn bị con trai tống cổ ra khỏi cửa, đã đến nhà chòi ngoài ruộng ở lì khoảng hai canh giờ. Nhà chòi này là chỗ ở tạm đơn giản, dùng để canh nước ruộng và ăn trộm, bình thường đều có đặt chút rượu và đồ khô. Hải Đại Sơn tức mình, nên lấu rượu ra uống hết, càng nghĩ càng tức, quyết định trở về tìm con trai Hải Trụ Tử lý luận, nếu như Hải Trụ Tử kiên trì muốn đem vợ đi gán nợ, thì sẽ đem đứa con ngỗ nghịch này lên quan trị tội. Nhưng khi về thì biết con trai đã chết rồi, liền giúp con dâu ngụy tạo hiện trường.
Sau khi làm rõ sự tình, Hải Đại Sơn lại khẩn cầu Mạnh Thiên Sở cho ông ta thế tội cho Lâm Nhược Phàm, vô luận là thế nào cũng phải giữ cho được cốt nhục của Hải gia. Lâm Nhược Phàm nghe Mạnh Thiên Sở nói có thể chờ sinh con xong một năm mới xử chém, nên vô luận là thế nào cũng không đáp ứng cho cha chồng nhận tội thay cho mình.
Mạnh Thiên Sở xua tay ngăn cản họ, nhìn Lâm Nhược Phàm, từ từ nói: "Hải phu nhân, phu quân của cô không quan tâm gì đến cốt nhục của Hải gia mà cô đang mang, không những đánh cô, mà còn chấp ý dùng cô gán nợ, mất hết cảm tình chồng vợ, sau cùng còn định dùng sức mạnh, định trói cô đem đưa vào miệng hổ. Cô vì bảo vệ trinh tiết, cố sức đề kháng, ngộ thương phải phu quân, bất ngờ bị rơi vào bồn nước chết ngộp. Sự tình là có tình tiết có thể giảm nhẹ, đặc biệt là để biểu dương cho đạo đức trinh liệt, bổn sư gia quyết định không truy cứu tội trách của cô."
Lâm Nhược Phàm và Hải Đại Sơn đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, Hải Đại Sơn hỏi: "Sư gia... ngài không trị tội của con vợ Trụ Tử nữa sao?
Mạnh Thiên Sở gật đầu: 'Án này tuy tình huống cụ thế lúc đầu thế nào ta chưa rõ, nhưng đêm nay trước khi đến, ta đã nắm hết các tình tiết quan trọng. Ta đến đây lần này chủ yếu là tra ra cho rõ chân tướng, còn chân tướng tội án thật ra không muốn truy cứu nữa rồi. Huống chi hành vi của Hải phu nhân nói cho cùng thì giỏi lắm cũng là tội lỡ tay gây tử vong cho người, giỏi lắm là bị hình đánh trượng, và theo luật có thể nạp thục miễn hình, cho nên không cần phải đa sự làm gì. Ta sở dĩ gọi hai người ra hậu viện này là để che tai mắt mọi người. Chuyện này không có người ngoài hay biết, do đó ta vẫn kết án Hải Trụ Tử xảy chân chết đuối y như cũ, các người yên tâm đi.
Lâm Nhược Phàm và Hải Đại Sơn mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu tạ ơn hắn.
Mạnh Thiên Sở lộ nụ cười khổ, người trong mộng không những là vợ người, mà còn chuẩn bị làm mẹ. CHo dù hắn có lòng, cũng tự trách tạo hóa trêu ngươi.
Mạnh Thiên Sở xua tay, chuyển thân định ra khỏi cửa, chợt nghe Lâm Nhược Phàm ở phía sau khẽ nói: "Sư gia, thỉnh dừng bước, dân phụ có lời muốn nói."
Mạnh Thiên Sở dừng chân xoay người, nhìn Lâm Nhược Phàm dò hỏi.
Lâm Nhược Phàm khẽ nói với Hải Đại Sơn: "CÔng công, làm phiền người ra linh đường chiếu liệu trước, con dâu nói với sư gia vào lời rồi ra, được không?"
Hải Đại Sơn vội vã đáp ứng, đứng dậy khom người đa tạ Mạnh Thiên Sở, rồi ra nhà bếp lên nhà trên lo liệu tang lễ.
Lát sau, tiếng kèn đám ma tạm dừng trong thời gian tra án này lại uyển chuyển cất lên rất thê lương, vang vọng khắp trời đêm của sơn thôn.
Lâm Nhược Phàm đứng dậy, từ từ bước tới trước Mạnh Thiên Sở, đắn đo một chút, bấy giờ mới ngẩn đầu chẳng tránh né gì nhìn thẳng hắn, dùng âm thanh dịu dàng: "Mạnh gia, đa tạ ngài..."
Mạnh Thiên Sở phát giác xưng hô của nàng ta có hơi thay đổi, miễn cưỡng cười: "Vì chuyện này sao?"
Hàm răng trắng nhỏ của Lâm Nhược Phàm khẽ cắn nhẹ vành môi, mắt không chuyển tình nhìn thẳng vẻ hơi ủ rũ của Mạnh Thiên Sở, lấy hết dũng khí bước lên nửa bước, nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn.
"Hải phu nhân, cô..." Mạnh Thiên Sở sững sờ, không biết hành động như thế nào, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mát lạnh của Lâm Nhược Phàm áp lên môi mình, chưa kịp thưởng thức thì Lâm Nhược Phàm đã lui lại. Tuy nhiên, mùi hương dịu nhẹ vẫn lưu luyến quanh mũi hắn.
Lâm Nhược Phàm vẫn nhìn Mạnh Thiên Sở y như cũ, môi nhoẽn nụ cười thê lương: "Mạnh gia, Nhược Phàm biết... trong lòng ngài có Nhược Phàm... Kỳ thật, trong thâm tâm của Nhược Phàm ... cũng có Mạnh gia... chỉ là... chỉ là Nhược Phàm đã có mang cốt nhục của Hải gia, kiếp này e rằng không có duyên với Mạnh gia... nguyện được kiếp sau có thể báo đáp một phen thương tiếc của Mạnh gia đối với Nhược phàm...."
Thì ra, Lâm Nhược Phàm biết Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy nàng là đã chung tình, lòng cũng thích vị hình danh sư gia trẻ tuổi đẹp trai và lòng dạ thiện lương này. Nàng ta lấy Hải Trụ Tử chỉ vì báo đáp ơn cứu mạng của Hải Đại Sơn, không hề có cảm tình với Hải Trụ Tử, đặc biệt là khi Hải Trụ Tử vô tình đối đãi nàng, lại dùng nàng làm vật gán nợ cờ bạc, lòng càng nguội lạnh hơn. Trong khi đó Mạnh Thiên Sở thương xót cho nàng, khơi gợi lại tình cảm đã chìm sâu trong tâm nàng. Tuy chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng kinh qua bao nhiêu biến cố còn nhiều hơn mấy năm gộp lại. Sau những gì đã trải qua, một chút tơ tình của nàng đã vương vấn trên người Mạnh Thiên Sở. Đến giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt và dáng vẻ thất lạc của Mạnh Thiên Sở, lòng nàng bất nhẫn. Nàng tuyệt đối là người dám làm dám chịu, trong lòng sục sôi tình tụ, nên lấy hết dũng khí biểu lộ tâm tư của mình với hắn.
Mạnh Thiên Sở nghe Lâm Nhược Phàm biểu bạch như vậy, trong lòng đầy rẫy sự ấm áp, bước tới một bước định ôm nàng.
Lâm Nhược Phàm thối lui liền hai bước, mắt đẹp đầy lệ, khẩn cầu: "Mạnh gia, cầu người đừng làm khó Nhược Phàm! Nhược Phàm đã có mang cốt nhục của Hải gia, kiếp này không có duyên với Mạnh gia, vừa rồi... đã là phản lại đạo làm vợ, chỉ vì quá cảm kích sự thương xót của Mạnh gia, chứ không có gì khác nữa..."
"Nhược Phàm...!" Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, lại định ôm nàng, nhưng thấy nàng đầy vẻ ai thương và bất lực không nói hết thành lời, hắn đứng phắt lại. Hắn biết, hắn không thể thuyết phục nàng, thuyết phục một nữ tử Minh triều luôn lấy luân thường làm trọng, luôn sống trong khuôn mẫu đạo đức của nho gia.
Lâm Nhược Phàm khóc không nên lời: "Mạnh gia... hãy trân trọng... Nhược Phàm sẽ cầu khẩn trời cao, phù hộ cho Mạnh gia cả đời hạnh phúc..."
Lâm Nhược Phàm nước mắt lưng tròng, từng giọt rơi rơi nhìn Mạnh Thiên Sở quả hàng nước mắt, đầy vẻ tuyệt vọng và ưu sầu, che mặt chuyển thân nhanh chân chạy đi.
Mạnh Thiên Sở sững sờ đứng dưới gốc cây hoa quế, nhìn bóng lưng thon thả của Lâm Nhược Phàm biến mất, chỉ còn đượm lại chút hương, không biết đó là của hoa Quế điêu linh, hay là mùi hương cơ thể của bông hoa cả đời không thể hái.
Đứng lặng một hồi, hắn từ từ rời khỏi hậu viện, ra tiền sảnh, vẫn không thấy bóng Lâm Nhược Phòng đâu, đoán là trốn vào khuê phòng, không nỡ nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn. Mạnh Thiên Sở cảm thấy chua xót vô cùng, không còn lòng nào lưu lại, quyết định về thành.
Mạnh Thiên Sở nói với Hải Lý chánh rằng án của Hải Trụ Tử đã tra rõ, vẫn là lỡ chân té ao chết đuối y như cũ, không liên quan đến Hải Đại Sơn và Lâm Nhược Phàm, giải trừ tình trạng theo dõi và khống chế họ.
Trước khi đi, Mạnh Thiên Sở móc ra lượng bạc trao cho Hải Đại Sơn, dặn dò ông ta phải lo cho con dâu Lâm Nhược Phàm cho tốt, nếu như có chuyện gì thì có thể trực tiếp đến huyện nha tìm hắn giải quyết.
Hải Đại Sơn cảm kích vộ cùng, dập đầu đáp ứng, cùng Hải lý chánh và mọi người đưa bọn Mạnh Thiên Sở tới cửa thôn mới vẫy tay tạm biệt.
Đi thật xa rồi, trong trời đêm mông lung, Mạnh Thiên Sở chợt quay đầu, thấy dưới ánh đèn trước nhà họ Hải, Lâm Nhược Phàm đứng đó nhìn họ rời xa, thân ảnh mỹ lệ thanh tú thoát tục, gió đêm thổi qua, áo quần trắng khẽ phất phơ như một cánh tay ngọc đang vẫy chào từ biệt hắn.